Thân Giang Kiệt ôm Vương Chi Lăng vào ngực, bàn tay ma quái bắt đầu lần mò vào trong vạt áo của nàng, cởi bỏ thắt lưng cùng dải yếm màu vàng trên ngực nàng.
Bầu ngực căng tròn, mềm mại của Vương Chi Lăng lập tức lộ ra trước mắt Thân Giang Kiệt.
Hắn nuốt nước bọt một cái, rồi vùi đầu vào bộ ngực thơm lừng của nàng, không ngừng gặm cắn.
Vương Chi Lăng đã sớm quen với những động chạm thân mật của Thân Giang Kiệt, nàng ngửa cổ đón nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn, hai tay ôm lấy tấm lưng màu đồng rắn chắc.
Thân Giang Kiệt âu yếm hôn lên ngực Vương Chi Lăng một hồi, đợi cho nàng dần dần mất đi khống chế, rồi mới ngẩng mặt lên hỏi:
- Chỉ vậy thôi sao?
Vương Chi Lăng bị Thân Giang Kiệt không ngừng đùa bỡn, nàng nửa tỉnh nửa mê, suýt chút thì không nghĩ ra được hắn đang ám chỉ điều gì.
Vương Chi Lăng ôm lưng Thân Giang Kiệt, nhỏ giọng nói:
- Thần thiếp thực sự không có ý đồ gì khác, chỉ là… đã mấy ngày rồi Bệ hạ không đến thăm thần thiếp, nên…
Thân Giang Kiệt ôm Vương Chi Lăng vào lòng, rồi nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, nhỏ giọng thầm thì vào tai nàng:
- Dù nàng muốn gì trẫm cũng sẽ chiều ý nàng, nàng biết mà, đúng không?
Vương Chi Lăng thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại hạnh phúc mỉm cười.
Nàng ôm cổ Thân Giang Kiệt, thấp giọng đáp lời hắn:
- Thần thiếp biết Bệ hạ quan tâm thần thiếp, nhưng Bệ hạ càng sủng ái thần thiếp, thần thiếp càng không thể quá phận, để Bệ hạ khó xử.
Hôm nay thần thiếp chỉ muốn bình yên ở bên cạnh Bệ hạ như thế này thôi.
Nghe thấy lời Vương Chi Lăng, tim Thân Giang Kiệt như nhũn ra.
Hắn không cần biết lời nàng nói là thật tâm hay chỉ là khéo léo ứng xử, chỉ cảm thấy chỉ cần là lời nói của nàng, hắn đều sẽ tin.
Thân Giang Kiệt biết, kể từ ngày nhận ra nữ tử mang vết bớt hình con bướm kia là Vương Chi Lăng, hắn đã hoàn toàn bại dưới tay nàng rồi.
Đêm hôm đó, Vương Chi Lăng đem hết mọi chiêu thức học được từ các ma ma trong cung mà hầu hạ Thân Giang Kiệt, khiến hắn đã si mê lại càng thêm si mê nàng.
Sáng hôm sau, trước khi tiễn Thân Giang Kiệt đến Thái Hòa điện dự buổi tảo triều, Vương Chi Lăng còn nhỏ giọng nói với hắn:
- Bệ hạ, thần thiếp chỉ mong Bệ hạ đừng vì chuyện ở tiền triều mà xa lánh thần thiếp.
Vương Chi Lăng ủy khuất cúi đầu, lời nói này của nàng hoàn toàn xuất phát từ chân tâm.
Vương Chi Lăng gả vào hoàng thất đã lâu, nàng đã nghe qua không ít chuyện nữ nhân thất sủng, chết già trong cung.
Hơn nữa, hiện tại Thôi Thái hậu không còn một lòng nâng đỡ nàng, nàng không con không cái, nếu Vương gia thực sự xảy ra chuyện, nàng ngoài dựa dẫm vào Thân Giang Kiệt thì còn có thể trông cậy vào ai?
Hơn nữa, điều mà Vương Chi Lăng thực sự lo sợ chính tình cảm giữa nàng và Thân Giang Kiệt vừa mới chớm, nàng không muốn những giây phút hạnh phúc mà nàng có được sớm tan tành.
Thân Giang Kiệt nhìn đôi mắt đượm buồn, đầy vẻ bất an của Vương Chi Lăng, hắn chợt cảm thấy đau lòng, bàn tay ấm áp xoa xoa hai gò mắt trắng trẻo, mịn màng của nàng, ôn nhu nói:
- Trẫm sẽ không xa lánh nàng! Trẫm yêu thương Chi Lăng của trẫm còn không hết, sao có thể xa lánh nàng?
Vương Chi Lăng ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng xua đi bất an trong lòng.
Nàng đeo túi thơm lên thắt lưng của Thân Giang Kiệt, rồi tiễn hắn đến tận cửa Chiêu Dương cung.
Sáng hôm đó, ở trên tiền triều, Thông chính sứ Quách Kính Minh lại dâng tấu sớ củng cố thêm bằng chứng hạch tội Vương Tể tướng.
Ông ta đưa một xấp thư từ cho Đào Tổng quản, rồi dõng dạc thưa:
- Bẩm Bệ hạ, hôm qua, sau khi biết được sổ sách trưng binh có vấn đề, vi thần đã xem xét lại toàn bộ thư từ mà Vương Tể tướng gửi cho đám quan lại địa phương.
Thư từ mà vi thần dâng lên chính là chứng cứ rõ ràng nhất, Vương Tể tướng đã lợi dụng chức vụ, thông đồng với quan lại địa phương để cắt xén ngân sách từ triều đình.
Vương Tể tướng hít một hơi lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn Thông chính sứ Quách Kính Minh cùng La Thái Hầu, chỉ thấy bọn họ vô cùng đắc ý và tự tin.
Vương Tể tướng âm thầm nhịn xuống uất ức trong lòng, thầm nghĩ, cũng may Vương Chi Lăng sớm đã hoài nghi Thông chính ty, nên Vương Khiết đã theo lời nàng mà tiếp cận sổ sách ở Thông chính ty.
Thân Giang Kiệt nhìn mớ thư từ trên bàn mình, đối chiếu với bút tích trong tấu sớ mà Vương Tể tướng từng dâng lên, phát hiện ra từng nét chữ trong thư từ qua lại với quan lại địa phương đều là chữ của Vương Tể tướng.
Hắn nhìn Vương Tể tướng, lạnh lùng hỏi:
- Vương ái khanh, khanh có lời gì biện bạch không?
Thân Giang Kiệt vừa nói vừa đem chứng cứ mà Thông chính sứ dâng lên để đưa ra trước mặt Vương Tể tướng.
Vương Tể tướng nhìn qua một hồi, vừa hoảng hốt lại vừa lo sợ.
Ông cố kìm lại nhịp tim đang đập loạn xạ, quỳ xuống thưa:
- Bẩm Bệ hạ, vi thần không làm điều gì khuất tất.
Thư từ này nhất định có vấn đề, mong Bệ hạ minh xét.
- Bệ hạ! – Không đợi Thân Giang Kiệt lên tiếng, La Thái Hầu đã đứng ra khỏi hàng ngũ thưa – Chứng cứ rành rành, Vương Tể tướng khó lòng thoát tội, mong Bệ hạ xử phạt nghiêm minh, làm gương cho quan lại cùng bá tánh.
La Thái Hầu vừa dứt lời, đám quan lại dưới trướng hắn cũng một mực quỳ xuống cầu xin Thân Giang Kiệt nghiêm trị Vương Tể tướng.
Thân Giang Kiệt thấy tình hình trước mắt, quá nửa lão thần đều chống đối hắn, thực sự không thể cùng cương thắng cương.
Thân Giang Kiệt trầm ngâm một lúc, rồi nhìn mớ thư từ trên bàn, quả thực Tể tướng khó lòng mà biện giải.
Hắn lạnh lùng ra lệnh:
- Vương Tể tướng, chứng cứ đích thực bất lợi cho khanh, nhưng trẫm cũng không thể vì vài bức thư từ này mà định tội.
Trẫm lệnh cho khanh rút khỏi việc trưng binh, tạm thời bàn giao toàn bộ công vụ liên quan đến trưng binh lại cho trẫm, chờ trẫm điều tra rõ ràng.
Vương Hạc, Vương Bình lập tức về lại kinh thành.
Nói rồi, Thân Giang Kiệt nhìn Thôi Vĩnh Khanh, ra lệnh cho y:
- Hình bộ lập tức phong tỏa tài sản của Vương gia, đem toàn bộ tài sản Vương gia kê biên lại, trong chiều hôm nay phải báo cáo lại cho trẫm!
Thôi Vĩnh Khanh cùi đầu nhận lệnh, rồi kín đáo liếc nhìn Vương Tể tướng, chỉ cảm thấy ông bất động thần sắc, bần thần mà cúi đầu nhận lệnh.
Đám người của La Thái Hầu vẫn không hài lòng với cách xử lý của Thân Giang Kiệt, một lòng muốn bức hắn xử tội Vương Tể tướng.
Đại lý tự Tạ Doanh vô cùng bất mãn, rõ ràng ông ta đem ra chứng cứ đầy đủ, nhưng Thân Giang Kiệt vẫn bênh vực Vương gia.
Ông ta đứng ra khỏi hàng, hướng Thân Giang Kiệt thưa:
- Bẩm Bệ hạ, chứng cứ đã đầy đủ, xin Bệ hạ nhanh chóng định đoạt, tránh để bá tánh dị nghị.
- Dị nghị? – Thân Giang Kiệt trừng mắt nhìn Tạ Doanh, lớn giọng nói – Chỉ bằng vài bức thư mà xử tội Tể tướng đương triều, khanh muốn thiên hạ cho rằng trẫm tàn bạo, bất nhân? Nếu Tể tướng thực sự hàm oan, Đại lý tự khanh cũng không thoát khỏi trách nhiệm!
Tạ Doanh nghe Thân Giang Kiệt hù dọa một phen, liền cúi thấp đầu vâng vâng dạ dạ, không còn dám lên tiếng phản ứng.
Thân Giang Kiệt tránh để đám lão thần yêu sách thêm, liền giả vờ tức giận đùng đùng rời khỏi chính điện.
Cùng buổi sáng hôm đó, đám phi tần dắt díu nhau đến thỉnh an Vương Chi Lăng, nhưng thực chất là muốn xem xem sắc mặt của nàng.
Trong số đám phi tần mới nhập cung, có không ít nhi nữ của quan lại trong triều.
Bọn họ đều nghe danh Hoàng hậu quốc sắc thiên hương, độc sủng hậu cung, mà chính mình lại bị Hoàng đế bỏ mặc không đếm xỉa, trong lòng vô cùng bất mãn.
Vương Chi Lăng thấy Hiền phi dẫn theo đám phi tần tiến vào chính điện Chiêu Dương cung thỉnh an, nàng lấy lại dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ thường ngày, ngồi ở phụng vị nhàn nhã uống trà, nhận lời thỉnh an của đám phi tần.
Ngồi được một lúc, Tần Tài nhân, nhi nữ của Đô đốc Tần Mạnh, không ngừng nói chuyện phiếm với Vương Chi Lăng cùng đám phi tần.
Nàng ta vừa uống trà, vừa hồn nhiên nói:
- Hoàng hậu nương nương, hôm nay có rất nhiều chuyện thú vị, không biết nương nương đã nghe qua chưa?
Vương Chi Lăng đặt chén trà xuống, mở to mắt ngạc nhiên hỏi Tần Tài nhân:
- Bổn cung hằng ngày ở Chiêu Dương cung xem sổ sách trung cung, thực sự rất nhàm chán.
Tần muội muội có chuyện gì thú vị, mau kể cho bổn cung nghe đi.
Tần Tài nhân được Vương Chi Lăng mớm lời, cổ vũ, nàng ra mồm năm miệng mười thưa:
- Bẩm nương nương, nương nương thực sự không biết gì sao? Thần thiếp nghe nói hôm nay ở trên triều náo loạn một phen.
Đại lý tự cùng Thông chính sứ đại nhân đưa ra không ít chứng cứ cho thấy Vương Tể tướng đại nhân tham ô ngân quỹ trưng binh.
Ban nãy, Bệ hạ vừa mới ra lệnh phong tỏa trên dưới Vương gia rồi.
Vương Chi Lăng mở to mắt, bàn tay ở trong tay áo dài rộng lập tức siết chặt, tim nàng đập thình thịch.
Chuyện mới xảy ra sáng nay, nàng còn chưa nhận được bất cứ tin tức gì, mà Tần Tài nhân đã sớm biết rõ, chứng tỏ có kẻ mượn cái miệng ba hoa của Tần Tài nhân mà kích động nàng.
Đám phi tần, ngoại trừ Hiền phi, ai nấy đều lo sợ không ngừng.
Bọn họ không phải chưa từng chứng kiến Vương Chi Lăng xử tội Lệ phi, Tần Tài nhân tuổi trẻ ngu xuẩn, xem ra phải chịu tội không nhẹ rồi.
Vương Chi Lăng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt trở nên sắc lạnh, mỉm cười nói với Tần Tài nhân:
- Hậu cung không được can chính.
Tần muội muội, muội phạm phải cung quy rồi.
Người đâu!
Tiểu An cùng hai tiểu thái giám đứng ở bên ngoài cửa lập tức tiến vào bên trong chính điện chờ lệnh.
Vương Chi Lăng nhìn nét mặt hoảng loạn của Tần Tài nhân, cảm thấy không khác gì hình ảnh ngu ngốc của Lệ phi.
Nàng lạnh lùng ra lệnh:
- Lôi Tần Tài nhân ra ngoài, vả miệng năm mươi cái.
- Nương nương… nương nương, thần thiếp chỉ là lỡ lời….
– Tần Tài nhân sợ đến bủn rủn tay chân, lập tức quỳ xuống xin tha.
Vương Chi Lăng phất tay ra lệnh cho hai tên thái giám lôi Tần Tài nhân ra ngoài, rồi nghiêm giọng nói với đám phi tần:
- Hậu cung không được can chính, các tỷ muội lấy Tần Tài nhân làm gương.
Lần sau nếu ai còn phạm phải, bổn cung sẽ không nể tình tỷ muội nhiều năm!
Danh Sách Chương: