Một nam nhân mặc vest đen đứng phía sau đẩy xe lăn đến chỗ hai người kia.
Mộ Dung Cảnh là một nhà tài phiệt trẻ, năm nay hai mươi sáu nhưng rất có danh tiếng trên thương trường, tài sản của Mộ Dung Cảnh nếu so với Nhậm Tử Phàm hay Trình Ngụy chỉ thua có một phần bởi vì Mộ Dung Cảnh không kinh doanh cả về thế giới ngầm.
Mộ Dung Cảnh tính tình rất cuồng ngạo, chẳng kiêng kị nể mặt ai, ba của Mộ Dung Cảnh là Mộ Dung Khải - cũng một ông trùm trong giới hắc đạo, từng là Nhị lão của UP lúc ấy Mộ Dung Khải là bạn thân của Tôn Thúc.
Mộ Dung Cảnh ngược lại với ba mình không theo bước chân ông vào UP, vào xã hội đen, đặc biệt là Mộ Dung Cảnh rất ghét những người nằm trong hắc đạo, Mộ Dung Cảnh chính vì vậy trở thành một nhà tài phiệt làm ăn chân chính, không bao giờ nhúng tay vào thế giới ngầm, cũng như không làm ăn với bọn họ.
Hôm nay gặp mặt, cũng là lấy danh Phàm Thiếu và Trình Thiếu, hai vị tổng tài của hai tập đoàn lớn chứ không phải là lão đại hay Nhị thiếu kia.
-Mặc Hàng.
-Nin.
Lần lượt Mặc Hàng và Nin đặt lên bàn hai chiếc vali, mở ra bên trong toàn là những cọc tiền với mệnh giá 500.000 VND.
-Ý vậy là sao?-Mộ Dung Cảnh giả vờ không hiểu ý của cả hai nhìn hai chiếc vali
-Dự án xây dựng tòa cao ốc lần này của Cảnh thiếu, tôi muốn hợp tác.
Cả Nhậm Tử Phàm và Trình Ngụy đều đồng loạt lên tiếng.
-Dự án chỉ có một, hợp tác cũng chỉ một. Hai người như vậy chẳng phải đang làm khó tôi sao?-Mộ Dung Cảnh làm ra vẻ khó chọn lựa
-Tôi nghĩ Cảnh thiếu sẽ biết lựa chọn ai thích hợp nhất.-Nhậm Tử Phàm cười như có như không
-Cũng không phải xem ai là người đứng đầu UP, lựa chọn thích hợp gì chứ.-Mộ Dung Cảnh không hề khách sáo
Mặc Hàng nhíu mày, thấy Mộ Dung Cảnh lại dám ăn nói với Nhậm Tử Phàm thì tay hơi đưa đến thắt lưng. Nhậm Tử Phàm biết được liền đưa tay chặn lại.
-Đúng là sát thủ giỏi nhất UP, chỉ biết dùng súng giải quyết.-người nam nhân đứng phía sau Mộ Dung Cảnh khinh bỉ
-Tiêu Lặc, ngươi...-Mặc Hàng lạnh lùng nhìn Tiêu Lặc
-Tiêu Lặc, ngươi thật thất lễ.-Mộ Dung Cảnh như đang la trách Tiêu Lặc
-Thuộc hạ biết sai, Mặc Hàng, Tiêu Lặc tôi sai, tôi xin lỗi.-Tiêu Lặc nói, môi hơi nâng lên
Nhậm Tử Phàm biết rõ Mộ Dung Cảnh không tốt lành gì hắn ta chỉ đang dung túng thuộc hạ của mình, quả nhiên con người này ngoài ngông cuồng tự đại chính là ngạo mạn khỏi nói đến.
-Cảnh thiếu, bên chúng tôi đồng ý trích ra một tỷ để hợp tác dự án này.-Trình Ngụy hai tay đặt lên thành ghế, gõ vài nhịp nhẹ
-Chúng tôi không phải thiếu tiền.-Mộ Dung Cảnh khẽ nhún vai, hai tay đan lại đặt trên chiếc chân mình
-Dự án lần này một mình Cảnh thiếu đầu tư chưa chắc đã làm xong trong chỉ tiêu một tháng đặt ra, nếu chúng ta cùng hợp tác thì sẽ làm nhanh hơn, lợi nhuận sẽ cao hơn.-Trình Ngụy bị Mộ Dung Cảnh nói một câu, động tác ở tay dừng lại hơi siết chặt
Trình Ngụy dù sao cũng rất cuồng ngạo, chưa ai dám nói chuyện kiểu đó với anh.
-Như thế nào Cảnh thiếu mới chịu hợp tác?
-Nếu thu lợi về, tám hai.-Mộ Dung Cảnh gương mặt vẫn cuồng đại như cũ
-Cảnh thiếu tám, tôi hai?
Mày của cả hai nhanh chóng nhíu chặt.
-Đúng vậy.-Mộ Dung Cảnh thản nhiên nhún vai
-Tôi tám, Cảnh thiếu hai.-Nhậm Tử Phàm từ trước đến giờ đều trên người khác, chưa bao giờ nhường ai
-Vậy thì giữa tôi và Phàm thiếu không thể nói chuyện nữa rồi.-Mộ Dung Cảnh ra vẻ tiếc nuối
-Sáu tư. Cánh thiếu sáu, tôi bốn.-Trình Ngụy có chút nhún nhường
Dù sao Trình Ngụy đang ở trong địa bàn của Nhậm Tử Phàm và Mộ Dung Cảnh, so về thế lực thì không sánh bằng nên phải mở rộng quy mô ở đây.
Nếu ở Las Vegas, dù là một phần Trình Ngụy cũng không nhường.
-Bảy ba.
Trình Ngụy suy nghĩ gì đó, một lát sau thì thỏa thuận: "Được."
Nhậm Tử Phàm không vì không có được dự án này mà tức giận, ngược lại còn có vẻ rất hài lòng.
-Cảnh thiếu, mong là sau này có cơ hội khác.
Nhậm Tử Phàm môi khẽ nhếch lên, sau đó đứng lên hiên ngang rời đi.
Mặc Hàng đi theo sau, ra khỏi phòng V.I.P thì đóng cửa lại, hỏi anh: "Vì sao thiếu chủ lại để Nhị thiếu lấy đi dự án này?"
-Tôi muốn nhìn thấy bọn họ tranh sát lẫn nhau.-Nhậm Tử Phàm tay đút vào túi quần đi về phía trước
-Nếu như vậy tại sao lại để bọn họ hợp tác với nhau?-Mặc Hàng có phần không hiểu
-Bởi vì tôi không muốn dự án lần này, chẳng qua muốn nhìn thấy bọn họ hợp tác với nhau.
Mặc Hàng nghe anh nói thì càng không hiểu hơn, nếu muốn Nhị thiếu và Cảnh thiếu tranh giành với nhau sao lại để bọn họ hợp tác chứ?
Nhưng mà Mặc Hàng biết anh làm việc gì cũng đều đã tính toán kĩ lưỡng nên cũng không hỏi nhiều nữa.
. . .
Thừa Tuyết đem chiếc ghế dựa bằng gỗ trắng ra ngoài ban công ngồi, vừa nhìn những chậu hoa lưu ly nở rộ, vừa nhìn bầu trời đã giăng một màu đen.
Dưới nhà vang lên vài tiếng còi xe, Thừa Tuyết nhìn thấy Tâm Nhi chạy ra mở cổng cho chiếc Bugatti Veyron chạy vào.
Khỏi cần đoán cô cũng biết là ai đến.
Cô không muốn chạm mặt anh nên đứng lên đi vào trong phòng.
Tiếng bước chân vang khắp dãy hành lang, Thừa Tuyết nằm trong chăn chỉ để lộ chiếc đầu nhỏ hai mắt nhắm chặt lại.
Tiếng mở cửa rồi đóng cửa lần lượt vang lên, cô vẫn nhắm nghiền mắt không dám thở mạnh gần như là nín thở.
ô cảm nhận được bên giường lún xuống, hơi thở nam tính bao quanh cô, Thừa Tuyết hai tay để trong chăn khẽ nắm.
Nhậm Tử Phàm ngồi bên giường nhìn thấy cô nhắm mắt ngủ cũng không nghi ngờ gì. Tay cầm lấy chiếc điều khiển máy lạnh tăng số lên giảm lạnh.
Chẳng qua anh chỉ muốn coi cô như Dẻ Dẻ lúc trước, chăm sóc cho cô. Mọi chuyện lúc trước anh không muốn nhắc tới được, làm như vậy thật biết cách hành hạ cả cô và anh.
Chuyện cô mất trí nhớ đôi khi cũng không phải là xấu.
Thừa Tuyết khẽ mím môi, không để anh phát hiện mình giả vờ ngủ.
Anh giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, giống như anh trai xoa đầu em gái, cũng có thể là một người con trai xoa đầu người con gái của mình.
Anh rút tay về, nhìn cô một lát rồi đứng lên.
Mi mắt cô hơi động bên giường không còn lún xuống nữa, trong nội tâm có một trận giằng co dữ dội.
Cuối cùng, bàn tay nhỏ bé của cô đưa ra khỏi chăn, cầm lấy cổ tay anh. Mắt cô vẫn nhắm, khẽ cắn môi.
Nhậm Tử Phàm giật mình, quay đầu nhìn cô, sau đó ngồi trở lại bên giường, anh cúi thấp đầu nói nhỏ vào tai cô: "Làm sao vậy?"
-Tôi... ngủ không được.
Cô mở mắt, lí nhí đáp lời anh. Cô cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại khó hiểu đến như vậy. Khó hiểu đến mức cô làm gì đến cô cũng không thể lí giải được.
-Vậy thì tôi phải làm sao đây?-anh khẽ cong môi, tay đặt trên đỉnh đầu cô khẽ vỗ nhẹ, mặt hơi áp sát mặt cô
-Nắm... nắm tay tôi, có được không?-cô khẽ cắn môi, ngập ngừng hỏi
-Đơn giản vậy thôi sao?
Anh còn tưởng là chuyện gì to tát, chẳng qua là nắm tay cô thôi. Anh đưa tay kia của mình lại gần tay cô, sau đó cả năm ngón tay đan vào nắm ngón tay của cô nắm chặt.
-Như vậy đã được chưa?-anh nhìn cô, ý vị trong ánh mắt thuyên giảm sự xa cách
Cô gật đầu, lại cắn môi. Dường như việc cắn môi trở thành một thói quen khi cô đối mắt với anh. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, không thể đoán được anh đã suy nghĩ điều gì. Ánh mắt anh giống như một hố sâu không thấy đáy, không thể nắm bắt được.
-Em không phải không muốn nói chuyện với tôi sao?-anh hỏi
Cô lại cắn môi ánh mắt trong trẻo nhìn anh, cô nhìn thấy anh đang cố ý châm chọc mình, không biết trả lời ra sao.
-Đừng cắn môi nữa, nếu tôi nhìn thấy em còn cắn môi tôi sẽ hôn em.-anh ngữ khí không giống đang đùa
-Có ai lại trừng phạt lợi như anh chứ?-cô bĩu môi
-Em không tin lời tôi sao?
-Anh là ai chứ? Lời anh nói ra không chừng có thể khiến tôi mất mạng.-cô rũ mi mắt không nhìn anh, lời nói có chút giận dỗi
-Lại là chuyện tôi gạt em sao? Những gì tôi làm đều có căn do của nó. Bản tính con người sinh ra không ai xấu cả, nếu em ở trong trường hợp của tôi, em có dám nói là em không đi theo con đường này của tôi không?-anh đặt câu hỏi
-Vậy thì anh nói đi, nguyên do là gì? Trường hợp mà anh nói là gì?-cô giương mắt nhìn anh
Anh thoáng im lặng, môi khẽ mở: "Dù thế nào, tôi cũng không làm hại em."
Thừa Tuyết lại một lần nữa rũ mi mắt, điều cô muốn nghe không phải những từ này mà là toàn bộ sự thật.
-Lúc trước, tôi có quen ai tên là... Khởi không?
Nhậm Tử Phàm ánh mắt khẽ động, mày nhíu lại, lại nhanh chóng giãn ra: "Không có."
-Vậy sao? Nhưng mà Khiêm Lạc thì có phải không?
-Phải. Sao lại hỏi vậy?
-Không, chỉ là có ấn tượng... khi tôi nhớ ra gì đó, thì luôn luôn là cái tên Khiêm Lạc đó. Khi có ai nhắc đến Khiêm Lạc, đầu tôi rất đau, trong đầu còn xuất hiện một vài hình ảnh. Anh ta là người tôi rất yêu phải không?-cô ngước nhìn anh hỏi
-Phải, nhưng mà Khiêm Lạc đã chết năm năm nay rồi. Em cũng đã quên được Lạc.
-Chết rồi sao?-gương mặt cô mang nỗi thất vọng
-Được rồi, mau ngủ đi, những chuyện khác để ngày khác nhắc đến.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhắm mặt lại.
Tay anh vẫn nắm lấy tay cô, khe khẽ vỗ đầu cô, lẳng lặng nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
Mọi thứ hình như đang thoát khỏi tầm kiểm soát, nếu cô nhớ lại thì mọi chuyện sẽ ra sao? Anh chẳng qua không muốn hành hạ bản thân mình thêm, khi cô chạy ra giữa đường với hi vọng cái chết của mình sẽ xóa đi thù hận trong anh.
Nhưng mà cô không chết lại bị mất trí nhớ, anh đã sớm không muốn nghĩ đến nó nữa, cũng muốn bắt đầu lại thời điểm ban đầu, đối xử với cô như là Dẻ Dẻ lúc trước.
Thừa Tuyết nhanh chóng ngủ say, bàn tay anh tuy lạnh băng nhưng mà cô cảm nhận được hơi ấm lan tỏa truyền vào người mình thật ấm áp và đầy an toàn.
Chẳng qua một cô gái bình thường như cô được người mình tin tưởng nhất nắm tay khi ngủ đã là hạnh phúc rồi.
. . .
Chuyện kịch bản của Khởi Lạc có xu hướng ăn cắp Gia Cát rồi kí hợp đồng với Mỹ Ảnh nhanh chóng lan truyền xuất hiện trên các mặt báo và ti vi.
Đây là lần đầu Khởi Lạc đầu tư ngành điện ảnh, ít nhiều gì bị scandal lần này cũng làm mất uy tín một vài phần.
Thừa Tuyết nhờ bác Tân chở mình đến bệnh viện nơi mẹ cô đang trị dưỡng, theo lời Nhậm Tử Phàm chỉ dẫn đi đến phòng bệnh của bà.
Cô mở cửa phòng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô thần không có thần thái.
Tình cảm mẹ con lan truyền khắp người cô, cô khẽ gọi bà: "Mẹ."
-Tiểu Tuyết, con đến rồi sao?-bà Phương quay đầu ra phía cửa, ánh mắt nhìn một chỗ
-Vâng, con đến thăm mẹ còn mua một ít trái cây mang đến.-Thừa Tuyết giọng điệu hiếu thảo
-Công việc của con vẫn tốt chứ?
-Tốt lắm ạ, mẹ đừng quá lo.
Cô nói dối để bà an tâm.
-Vậy thì tốt.
-Mắt mẹ đã đỡ hơn chưa?
-Vẫn như vậy thôi. Mẹ thấy con đừng phí tiền vì mẹ thì hơn.
-Mẹ, dù khỏi hay không chúng ta vẫn phải hi vọng. Mắt của mẹ sẽ sớm được chữa lành thôi.
Bà Phương biết nói thế nào cô cũng như vậy nên không nói thêm. Thừa Tuyết gọt xong trái cây thì rót nước cho bà lúc này mới phát hiện bình nước đã hết nên bảo bà đợi cô đi lấy nước một lát.
Thừa Tuyết đi xuống bình nước rót thêm nước. Đúng lúc có một cô gái đi tới.
-Em ngồi yên ở đây cho chị.
Cô gái hung dữ nói với người con trai ngồi trên hàng ghế, sau đó đi kêu y tá dẫn anh ta vào trị thương.
Thừa Tuyết nhìn thấy anh ta đều là thương tích sau một cuộc ẩu đả để lại bị ép vào trong chữa vết thương.
Thừa Tuyết cảm thấy đối với cô gái này rất dễ mến, liền cầm chiềc ly mũ rót một miếng nước đưa cho cô.
-Cô uống đi, trong cô có vẻ mệt.
Cô gái cũng rất dễ chịu liền mỉm cười nhận lấy ly nước uống một hơi.
-Em trai cô đánh nhau sao?-Thừa Tuyết hỏi
-Nó không phải em trai em. Nó là một thằng nhóc ranh, em là sinh viên năm hai nó năm nhất nên kêu em bằng chị.-cô gái thoải mái đáp
-Thì ra là vậy. Chúng ta có duyên như vậy có thể làm chị en không?
Không hiểu sao cô rất mến người con gái này.
-Được ạ. Em rất vui.
-Chị là Thừa Tuyết, em tên gì?
-Em tên...
-Chị... em xong rồi.
Cô gái đang nói thì người con trai lúc nãy đã điều trị xong bước ra kêu cô.
-Đã xong rồi sao? Doãn Tắc, nếu sau này em còn dám đánh nhau chị sẽ không nói chuyện với em.-cô gái cảnh cáo
-Chị... chị... tại Mộ...
-Em không làm gì được anh ta đâu. Tốt nhất nghe chị nếu không chị sẽ giận em.
-Được rồi, em không phải tiểu nhân không tính toán với anh ta nữa.-chàng trai xua tay
-Về thôi, chị không muốn ở đây hoài đâu.
Cô gái nói xong thì quay qua nhìn Thừa Tuyết, sau đó nở nụ cười tươi tắn: "Em là Hiểu Quân. Có duyên chúng ta gặp lại."
-Chào em. Có duyên sẽ gặp lại.
Thừa Tuyết cười đáp lại.
-Doãn Tắc, đi thôi.-Hiểu Quân kéo Doãn Tắc đi
Cậu Doãn Tắc kia so với Hiểu Quân thì giống chị em hơn, Doãn Tắc cao thua Hiểu Quân đến nửa cái đầu, bộ dáng rất giống đứa em trai ham chơi không hề chính chắn chút nào. Cậu ta đi bên cạnh Hiểu Quân không ngừng làm trò.
Thừa Tuyết khẽ nở nụ cười, nhìn bóng lưng hai người kia xa dần thì quay người cầm bình nước trở về phòng bệnh.