Mục lục
Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Phó Vân Tiêu bỗng nhiên cúi đầu nhìn Mộ Văn Văn một cái, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhíu lại. "Tại sao lại nói về vấn đề này?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mộ Văn Văn có chút ngại ngùng nhìn Phó Vân Tiêu, nói, "Không có gì, chỉ là tò mò, anh nghĩ gì về trẻ con thôi." Phó Vân Tiêu nhìn chằm chằm Mộ Vãn Vãn một hồi lâu, lúc này Mộ Văn Văn dưới ánh đèn nhẹ nhàng trong phòng làm việc trông càng thêm dịu dàng.



Thật ra thì, Mộ Vãn Vãn cũng rất thích hợp làm một người vợ.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bởi vì cô là một người phụ nữ nhỏ bé,



Nhưng, Phó Vân Tiêu cũng không biết tại sao, hắn cũng không muốn trả lời vấn đề này của Mộ Văn Văn, hắn cầm tay Mộ Văn Vẫn, nói với Mộ Văn Văn, "Muộn rồi, tôi còn chưa ăn gì, em cùng tôi đi ăn một chút đi





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tây Mộ Văn Văn được Phó Vân Tiêu giữ lại, cô cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Phó Vân Tiêu, nhẹ nhàng gật đầu một cái




Sau đó cùng Phó Vân Tiêu ra cửa.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Sau đó bước vào một cửa tiệm gần đó, Mộ Văn Văn ngồi đối diện Phó Văn Tiêu, yên lặng nhìn Phó Văn Tiêu, Phó Vân Tiêu biết Mộ Văn Văn đang nhìn mình, nhưng hắn cũng không ngắng đầu lên.



Lúc này Mộ Văn Văn chợt mở miệng, "Trước kia, em thường xuyên cùng anh đi ăn ở cửa tiệm này, khi đó, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bây giờ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc." "Vân Tiêu, anh biết không? Từ trước đến giờ em là một người rất có lý tưởng hoài bão, em luôn muốn thành công trong giới giải trí, nhưng, từ sau khi gặp anh, em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Phó Vân Tiêu lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Mộ Văn Văn một cái, nhẹ nhàng nói, "Tôi hy vọng em có cơ hội được làm chính mình, không nên hy sinh vì tôi."



Sao lại là hy sinh chứ ?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thật ra Mộ Vãn Vãn muốn nói câu này, nhưng lời vừa đến môi, cô do dự một chút, nhưng vẫn là không nói ra.



Thật ra Mộ Văn Văn là người rất nhạy cảm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cô có thể hiểu được ý của Phó Vân Tiêu. ý của Phó Vân Tiêu chính là hy vọng cô có thể là chính mình, đồng thời cũng không chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô,



Mộ Văn Văn không vui, nhưng cô biết mình cũng không thể thể hiện ra ngoài.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tuy nhiên, sau khi ăn tối với Phó Vân Tiêu xong, Phó Vân Tiêu lại phải trở về công ty làm thêm giờ, còn cô thì trở về nhà của mình.



Sau khi Mộ Văn Vẫn về đến nhà, cô mới có chút bực bội gọi điện cho người quản lý, nói với người quản lí ở đầu điện thoại bên kia, "Trong tuần này sắp xếp cho tôi một số buổi quay phim hoặc quảng cáo gì đó, tốt nhất là loại quảng cáo mờ ám gợi cảm ấy."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Người quản lí đã đi theo Mộ Văn Văn rất nhiều năm, là thân tín của Mộ Văn Văn. Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net



Lúc đầu cũng không biết những lời này của Mộ Văn Văn là có ý gì, vội vàng khuyên Mộ Văn Văn "Honey, chúng ta không cần phải làm cái loại quảng cáo này, em là ngôi sao ở nước ngoài, mặc dù phát triển không tốt, nhưng nếu em không nói thì ai biết chứ, em còn có thể bắt được mấy bộ phim cao cấp ấy chứ "Không, tôi phải tiếp đóng loại phim mờam đó, nhà sản xuất tốt nhất phải có sở thích đặc biệt, cái loại thích làm nhục người khác ấy





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mộ Văn Văn suy nghĩ một chút, tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi, còn nói, "Hoặc là, Donnie, anh có ghét nhà sản xuất phim nào không, nhận lời hắn ngay di!" " Cái này ... "Tôi muốn Phó Vân Tiêu cứu tôi! Tôi phải bắt Phó



Vân Tiêu."





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Vốn đi, Donnie còn muốn cùng Mộ Văn Văn thảo luận một chút, nhưng Mộ Văn Văn vừa nói xong câu này hắn lập tức hiểu ra, lập tức cùng Mộ Văn Văn nói, " Được, tôi hiểu rồi, cô chuẩn bị trước đi."



Nói xong câu này, hắn liền kích động cúp máy.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Còn có gì vui vẻ hơn việc kích thích sự bảo vệ của một người đàn ông chứ.



Tình cảm của Phó Vận Tiêu đối với mình có lẽ là bị hắn giấu đi rồi, chính hắn cũng không biết. Mà cô, cần thức tỉnh hắn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi Mộ Văn Văn cúp điện thoại, liền đi vào trong phòng tắm, sau khi tắm rửa kĩ càng, cô cả người trần truồng đi ra, đứng ở trước gương cần thận thường thức thần hình của mình.



Có rất ít người phụ nữ có thể có được thân hình như Mộ Văn Van, thân hình cô là loại rất gầy, nhưng, chỗ cô cần lại sẽ rất lồi, lõm sẽ rất lắm, vóc người cực dẹp.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mộ Văn Văn ngắm xong thân hình của mình, cũng không nóng lòng mặc quần áo, mà đem tóc minh sấy khô, sau đó lại bắt đầu dưỡng da, đến khi dưỡng da kết thúc, cô lại trang điểm cho mình một chút, mặc dù biết đêm khuya không có người thường thức, nhưng cô vẫn trang điểm rất cẩn thận và tinh xảo.



Ngay tại thời điểm cô vừa to son xong, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mộ Văn Vẫn sửng sốt một chút, cô vội vàng đi tới cửa, cô cho là Phó Vân Tiêu tới, cho nên đưa tay liền lấy một bộ quần áo ngủ rất mỏng khoác lên người che lại chỗ cần che.



Sau đó mở cửa.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nhưng, người đứng ngoài cửa lại là Thầm Mạc Bá.



Thẩm Mạc Bá thấy ánh sáng trong mắt Mộ Văn Văn trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nhưng hắn vẫn mở miệng giải thích một chút, “Tôi vừa tra ra được một số tin tức, vừa vặn đi ngang qua liên không gọi điện thoại nữa, muốn thông báo trực tiếp cho em." "Anh nói dì." Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.n et



Mộ Văn Văn xoay người, nhường ra một con đường để cho Thầm Mạc Bá đi vào, sau đó ngồi ở giữa ghế sofa, Thầm Mạc Bá ngồi ở một bên, đưa cho Mô Văn Văn một tập tài liệu, tỏ ý muốn cô mở ra,





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Mộ Văn Vẫn nhanh chóng mở ra.



Nhìn kết quả phía trên, có chút không thể tin. "Tại sao không phải là con của Bạch Tô?" "Em hy vọng nó là con của Bạch Tổ sao?"





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Văn Văn, đưa tay an ủi, "Nếu như em hy vọng đó là con của cô ấy, nó có thể thực sự là con của cô ấy! Rất đơn giản."



Mộ Văn Văn ngẩng đầu nhìn nụ cười tự tin trên mặt Thẩm Mạc Bả, không khỏi cũng nâng lên nụ cười.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Đêm khuya, Bạch Tô vừa ngủ một giấc nhỏ, mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, lần nữa đi ra,



Phát hiện Vương Tiểu Đồng vừa vào cửa, thời điểm nhìn thấy Bạch Tô, thở phào nhẹ nhõm.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bạch Tô phớt lờ Vương Tiểu Đồng và đi vào phòng ngủ đi ngủ.



Kết quả lại bị Vương Tiểu Đông lập tức kéo lại "Cậu đợi chút nữa hãy ngủ tiếp, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu." “Tin tức câu nói ra có ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi không? Nếu như có, thì để cho tôi đi ngủ trước đi.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hai mí mắt Bạch Tô dính vào nhau.



Vương Tiểu Đồng mạnh mẽ ẩn Bạch Tôi xuống ghế sofa, sau đó đưa cho Bạch Tô một tập tài liệu.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bạch Tô ngay cả mi mắt cũng không thèm nâng lên tùy tiện nhìn lướt qua, "Cậu đem tài liệu ra đời của Bạch Tiểu Bạch cho tôi xem làm gì?" "Cậu nhìn đi, mẹ đẻ Bạch Tiểu Bạch là ai ?" "Là tôi chứ còn ai!"



Bạch Tô bĩu môi, "Người là thức đêm nấu ngu sao?" "Hôm nay có người đi điều tra tài liệu ra đời của Bạch Tiểu Bạch, may mà trước khi y tá đưa cho người kia, bị thực tập sinh của tôi phát hiện, Âm thầm đổi thành một tập tài liệu khác. Đổi thành Bạch Tiểu Bạch là con ruột của tôi." "Nhưng, tài liệu trong bệnh viện tôi không có cách dé dói." "Điều tra tài liệu ra đời của Bạch Tiểu Bạch?





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bạch Tô lập tức trơn to hai mắt nhìn Vương Tiểu Đồng, quả nhiên Tin tức có mang và vô cùng ảnh hưởng đến giác ngôi



Vương Tiểu Đồng trịnh trọng gật đầu một cái, "Tôi cũng không biết là ai, cậu cần thận đi





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Nói xong câu này, Vương Tiểu Đổng liền đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, rồi sau đó, đi vào phòng của mình đi ngủ. Còn Bạch Tô thì ở trong phòng khách nhìn chăm chằm những tài liệu kia hơn nửa giờ, hoàn toàn không buồn ngủ.



Sáng sớm hôm sau, thời điểm Bạch Tô đến bệnh viện liên nghe được mọi người đang truyền nhau chuyên của cô và Phó Cảnh Hoài,





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK