• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi rời khỏi tẩm cung của Thái hậu, Vương Chi Lăng vẫn giữ khuôn mặt buồn bã, lo âu.

Thân Giang Kiệt đi bên cạnh nàng, sớm đã nhận ra nét ưu tư đọng lại giữa hai hàng lông mày thanh tú của nàng, liền lên tiếng an ủi:
- Mẫu hậu thân là Thái hậu, có những chuyện buộc phải lên tiếng, nàng đừng để trong lòng.
Vương Chi Lăng ngước đôi mắt to tròn nhìn Thân Giang Kiệt, lập tức lắc đầu nói:
- Bệ hạ, thần thiếp không làm tròn bổn phận, Thái hậu dạy bảo thần thiếp là điều nên làm, thần thiếp không dám bất mãn.
Thân Giang Kiệt nắm bàn tay nhỏ nhắn của Vương Chi Lăng, một tay xoa xoa gò má trắng nhợt của nàng.

Biết nàng còn đang sợ hãi, Thân Giang Kiệt cảm thấy có chút đau lòng:
- Là trẫm suy nghĩ không chu toàn, khiến nàng bị Mẫu hậu trách mắng.
Vương Chi Lăng rũ mi mắt, cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi.

Ban đầu, nàng bất đắc dĩ bước lên phụng vị, sợ nhất chính là phải hầu hạ quân vương, làm một sủng hậu.

Hiện tại, được Thân Giang Kiệt nhất mực sủng ái lại là niềm vui, là hạnh phúc của nàng.

Vương Chi Lăng dù chưa một lần ở trước mặt Thân Giang Kiệt thừa nhận, nhưng nàng biết rõ tâm mình đã dần hướng về phía hắn.


Vương Chi Lăng dù là Hoàng hậu, thì cũng chỉ là một nữ nhân, có nữ nhân nào lại muốn san sẻ yêu thương của phu quân mình cho kẻ khác? Thế nhưng chuyện nàng độc sủng hậu cung đã bị đám phi tần xào xáo gièm pha, đến tai Thái hậu lại càng trở thành chuyện nghiêm trọng.

Nếu còn để đám lão thần ở tiền triều can thiệp, chỉ sợ lại càng làm khó cho Thân Giang Kiệt.
Vương Chi Lăng nghĩ ngợi một lúc, đành nói ra một lời dối lòng:
- Thần thiếp thực sự không có lòng độc sủng, càng không dám độc sủng.

Thân làm Hoàng hậu, lẽ ra thần thiếp phải an bài, xử lý ổn thỏa việc ở hậu cung, tránh để các vị tỷ muội bất mãn, là thần thiếp thất trách.

Bệ hạ, mong người hiểu cho nỗi khổ của thần thiếp.
Thân Giang Kiệt chăm chú nhìn Vương Chi Lăng một hồi, không đoán được lời nàng là thật tâm hay là giả dối.

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình dường như có một nỗi thất vọng tràn trề, suy nghĩ cũng mỗi lúc một mờ mịt.
- Trời cũng không còn sớm nữa, nàng quay về Chiêu Dương cung nghỉ ngơi đi, trẫm xử lý chút việc chính sự, khi nào rảnh sẽ đến thăm nàng.
Thân Giang Kiệt nói xong thì quay người bỏ đi.

Vương Chi Lăng ở phía sau cúi người hành lễ, lòng buồn rười rượi, từng bước từng bước chậm rãi quay về tẩm cung.
Tối hôm đó, đích thực là Thân Giang Kiệt không lật thẻ bài của nàng nữa.
Vương Chi Lăng ngồi ở lương đình nhỏ giữa sân Chiêu Dương cung, nhìn lên bầu trời lập lòe ánh sao.

Nàng nhớ lại cách đây không lâu, nàng bị vu oan hãm hại Linh phi, cũng từng ngồi ở trong lương đình này, ngóng trông Thân Giang Kiệt.
- Nương nương, khuya rồi, người mau đi ngủ thôi.
Tố Tâm nhìn thấy Vương Chi Lăng rầu rĩ không vui, liền khoác cho nàng chiếc áo rồi nhẹ giọng khuyên nhủ.

Vương Chi Lăng nhìn sắc trời thêm một chút, khẽ gật đầu nói:
- Ngươi xem bổn cung, đang yên đang lành, sao tự nhiên lại phiền muộn thế này?
- Nương nương đừng nghĩ ngợi nhiều – Tố Tâm đỡ tay Vương Chi Lăng, vừa đi vừa an ủi nàng – Thái hậu đã mở lời, Bệ hạ cũng không thể không nghe theo, chống đối Thái hậu chính là làm khó cho nương nương.

Bệ hạ không đến chính là nghĩ cho nương nương.
Vương Chi Lăng gật gật đầu, trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, rồi nói với Tố Tâm:
- Ngày mai ngươi đến Thái y viện, nhờ Lâm Thái y kê một ít dược, bổn cung muốn bồi bổ thân thể.
Tố Tâm sững ra một chút, rồi vui mừng cúi người nhận lệnh.

Xem ra chủ tử của nàng ta đã nghĩ ngợi thông suốt, cũng đã vì chính mình và Vương gia mà tính toán rồi.
Khoảng hai tháng sau đó, Thân Giang Kiệt đích thực không phải chỉ lật mỗi thẻ bài của Vương Chi Lăng nữa.

Lúc thì Hiền phi, lúc thì Quách chiêu dung, vài vị mỹ nhân mới sắc phong cũng dần dần được lâm hạnh.


Vương Chi Lăng vẫn là người được thị tẩm nhiều nhất, nhưng ai nấy trong hậu cung đều biết rõ, nàng không còn độc sủng như trước.
Chuyện Thái hậu gọi Vương Chi Lăng đến giáo huấn một phen kỳ thực vô cùng kín kẽ, không hề lọt ra bên ngoài.

Thế nhưng Hiền phi thông minh hơn người, đối với Vương Chi Lăng vẫn luôn dõi theo ráo riết, nên nàng ta sớm nhận ra, Thân Giang Kiệt đối với Vương Chi Lăng dần không còn sủng ái như trước, nhất định là có nguyên do.
Chuyện này đối với Hiền phi, Linh phi, Quách chiêu dung và Mậu Thúy Hà đều là chuyện tốt, chưa nói đến Mậu Thúy Hà còn đang ôm mộng trở thành phi tần trong hậu cung.

Hiền phi cùng đám người bọn họ vẫn thường nói với nhau, Vương Chi Lăng tuy rằng cái gì cũng tốt, nhưng nhược điểm chí mạng lại là “vô tự”.
Tối hôm đó, sau giờ dùng dạ thiện, Thân Giang Kiệt ra ngoài đi dạo, định bụng sẽ đến tìm Vương Chi Lăng tâm sự, chuyện trò một chút.

Trước khi đi, Thân Giang Kiệt đã dặn ngự thiện phòng chuẩn bị cho Vương Chi Lăng một vài món bánh ngọt ưa thích của nàng, định dùng mấy món ngon này dỗ dành nàng.
Thân Giang Kiệt vừa đi đến bờ hồ nhỏ trong hoa viên, thì nhác thấy bóng dáng một nữ tử yêu kiều đang thả hoa đăng lấp lánh ánh sáng trên mặt nước.

Ánh nến leo lắt hắt vào gương mặt thanh tú của nàng, khiến dung mạo kia ở trong không gian mờ mờ ảo ảo lại thêm phần diễm lệ.

Không khó để Thân Giang Kiệt nhận ra, nữ tử kia chính là Linh phi.
Thân Giang Kiệt bước lại gần Linh phi, dù sao cũng đã gặp nàng ta ở đây, bộ dạng nàng ta lại u buồn, ủy khuất, hắn không thể không thăm hỏi vài lời.
- Linh phi, sao nàng lại ở đây?
Linh phi vốn biết Thân Giang Kiệt sẽ đến đây, nàng ta mới cố tình thả hoa đăng bên hồ mà thu hút sự chú ý của hắn.

Linh phi thấy Thân Giang Kiệt thăm hỏi mình, liền quỳ xuống hành lễ:
- Thần thiếp thỉnh an Bệ hạ.

Thần thiếp trong lòng có ước nguyện, nên mới đến đây thả hoa đăng.
Thân Giang Kiệt đỡ Linh phi đứng dậy, cảm thấy nàng ta cũng có chút đáng thương, bị người hãm hại, nhưng ngay cả người hãm hại mình là ai cũng không biết.

Nàng ta ốm yếu suốt mấy tháng, nên không được lật thẻ bài thị tẩm, có lẽ thời gian qua cũng chịu không ít ấm ức.
Thân Giang Kiệt thấy Linh phi tội nghiệp, dù sao cũng là thê phòng của mình, liền dịu giọng hỏi han, an ủi nàng ta vài câu:
- Nàng có ước nguyện gì? Nói trẫm nghe xem.
Linh phi dường như chỉ chờ có như vậy, liền nhỏ vài giọt nước mắt, gương mặt bày ra vẻ ủy khuất khổ sở, níu ống tay áo Thân Giang Kiệt:
- Thân thể thần thiếp đã khỏi hẳn, nhưng tâm bệnh mãi không chữa được.
- Tâm bệnh? Nàng có tâm bệnh gì? – Thân Giang Kiệt lo lắng hỏi.
- Một ngày không gặp như cách ba thu – Linh phi rầu rĩ nói, thanh âm nghẹn ngào, da diết - Thần thiếp ngày đêm mong nhớ, tương tư Bệ hạ, nhưng lại không thể ở cạnh hầu hạ người, mới đến đây thả hoa đăng, mong Bệ hạ long thể an khang, như vậy thần thiếp cũng đủ mãn nguyện rồi.
Thân Giang Kiệt thở dài một hơi, dùng khăn tay lau đi nước mắt của Linh phi.

Hắn biết nàng ta là cố tình dụng tâm với hắn, nhưng thân làm trượng phu, hắn cũng không thể bỏ mặc nàng ta.
- Thôi được rồi, tối nay trẫm sẽ ở bên cạnh nàng, được không?

Linh phi mừng rỡ vô cùng, thấy toan tính của mình đã thành công tốt đẹp, liền cúi người tạ ơn, rồi theo chân Thân Giang Kiệt về tẩm cung của mình.
Chỉ vài ngày sau đó, tin tức Linh phi phục sủng sớm lan truyền khắp hậu cung, Vương Chi Lăng cũng biết chuyện, trong lòng không có lấy một tia vui mừng.

Thân Giang Kiệt vẫn thường quan tâm, chiều chuộng nàng như trước, nhưng cảm giác chia sẻ phu quân mình cho người khác thực sự không hề dễ chịu.
Tôn ma ma thường thấy Vương Chi Lăng đăm chiêu suy nghĩ, không nhịn được lên tiếng an ủi nàng:
- Nương nương, Bệ hạ dù không ở bên cạnh nương nương, nhưng nương nương yên tâm, tâm của Bệ hạ vẫn hướng về nương nương.
- Vậy sao? – Vương Chi Lăng buồn bã nói – Thánh ý khó dò, bổn cung đâu dám tự mình có suy nghĩ độc sủng? Hiện tại Hiền phi, Linh phi cùng Quách chiêu dung đắc sủng, chúng ta phải cẩn thận ít nhiều.

Hơn nữa, Mậu tiểu thư vẫn một lòng muốn trở thành phi tần của Bệ hạ, nói không chừng nàng ta cũng đang tìm cách để được vào hậu cung này.
- Nương nương nói phải! – Tôn ma ma đồng tình – Vậy nên chúng ta phải nhanh chóng có được hoàng tự, mới mong củng cố địa vị ở hậu cung.
Vương Chi Lăng gật đầu.

Nàng quả thực mong muốn có được một đứa con, nhưng không phải chỉ vì giữ vững phụng vị, mà vì nàng thật lòng muốn sinh cho Thân Giang Kiệt một tiểu hoàng tử, tiểu công chúa mập mạp đáng yêu.
Nhóm người Hiền phi, Linh phi cùng Quách chiêu dung ngày càng đắc sủng, khiến cho Mậu Thúy Hà ban đầu vẫn luôn một mực đứng về phía bọn họ, nay lại cảm thấy có chút bất mãn.

Mậu Thúy Hà như thường lệ đến thăm hỏi Hiền phi, đồng thời cũng là để nương nhờ Hiền phi giúp đỡ, nhưng Hiền phi trước sau vẫn luôn chần chừ:
- Quận chúa không phải không biết, hiện tại Hoàng hậu vẫn đang được sủng ái, muốn bước chân vào hậu cung này, vẫn phải qua ải của nàng ta.

Hơn nữa, chúng ta đang có kế sách đối phó với nàng ta, nếu không giữ một người ở bên ngoài cung để trong ngoài phối hợp, đại sự làm sao thành?
Lời nói của Hiền phi rất có lý, nhưng vẫn khiến Mậu Thúy Hà không vui.

Nàng ta một bụng ấm ức, nhưng vẫn nuôi chút hi vọng vào Hiền phi, liền mạnh dạn mở lời:
- Hiền phi nương nương ở hậu cung cũng cần củng cố địa vị, không thể không có một trợ thủ đắc lực.

Linh phi tâm cơ đơn thuần, đầu óc trì độn, nhát gan lại dễ bị kích động, không thể dùng lâu dài.

Quách chiêu dung tuy thông minh nhanh nhẹn, nhưng dung mạo hơn người, tài hoa xuất chúng, tâm cơ thâm trầm khó đoán, không thể không phòng.

Nếu Hiền phi nương nương không chê, sau khi lật đổ Vương Chi Lăng cùng Tể tướng, ta có thể nhập cung, ở bên cạnh phò trợ cho tỷ tỷ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK