Thừa Tuyết ngước mắt ra nhìn bên ngoài trời thông qua cửa kính, thư kí Mandy đứng trước phòng, thanh lịch nói: "Cô Tô, tổng tài gọi cô."
-Tôi sẽ lên.
Cô gật đầu, lòng chợt lạnh đi.
Bước chân của cô đầy nặng nề, không gian như một chiếc hộp nhốt cô bên trong bởi hai bức tường trắng xóa kéo dài.
Kim Mễ thấy cô đi lên thì chặn trước mặt, cố ý hếch cao mặt lên: "Cô lên đây làm gì?"
-Là tổng tài kêu cô ấy lên.-Mandy nói
-Tôi không hỏi cô. Đi làm việc đi.-Kim Mễ cáu gắt
-Không cần cáu gắt với người khác, cô ấy chỉ làm theo lời tổng tài.-cô đứng ra bênh Mandy
Kim Mễ nhất thời không có lời cãi lại, im vài giây thì lớn tiếng:
-Còn không đi làm việc.
Mandy mặc dù bất mãn nhưng cũng không dám cãi lại liền rời đi.
-Không ngờ cô cũng rất biết cách lấy lòng tổng tài, để tôi xem cô ở được bao lâu.-Kim Mễ khinh khi
Cổ họng cô chợt mặn chát, cô hiểu rõ lời Kim Mễ nói, cô ta hóa ra là xem thường cô, nghĩ cô là một trong số tình nhân của anh.
-Cảm ơn cô đã quan tâm.
Cô mỉm cười lướt qua người Kim Mễ mở cửa đi vào.
Đối với thái độ hờ hững của Thừa Tuyết, Kim Mễ tức giận giậm, chỉ mong mau chóng làm cô biến mất.
Kim Mễ xoay người thì giật mình khi nhìn thấy nụ cười xảo quyệt của cô gái đang nhìn mình, tự dưng lại thấy ghê sợ.
Thừa Tuyết đi vào phòng tổng tài, bước qua tấm bình phong.
Có điều kì lạ chính là không thấy Nhậm Tử Phàm ở đâu cả.
Mặt cô nhăn lại, mờ mịt trong sương mù khi nghe âm thanh kì lạ phát ra từ căn phòng nghỉ. Cô hiểu rõ thứ âm thanh kia là gì.
Ha, hóa ra kêu cô lên đây là để xem trò này. Vậy thì anh quá mức trẻ con rồi.
Cô không yêu anh, cô không ghen. Cho dù yêu anh cũng không ghen. Bởi lẽ nếu anh nghĩ tới cảm giác của cô thì sẽ không làm chuyện này rồi cố tình cho cô coi.
Anh muốn cô coi, cô càng không làm theo.
Ngồi yên vị trên ghế sô pha, rất thản nhiên lấy điện thoại ra chơi game.
Mãi nửa tiếng sau, thứ âm thanh kia mới dứt tiếng nước trong phòng tắm xả ra rồi dứt đi trả lại thời gian yên tĩnh.
Cửa mở, có người bước ra vừa lúc cô chơi game xong cất điện thoại vào. Cũng không thèm nhìn là ai.
-Nếu tổng tài chỉ muốn nói bấy nhiêu vậy thì tôi xin phép về làm việc.
Người con gái này lại cư nhiên phớt lờ đi, thái độ lại lạnh nhạt như vậy thật sự chọc giận Nhậm Tử Phàm.
Thừa Tuyết định đứng lên thì Nhậm Tử Phàm đã tiến tới đẩy cô xuống ghế, một tay đặt lên thành ghế tay kia chống xuống ép cô phía dưới mình.
-Sáng nay, em đi với Trình Ngụy?-anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô
Anh đã thấy?
Cô mở to mắt, cúi đầu nhẹ xem như cái gật đầu thừa nhận.
-Vì cái gì?
Vì cái gì? Là ý gì? Anh muốn hỏi cô vì sao lại đi cùng Trình Ngụy hay là vì sao phải là Trình Ngụy?
Cô không hiểu nghệch mặt đi nhìn anh.
-Trước nay tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Tay đặt trên thành ghế đưa xuống vuốt má cô, xoa nắn nhẹ nhàng.
Cô run nhẹ, bị mùi hương thơm nam tính trên người anh làm mê muội.
-Phàm thiếu...-cô gái thay đồ xong từ trong phòng nghỉ bước ra, giọng nói nũng nịu
-Đi.-anh lạnh lùng ra lệnh cũng không nhìn cô gái một lần
Cô gái không dám chọc người đàn ông này liền ba chân bốn cẳng cầm túi xách chạy đi.
Thừa Tuyết cảm thấy nực cười, lúc nãy còn cùng cô gái đó trên giường dây dưa, xong rồi lại lạnh lùng vứt đi.
Đàn ông đều vậy, chỉ vui vẻ nhất thời, về sau chỉ có phụ nữ đau khổ.
Vậy mà vẫn có nhiều người phụ nữ ngu ngốc lao vào.
-Em nói xem, làm thế nào em mới chịu nghe lời!?-anh nghiền ngẫm, tay vẫn mân mê má cô
-Tôi không phải thú cưng, muốn tôi nghe lời vậy thì cho tôi tự ý quyết định chuyện của mình đi.-cô quay mặt đi
-Không được.
Cô sớm biết kết quả là như vậy.
-Có biết là từ lúc em mất trí nhớ, tôi thật rất thích.
Anh là nói thật suy nghĩ của mình, cô mất trí nhớ vậy mà tốt, ít nhất cô có lúc thoải mái vui vẻ với anh, lại đáng yêu như cô bé Dẻ Dẻ.
-Nhưng mà tôi không thích.
Không ai chấp nhận sống trong u mê cả, huống chi cô không chắc rằng anh là người cô yêu.
-Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi.
Cô không kìm được nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam của anh. Trong lòng có chút vui sướng nhưng nhanh tan biến, hậu quả của cô khi đồng ý chỉ có thể như cô gái lúc nãy.
-Nếu anh yêu tôi, tôi sẽ đồng ý.
Cô thấy anh lặng thinh ánh mắt thăm thẳm khó đoán, ngả ngớn cười: "Anh không làm được."
Đàn ông yêu bạn, không cần bạn quản.
Đàn ông không yêu bạn, không tới lượt bạn quản.
-Em tham lam.-ánh mắt anh sáng như đuốc, nở nụ cười mê mị
-Tôi không tham lam. Không ai trao đổi vô điều kiện với ai cả, cũng không cô gái nào đem tình yêu của mình giao cho người không yêu cô ấy.-cô cười, nụ cười đầy ngọt ngào
-Trước nay không ai dám có tình yêu của tôi, bởi vì họ không trả giá nổi. Mỗi ngày đều có kẻ rình mò để giết tôi, tôi yêu ai quan tâm ai sẽ nguy hiểm đến người đó. Cho dù không bị kẻ thù tôi tìm thì cũng không chịu nổi tôi về mọi thứ. Đàn ông yêu em, lời nói bao giờ cũng dễ nghe. Nhưng mà đa số cách họ yêu thường làm nhiều hơn nói.
Cô hiểu làm mà anh nói là gì.
-Đó không là yêu, mà là dục vọng. Tôi không cần dục vọng, tôi cần tình yêu.
-Đáng tiếc người làm chủ bao giờ cũng là đàn ông. Hôm nay em không đồng ý, vạn nhất đừng để tôi biết em cùng người đàn ông khác... có mờ ám.
Anh cố ý nhấn mạnh ba từ cuối vào tai cô, tay vuốt nhẹ tóc cô.
Thái độ này làm cô không quen, lời nói bao giờ cũng cay nghiệt lạnh lùng nhưng hành động lại hoàn toàn ngược lại.
-Anh yên tâm, trừ phi tôi lấy chồng thì không ai kể cả anh tôi cũng không có mờ ám.-cô cười đầy kiêu hãnh, giương đôi mắt trong veo lên nhìn anh
-Tốt. Rất tốt.-anh cười đầy quỷ dị đứng thẳng người dậy phủi phủi tay áo
-Tối nay chuẩn bị tốt một chút, đến dự lễ đính hôn của Duẩn Hào.-anh ngồi xuống ghế vắt chéo chân
Cô mở miệng định nói không đi có được không nhưng mà thiết nghĩ không có khả năng đó nên ngậm miệng gật đầu một cái.
-Nếu không còn gì tôi đi trước.
Thừa Tuyết thấy anh không nói gì thì quay người bỏ đi.
. . .
Tan sở, trời đã tạnh mưa, đường ướt lầy lội, bác Tân lái xe đưa cô về Hàn Lâm. Nhậm Tử Phàm đã cho người đưa trang phục đến đựng trong chiếc hộp hình chữ nhật lớn bằng nhung.
Cô mở nắp ra bên trong là một chiếc váy màu trắng bằng loại tơ tằm mềm mại, còn có trang sức và giày đồng bộ, tất cả đều nói lên sự xa xỉ của nó.
Tâm Nhi giúp cô sửa soạn bản thân xinh đẹp một chút, bác Tân đưa cô đến Victoria tham dự tiệc.
Trước thanh máy là một nhân viên nữ nhìn thấy cô cười lịch thiệp, hỏi: "Cô là Tô tiểu thư?"
-Phải.
-Xin chào, Phàm thiếu kêu tôi đưa cô lên phòng tiệc.-nữ nhân viên tươi tắn nói
-Làm phiền rồi.
Vào thang máy nhân viên nữ nhấn tầng ba mươi hai thang máy bắt đầu di chuyển lên xuống, ở trong thang máy cũng không ai nói câu gì, rõ ràng cô cảm nhận được cô nhân viên này chốc chốc lại nhìn mình.
Thang máy dừng lại, cửa mở nữ nhân viên nói: "Đến nơi rồi, cô cứ việc đi thẳng căn phòng ở cuối hành lang."
-Cảm ơn.
Nói một tiếng khách khí, Thừa Tuyết cầm ví đi theo hướng dẫn.
"Lễ đính hôn: Lôi Duẩn Hào và Lưu Mẫn Nhi."
Bảo vệ mở cửa cho cô vào, cánh cửa đồ sộ mở ra hai bên cho cô vào bên trong phát ra thứ ánh sáng trắng xóa, làm cô có cảm giác xa lạ.
-Xinh đẹp thật đó!
Bao nhiêu lời trầm trồ tán thưởng vang lên không ngớt, tất cả đều tập trung về phía Thừa Tuyết làm cô không mấy tự nhiên.
Cô mặc bộ váy dài chấm chân màu trắng phau eo thắt một tấm bản lưng bản lớn màu đen, áo dạng cúp ngực thân áo hơi phồng ra giùng đi, cổ đeo sơi dây chuyền bạch kim trắng kết hạt kim cương to nhỏ khác nhau, tai đeo hoa tai hình giọt nước trong suốt. Chân mang giày cáo gót trắng có viền bằng những hạt lấp lánh nhỏ kích cỡ như nhau.
Mái tóc thắt bím búi ra sau kẹp bằng chiếc nơ trắng, một phần tóc che đi trán, làn da trắng nõn nà mịn màng, khuôn mặt trái xoan trang điểm nhẹ, má hồng hào, mắt long lanh, hàng mi cao vút, môi anh đào đỏ mọng.
Tất cả đều tôn lên vẻ đẹp vốn có lại càng tăng thêm sức quyến rũ cùng xinh đẹp của cô.
Ánh mắt đảo quanh căn phòng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Rất nhanh chóng cô tìm ra anh, có lẽ do khí chất anh hơn người cho dù hòa giữa đám đông vẫn luôn nổi bật nhất.
Cô tiến tới phía anh, bước chân khựng lại khi nhìn thấy Viên Hy từ phía sau khoác lấy tay anh.
Cô rũ mắt, đã có Viên Hy đi cùng sao lại còn chọn cô?
-Mỹ nhân.
Cô ngẩng đầu mặt mày có chút khó côi khi thấy người trước mặt là Dịch Thiên.
-Nhậm Tử Phàm thật không biết điều, lại bỏ người xinh đẹp như em cho những tên háo sắc nhìn, đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ em không cho bọn chúng nhìn nữa.
-Cổ thiếu, phiền anh đã lo cho tôi rồi.-cô không dám nhận lòng tốt này đâu nha, tên này cổ quái như vậy sợ bọn háo sắc kia chưa làm gì thì hắn đã lợi dụng trước rồi
-Em xem, bọn họ cứ nhìn em, còn hơn em mới là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay.
Thừa Tuyết nhìn xung quanh, lời Dịch Thiên nói đúng a những nam nhân trong phòng tiệc này hầu như đều nhìn cô.
-Đi, tôi đưa em đến chổ tên vô lương tâm kia.
Tối qua Nhậm Tử Phàm cùng Duẩn Hào hợp nhau ăn hiếp anh liên tục, để hôm nay anh chơi bọn họ thế nào.
Thừa Tuyết còn chưa kịp từ chối thì Dịch Thiên đã kéo tay cô đi lại chỗ Nhậm Tử Phàm.
-Chị Thừa Tuyết?-Viên Hy thấy cô liền quay qua nhìn Nhậm Tử Phàm
-Đến rồi sao? Ngồi xuống đi.-Nhậm Tử Phàm chỉ tay vào vị trí bên cạnh mình
-Cậu đã có Viên Hy ngồi bên cạnh, lại kéo mỹ nhân ngồi bên. Cậu định làm mọi người đều ghen tỵ với cậu sao?-Dịch Thiên châm chọc
-Tôi cũng chẳng phải kêu cậu, cậu ý kiến gì chứ?
Dịch Thiên nhún vai, đẩy Thừa Tuyết qua ngồi kế bên Nhậm Tử Phàm, còn bản thân ngồi đối diện.
-Cảm ơn quý vị đã đến dự buổi lễ đính hôn của Lôi gia và Lưu gia.
Buổi lễ bắt đầu, khi Duẩn Hào xuất hiện thì bên cạnh là cô gái xinh đẹp trong bộ váy đỏ dài phần trên ôm sát cơ thể phía dưới váy dài đến chân được xẻ một bên phần đuôi vài dài hơn trải dài trên sàn, khuôn mặt mỹ nhân được trang điểm tinh tế đẹp mắt, mái tóc quăn xõa dài.
-Duẩn Hào thật có phúc, lấy được vợ là siêu mẫu.-Dịch Thiên không giống là đang ngưỡng mộ
-Cuộc hôn nhân này, e là người khác ngưỡng mộ nhưng người bên trong lại không hề cảm thấy vui vẻ.-Viên Hy cười nói
-Hôn nhân không tình yêu chẳng khác nào là một cực hình.
Mặc dù cô không hiểu đầu đuôi câu việc, nhưng qua lời nói và cảm nhận cô hiểu được cuộc đính hôn này chẳng qua là một cuộc làm ăn, hoặc do ép buộc.
Cô nói xong phát hiện Nhậm Tử Phàm nhìn mình, sau đó liền giả vờ như không biết lại nhìn về phía hai nhân vật chính.
Không đúng, không lẽ anh đang nghĩ cô ám chỉ chuyện lúc sáng. Hoàn toàn không nha, cô đây là không hề có ý đó, hoàn toàn không có.
-Lưu Mẫn Nhi yêu Duẩn Hào như vậy, đáng tiếc Duẩn Hào lại không có tình cảm. Đối với Mẫn Nhi là vui nhưng Duẩn Hào lại là bi kịch.
Lưu Mẫn Nhi là một siêu mẫu quốc tế, lại trong một lần gặp gỡ yêu Duẩn Hào. Cô gái này cũng rất can đảm a, tỏ tình, theo đuổi đều là cô ta ngỏ lời trước, vậy mà Duẩn Hào vẫn cứng ngắc như đá không hề động lòng.
Đính hôn hôm nay cũng là do hai bên gia đình tự ý quyết định.
Thừa Tuyết nghĩ đối với hôn nhân này, không ai vui vẻ cả, dù yêu hay không yêu đều là nỗi bi kịch.
Duẩn Hào cùng Mẫn Nhi đi mời rượu khách, những lời chúc mừng bọn họ, chúc phúc cả hai không ngớt, đôi khi còn có người nhân cơ hội xen vào chuyện làm ăn.
Hai người đi lại phía bọn họ ngồi, Dịch Thiên mơn trớn nói: "Duẩn Hào tớ thành thật chúc phúc cậu, đừng bao giờ bỏ rơi Mẫn Nhi nha, nếu không tôi sẽ cưới cô ấy đấy."
Duẩn Hào rất muốn trả lời "Cũng được" nhưng mà nghĩ lại thôi.
-Dịch Thiên, vì sao lúc nào cũng giỡn được?-Mẫn Nhi tỏ ý không vui mặc dù ngoài miệng vẫn là nụ cười rực rỡ
-Em chúc anh chị hạnh phúc.-Viên Hy đứng lên cầm ly rượu thật lòng chúc phúc họ
-Cảm ơn em.
-Chúc mừng, trở thành người có vợ rồi trưởng thành một chút nữa.-Dịch Thiên cũng đứng lên kính rượu
-Câu này tôi thấy dành cho cậu thì tốt hơn.-Nhậm Tử Phàm cũng cầm rượu đứng lên mời
Điều đương nhiên Thừa Tuyết không thể ngồi đứng lên cũng mời rượu.
-Tóm lại một câu, trăm năm hạnh phúc.
Tiếng ly chạm vào nhau, tất cả đều ngửa cao đầu uống cạn rượu trong ly.
-Bọn tôi qua bên kia một lát.
Duẩn Hào và Mẫn Nhi tiếp tục đi mời khách, một đen một đỏ đi cạnh nhau, song lại cảm thấy buồn bã lạ thường.