-Hôm nay anh lại không đem ô sao?
-Anh có đem.
-Có đem mà vẫn bị ướt sao? Anh mau lên thay đồ đi.
-Em vừa đi đâu về sao?-anh không vòng vò hỏi thẳng
Viên Hy hơi chột dạ, không muốn anh biết mình tìm đến Thừa Tuyết, suy nghĩ thận trọng xoay qua cười ngọt ngào với anh: "Em vừa đi đến siêu thị mua ít đồ."
-Em mua gì vậy?
-Mua đồ dành cho con gái ấy mà. Thôi, anh đi thay đồ đi.
Nhậm Tử Phàm vẫn nhìn cô không nói gì, đi thẳng lên lầu. Anh đã cho Viên Hy cơ hội, là cô không biết giữ lấy.
Chuyện hôm nay, anh nhất định sẽ điều tra rõ.
Viên Hy quay trở về phòng, đứng ngồi không yên.
Anh hỏi cô như vậy chẳng lẽ đã biết cô tìm Thừa Tuyết? Hay là anh đã bắt đầu nghi ngờ cô?
Không được, cô khó khăn lắm mới làm anh và chị ta cắt đứt quan hệ, nếu anh nghi ngờ cô chắc chắn những chuyện cô đã làm sẽ trở nên công cóc.
Nghĩ đoạn, Viên Hy chợt đứng dậy ánh mắt lóe sáng lên.
Viên Hy qua phòng Nhậm Tử Phàm, thấy anh đang xem hồ sơ thì lên tiếng trước: "Em có chuyện muốn thú nhận với anh."
Nhậm Tử Phàm ngẩng đầu, đặt hồ sơ xuống hai tay đan vào nhau đặt lên bàn nói: "Em thú nhận chuyện gì?"
-Thật ra... khi nãy là em đi tìm chị Thừa Tuyết. Em không dám nói với anh bởi vì sợ anh sẽ nổi giận.-Viên Hy cúi đầu ra vẽ hối lỗi
Hai mắt anh híp lại, chú tâm quan sát Viên Hy.
Viên Hy nói: "Có chuyện này... em cần nói anh biết. Anh hứa đừng tức giận, được không?"
-Được.-anh trầm ổn đồng ý
-Chuyện là... lúc anh và chị Thừa Tuyết ở đảo San Hô, bác sĩ ở bệnh viện có điện thoại nhờ em nói lại với anh về vụ phẫu thuật của mẹ chị Thừa Tuyết, trong đó ông ấy có nhắc đến quả tim thay cho mẹ chị ấy có xảy ra chút vấn đề, nhưng em nghĩ hai anh chị đang ở bên nhau vui vẻ nên không muốn quầy rầy. Vì vậy em đã, tự ý đồng ý vẫn làm phẫu thuật mà không điện nói với anh một tiếng.
Bộ dạng của Viên Hy làm như không cố ý, vẻ mặt rất đáng thương hối lỗi.
Biểu lộ của Viên Hy thành thật như vậy, ngay cả Nhậm Tử Phàm cũng không mảy may nghi ngờ.
Anh thở dài đầy nặng nề nói: "Chuyện đã qua, em cũng đừng cảm thấy có lỗi."
Nếu theo lời Viên Hy cũng không thể trách Viên Hy được.
-Chính vì chuyện này em cảm thấy rất có lỗi khi nghe tin mẹ chị ấy chết do phẫu thuật không thành công. Em không dám đối diện với chị ấy. Anh, em không phải ghét chị ấy mới ngăn anh đi cản chị ấy kết hôn. Bởi vì em thấy xấu hổ và tức giận bản thân mình. Đều do em gây ra vậy mà anh lại bị chị ấy hiểu nhầm đâm một nhát dao, em sợ nếu chị ấy biết sẽ giết luôn anh nên em không muốn anh đi ngăn chị ấy.
Nói đến đây hai mắt Viên Hy đầy nước, uất ức kể ra.
-Đều là anh hiểu lầm em. Anh hai không tốt.
Nhậm Tử Phàm vội vã đứng lên đi đến chỗ Viên Hy dỗ dành.
-Anh hai, anh đừng giận Viên Hy nữa, em biết đều do em có lỗi, em xin lỗi anh hai.-Viên Hy ôm lấy anh mà khóc
-Anh hai không giận em. Em luôn là đứa em gái ngoan hiền của anh.
Nhậm Tử Phàm ôm Viên Hy vào lòng vỗ nhẹ vào lưng Viên Hy.
Mọi chuyện đều do hiểu nhầm, thì ra vì vậy mà Thừa Tuyết tát Viên Hy hai cái. Anh biết đối với Thừa Tuyết sẽ rất khó chấp nhận và căm hận Viên Hy nhưng mà nói sao Viên Hy cũng không cố ý, Viên Hy lại là em gái của anh, anh không thể vì chuyện hiểu nhầm này mà không đếm xỉa đến Viên Hy.
Viên Hy ở trong lòng anh khẽ mỉm cười, bởi vì Viên Hy biết anh luôn tin rằng cô sẽ không làm ra những chuyện hại người. Đó là điều Viên Hy thấy an tâm nhất.
Tô Thừa Tuyết, xem chị đấu với tôi như thế nào!?
.
Diệc Thuần gọi điện giải thích cho Nhất Duy nhưng mà anh không nghe máy hoặc là không liên lạc được.
Cái người nam nhân Mặc Phong này ngày nào cũng đến làm phiền Diệc Thuần, thật làm cô phiền chết.
Diệc Thuần đến tiệm sách tìm Thừa Tuyết.
-Diệc Thuần, ngồi đi.-Thừa Tuyết đặt ly nước lên bàn, nói
-Thừa Tuyết...-Diệc Thuần buồn bã gọi tên cô
-Lại xảy ra chuyện gì?-cô ngồi xuống ghế, cười cười hỏi
-Haiz... Mặc Phong không rõ bị chạm trúng đầu hay sao ấy lại đòi theo đuổi lại tớ. Tệ hơn là Nhất Duy bắt gặp tớ và Mặc Phong mặc đồ cặp còn hôn nhau nữa.-Diệc Thuần kể lại, không khỏi buồn phiền
-Mặc Phong nói vậy thật sao? Rồi cậu định như thế nào?
-Thái độ vui mừng đó của cậu là sao?
-Chẳng qua... tớ thấy, hm... mà thôi, tớ hỏi cậu, cậu yêu ai?
-Cái đó... tất nhiên là Nhất Duy. Nếu không vì sao tớ phải đồng ý quen anh ấy.
-Cậu chắc chứ? Diệc Thuần, so với tớ cậu còn có thể lựa chọn. Cậu và Nhất Duy còn có thể chia tay, nhưng mà tớ thì lại khác. Tớ chỉ có thể nói với cậu, đừng bỏ lỡ người cậu thật sự yêu.
Kẻ muốn yêu lại không thể yêu. Kẻ không thể yêu lại cương quyết muốn yêu.
-Tớ, tớ...
-Hay là thế này, lúc cậu ở bên ai cậu cảm thấy thoải mái hạnh phúc hơn? Khi cậu gặp khó khăn cậu muốn ai ở bên? Nhắm mắt lại, cảm nhận xem, là ai xuất hiện?
Diệc Thuần thoáng trầm mặc, những câu hỏi của Thừa Tuyết, câu trả lời của Diệc Thuần chỉ có một người.
Từ bốn năm trước đến bây giờ vẫn là một người. Mãi mãi là một người.
Mặc Phong.
-Hay là cậu hãy đi đâu đó thư giãn vài ngày đi, để cậu có thể tĩnh tâm lại suy nghĩ.-Thừa Tuyết đề xuất
-Hmm... cũng được. Thừa Tuyết cảm ơn cậu.
Thừa Tuyết mỉm cười, nghĩ đến vấn đề nan giải của mình chợt não nề. Giúp người khác giải quyết được nhưng đến chuyện của mình lại không biết làm sao?
NgồI nói chuyện thêm một lúc, Diệc Thuần mới rời đi, Thừa Tuyết chống cằm lơ đễnh nhìn một chỗ.
Trình Nguỵ thật sự từ ngày hôm đó không quấy rầy cô, dường như anh đang cho cô thời gian suy nghĩ cũng như cho chính bản thân anh tĩnh tâm lại.
Đôi lúc cô nghĩ có nên chấm dứt mối quan hệ này nhanh chóng hay không? Bởi vì bọn họ đã rất xa cách, bọn họ từ lâu đã rạn nứt, luôn có một bức tường thành ở giữa ngăn cách.
Cô cảm thấy mình thật tồi tệ!
Suốt bốn năm qua đều là anh chăm lo ở bên cạnh cô vậy mà ngược lại với sự ưu ái đó cô lại phụ bạc anh.
Trời mưa không ngừng nên Thừa Tuyết cho người phụ việc về sớm hơn bình thường, đợi mọi người ra về hết Thừa Tuyết đi đến cửa lật mặt trước tấm bảng Open thành Close.
Lấy một quyển sách đi lại bàn ngồi xem tiêu khiển thời gian.
Nhậm Tử Phàm họp xong nhìn đồng hồ điểm bảy giờ bốn mươi lại thấy trời mưa to thị nhíu mày, lặp tức lấy xe chạy đi.
Anh lo lắng không biết cô có đem theo ô không? Lại sợ cô một mình ngồi trong tiệm sách sẽ gặp bất trắc gì đó không may.
Khi đến nơi anh vẫn dừng xe ở vị trí cũ, nhìn cô đang ngồi chăm chú đọc sách thì tâm trạng thư giản hẳn.
Giờ này vẫn chưa về chắc cô lại không mang ô. Cô lúc nào cũng làm anh lo lắng.
Ngồi nhìn cô một lúc, thấy cô xoa xoa bụng mình hình như đói bụng. Anh quay đầu xe lại chạy đi.
Lúc quay lại anh đã đi được hai mươi phút, anh chạy đến Rosso mua loại mì Uyên Ương, lại chạy đến tiệm cafe dặn người pha chế pha như ý anh muốn.
Đem thức ăn nước uống mình mua được cùng chiếc ô đi qua bên đường, đặt tất cả xuống trước cửa, nhẹ nhàng gõ ba cái sau đó núp đi.
Thừa Tuyết đi ra mở cửa vẫn như ngày hôm trước không có ai, nhìn xuống những thứ dưới cửa cầm lên.
Là ai biết cô đói bụng lại mang đến, còn có cả ô nữa?
-Là ai vậy?
Không có tiếng trả lời, Thừa Tuyết nhíu mày cầm những thứ đó đem vào trong.
Nhậm Tử Phàm lúc này mới đi ra, thông qua lớp kính thấy cô lấy thức ăn ra, môi anh hơi hé.
Thừa Tuyết nhìn thấy là mì Uyên Ương, lại còn có cả cafe Uyên Ương, trong lòng đột nhiên run rẩy.
Tuyệt đối không phải Trình Ngụy mang đến cho cô. Cô dám chắc chắn.
Nhậm Tử Phàm.
Là anh đem đến cho cô sao?
Thừa Tuyết vôi vàng bật dậy chạy ra ngoài.
Nhậm Tử Phàm thấy cô đứng dậy liền núp đi.
-Nhậm Tử Phàm, anh ra đi. Em biết là anh mà.
Cô đi ra giữa đường đứng, không ngừng gọi anh.
Thì ra trời mưa đều là anh mang ô đến cho cô, còn cô lại vô tư nghĩ rằng do Trình Ngụy làm cho mình.
Hai tay Nhậm Tử Phàm siết chặt, cứng rắn không bước ra.
-Anh ra đi, em biết là anh mà, anh ra đi.
Vì sao bọn họ yêu nhau như vậy lại không thể đến với nhau? Ngay cả gặp mặt cũng không thể.
Mặc kệ mưa rơi xuống ướt cả người, Thừa Tuyết vẫn đứng giữa trời mưa gọi anh, nhưng mà anh chính là không xuất hiện.
Cô nức nở khóc, cô đã quá đau lòng, đến mức không cách nào chịu đựng được nữa. Cô muốn gặp anh.
Anh nhìn thấy cô òa khóc giữa cơn mưa, trên người đều ướt sũng, cho dù không đành lòng nhưng vẫn mạnh mẽ kiềm chế không bước ra.
Cô đã kết hôn thì bọn họ đã chấm dứt rồi.
Thừa Tuyết lấy điện thoại ra, muốn điện cho anh nhưng sực nhớ, bọn họ từ bốn năm trước đã xóa số của nhau còn không đã đổi số mất rồi.
-Em cảm thấy rất bất lực, yêu như vậy rất đau khổ. Anh ra đi, em chỉ muốn gặp anh thôi.
Cô đưa tay ôm lấy mặt mình, bọn họ thật sự không thể quay lại nữa ư... có lẽ trở lại, có lẽ chỉ còn trong hồi ức.
Nhậm Tử Phàm tay nắm lại thành quyền gân xanh cũng nổi đầy, chứng kiến người con gái mình yêu khóc lóc vì mình mà bản thân lại vô dụng không thể đến bên cô là loại đau khổ nhất.
Trời mưa như trút nước, cô đứng khóc nức nở giữa trời mưa, còn anh đau đớn lặng lẽ đứng nhìn.
.
Cô quay trở về nhà, nằm dài trên ghế sô pha, người ướt nhẹp không có ý sẽ thay một bộ đồ khô ráo.
Lúc này đây, cô cảm thấy nhớ anh vô cùng!!!
Có người nói, nếu hai người thật sự yêu nhau chỉ cần trong lòng cả hai đều nghỉ đến nhau đã là đủ.
Bây giờ cô nói, đó chỉ là lừa gạt!!!
Nếu hai người yêu nhau trong lòng nghỉ đến nhau thôi là không đủ, cái gọi là thật sự yêu chính là không ngừng nghĩ về nhau, không ngừng muốn gặp đối phương, chỉ có thể gặp mặt nhau mới thỏa mãn nỗi nhớ nhung.
Thừa Tuyết bật điện thoại lên, màn hình sáng trưng, lướt qua danh bạ, cô gọi cho Tư Nguyên.
[...Chị Thừa Tuyết, có gì mà chị gọi cho em giờ này...]
-Em nói với Mặc Hàng cho chị số của Nhậm Tử Phàm, chị rất nhớ anh ấy.-giọng cô nức nở
[...Chị... thôi được ạ, em sẽ nhắn tin qua cho chị...]
Một lát sau, cô nhanh chóng có số điện thoại của Nhậm Tử Phàm.
Thì ra anh đã đổi số điện thoại, thật sự anh muốn cắt đứt với cô.
Nhìn dãy số trên màn hình, tay cô run rẩy đưa đến nút gọi, mất một lúc lâu cô mới có can đảm nhấn vào, đưa lên tai nghe.
Cuộc thứ nhất, không có người nghe máy. Cô nhẫn nại gọi lại lần hai.
Nghe từng tiếng reo vang lên, cô không rõ mình đang mong đợi gì, chỉ là mong nhớ giọng nói của anh.
Qủa nhiên lần này, có người nghe máy.
Anh vẫn giữ thói quen bao lâu nay, không lên tiếng trước.
Thừa Tuyết thoáng cười bên môi, anh nghe máy rồi. Môi cô run lẩy bẩy, khó khăn nói: "Em nhớ anh."
Cô cảm nhận được sự run rẩy của người đầu dây bên kia, cô cười ra tiếng, lại nói: "Xin lỗi, là em nhầm số."
Nói xong, cô cúp máy, buông điện thoại xuống.
Không lâu sau, cô nghe được tiếng gõ cửa. Cô lảo đảo đứng lên, đi ra mở cửa.
Nhậm Tử Phàm đứng trước mặt cô, mái tóc đen ướt sũng nước, anh dịu dàng cười với cô, giọng khàn đục: "Anh đến... chỉ vì một câu em nói: Em nhớ anh."