Thân Giang Kiệt nắm tay Vương Chi Lăng rời khỏi tẩm cung của Thái hậu.
Hai người đi ngang qua chỗ Hiền phi đang ngồi, nàng ta liền đứng lên níu lấy cánh tay Thân Giang Kiệt mà nói:
- Bệ hạ, thần thiếp cho rằng không thể kết luận qua loa, nhất định vẫn còn uẩn tình!
Thân Giang Kiệt phất tay, không thèm liếc nhìn đến Hiền phi, chỉ ném cho nàng ta một câu lạnh lùng:
- Trẫm đã đích thân điều tra, kết quả không cần bàn cãi!
- Nhưng mà Bệ hạ… - Hiền phi vẫn một mực níu lấy áo Thân Giang Kiệt, đứng trước cơ hội lật đổ Vương Chi Lăng tan tành mây khói.
- Hiền phi, - Vương Chi Lăng nắm lấy bàn tay đang níu ống tay áo Thân Giang Kiệt của Hiền phi, lạnh lùng lên tiếng – Có một số chuyện nên biết điểm dừng, nếu không, không chừng sẽ rước thêm phiền phức cho bản thân.
Lời nói của Vương Chi Lăng đầy ẩn ý, khiến cho Hiền phi và Thân Giang Kiệt đều sửng sốt.
Thân Giang Kiệt cảm thấy dường như Vương Chi Lăng rất không ưa Hiền phi, trong lòng ngầm hiểu nàng đang ghen tuông với tiểu thiếp, tâm trạng hắn đột nhiên tốt lên không ít.
Trái lại, Hiền phi mặt mũi trắng bệch, trong mắt để lộ vẻ sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, rặn ra một nụ cười gượng gạo với Vương Chi Lăng:
- Hoàng hậu dạy phải, là thần thiếp lỗ mãng.
- Biết vậy thì tốt! – Vương Chi Lăng không nhìn đến Hiền phi, mặt không biểu tình, nàng nói tiếp – Hiền phi hiện tại không còn quyền quản lý lục cung, vậy những sự vụ gần đây tỷ đang làm, mau đem đến bàn giao lại cho bổn cung, tránh để trên dưới hậu cung dị nghị Hiền phi tỷ tỷ.
Hiền phi ngây người một lúc, dáng vẻ của Vương Chi Lăng lúc này đã hoàn toàn chứng tỏ nàng không còn là Hoàng hậu thất sủng mặc kệ cho người khác cợt nhả, chà đạp nữa.
Có lẽ, sự sủng ái của Thân Giang Kiệt hoàn toàn khiến cho Vương Chi Lăng thêm phần tự tin.
Hiền phi nén lại sự căm giận và bất mãn trong lòng, nở một nụ cười dịu dàng, đồng thời cúi người nhận lệnh.
Thân Giang Kiệt hài lòng kéo tay Vương Chi Lăng rời khỏi tẩm cung của Thôi Thái hậu, không còn để ý đến những phi tần nhàm chán phía sau lưng mình.
Thân Giang Kiệt dắt tay Vương Chi Lăng đi dạo hoa viên, trong lòng vừa có chút hồi hộp lại vừa có chút phấn khởi.
Không hiểu vì sao, ngày hôm nay, Hoàng hậu của hắn như có chút khác biệt với dáng vẻ nhu mì, đáng yêu thường ngày.
- Đa tạ Bệ hạ đã tin tưởng và bảo vệ thần thiếp.
Vương Chi Lăng đột nhiên cúi mình tạ ơn, khiến cho Thân Giang Kiệt có chút ngỡ ngàng.
Hắn đỡ nàng đứng lên, rồi nắm lấy bàn tay có chút lạnh của nàng:
- Giữa trẫm với nàng không cần nói lời cảm ơn.
Nàng là thê tử kết tóc của trẫm, trẫm đương nhiên phải bảo vệ nàng.
Hơn nữa, trẫm biết nàng không liên quan đến sự việc kia.
Vương Chi Lăng mỉm cười, cảm thấy tâm trạng thấp thỏm, lo âu xen lẫn mong đợi suốt mấy hôm qua như tan biến.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, nàng hỏi Thân Giang Kiệt:
- Nhưng thần thiếp thắc mắc, rõ ràng cung nữ kia ở trong cung, làm thế nào để có được loại dược kia mà không ai hay biết? Hiền phi điều tra cũng đã lâu vẫn không tra ra được…
- Đó là vì Thôi Vĩnh Khanh giỏi giang hơn Hiền phi.
Thân Giang Kiệt cười cười, cắt ngang lời Vương Chi Lăng.
Hắn đưa bàn tay non mềm của nàng lên môi mình, hôn nhẹ một cái rồi dịu dàng nói:
- Những chuyện khác trẫm đã tự có an bài, có những chuyện nàng biết ít một chút sẽ càng có lợi cho nàng.
Thời gian sắp tới trẫm sẽ rất bận rộn vì việc trưng bình, nên có thể sẽ không có nhiều dịp ở bên cạnh nàng.
Nàng ở hậu cung phải càng cẩn thận, có việc gì đều có thể dựa vào Thái hậu.
- Thần thiếp hiểu.
Vương Chi Lăng cười nhẹ, trong mắt long lanh tình cảm mà chính nàng cũng không nhận ra.
Thân Giang Kiệt nhìn dung nhan xinh đẹp diễm lệ của nàng, không kìm được kéo nàng lại sát bên cạnh mình, đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Vương Chi Lăng bị Thân Giang Kiệt bất ngờ tập kích, không kịp phản ứng, cứ đứng đờ ra mặc cho Thân Giang Kiệt mút lấy hai cánh môi đỏ mềm.
Đám cung nhân nhìn thấy Đế Hậu hai người âu yếm nhau giữa thanh thiên bạch nhật, đã vội thức thời lui đi từ lâu.
Thân Giang Kiệt đợi cho Vương Chi Lăng khó khăn thở dốc mới chịu buông tha cho đôi môi sưng đỏ của nàng.
Vương Chi Lăng phát hiện ra hai người bọn họ vừa âu yếm ở ngay giữa ngự hoa viên đông người qua lại, nàng xấu hổ đỏ mặt, bộ dạng ngượng ngùng vô cùng đáng yêu.
Thân Giang Kiệt nhìn Vương Chi Lăng một lúc, chợt nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền nắm bàn tay nàng, ôn nhu nói:
- Chi Lăng, chúng ta thành thân đã ba năm rồi, mẫu thân rất ít khi được nhập cung thăm hỏi nàng, có phải nàng rất nhớ nhà không? Ngày mai trẫm sẽ cùng nàng về Vương trạch, thăm nhạc phụ và nhạc mẫu, nàng thấy thế nào?
Vương Chi Lăng ngước đôi mắt trong veo nhìn Thân Giang Kiệt, bất chợt tròng mắt nóng lên, sống mũi cũng cay cay.
Nàng không thể tin được Thân Giang Kiệt lại chủ động đề nghị việc quan trọng như vậy với nàng, còn gọi phụ mẫu nàng là nhạc phụ, nhạc mẫu.
Hoàng cung Thiên Quốc khó vào, càng khó ra, nàng cứ tưởng cái lồng sơn son thếp vàng này chôn vùi nàng mãi mãi, không nghĩ đến một ngày lại có thể rời khỏi cung, trở về Vương trạch.
Phụ mẫu của nàng cũng không hề được đặc cách tự do ra vào cung, hậu cung tiền triều lại là quan hệ quá mức mật thiết, đến gửi thư về mẫu gia nàng cũng không dám gửi.
Vương Chi Lăng nhất thời xúc động, nước mắt trào ra khóe mi, khiến cho Thân Giang Kiệt vừa đau xót, lại vừa không biết phải phản ứng như thế nào.
- Chi Lăng đừng khóc, sau này trẫm không để nàng tủi thân nữa.
- Thần thiếp không phải tủi thân, - Vương Chi Lăng lau vội nước mắt – Là thần thiếp cảm động.
Đa tạ Bệ hạ.
- Đừng khách sáo với trẫm, ngoan!
Thân Giang Kiệt hài lòng ôm Vương Chi Lăng trong tay, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Hắn đưa nàng về Chiêu Dương cung rồi tranh thủ ngồi lỳ ở đó, không chịu về.
- Bệ hạ, khuya rồi, ngươi không định về tẩm cung ngủ sao?
Thân Giang Kiệt chán nản nhìn Vương Chi Lăng, hắn ngồi đây uống hai ấm trà rồi, nàng vẫn không hiểu ra được ý định của hắn hay sao? Thân Giang Kiệt vốn nghĩ hôm nay biểu hiện của mình không tồi, Hoàng hậu vẫn chưa chịu chủ động hầu hạ?
“Mau hầu hạ trẫm! Hầu hạ trẫm!” – Nội tâm Thân Giang Kiệt như có con sói hoang đói khát đang gào thét.
Thực chất Vương Chi Lăng biết tỏng Thân Giang Kiệt đang muốn mượn chuyện gần gũi để làm lành triệt để với nàng, có điều trên đời thứ gì dễ có lại càng khó được trân trọng, nàng không muốn vừa mới bất hòa xong lại cho hắn cơ hội ân ái với mình.
Thế nhưng, Tiểu An, Tôn ma ma và cả Tố Tâm đều như muốn thành toàn ý đồ của Thân Giang Kiệt, đều đã kéo nhau đi đâu không rõ.
Ngay cả Đào Dung thường ngày vẫn luôn cung kính đứng hầu bên ngoài cửa, hôm nay cũng chạy đi đâu mất dạng.
Vương Chi Lăng không biết, Thân Giang Kiệt trước khi vào tẩm phòng của nàng đã trừng mắt hăm dọa Đào Dung một phen, khiến Đào Dung lập tức hiểu ý, lau mồ hôi trán rồi chạy ra tận cổng cung Chiêu Dương mà đứng.
Thân Giang Kiệt nhìn Vương Chi Lăng đang giả bộ ngây ngô ngồi nhàn nhã uống trà, trong lòng càng cảm thấy bực bội.
Hắn đường đường là Hoàng đế, đến tẩm cung của Hoàng hậu ngồi cả ngày rồi, Hoàng hậu vẫn không chịu chủ động hầu hạ là thế nào? Thân Giang Kiệt híp mắt nghĩ nghĩ một hồi, trong mắt chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
Nhân lúc Vương Chi Lăng không để ý, Thân Giang Kiệt bất ngờ bổ nhào qua ôm lấy nàng.
Vương Chi Lăng giật mình la lên một tiếng, liền bị Thân Giang Kiệt bế thốc lên rồi ném lên giường.
Hắn nhìn Vương Chi Lăng bằng ánh mắt của kẻ đang bị dục vọng khống chế, tàn bạo nói:
- Nàng hay lắm, dám ủy khuất trẫm, xem trẫm hôm nay trị tội nàng!
Vương Chi Lăng liên tục giãy giụa, phụng mão nặng trì trên đầu nàng khiến da đầu nàng đau nhói.
Nàng vừa dùng sức đẩy Thân Giang Kiệt, vừa né đông né tây, tránh đi cái miệng đang tham lam rải mưa hôn lên khắp cổ và ngực nàng.
- Bệ hạ có tam cung lục viện, sao có thể nói là ủy khuất chứ!
Thân Giang Kiệt vừa chuyên tâm đối phó với hai bàn tay nhỏ quờ quạng loạn xạ của Vương Chi Lăng, vừa cố gắng nhẹ nhàng để không làm đau nàng, nghe thấy lời nói của nàng lọt vào tai, cảm giác vô cùng bất mãn:
- Nàng còn dám nói? Nếu không phải vì trẫm yêu thương nàng, sao trẫm có thể tự mình khắc chế không động vào phi tần khác chứ?
- Bệ hạ nói dối! – Vương Chi Lăng lập tức phản bác, trong lòng rất ấm ức, liền nói ra lời thật tâm mình – Rõ ràng Bệ hạ triệu hạnh Quách chiêu dung, Thái La Quận chúa cũng thường xuyên ra vào Thái Hòa điện.
Hơn nữa, không phải là hàng chục tài nhân được thăng làm mỹ nhân sao?
Thân Giang Kiệt trố mắt ra một hồi, sững sờ nhìn Vương Chi Lăng.
Nhưng hắn rất nhanh hiểu ra vấn đề, liền nhìn nàng cười tít mắt.
- Chua quá.
Vương Chi Lăng biết mình vừa lỡ lời, liền ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác, trong đầu nghĩ cách chữa thẹn.
Nàng nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ đừng hiểu lầm, thần thiếp không ghen, thần thiếp là Hoàng hậu, không thể ghen tuông, không thể chuyên sủng, càng không thể độc sủng.
Thân Giang Kiệt mỉm cười, nhìn gò má đỏ hây hây cùng dáng vẻ phụng phịu giận hờn của Vương Chi Lăng, chợt nghĩ đến nàng thân làm Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ trọng trách nặng nề, nhưng cũng chỉ là một nữ tử chưa tròn mười chín tuổi.
Hắn cởi bỏ long bào trên người mình, rồi nhẹ nhàng tháo phụng mão trên đầu Vương Chi Lăng, bàn tay ấm áp xoa xoa mái tóc mềm mại của nàng, ôn nhu nói:
- Bỏ long bào phụng mão xuống rồi, hiện tại chúng ta không là ai cả, chỉ là một đôi phu thê bình thường, nàng chính là thê tử duy nhất của ta.
Danh Sách Chương: