• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thừa Tuyết ngồi bên ngoài ghế chờ đợi Anna đưa Nhã Nhã vào bác sĩ chữa vết thương tâm trí vẫn nghĩ đến những câu nói kia của bác sĩ.

"Bốn ngày trước cô ấy bị cưỡng hiếp tập thể, phận là con gái nên cô ấy không dám báo cảnh sát, tôi điều trị cho cô ấy tinh thần rất kém."

Lúc ấy ngoài sững sờ ra thì cô chẳng nói được gì cả, cô rất hoang mang khi nghe bác sĩ nói như vậy.

Cảm giác chính là cảm thấy Viên Hy rất đáng thương.

"Người nhà cô ấy có biết hay không?"

Nhậm Tử Phàm đã biết chuyện này hay chưa?

"Cô ấy không muốn để người nhà biết, nếu cô quen biết cô ấy thì quan tâm cô ấy nhiều hơn, tình trạng tinh thần của cô ấy không được ổn định."

"Bác sĩ, ngài có biết vì sao cô ấy bị như vậy không?"

"Tôi cũng không biết rõ."

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Tiếng mở cửa làm Thừa Tuyết giật mình, Nhã Nhã được bác sĩ điều trị xong thấy cô ngồi bên ngoài liền chạy tới ôm chặt cô.

-Mami, người xấu lúc nãy có làm đau người không?

-Mami không sao cả. Nhã Nhã sau này không được làm như vậy nữa nghe chưa

-Nhã Nhã biết rồi.

-Anna, chúng ta về thôi.

Nói xong cô cùng Anna dẫn Nhã Nhã đi, chỉ là bóng lưng lại có chút buồn bã.

.

Diệc Thuần ngẩng mặt lên nhìn Mặc Phong không biết nói gì, giữa bọn họ thì còn gì để nói nữa chứ?

Mãi một lúc Diệc Thuần mới hít một hơi thật sâu nói: "Tôi và anh đáng lẽ không còn gì để nói."

-Lần nào em cũng nói như thế, chúng ta không còn gì của nhau, em sẽ không yêu anh nữa, em sẽ không làm chuyện có lỗi với Nhất Duy.-Mặc Phong dừng lại cười một cái

-Suy cho cùng chỉ do em ngụy biện. Em nói chúng ta từ lâu đã không thể đến với nhau nhưng mà chỉ cần một ngày em chưa bước vào lễ đường cùng Nhất Duy, cả hai cùng thề với chúa, tay em chưa đeo nhẫn cưới, anh vẫn sẽ không từ bỏ.-Mặc Phong ngữ khí kiên định nói

Diệc Thuần như ngẩn ra, sóng mũi có chút cay cay.

Như vậy thì sao? Yêu hay không yêu thì có làm sao? Vốn dĩ bọn họ đã bỏ lỡ nhau.

Phải chi bốn năm trước, trong lúc cô đau lòng nói yêu Nhất Duy, anh nói với cô câu này, không nhanh không chậm một giây.

Nhưng đáng tiếc, cô đã đợi quá lâu, mà anh lại nói quá chậm!!!

-Mặc Phong, những cái anh nói đều đúng hết, em vẫn sẽ nói không thể yêu anh, em đã có Nhất Duy nhưng mà ít ra em biết tự nhắc nhở bản thân mình với anh không còn gì nữa. Nếu như anh muốn theo đuổi thì đã là trong bốn năm qua chứ không phải bây giờ. Anh không cảm thấy quá muộn hay sao?

Chính thời gian giết chết tình cảm bọn họ, hơn một ngàn ngày đã làm tan vỡ tim cô.

-Cái đó...

-Anh không nói được.-Diệc Thuần cười giễu

-Anh nhìn thấy thiếu chủ và Thừa Tuyết yêu nhau mà không thể đến với nhau, anh không muốn chúng ta lại giống như vậy. Sự đau khổ đó anh không chịu nổi.

Diệc Thuần cắn môi dưới, ngôn ngữ gì cũng không nói được. Hai mắt đỏ hoe, tâm can bị lời anh nói mà đau nhói.

-Chẳng lẽ em nghĩ em làm như vậy là vẹn toàn hay sao? Em tưởng Nhất Duy là kẻ ngu ngốc hay sao? Cậu ấy là luật sư, em tưởng cậu ấy không biết rõ hay sao? Em làm như vậy cả anh, em và Nhất Duy đều đau khổ.

Mặc Phong nói đúng, Nhất Duy không ngu ngốc đến mức đó, anh ấy cái gì cũng biết rõ nhưng không nói ra thôi.

-Em không muốn nghe nữa, anh đi ra đi.

Cô cần thời gian để bản thân có thể bình tĩnh lại mà suy nghĩ đúng đắn. Đầu cô lúc này như rối tung, bất kể cái gì cũng không nghĩ ra được.

-Diệc Thuần... thôi được, anh không nói nữa.

Mặc Phong bất đắc dĩ nói, nhìn Diệc Thuần một lúc lâu mới quay người đi khỏi phòng.

Diệc Thuần bất lực thở dài, vì sao phải là bốn năm sau anh mới nói tiếng yêu cô? Cho dù yêu hay không yêu, đến cuối cùng vẫn, đều như một giấc mơ.

.

Đến tối, Thừa Tuyết ngồi trong phòng ngẩn ngơ nghĩ đến chuyện của Viên Hy lòng lại thêm nặng trĩu. Chỉ có một khoảng thời gian ít ỏi mà đã xảy ra chuyện như vậy, cô thật sự cảm thấy Viên Hy đáng thương! Cô ta hại cô nhưng cuối cùng cũng chịu hậu quả.

Tiếng mở cửa phòng làm Thừa Tuyết giật mình, Trình Ngụy đi vào phòng cởi áo vest ngoài ra quăng lên ghế sô pha trong phòng.

Thừa Tuyết đứng dậy đi đến cầm áo lên định đem ra ngoài đưa cho người làm giặt thì bị anh giữ lại.

-Chuyện của Nhã Nhã là sao vậy?

Thừa Tuyết im lặng vài giây, ngẩng đầu nhìn anh: "Viên Hy kiếm chuyện với em, vô tình trúng Nhã Nhã."

-Lại là Viên Hy.

Trình Ngụy buông tay ra khẽ nhếch mép, bộ dáng hoàn toàn lạnh lùng nhìn cô: "Chuyện của các người đừng ảnh hưởng đến người nhà của tôi, cũng may Nhã Nhã chỉ bị trầy nhẹ nếu không không chỉ cô ta mà cả cô tôi cũng không bỏ qua."

-Em biết rồi, anh yên tâm, sau này sẽ không có chuyện này nữa.-Thừa Tuyết mỉm cười nói

Trình Ngụy không nói thêm gì, đi vào nhà tắm.

Thừa Tuyết nắm chặt áo vest nhìn vào cửa nhà tắm đã đóng lại, từ bao giờ mà bọn họ lại xa lạ đến như vậy? Cứ như một người ở đầu Nam, còn kẻ kia ở đầu Bắc.

Thừa Tuyết lắc đầu cười khổ đem áo đi ra ngoài.

Trình Ngụy tắm xong đi ra thấy Thừa Tuyết đang trải chăn trên sàn.

-Không cần trải, tôi qua thư phòng ngủ.-Trình Ngụy lau khô tóc mình nói

-Anh không cần đi, em sẽ ngủ ở dưới sàn.

Trình Ngụy lại im lặng không nói gì, anh dạo gần đây rất ít cười, bộ dạng trẻ con nói cười lúc trước hoàn toàn biến mất, nhưng chỉ là đối với cô thôi.

Thừa Tuyết muốn nói gì đó với anh nhưng mở miệng rồi ngậm lại không nói. Cô muốn nhờ anh chuyện của Viên Hy, vì sao Viên Hy lại bị cưỡng hiếp tập thể!?

-Anh có thể giúp em việc này không?

Cô e dè len lén nhìn anh.

-Là việc gì?

-Ưm... Viên Hy, em ấy bị, cưỡng hiếp tập thể. Anh có thể giúp em điều tra xem là ai không?

Trình Nguỵ nhíu mày, nhìn cô một lúc.

-Dù sao đối với một cô gái gặp chuyện như vậy sẽ rất đau lòng, em chỉ...

-Anh trai cô ta đâu?

Trình Nguỵ liếc mắt về phía cô, môi hơi nâng lên.

-Anh ấy, vẫn chưa biết. Anh có thể nể tình em lần cuối mà tìm kẻ đã cưỡng hiếp Viên Hy được không?

Lại là im lặng, không biết là anh đồng ý hay không đồng ý, Thừa Tuyết cắn cắn môi chờ anh nói.

-Được rồi, ngày mai tôi sẽ kêu người đi điều tra. Tôi qua thư phòng ngủ.

Nói rồi anh đứng dậy đi ra khỏi phòng. Thừa Tuyết chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của anh khuất sau cánh cửa. Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang bên hai tai cô, Thừa Tuyết ngồi phịch xuống giường thở dài.

Tại sao bọn họ lại xa lạ như vậy? Không lẽ thật sự sau khi ly hôn bọn họ không thể trở thành bạn bè hoặc không thể xa lạ hay sao?

.

Hôm sau như lời Trình Ngụy nói, cô nhận được một tập tư liệu về việc của Viên Hy.

Thì ra sau khi Nhậm Tử Phàm biết chuyện, anh đưa Viên Hy qua Mỹ không cho cô ta quay về Việt Nam nữa, ngày nào Viên Hy cũng đến quán bar uống rượu đến tối khuya, hôm đó cô ta gặp phải ba tên đàn ông.

Thừa Tuyết đọc đến đó thì đóng tự liệu lại, không khỏi hoang mang. Có câu, tự làm tự chịu. Nếu cô ta chịu sống tốt một chút sẽ không gặp phải chuyện này, cũng có thể do ác giả ác báo. Nhưng mà lúc này đây, Thừa Tuyết chỉ cảm thấy tội nghiệp cô ta.

Một người con gái gặp phải chuyện này, hoặc là nhục nhã đến không muốn sống, hoặc là tinh thần luôn bị ám ảnh. Viên Hy đã chịu cái giá phải chịu rồi.

Trình Ngụy giúp cô việc của Viên Hy, bắt ba kẻ đã cưỡng hiếp Viên Hy tới cảnh sát. Đây là điều cuối cùng cô giúp cho Viên Hy, cũng như sau này sẽ không còn ân oán với cô ta nữa.

.

Cái gì tới thì cũng tới, ngày đó trời vẫn trong xanh, nước Mỹ vẫn bận rộn như thường ngày, chỉ là bọn họ phải ra tòa ly hôn.

Lúc thẩm phán hỏi bọn họ có đồng ý ly hôn hay không? Thừa Tuyết đứng một lúc lâu, nghĩ đến khoảng thời gian vừa qua của bọn họ.

Lúc cô mất kí ức, cô gặp anh, anh nói em cứu tôi một mạng, tôi dùng thân thể mình báo đáp em.

Lúc anh lẻn vào Hàn Lâm, anh lo lắng băng bó vết bỏng ở tay cô.

Lúc nổ bom ở lễ khánh thành, anh dùng cả tấm lưng của mình che chở cho cô.

Lúc cô đau khổ, anh ở bên cạnh cô, anh làm hai mắt dẫn đường cho cô.

Lúc cô có thai bị người ta bêu rếu nói này nọ, anh đứng ra bảo vệ cô, nhận là cha đứa bé.

Lúc cô mất đứa con, anh dùng thời gian bốn năm để làm cô vui vẻ, quên đi Nhậm Tử Phàm, quên đi đứa con đã mất.

Lúc cô cùng Nhậm Tử Phàm ở cùng một chỗ, anh lạnh lùng nói Tô Thừa Tuyết, tất cả tình cảm anh dành cho em, hôm nay anh sẽ vứt bỏ hết, em không xứng.

Trình Ngụy đã vì cô làm rất nhiều chuyện, những chuyện này đối với cô như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua, cô vẫn còn ghi nhớ rõ trong lòng không quên. Nhưng mà cô lại ghi một vết thương thật sâu trong tim anh.

Khi quan tòa tuyên bố bọn họ đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa.

Kể từ giây phút đó, Trình Ngụy anh và Tô Thừa Tuyết cô chính thức trở thành kẻ xa lạ.

Người bắt đầu là anh, mà người kết thúc cũng là anh.

Nếu như bọn họ có duyên, vào một ngày nào đó chắc chắn sẽ gặp lại nhau.

Tình yêu, luôn là một sự bất ngờ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK