Đoàn người ngựa của Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng dừng chân ở hành cung An Châu, chính là nơi mà mùa hè vừa rồi bọn họ đã đến.
Chớp mắt đã hơn nửa năm.
Vương Chi Lăng quay trở về hành cung An Châu, trong lòng không biết là tư vị gì, cứ ngẩn ngơ ngồi trước đình viện, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, mà lại nghĩ không thông.
Tôn ma ma từ phía sau đi lại phía nàng, khoác lên vai nàng một tấm áo lông cáo.
- Nương nương, buổi chiều gió lạnh, nương nương nên vào trong rồi.
Vương Chi Lăng không nhúc nhích, chỉ lắc đầu khẽ nói:
- Hách Đằng thật lỗ mãng.
Khó khăn lắm về lại được kinh thành, sao phải vì bổn cung mà khổ sở như thế?
Tôn ma ma thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh Vương Chi Lăng, nhẹ giọng khuyên nhủ nàng:
- Nương nương, Hách Tướng quân hành sự thực sự không suy nghĩ, chọc giận Bệ hạ.
Nhưng Bệ hạ giận dữ như vậy là có lý do.
Hách Tướng quân năm lần bảy lượt vì nương nương mà vượt quá thân phận, lần này lại dám tự ý rời khỏi vị trí, đưa binh đuổi theo xa giá.
Bệ hạ chỉ phạt đày ra biên ải cũng đã quá nhân từ rồi.
Vương Chi Lăng hiểu ý Tôn ma ma, nàng vội lắc đầu:
- Bổn cung không trách Bệ hạ, bổn cung chỉ cảm thấy Hách Đằng làm như vậy, nói không chừng là có kẻ xúi giục.
Hiện tại ở trong cung, đối đầu với bổn cung cũng chỉ có Linh Tài nhân.
Bổn cung chỉ sợ Bệ hạ để bụng chuyện này…
- Đó là tương nhiên! – Tôn ma ma vội đáp lời Vương Chi Lăng – Chuyện này thực sự khó lòng tránh khỏi, cho nên nương nương càng phải lấy lòng Bệ hạ, đừng để người lạnh nhạt với nương nương.
Vương Chi Lăng gật gật đầu.
Nàng sẽ không để bất cứ ai, bất cứ chuyện gì xen vào giữa nàng với Thân Giang Kiệt.
Nàng nhỏ giọng nói với Tôn ma ma:
- Chuyện cái yếm kim nhãn phụng hoàng đột nhiên biến mất, bổn cung cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nhũ mẫu nhớ lại xem, liệu những ngày trước lúc khởi hành, có cung nhân khả nghi nào qua lại Chiêu Dương cung không?
Tôn ma ma cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, rồi lại lắc đầu.
Chiêu Dương cung vốn canh phòng rất cẩn thận, không ai có thể ngang nhiên bước vào tẩm phòng của Hoàng hậu mà đánh cắp thứ đồ nhạy cảm kia.
Chiều tối hôm đó, Thân Giang Kiệt cùng Vương Chi Lăng đi dạo trong hoa viên, ma xui quỷ khiến lại đi đến hòn giả sơn kia.
Hai người đứng ngẩn người nhìn hòn giả sơn, rồi lại nhìn nhau, đột nhiên Vương Chi Lăng lại che miệng cười:
- Bệ hạ có phải đang hối hận vì ngày đó đã sủng hạnh thiếp không?
Thân Giang Kiệt chột dạ, hắn đang suy nghĩ, không biết Vương Chi Lăng đến đây rồi, có khi nào nhớ lại ký ức tủi nhục kia mà giận hờn hắn luôn không.
Không ngờ, nàng đối mặt với chuyện này lại có tâm thế rất thoải mái, tự nhiên.
- Làm gì có chuyện đó! – Thân Giang Kiệt nhanh chóng phủ nhận – Có được nàng, trẫm mừng còn không hết, sao có thể hối hận chứ?
- Thiếp nghĩ nếu không có xuân dược kia, Bệ hạ sẽ không bao giờ sủng hạnh thiếp! – Vương Chi Lăng tiếp tục châm chọc – Bệ hạ từng nói gì ấy nhỉ? À, “tưởng là minh nguyệt hóa ra là hỏa đăng”.
Thân Giang Kiệt đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, toàn thân cứng đờ.
Không ngờ Vương Chi Lăng còn nhớ đến những lời cay độc trước đây của hắn.
Nói không chừng sau này, khi cơm không lành canh không ngọt, nàng sẽ nhớ đến những chuyện không mấy vui vẻ kia, giận không thèm nhìn đến hắn nữa.
- Chi Lăng à, lúc đó trẫm còn trẻ tuổi, chưa từng trải như bây giờ, trẫm chỉ nói cho sướng miệng thôi, chứ đâu có ý gì…
Vương Chi Lăng nhìn nét mặt như con cún nhỏ biết lỗi của Thân Giang Kiệt, không nhịn được xoa xoa hai má hắn, nhanh chóng đổi chủ đề:
- Thế Bệ hạ có tra được là ai đã chuốc xuân dược không?
Thân Giang Kiệt sửng sốt một chút, sau đó lại thộn mặt ra.
Hình như… hắn quên mất chuyện này.
Thân Giang Kiệt gãi gãi đầu, cười trừ nói:
- À thì… nhờ cái đó nên trẫm mới có được nàng, tất nhiên là… ừm, xem như kẻ đó lấy công chuộc tội, đại trượng phu không nên tính toán.
Vương Chi Lăng liếc xéo Thân Giang Kiệt, nàng biết tỏng hắn sẽ viện ra lý do này.
Có điều, trong lòng Vương Chi Lăng biết rõ, người cố tình hạ xuân dược để dâng nàng lên tận miệng Thân Giang Kiệt chỉ có thể là Thôi Thái hậu mà thôi.
Ngày đó, chiêu thức của Thôi Thái hậu vô cùng kín kẽ, tinh tế, tính toán vô cùng chặt chẽ, thành công khiến cho Vương Chi Lăng và Thân Giang Kiệt không cách nào chạy thoát được an bài của bà.
Có điều, khi Vương Chi Lăng vô tình biết được chuyện này, nàng đã đem lòng yêu Thân Giang Kiệt, cũng đã chấp nhận số mệnh, nên không còn oán trách bất cứ ai nữa.
Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng trải qua một tháng yên bình ở hành cung.
Thân Giang Kiệt củng cố đội quân ở An Châu và tuyển chọn thêm một số nhân tài, chia quân đội làm nhiều tiểu đội nhỏ để quản lý.
Từ sau khi sủng ái Vương Chi Lăng, Thân Giang Kiệt đột nhiên rất dính người, đi đâu cũng muốn mang theo Vương Chi Lăng.
Vương Chi Lăng đối với mấy việc diễu binh, thao luyện cũng rất tò mò, lại càng hiếu kỳ cách trị quốc của Thân Giang Kiệt, nên cũng thường xuyên cải trang thành quân lính, theo chân hắn đi khắp An Châu, cùng hắn trải qua một tháng huấn luyện binh sĩ ở thao trường.
Đến lúc tình hình huấn luyện ở An Châu ổn định thì cũng là dịp Tết nguyên đán.
Thân Giang Kiệt cùng với Vương Chi Lăng quyết định về lại Hoàng cung một chuyến để đón Tết cùng Thôi Thái hậu.
Trước khi lên đường về lại Hoàng cung, Thân Giang Kiệt đã huấn luyện được một nhóm ảnh vệ võ công cao cường, tuyển chọn được từ đợt trưng binh vừa rồi, còn có huynh đệ Vương Hạc và Vương Bình theo cùng đoàn xa giá, về lại Kinh thành đón Tết với phu phụ Vương Tể tướng.
Vương Chi Lăng ngồi trong xe ngựa, trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ.
Nàng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt không giấu được lo âu.
Thân Giang Kiệt thấy Vương Chi Lăng cứ miên man suy nghĩ suốt một đoạn đường dài, liền ôm nàng từ phía sau, nhỏ giọng hỏi.
- Nàng đang nghĩ gì vậy?
- Thiếp đang nghĩ, La Thái Hầu nhất định không dễ dàng chịu thua như vậy.
Vừa rồi Bệ hạ thu phục danh tướng, có nhiều người là từ quân đội của La Thái Hầu đào ngũ.
Thân Giang Kiệt thở dài một hơi, đặt cằm lên hõm vai của Vương Chi Lăng, nhỏ giọng an ủi nàng:
- Nàng đừng lo lắng, trẫm đã có chuẩn bị cả rồi.
Nếu đã không tránh được, thì phải kiên cường mà đối mặt thôi.
Vương Chi Lăng khẽ gật đầu, nàng xoay người lại, ngả đầu vào lòng hắn, trong lòng không ngừng nghĩ đến cuộc nội chiến sau này.
Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng một đường bình an, suôn sẻ về lại Hoàng cung, lại càng khiến cho Vương Chi Lăng thêm nghi ngờ.
La Thái Hầu không lợi dụng cơ hội này tập kích Thân Giang Kiệt, chỉ sợ còn đang ấp ủ âm mưu to lớn hơn, nguy hiểm hơn.
Từ sau khi bị đày ra biên ải, Hách Đằng vẫn luôn nhận được tin tức từ phía Kinh thành.
Y biết hiện tại Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đã về lại hoàng cung, trong lòng lại càng cảm thấy bất mãn.
Thân Giang Kiệt không nể tình y từng nhiều lần bảo vệ cho Hoàng thất, thẳng tay trừng phạt y, còn đày luôn những huynh đệ từng vào sinh ra tử với y đến biên cương xa xôi, lạnh lẽo.
Hách Đằng vốn dĩ vẫn mang nỗi căm hận diệt môn ở trong lòng.
Năm đó, Thân Giang Kiệt mới bước lên hoàng vị đã dựa vào thế lực Thôi gia, truy lùng từng kẻ dính dáng đến Đại Hoàng tử để diệt cỏ tận gốc.
Phụ thân của y cả một đời trung trinh, chỉ vì nhìn lầm Đại hoàng tử mà toàn gia vong mạng.
Y chịu đựng nỗi đau diệt môn chưa bao lâu, vết thương trong lòng còn chưa kịp đóng vảy, thì lệnh lập hậu lại đưa đến trước cửa phủ Tể tướng, khiến y một lần nữa tuyệt vọng đến mức không còn ý niệm sống.
Năm đó, Thân Giang Kiệt không những diệt cả gia tộc của y, còn tước đoạt đi nữ nhân mà y yêu thương nhất.
Hách Đằng nằm gai nếm mật bao năm ở biên cương mới buông bỏ được hận thù, không ngờ đến ngày quay về kinh thành lại chứng kiến Vương Chi Lăng ngày ngày đều sống dưới sự lạnh lùng bạc bẽo ở chốn hậu cung, đối mặt với Đế vương vô tình.
Y làm sao không xót xa, làm sao không đau đớn?
Lần này quay trở về biên cương, Hách Đằng đã quyết tâm, nuôi chí phục thù.
Phụ mẫu chết thảm, tình yêu bị cưỡng đoạt, y phải một lần đòi lại hết thảy.
Từ khi rời khỏi Kinh thành, Hách Đằng đã âm thầm huấn luyện nhóm quân lính thiện chiến, lại từ nhóm quân lính này mà tuyển chọn một đội ảnh vệ chuyên ám sát.
Mục đích của Hách Đằng đã rõ như ban ngày, nhưng quân đội của hắn lại ẩn nấp dưới dạng một trang trại chăn nuôi, ngày ngày đều làm những công việc như bá tánh bình dân, rất khó bị phát hiện.
Không bao lâu sau khi Hách Đằng nuôi tư binh, y nhận được một phong thư không đề tên, chỉ biết là từ vùng Mộc Tây gửi đến.
Hách Đằng nhíu chặt đôi mày, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Mộc Tây là cố hương của La Thái Hầu.
Mậu gia vừa rời khỏi Kinh thành, trên dưới Hoàng cung đều biết La Thái Hầu mang theo đội quân quay trở về cố hương.
Lần này lão hồ ly kia sai người gửi thư cho y, chắc chắn là muốn lôi bè kéo phái.
Hách Đằng có chút hồi hộp mà mở phong thư kia, bên trên là nét chữ vô cùng quen mắt.
Hách Đằng thoáng chút giật mình, nhớ lại trước đây, hễ Vương Chi Lăng gặp chuyện không may, đều là người này gửi thư cho y, để y kịp thời cứu giúp nàng.
Bút tích này, Hách Đằng thoạt nhìn đã có thể nhận ra.
Hách Đằng lướt mắt nhìn một lượt mật thư từ Mộc Tây gửi đến, càng chắc chắn kẻ đứng trong bóng tối âm thầm cứu giúp Vương Chi Lăng đều là người của La Thái Hầu.
Trong thư lúc này còn không ngừng đề cập đến việc giải thoát cho Vương Chi Lăng khỏi sự độc đoán, ngu muội và chuyên quyền của Hoàng đế.
Trong lòng Hách Đằng bất chợt lại xao động, nghĩ đến một ngày nào đó có thể trực tiếp đoạt lại Vương Chi Lăng từ tay Thân Giang Kiệt, y liền không ngần ngại mà đồng ý lời đề nghị trong mật thư.
Danh Sách Chương: