Beta: Hinh, TH
Cố Văn Tư ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV, nhưng hôm nay lại không có chương trình nào đặc sắc cả. Mango TV toàn chiếu mấy bộ phim cổ trang đầy những tuấn nam mỹ nữ, Tomato TV lại chiếu một nhóm nhạc K nào đó đang hát hò. Cô cầm điều khiển, bấm đổi từng kênh một, đây đã là lần thứ hai rồi.
Du Việt đang cầm laptop ngồi ở bàn cà phê chếch phía đối diện. Dường như anh đang rất bận rộn với công việc, cứ gõ bàn phím lách tách, thỉnh thoảng nhận vài cuộc gọi sau đó nhanh chóng cúp máy.
Anh có phòng đọc mà lại không vào, ngồi ở phòng khách làm gì không biết...
Cố Văn Tư bồn chồn không yên, mắt nhìn TV, nhưng hình ảnh Du Việt bên kia lại cứ lởn vởn xung quanh cô.
"Trong nhà có nhiều đĩa DVD lắm, em muốn xem gì không?"
Anh đột nhiên nói chuyện làm Cố Văn Tư ngẩn ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại thì thấy cô đang ngây ngốc nhìn quảng cáo trên TV gần một phút.
[Yellow Granny chăm sóc da, mụn thâm mụn trứng cá đều trị được!]
[Lớn hơn! Thô hơn! Chỉ cần một viên! Khiến chuyện sinh hoạt ban đêm của vợ chồng...]
"Khụ!" Cô nhanh chóng cầm điều khiển từ xa bấm đổi kênh, cứ vậy lướt qua vài kênh, cho đến khi cô thấy một đàn sư tử chạy trên đồng cỏ.
"Không cần phải phiền phức vậy đâu, tôi xem thế giới động vật là được rồi."
Du Việt liếc nhìn TV một cái mà không lên tiếng, một lúc sau, giọng nói kinh điển của Triệu Trung Tường phát ra: Lại đến thời kỳ sinh sản của các loài động vật, bây giờ chính là mùa giao phối...
Cố Văn Tư thản nhiên "Tít"- một tiếng đổi kênh.
Du Việt thấy cô ủ rũ thì cười hai tiếng. Cố Văn Tư cảm thấy mặt mình có hơi nóng, bỗng đứng dậy, làm bộ đến trước nhà để thay giày, "Tôi ra ngoài mua ít đồ."
Anh nghe vậy cũng đứng bật dậy, "Muốn mua cái gì? Tôi đưa em đi..."
"Không cần, không cần, dưới lầu có bách hóa Mật Tư cách đây cũng không xa lắm, tôi đi sẽ nhanh về thôi."
"Một mình không an toàn." Du Việt nói, sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt cô, không cho cơ hội từ chối.
Cố Văn Tư thấy anh có vẻ như muốn lấy chìa khóa ra thật nên xua tay, "Thực sự không cần đâu... Tôi chỉ mua một ít đồ dùng cho phụ nữ thôi."
Nếu đã nói như vậy, anh nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, trên mặt đầy vẻ không tán thành, đôi lông mày đẹp nhíu lại, nhưng cũng không tiếp tục nữa.
Tiểu khu Thanh Dương có vị trí địa lý cực tốt. Ở đây có một vùng cây cối xanh rộng lớn ngăn cách với đường cái ồn ào, cách đó không xa là các siêu thị và cửa hàng, rất thuận tiện cho cuộc sống thường ngày.
Có điều, do được xây dựng cùng một bản thiết kế nên số người mua khá ít. Chuyện này thể hiện rất rõ ràng khi Cố Văn Tư đi xuống cầu thang một mình, dọc đường đi mọi người đều chăm chú nhìn cô.
"Là nữ chủ nhân của căn 301 mới dọn tới đúng không?" Trong thang máy hai người trung niên hiền lành nhìn cô với ánh mắt đầy thiện cảm: "Chúng tôi là hộ gia đình ở căn 501, khu B của bọn tôi lâu lắm mới thấy có người mới đấy."
Vị phu nhân này ăn mặc và trang điểm rất tinh tế, người đàn ông trung niên bên cạnh cũng có vẻ như là người sống trong nhung lụa. Hai người lịch sự bày tỏ sự tò mò về Cố Văn Tư, nhưng không hỏi quá nhiều chuyện riêng tư.
"Tiểu Du là người tốt, cháu thật có phúc." Vị phu nhân quan tâm vỗ vỗ lưng cô, "Chúc các cháu tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc."
Cố Văn Tư lễ phép cảm ơn, nhìn hai người họ từ từ đi xa. Lời chúc phúc đến từ một người lạ, nhưng lại nghe rất thật lòng.
Tiểu khu được bảo vệ rất cẩn thận, các nhân viên bảo vệ mặc đồng phục phục đen đứng ở cổng, đeo kính râm và tai nghe, ăn mặc như bộ đội đặc chủng, thoạt nhìn rất hung dữ.
Cố Văn Tư ngay lúc vừa bước qua thì mới chợt nhớ ra, cô không có chìa khóa hay thẻ phòng, một hồi không biết làm sao để vào lại được đây?
Nhưng hóa ra cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Khi nhìn thấy cô từ xa, nhân viên bảo vệ mặt đen như Diêm La liền vẫy tay, nói vào micro vài câu, cánh cổng sắt dày nặng của tiểu khu từ từ mở ra.
Cô nhìn cánh cửa rộng bảy, tám mét từ từ mở ra, nhân viên an ninh kia còn rất lịch sự gật đầu với cô.
Thật ra thì chỉ cần mở cửa bên hông cho tôi là được rồi...
Từ nhà đến bách hóa Mật Tư cũng không xa lắm, đi bộ cũng chỉ mất mười phút. Cô tùy tiện lấy mấy bịch băng vệ sinh bỏ vào giỏ rồi nhìn vào kệ hàng bên cạnh, hai nhân viên đang xếp hàng mới lên.
Họ đặt một loạt mấy cái cốc và khăn tắm cùng màu vào một chỗ, trong giỏ bên chân họ cũng là những chiếc khăn len nhưng chỉ khác là được thay đổi họa tiết, có vẻ như người chủ ở đây đang chuẩn bị tập trung thay đổi màu sắc mới hàng loạt.
Cố Văn Tư ban đầu không để ý lắm, nhưng mấy lời phàn nàn của hai người họ đột nhiên truyền vào tai cô.
"Tôi nghe nói rằng loạt hàng mới này không bán chạy chút nào, tỷ lệ có người mua rất thấp."
"Dù sao thì người tiêu dùng của chúng ta đa phần đều là nữ sinh cả mà, nam sinh hiếm khi đến nơi này lắm."
"Tôi cũng không biết lãnh đạo ở trụ sở chính nghĩ gì nữa. Loại khăn màu sắc lạnh nhạt ít được ưa chuộng như vậy nhưng sao lại cứ trưng bày rộng rãi ở cửa hàng chúng ta làm gì cơ chứ? Thành tích của chi nhánh chúng ta trước giờ vẫn luôn trong top ba đó."
"Này, cô có nghe nói cửa hàng ở đường phía Tây liên tục bị thâm hụt chưa."
"Tôi nghĩ chúng ta cũng sắp rồi đó."
Cố Văn Tư lắng nghe đoạn đối thoại của hai người họ, suy nghĩ xem có nên nói với Du Việt về chuyện này không vì dù sao anh cũng là người ra quyết định của Bách hóa Mật Tư nên có thể những chuyện ở các bộ phận dưới cũng không thể truyền tới tai anh hết được.
Du Việt không biết rằng từ khi anh ở bên Cố Văn Tư thì: Tình hình trong nước (doanh thu ngạch) không còn nắm rõ, lại còn bị thái giám gian thần (Lưu Tuấn) cướp mất ngai vàng.
Lúc tính tiền đã có một hàng dài đứng xếp hàng. Cửa hàng này thực sự có vị trí rất tốt, người đến còn đông hơn chi nhánh của quán nhà cô. Không bao lâu, sau lưng Cố Văn Tư đã chật cứng người.
"Cô có thẻ thành viên không?" Nhân viên thu ngân không kiên nhẫn đổ đống đồ trong giỏ của cô ra, bắt đầu thuần thục quét từng cái một rồi ném lên trên băng chuyền.
"Có." Cô lấy thẻ từ trong ví của mình và đưa ra. Nhân viên thu ngân không để ý, chỉ lấy và quẹt một cái, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Xin lỗi tiểu thư, thẻ thành viên của cô được hưởng ưu đãi giảm giá 20%, tôi sẽ gói tất cả lại cho cô ngay." Cả giọng điệu cũng thay đổi, lịch sự lấy ra một chiếc túi tốt nhất từ dưới quầy. Mấy bịch băng vệ sinh không đắt tiền được gói lại, bên ngoài còn thắt cả nơ hình con bướm.
Cố Văn Tư có chút ngạc nhiên, nhưng những khách hàng trước mặt cô càng bất ngờ hơn.
Một cô gái hơn 10 tuổi ăn mặc như Lolita thấy cô thu ngân không làm vậy với mình bèn chất vấn, "Tôi cũng có thẻ thành viên nhưng tại sao lại không được đóng gói? Các người phân biệt đối xử với khách hàng à."
Người phụ nữ trước mặt vừa thanh toán xong, cũng không hài lòng nói với thu ngân: "Tôi mới vừa mua xong, cũng là hội viên mà không được giảm 20%?"
Nhìn thấy ngày càng có nhiều người đến xem, Cố Văn Tư cũng không biết làm sao để giải thích, nhân viên thu ngân cũng không hiểu tình hình, "Có lẽ các cấp thành viên khác nhau. Xin mọi người hãy bình tĩnh một chút, chớ nổi nóng."
Nhưng càng hòa giải càng hỗn loạn hơn, ngay lúc Cố Văn Tư cảm thấy không thể mang mấy bịch băng vệ sinh ra khỏi đây được, thì người quản lý xuất hiện.
"Thật sự xin lỗi mọi người, chúng tôi cũng không cố ý đối xử khác biệt với mọi người. Chỉ là danh tính của vị này rất đặc biệt, cô ấy có thẻ vàng VIP được cấp đặc biệt và cũng là tấm thẻ duy nhất trong thành phố."
"Thẻ vàng thì sao chứ? Tôi cũng muốn có." Các khách hàng ồn ào la hét. Nữ nhân viên bán hàng liếc nhìn Cố Văn Tư, thần bí xua xua tay: "Cái này là ngẫu nhiên đó, không phải ai cũng rút nó được đâu."
"Tỷ lệ là một trên một trăm triệu."
Cứ như vậy, Cố Văn Tư được xem là một nhân vật lớn ở chi nhánh Thanh Dương, tất cả các nhân viên cũng tiếp đón rất tốt, không ai là không biết khách hàng VIP đã xuất hiện.
Lúc trở về nhà cũng đã là một tiếng sau, cô hơi bất ngờ khi thấy cửa không khóa. Khi vào nhà, cô thấy anh ngồi duỗi chân trên ghế sofa, cũng đã ngừng làm việc, cứ vậy nhìn vào... kênh thế giới động vật.
"Em về rồi sao?" Anh ấy hỏi.
"Ừ." Cố văn Tư gật đầu, giấu túi băng vệ sinh sau lưng, nhân lúc anh không chú ý, cô nhanh chóng xoay người rồi chạy lên lầu.
Vì chỉ có thể ngủ ở phòng ngủ chính, Du Việt cố tình chừa ra hai chỗ để tủ đồ cho cô, lại vì ngủ chung một giường rất xấu hổ nên dưới sự kiên trì của cô, anh lại phải lôi thêm vào một cái giường nhỏ, nhìn cứ như phòng khách sạn một nhà ba người vậy.
Thật ra ban đầu có một cái bàn ở giữa giường hai người, nhưng sau đó Du Việt nói: "Nếu cha mẹ đột nhiên đến đây rồi thấy chúng ta ngủ giường riêng, thì rất khó giải thích."
"Em chắc cũng không muốn những chuyện không hay xảy ra sớm như vậy đúng chứ?" Đôi mắt anh rất thuyết phục, Cố Văn Tư bỗng càm thấy không thể nói lại anh.
Sau đó, anh kiên quyết dời tủ đầu giường qua một bên, phòng trọ ba người bỗng trở thành phòng cho hai người với chiếc giường king size.
Chiếc giường nhỏ của Cố Văn Tư có một cái gối kiều mạch là của cô và một cái gối ôm hình búp bê được đặt nằm ở giữa hai chiếc giường, đóng vai trò là đường biên giới.
"Chắc không có vấn đề gì nữa rồi..." Đây chính là giới hạn cuối cùng của cô.
Sau khi ăn tối, Cố Văn Tư tiếp tục kì kèo đến tối khuya, cô vào phòng ngủ thì thấy anh vẫn còn làm việc, không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi tắm trước.
Một người đàn ông lạ ngồi bên ngoài, cô thì lại trần truồng đứng trong này cách một bức tường. Cô thừa nhận bản thân không có tố chất tâm lý tốt nên sau khi mặc đồ gọn gàng và sấy tóc khô ráo xong mới chịu đi ra.
"Anh vẫn chưa đi ngủ à?"
Du Việt nhìn cô lo lắng đứng bên cạnh giường, chớp mắt, "Nếu em mệt thì đi ngủ trước đi. Tôi vẫn còn chút việc phải xử lí."
"Vậy thì, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cố Văn Tư tháo dép rồi trèo lên giường, cô kéo chăn lên che nửa khuôn mặt nhưng đôi tai vẫn đang lặng lẽ lắng nghe từng tiếng động trong phòng. Một lúc sau, anh tắt máy tính và đi vào phòng tắm, tiếp theo là tiếng nước chảy. Cô đảo mắt nhìn qua khoảng trống nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng mờ.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra và tiếng bước chân truyền đến, Cố Văn Tư đột nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy có ai đó đang dừng ở bên cạnh mình, sau đó là âm thanh vén chăn và anh cũng nằm lên giường.
Cô lặng lẽ quay người, đột nhiên nhìn thấy một nửa bộ ngực trần... Nhanh chóng lật người và đỏ mặt oán thầm: Người này sao lại không mặc quần áo vậy chứ!
Du Việt nhìn bóng lưng cô, thở dài tắt đèn tường, cả căn phòng bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
"Em không cần phải lo lắng, tôi sẽ không làm gì đâu." Anh đột nhiên nói, cũng không biết nói cho ai nghe. Ít nhất là trước khi em chấp nhận anh.
Cố Văn Tư đang đưa lưng về phía anh siết chặt chăn, nghe vậy thì hơi rụt cổ lại, giống như một con rùa đang cố rụt vào mai vậy.
Sau đó không ai nói chuyện nữa.
Một đêm yên ổn trôi qua, sáng hôm sau cô đã suy nghĩ thông suốt hơn, chỉ cần cô đối xử với anh như một người bạn cùng phòng khác giới là được. Cứ giữ nguyên trạng thái như vậy cũng rất tốt, hợp đồng thuê bạn trai lại có thể được giải quyết êm đẹp.
Nhưng hiển nhiên dù cho Cố Văn Tư có tính toán tốt đến mấy, thì cô lại quên mất một điều là khi sống chung với một người đàn ông trẻ tuổi sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề phức tạp hơn nữa chứ không chỉ riêng việc đi ngủ.