Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phó Vân Tiêu nhìn thấy là Mộ Vãn Văn thì không nghe điện thoại.



Còn anh mau chóng đi đến trước mặt Bạch Tô bể cô lên và ôm vào trong phòng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bạch Tô chật vật mở hé đôi mắt, nhìn thấy dáng vẻ của Phó Vân Tiêu: “Chồng, sao anh lại quay lại?"



"Không quay về em còn có thể đứng dậy nổi



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








sao?"



Bạch Tô muốn mở miệng nói gì nữa nhưng lại không biết phải nói gì.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Trước đây cô đã có chứng đau bụng kinh nguyệt, nhưng mà trước giờ chưa từng bị đau thế này... Chẳng biết lần này là bị làm sao nữa.



“Cảm ơn chồng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Môi của Bạch Tô trắng bệch, lại nói với Phó



Vân Tiêu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thật ra cô còn muốn cố gắng nở nụ cười, để Phó Vân Tiêu không cần lo lắng cho cô nhưng mà cô thật sự không thể làm được.



"Em muốn làm gì? Anh giúp em.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Làm phiền chồng rót cho em cốc nước nóng.



Bạch Tô cũng không cổ nữa, cô chỉ đành nhờ Phó Vân Tiêu giúp đỡ, dáng vẻ khi nói chuyện cũng vô cùng yếu ớt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phó Vân Tiêu mau chóng đứng dậy, đến phòng bếp lấy cốc, rót đầy nước nóng rồi lại mang vào phòng ngủ.



Chỉ mớ đi được một lúc, Phó Vân Tiêu quay lại trong phòng thì phát hiện Bạch Tô đã ngủ rồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sắc mặt cô nhợt nhạt như không có chút máu nào, lông mày của cô vẫn đang nhíu chặt, không chỉ có thể trán cô còn đổ đầy mồ hôi.



“Bạch Tô ?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phó Vân Tiêu thử gọi tên cô, nhưng Bạch Tô vẫn không có bất cứ lời đáp nào.



“Bạch Tô?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phó Vân Tiêu lại gọi tên Bạch Tô lần nữa... Bạch Tô vẫn không hề đáp lại.



"Bạch Tô?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lần này, Phó Vân Tiêu đã trở nên lo lắng, anh mau chóng đến trước mặt Bạch Tô, đưa tay sờ lên trấn cô, nóng bỏng!



Anh không hề do dự kh người bế cô lên,



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








sau đó nhanh chóng đi ra cửa, đặt Bạch Tô lên trên xe. Từ lúc Phó Vân Tiêu vào cửa, chuông điện thoại của anh vẫn không ngừng reo, mà từ lúc vào



đến giờ đã hơn 10 phút, điện thoại của Mộ Văn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Văn vẫn luôn gọi cho anh.



Phó Vân Tiêu không để ý thêm bất cứ điều gì, anh mau chóng đưa Bạch Tô đến bệnh viện Số một gần nhất, sau đó lại điên cuồng đi tìm viện trưởng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Viện trưởng của bệnh viện Số một sau khi nghe tin cũng nhanh chóng chạy tới, còn gọi tất cả chuyên gia đang trực đêm đến vây quanh người của Bạch Tô giống như là đang nghiên cứu một cuộc phẫu thuật lớn lắm vậy.



“Giao cho mấy ông đó!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phó Vân Tiêu nhìn vào đám người, tính mạng của Bạch Tô có lẽ... sẽ được giữ lại, anh cầm điện thoại đi đến hành lang để nghe.



Đúng vào lúc Phó Vân Tiêu nhận điện thoại, giọng nói của Mộ Vãn Vãn mới thở phào nhẹ nhõm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Vân Tiêu, anh không sao chứ, đi đâu vậy? Tại sao không nghe điện thoại của em?"



"Anh đang ở trong bệnh viện Số một. Bạch Tô xảy ra chút chuyện, hôm nay anh không đến được rồi."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phó Vân Tiêu cất giọng lạnh nhạt, giống như đang kể lại một câu chuyện thật.



"A? Thư ký Bạch sao rồi?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mộ Vãn Vãn giả vờ quan tâm hỏi mấy câu Nhưng mới hỏi hết câu dường như lại không muốn đợi đến khi Phó Vân Tiêu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng viện trưởng bắt đầu gọi Phó Vân Tiêu đến xem tình hình, điện thoại của Mộ Vãn Vãn trực tiếp bị ngắt.



Mộ Vãn Vãn bị anh đột nhiên cúp máy, tức giận ném điện thoại xuống!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Dì bên cạnh lại gần, trên tay cầm một bộ đồ ngủ ren màu đen và nói: “Cô Mộ, bộ đồ ngủ này đã được là phẳng rồi, anh Phó chuẩn bị đến đây sao? Cô có muốn mặc không?”



“Mặc cái gì mà mặc! Mau chóng tìm cho tôi một bộ quần áo khác để tôi đi ra ngoài!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mộ Vãn Vãn nói xong, lại càng nóng lòng hơn, đi nhanh lên tầng, cũng không đợi dì tìm bộ đồ khác. Cô ta đến mở tủ lấy ra một bộ quần áo, sau khi lấy được thì mau chóng thay một bộ rất tùy ý, không cần mặc thêm áo khoác mà trực tiếp lái xe rời đi.



Người dì kia thấy vậy thì vội vàng cầm theo áo khoác dài đuổi theo. Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhưng Mộ Vãn Vãn phất tay: “Không cần đầu, tôi không mặc, tôi muốn có được dáng vẻ lo lắng đến mức quên hết mọi thứ!”



Nói dứt lời, Mộ Vãn Vãn đạp ga, nhanh chóng rời khỏi nhà mình đi đến bệnh viện Số một.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong bệnh viện Số một, Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Bạch Tô, cảm thấy không thể tin được.



Chỉ là đau bụng kinh nguyệt bình thường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chính anh cũng không chú ý tới việc mình tại sao lại lo lắng đến vậy. Đây là lần đầu tiên bệnh viện có một cuộc chẩn đoán bệnh rầm rộ như thế, nguyên nhân lại chỉ vì Bạch Tô đau bụng kinh.



Phó Vân Tiêu đương nhiên biết chứng đau bụng kinh là bệnh thường gặp của rất nhiều phụ nữ, nhưng mà... Tại sao vừa rồi anh lại quên mất rằng mình chỉ cần tìm một bác sĩ kê thuốc là được rôi?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đúng vào lúc anh nhìn chằm chằm Bạch Tô, cô cũng chầm chậm mở mắt.



Nhìn Phó Vân Tiêu, đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó khi biết mình đang ở đâu lại cảm thấy ngây người.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?



Tại sao cô lại ở trong bệnh viện? “Chồng? Anh đưa em tới bệnh viện sao?" "Khụ khụ” Phó Vân Tiêu liếc mắt nhìn Bạch Tô, lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt bình thường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Um."



"Cảm ơn chồng, em không sao đâu.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bạch Tô mỉm cười thật tươi nhìn Phó Vân Tiêu, lại nhìn lên đồng hồ treo trên tường, bây giờ trời có lẽ đã sáng rồi...



"Em... Có phải làm lỡ hẹn của anh với cô Mộ rồi không.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bạch Tô cảm thấy có lỗi, mau chóng xin lỗi.



“Không sao đâu.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bạch Tô vừa nói dứt lời, bỗng nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng tiếp lời, đang lúc nói chuyện, Mộ Vãn Vãn đã đi vào trong phòng bệnh.



Cô ta dường như rất vội vã, tóc tai rối bời, áo khoác cũng không mặc, giống như là chỉ tùy ý khoác lên thứ gì đó rồi ra ngoài.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Sao em lại đến đây?”



Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của Mộ Vãn Vãn,



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








cảm thấy hơi đau lòng.



“Em lo lắng cho.... cô Bạch.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mộ Vãn Vãn mỉm cười lịch sự, nói với Phó Vân



Tiêu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vội vàng tiến lên nắm lấy tay của Bạch Tô: "Lúc tôi đến đây tôi cũng có nghe nói, cô nằm viện là bởi vì đau bụng kinh Cập nhật nhanh nhất trên VietWriter.vn



Đau bụng kinh chỉ là bệnh nhẹ, không cần thiết phải nằm viện.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tất cả phụ nữ cơ bản đều sẽ nghĩ như vậy. "Tôi cũng có bệnh đau bụng kinh nguyệt, mỗi



lần đau thì giống như là chết đi sống lại vậy." Mộ Vãn Vãn còn sợ câu vừa rồi chưa đủ thuyết phục, vội vàng bổ sung thêm câu sau.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bạch Tô mau chóng rút tay lại, sau đó lại cười với Mộ Vãn Vãn: “Đã để cho cô Mộ phải lo lắng, tôi không sao.



“Vân Tiêu vốn dĩ muốn đến chỗ của tôi, kết quả sau khi nghe nói cô ở viện, tôi vội vàng đến đây. Thật bất lịch sự quá, tôi...Quá gấp gáp...



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cô ta cố tình nhấn mạnh mình đã rất lo lắng, để cho Phó Vân Tiêu nhìn thấy, cô ta chỉ đi một đôi giày để bằng tới đây, ngay cả áo khoác cũng không mặc. Làm anh phải lo lắng cho cô ta.



Nhưng ánh mắt của Bạch Tô vẫn nhìn chằm chăm vào người Mộ Vãn Vãn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dáng vẻ cô ta nhìn giống như vô cùng vội vã, nhưng Mộ Vãn Vãn lại rất tốn công sức trang điểm kĩ càng.



Muốn trang điểm kiểu này cần tốn rất nhiều thời gian, không mất 2 tiếng đồng hồ thì không thể nào trang điểm được ra kiểu dáng vừa tự nhiên lại vừa đẹp như vậy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK