Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người yên lặng một quãng thời gian, đều yên lặng xem video.

Nhưng hai người Bạch Tô và Nghiêm Đình xem ròng rã cả ngày, cũng không phát hiện đầu mối gì.

Phần lớn thời gian, Caesar không ở nhà, chỉ có An Kỳ ở nhà một mình.

Mà lúc Caesar trở lại, thông thường không phải ngủ, thì là đọc sách trong thư phòng, anh cũng không để ý đến An Kỳ.

Nghiêm Đình xem đến buồn ngủ, ngồi trên giường ngáp.

Anh ta xem video, Bạch Tô cũng thế.

Nhưng từ đầu đến cuối Bạch Tô đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào video, không ủ rũ một chút nào.

Nhìn thấy Bạch Tô vì chuyện của Caesar mà nghiêm túc như vậy, Nghiêm Đình không nhịn được mà nổi lòng ghen tị.

"Đi ăn đi, anh đói, cả tối nay không ăn được một bữa cơm nào.

"
Nghiêm Đình ai oán nhìn Bạch Tô, ánh mắt cứ nhìn ra phía cửa, ra hiệu cho Bạch Tô là mình muốn ra ngoài ăn cơm.

"Hả? Vậy chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.

"
Nói xong, Bạch Tô lấy điện thoại ra, cô một chút cũng không cảm giác được ám chỉ của Nghiêm Đình.

Nghiêm Đình cướp điện thoại của cô, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

"Chị hai à, anh xem video cả ngày với em, không có công lao thì cũng có khổ lao, không thể chỉ có một bữa đồ ăn ngoài là có thể đuổi anh đi chứ?"
Anh ta chu mỏ làm nũng, nhìn Bạch Tô, hi vọng cô sẽ cảm thấy tội lỗi.


Bạch Tô nghĩ lại, Nghiêm Đình nói cũng có lý.

"Vậy anh muốn ăn gì? Xung quanh đây có một quán làm món cay rất ngon, nếu không thì tôi và anh đi ăn đi.

"
Cô kiên nhẫn dò hỏi, nhưng Nghiêm Đình không muốn.

"Không đi, muốn đến nhà em, để em nấu cơm cho anh.

"
Nghiêm Đình thẳng thắn yêu cầu, biểu hiện rất rõ ràng bây giờ tôi vô cùng khó hầu hạ.

Bạch Tô trừng mắt nhìn Nghiêm Đình, không nói gì, dáng vẻ mặc kệ anh ta, kết quả Nghiêm Đình lại dùng giọng điệu mang theo ý làm nũng nhìn về phía Bạch Tô nói: "Hừ! Sao anh làm bạn lại khổ thế này chứ, cố ý bay về Pháp nhưng lại không giá trị bằng một bữa cơm?"
Nghiêm Đình nói, trong lời nói đều là oan ức, giống như nếu Bạch Tô không đồng ý với mình thì chính là tội ác tày trời.

Bạch Tô nhìn Nghiêm Đình, do dự một chút rồi gật đầu.

Nghiêm Đình nói có lý, cô không thể quá hà khắc với Nghiêm Đình!
"Đi thôi, tôi dẫn anh về nhà tôi ăn cơm.

"
Nói xong, Nghiêm Đình lập tức lưu video vào đĩa cứng của mình, rồi mới rời khỏi.

Trên đường về nhà có đi qua một tiệm bán máy tính, Bạch Tô còn tiện thể mua một cái máy tính, rồi gọi thợ đến lắp đặt.

Suy cho cùng thì luôn qua chỗ Nghiêm Đình xem cũng không tiện, hơn nữa buổi tối cô còn muốn xem tiếp.

Sau khi sắp xếp xong, rất nhanh hai người đã đến nhà.

Bạch Tô cũng không nói chuyện với Nghiêm Đình, một mình cô vào nhà bếp làm cơm.

Nghiêm Đình đánh giá phòng khách nhà Bạch Tô, đi tới đi lui, anh ta tràn ngập tò mò.

Bởi vì đây là nhà của Bạch Tô, cho nên cô trang trí thành hồng nhạt, tràn ngập hương vị thiếu nữ.

Trong phòng khách trừ bức tranh, thì chính là một số vật dụng thường ngày của Bạch Tô.

Nhìn một lúc, Nghiêm Đình cảm thấy tẻ nhạt, trực tiếp đi vào nhà bếp, nhìn Bạch Tô làm cơm.

Nghiêm Đình dựa vào cửa, Bạch Tô đưa lưng về phía anh ta, thành thạo xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Tuy Bạch Tô không hay nấu ăn, nhưng kỹ thuật dùng dao của cô lại rất tốt.

Sơ chế thức ăn, nấu nướng, lật xào, dụng cụ làm bếp trong tay Bạch Tô dường như có linh hồn, thành thạo điêu luyện, món ăn làm ra vừa đẹp vừa ngon.

Cũng không lâu lắm, mùi cơm dễ ngửi truyền ra từ trong bếp.

Nghiêm Đình cứ nhìn như vậy, ánh mắt càng ngày càng dịu dàng, trên mặt chậm rãi hiện lên ý cười, hình ảnh này quá ấm áp, ấm áp đến mức lòng anh ta cũng trở nên ấm áp.

"Đừng đứng nữa, mau giúp tôi bưng thức ăn ra.

"
Bạch Tô không quay đầu lại, không thể nhìn ra tia ấm áp say mê trong mắt Nghiêm Đình, vội vàng gọi Nghiêm Đình đến giúp đỡ.


Lúc này Nghiêm Đình mới phản ứng lại, nhanh chóng trả lời một câu: "Anh là khách, lúc em đến nhà anh ăn cơm, anh cũng có cho em làm gì đâu!"
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh vẫn nghe lời bưng đĩa thức ăn Bạch Tô đã xào kỹ đặt vào bàn trong phòng ăn.

Tất cả món ăn đều rất đẹp, hai người ngồi hai bên, chuẩn bị ăn cơm.

Nghiêm Đình gắp một miếng nấm lên, bỏ vào trong miệng.

Anh ta trực tiếp kinh ngạc trợn to hai mắt: "Ăn ngon quá!"
Nghiêm Đình nhìn Bạch Tô, nhìn cô một cách khó tin!
Bạch Tô chưa từng bộc lộ tài năng trước mặt Nghiêm Đình, bây giờ lại đột nhiên bộc lộ tài năng, khiến Nghiêm Đình cảm thấy rất kinh ngạc.

Khóe miệng Bạch Tô lộ ra ý cười: "Vì thế anh biết tại sao tôi không dễ dàng xuống bếp rồi chứ? Tôi đây là muốn cho các người một cơ hội.

"
Bạch Tô cố ý trả lời một câu, khiến bầu không khí giữa hai người trở lên thoải mái hơn.

"Dạ! Dạ! Dạ!"
Nghiêm Đình không muốn cố tính toán với Bạch Tô, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

Bữa cơm này hai người chỉ ăn không đến nửa giờ, đã quét sạch thức ăn.

Nghiêm Đình co quắp ngồi trên ghế sa lon, nhìn đĩa thức ăn đã hết: "Nếu như ngày nào cũng có thể ăn ngon như vậy thì thật hạnh phúc.

"
Anh ta phát ra một tiếng cảm thán.

"Nếu ăn no rồi, thì mau rửa bát đi, phân công hợp lý.

"
Bạch Tô đá nhẹ vào chân Nghiêm Đình.

"Đến máy rửa chén mà nhà em cũng không có à?" Nghiêm Đình nghi ngờ nhìn Bạch Tô, không vừa lòng với mệnh lệnh của cô.

"Đây là chuyện anh nên làm.

" Bạch Tô vội vàng đuổi Nghiêm Đình đi rửa chén.

Tuy bề ngoài Nghiêm Đình không vừa lòng với mệnh lệnh của Bạch Tô, thế nhưng, anh ta vẫn rất nghiêm túc đi vào nhà bếp rửa chén.


Sau khi rửa chén xong, Nghiêm Đình chuẩn bị ra ngoài xem video giám sát tiếp theo với Bạch Tô.

Xem mấy tiếng, trời bên ngoài đã tối đen, thế nhưng Bạch Tô vẫn chưa có bất kỳ ý muốn nghỉ ngơi nào, cũng không biết ai cho cô sức mạnh để cô xem liên tục.

Họ nhìn thấy trước ngày An Kỳ chết một ngày, cô ấy nhận được điện thoại rồi rời khỏi nhà.

Đại não của Bạch Tô nhanh chóng vận chuyển, cô đột nhiên nghĩ đến, có thể tra video mấy con phố gần đó, có thể sẽ thấy An Kỳ chết như thế nào!
Cô lập tức điện cho Vương Tiểu Đồng.

"Vương Tiểu Đồng, cậu có thể tìm người giúp tớ tra video mấy con phố gần nhà Caesar không, gửi video vào email cho tớ! "
Lần này, Vương Tiểu Đồng không có khuyên Bạch Tô nữa, bởi vì cô ấy biết, Bạch Tô không nghe lời của mình.

"Để tớ thử xem.

"
Nói xong, Vương Tiểu Đồng trực tiếp cúp điện thoại.

Tuy Bạch Tô nghĩ như vậy, nhưng thực sự cô cũng không ôm quá nhiều hi vọng với cái video này.

Bởi vì mức độ bảo mật camera giám sát của thành phố A cực cao, hacker bình thường không thể nào hack được.

Thế nhưng, rất may mắn, không lâu sau Bạch Tô đã nhận được video giám sát do Vương Tiểu Đồng gửi đến.

Video đã được phân loại, bên trong thậm chí còn ghi rõ ràng tên của từng con phố.

Bạch Tô mừng rỡ, nhanh chóng mở máy tính ra, tải video xuống rồi vui vẻ xem.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK