Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh thả tôi ra đi, chỉ cần anh để tôi ngăn cản An Kỳ và Caesar thành hôn thì chuyện gì tôi cũng đáp ứng anh.


Mộ Vãn Vãn kéo lấy ống quần Thẩm Mạc Bá, mang theo tiếng khóc nức nở khẩn cầu.

Bây giờ cô ta đã triệt để rơi vào trạng thái điên cuồng.

Thẩm Mạc Bá kéo cô ta lên khỏi mặt đất, anh ta dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta không nói một lời.

“Mạc Bá, anh sẽ giúp em đúng không? Trước kia anh yêu em đến vậy mà.


Mộ Vãn Vãn nắm chặt tay Thẩm Mạc Bá nói, thậm chí lúc nói chuyện đồng thời cô ta cũng bắt đầu cởi quần áo.

Cô ta từ từ kề lại gần Thẩm Mạc Bá, vừa cởi quần áo vừa nói với anh ta: “Mạc Bá, anh nhìn em đi, đây là thân thể mà anh yêu nhất, anh có thể làm bất cứ chuyện gì với em, bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần… anh đồng ý với em, thả em ra ngoài!”
Mộ Vãn Vãn nghiêm túc nói, ánh mắt cô ta nhìn cực kỳ chân thành.

Nhưng Thẩm Mạc Bá quá hiểu cô ta, anh ta biết tất cả những thứ này của Mộ Vãn Vãn đều là đang đóng kịch, anh ta nhìn Mộ Vãn Vãn, chầm chậm kéo quần áo cô ta lên, đặt cô ta lên giường rồi ngồi xổm người xuống nhìn chằm chằm vào Mộ Vãn Vãn.

“Nói tôi biết, tại sao lại muốn hại An Kỳ.


Thẩm Mạc Bá nhả từng chữ, nhìn Mộ Vãn Vãn chầm chậm nói.

“An Kỳ? Em không có làm bất cứ chuyện gì thương thiên hại lý cả, em chỉ muốn ngăn cản bọn họ kết hôn, anh nhất định phải tin em.


Đầu óc Mộ Vãn Vãn nhanh chóng chuyển động sau đó cô ta mở to mắt nghiêm túc nhìn Thẩm Mạc Bá.


Anh ta thở dài một hơi nặng nề, nhìn về phía Mộ Vãn Vãn lắc đầu.

“Bây giờ em vẫn không chịu nói thật với tôi sao?”
Ánh mắt anh ta dần dần co lại, nhìn chằm chằm lên mặt Mộ Vãn Vãn muốn tìm một chút cảm xúc hối hận hoặc là những cảm xúc khác trên mặt cô ta.

Nhưng rất đáng tiếc, trên mặt Mộ Vãn Vãn ngoại trừ phẫn nộ ra thì những biểu cảm còn lại chỉ có sự đáng thương đang giả vờ.

“Chuyện An Kỳ bị làm nhục trên xe tối qua có liên quan đến em không?”
Anh ta dần dần đứng dậy, sắc mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Mộ Vãn Vãn.

Mộ Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Thẩm Mạc Bá, đột nhiên cô ta cười lớn lên.

“Ha ha ha ha! Anh điều tra tôi?”
“Ha ha ha ha ha ha, không sao cả! Anh có điều tra tôi cũng chả sao, nếu anh đã biết chân tướng thì sao còn hỏi tôi làm gì chứ! Thật đúng là giả dối!”
Mộ Vãn Vãn cũng đứng dậy, cô ta vừa cười vừa nói với Thẩm Mạc Bá: “Ai bảo cô ta giành mất Phó Vân Tiêu? Cô ta là cái thá gì? Cô ta mà cũng xứng làm vợ chưa cưới của Phó Vân Tiêu? Đáng đời cô ta bị làm nhục!”
Mộ Vãn Vãn cắn răng nghiến lợi tàn độc nói, trên mặt cô ta vậy mà lại toàn là vẻ đương nhiên!
Thẩm Mạc Bá nhìn khuôn mặt xa lạ kia mà liên tục lắc đầu.

“Cô thật sự điên rồi! Xem ra cô cần được đưa vào bệnh viện tâm thần một lần nữa!”
Nói xong anh ta liền xoay người rời đi.

“Không!”
Mộ Vãn Vãn hét lớn lên, cô ta cứ như một người có hai nhân cách có thể thay đổi tự nhiên mà chạy tới trước mặt Thẩm Mạc Bá, hét to lên với anh.

“Mạc Bá, anh đừng đi, cầu xin anh thả em ra đi, em đảm bảo sau khi làm xong chuyện này thì sẽ không gây chuyện nữa!”
Mộ Vãn Vãn ôm lấy Thẩm Mạc Bá từ phía sau.

Bước chân đang chuẩn bị rời đi của Thẩm Mạc Bá đột nhiên khựng lại.


Anh ta do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là từ từ kéo tay cô ta ra khỏi eo mình rồi xoay người rời đi.

Mộ Vãn Vãn của bây giờ thật là đáng sợ…cách xin tha hiện tại của cô ta không phải hối hận về những chuyện mình đã làm sai, mà là đang không ngừng nói sau này cô ta sẽ không gây chuyện nữa, có thể thấy cô ta cực kỳ kiêu ngạo về chuyện mình đang làm lúc này!
Thật sự khiến anh ta quá thất vọng.

“Á!”
Vào lúc đóng cửa phòng lại, Mộ Vãn Vãn cách một cánh cửa điên cuồng xé đứt ruột gan gào lên.

Sau khi Thẩm Mạc Bá đóng cửa lại cũng không rời đi, anh ta đứng trước cửa gọi điện thoại cho thư ký: “Liên hệ với bệnh viện tâm thần trước kia của Mộ Vãn Vãn, cô Mộ Vãn Vãn vẫn chưa khỏi bệnh, cần điều trị tiếp.


Mộ Vãn Vãn đứng cách cánh cửa nghe được rõ ràng.

“Thẩm Mạc Bá! Anh đừng hòng đưa tôi quay lại đó! Cho dù tôi có chết cũng sẽ không quay lại đó!”
Mộ Vãn Vãn nhả từng chữ một, cắn răng nghiến lợi lớn tiếng gào lên với Thẩm Mạc Bá! Thẩm Mạc Bá nghe thấy liền không khỏi hơi nhíu mày.

“Đủ rồi! Vãn Vãn! Tôi không thể thả cô đi được!”
Anh ta chầm chậm khép mắt lại, đau lòng, chua xót, trăm loại cảm xúc ập xuống người anh ta.

Trong phòng hồi lâu không có người lên tiếng, cuối cùng Mộ Vãn Vãn cũng im lặng.

Nhưng càng im lặng Thẩm Mạc Bá lại càng cảm thấy không ổn.

“Vãn Vãn?”
Anh ta thăm dò gọi một tiếng.

Trong phòng không có ai trả lời.


Anh ta càng chau chặt mày hơn: “Vãn Vãn?”
Thẩm Mạc Bá lại gọi một tiếng.

Rất lâu bên trong mới truyền đến giọng nói của Mộ Vãn Vãn.

“Em biết anh là vì em, nhưng e rằng phần tình cảm này em không thể nào hồi báo rồi…”
Giọng nói của cô ta càng ngày càng yếu, nói xong câu này, trong câu nói thậm chí còn có hơi run rẩy.

Mộ Vãn Vãn nói như vậy khiến trong lòng Thẩm Mạc Bác dâng lên một suy nghĩ không tốt.

Tiếp theo anh ta liền đẩy cửa phòng ra.

Chỉ thấy Mộ Vãn Vãn đang nằm trên mặt đất, cách đó không xa có một con dao, máu tươi chảy xuống từ cổ tay.

Mộ Vãn Vãn vậy mà lại cắt cổ tay tự sát!
“Vãn Vãn!”
Thẩm Mạc Bá xông lên trực tiếp ôm Mộ Vãn Vãn dậy.

Mộ Vãn Vãn nở một nụ cười tràn đầy thê lương sau đó nhìn Thẩm Mạc Bá lắc đầu.

“Không kịp nữa rồi…”
Thẩm Mạc Bá đặt Mộ Vãn Vãn lên giường, cầm băng gạc cầm máu cho cô ta.

Mộ Vãn Vãn từ từ khép mắt lại rồi ngất đi.

Anh ta đặt Mộ Vãn Vãn nằm yên sau đó liền chạy ra khỏi phòng.

“Gọi điện thoại cho bệnh viện thành phố! Mau chóng phái bác sĩ qua đây! Tôi đi đón người!”
Thẩm Mạc Bá gọi điện thoại cho thư ký xong liền lái xe vọt đi.

Máu chỗ miệng vết thương Mộ Vãn Vãn đã cầm nhưng anh ta không dám tùy tiện đưa cô lên xe vì lo rằng sẽ xử lý không tốt khiến vết thương nứt ra lần nữa, vì vậy anh ta chỉ có thể tự mình đến bệnh viện đón bác sĩ!
Anh ta trực tiếp đạp bàn số hết mức, lái xe như bay.

Đi được nửa đường liền thấy xe cấp cứu do thư ký gọi tới, anh đổi xe với tài xế xe cấp cứu sau đó lại lái xe cứu thương bay nhanh về nhà.


Nhưng…đợi anh ta dẫn bác sĩ về đến thì trong phòng đã không còn ai cả.

Mộ Vãn Vãn nhân lúc anh ta đi gọi bác sĩ thì đã bỏ chạy rồi!
Thậm chí còn mang theo trạng thái không màng sống chết của bản thân, cái gì cũng mặc kệ mà bỏ chạy!
Cô ấy rốt cuộc yêu Phó Vân Tiêu tới mức nào, lại điên cuồng muốn chiếm hữu Phó Vân Tiêu tới mức nào…mới cắt cổ tay giả làm người bệnh để có được đồng tình rồi bỏ chạy!
Lợi dụng anh ta! Lại lợi dụng anh ta lần nữa!
Sắc mặt Thẩm Mạc Bá âm trầm tái mét, anh ta nắm chặt nắm tay không nói lời nào.

Nếu Mộ Vãn Vãn đã chạy rồi thì các bác sĩ cũng liền quay lại bệnh viện.

Thẩm Mộ Bá ngồi trong phòng, vẻ mặt âm trầm, không ai biết được anh ta đang nghĩ gì.

Anh ta nhốt Mộ Vãn Vãn lại, một là vì muốn bảo vệ Mộ Vãn Vãn, hai là không muốn cho cô ta làm hại tới người khác.

Nhưng bây giờ Mộ Vãn Vãn chạy mất rồi.

Mộ Vãn Vãn rất thông minh, anh ta vẫn luôn không nhìn thấu được cô ta, vậy nên anh ta không biết lúc này mình nên làm thế nào.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh ta lấy điện thoại ra gọi đi.

Cùng lúc đó, Bạch Tô vừa bước ra khỏi phòng tắm, lau khô tóc đang định đi ngủ.

Thì điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

“Alo?”
“Bạch Tô, tôi là Thẩm Mạc Bá.


Nghe được giọng nói của Thẩm Mạc Bá, cô có hơi bất ngờ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK