Hãy làm bất cứ điều gì em muốn, đừng để ý ngoài kia.
Edit: Nguyen Angelevil.
Beta: Nhan Tịch
"Chiều nay em thực sự không cần tôi đến đón à?"
Du Việt hạ cửa kính xe xuống một nửa hỏi, Cố Văn Tư đang định băng qua đường, nghe vậy thì vẫy tay, "Thật sự không cần mà, xong việc tôi sẽ tự về, anh không cần phải đi đường xa tới đón đâu."
Ban đầu anh còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Cố Văn Tư đã vội vã đi qua đường. Cô đứng bên kia đường, vẫy tay ra hiệu với anh, Du Việt không còn cách nào đành phải khởi động xe. Một lúc sau, khi đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, từ gương chiếu hậu nhìn thấy cô vẫn đang đứng tại chỗ, dường như là đang chờ anh rời đi.
Cảm giác thế này tốt thật.
Cố Văn Tư chỉ đơn giản thấy người này đã vì cô làm nhiều như vậy, một chút tiền thuê đó căn bản không thể giải quyết được chuyện gì cả, cho nên cô cũng không muốn lại làm phiền Du Việt.
Không nghĩ tới trong đầu anh tự nhiên lệch hướng, hiểu thành ý nghĩa khác...
Bởi vì phải chuẩn bị đám cưới, cô không đến bếp đã vài ngày, trên bàn cũng xuất hiện một lớp bụi mỏng. Việc đầu tiên cô làm là lau bếp tủ liền lò.
[1]
[1] Bếp tủ liền lò:Bếp kết hợp với lò nướng.
Trong tủ lạnh chẳng còn trái cây tươi, mứt hay hoa quả ướp đường linh tinh cũng đã hết cả. Nếu mà muốn khai trương ngày hôm nay, chỉ có thể làm được bánh quy thông thường.
Cố Văn Tư mở phần mềm, đặt một trăm cái bánh quy que lên kệ. Chỉ khoảng nửa phút sau đó đã có thông báo đơn đặt hàng mới.
[ Người dùng Mỹ Đoàn
[2] 28746 ] đặt hàng: Bánh quy que x50, thời gian giao hàng: Tùy ý, ghi chú: Tùy ý.
[2] Mỹ Đoàn hay Meituan là ứng dụng giao dịch gọi đồ ăn được sáng lập năm 2010 bởi ông Wang Xing.
"Một khách hàng dễ tính." Cố Văn Tư nghĩ, liền lặng lẽ tăng lượng bột nhào. Bánh quy que là một món tráng miệng nhỏ với trà chiều thường được sử dụng như những món ăn nguội, mà trẻ em yêu thích nhất.
Khác với bánh quy que bình thường, Cố Văn Tư thêm vào mặt trên vụn bánh mì khiến hương vị trở nên độc đáo hơn, cắn vào sẽ giòn rụm, kêu "răng rắc". Hơn nữa, cô còn làm nó giống như một chiếc bánh sandwich nhỏ, dùng bơ vàng tạo đường lượn sóng kẹp giữa hai cái bánh hình elip xem như nhân, bên trên rắc một ít đường trắng. Nếu có thêm vài miếng trái cây tươi nhỏ sẽ càng ngon hơn.
Làm ra một món điểm tâm nhỏ đơn giản như vậy cũng không tốn nhiều thời gian. Trong khi chờ đợi, cô bớt thời giờ để đun nóng, làm siro socola. Thế nhưng cho đến khi bánh quy được ra lò, Mỹ Đoàn vẫn không nhắc nhở có đơn đặt hàng mới.
"Có phải là vì đã nghỉ bán hai ngày không nhỉ?" Sau đó, trong vòng vài giờ đồng hồ tiếp theo cũng chỉ có hai khách hàng lẻ tẻ đặt hàng. Cố Văn Tư đã chuẩn bị nhiều bánh quy đến nỗi chỉ mới bán được hơn một nửa.
Cô không thể nếm ra được mùi vị, vì vậy đã từng nghi ngờ là cô làm không ngon, nhưng ngay sau đó cô đã tìm ra nguyên nhân thật sự.
Khi tìm kiếm đồ ngọt, trong khu vực này chỉ có nhà bếp riêng của cô, nhưng cũng chỉ cách vài ngày gần đây, một loạt các tiệm bánh trước chưa từng thấy qua đột nhiên xuất hiện ở trước cửa. Trong đó, cửa hàng đông khách nhất tên là Green Tree Baking.
Cố Văn Tư chắc chắn các cửa hàng này đều mới khai trương, nhưng không thể tưởng tượng được chỉ trong thời gian ba bốn ngày ngắn ngủi, họ đã có lượng tiêu thụ đáng kinh ngạc, điểm từ khách hàng còn đạt gần năm sao, cho nên số đơn đặt hàng cũng cao hơn hẳn so với "Nửa Món Ăn Cả Tấm Lòng" của cô.
Đó là một cửa hàng ưu đãi, là một cửa hàng chất lượng gần đây, là nơi có thứ hạng bán hàng cao, là tiệm có điểm khách hàng tốt, lại còn được trang đầu đề cử.
Lúc này, Cố Văn Tư chưa hiểu được cái gì gọi là đặt hàng
[3] và mua quảng cáo.
[3] Đặt hàng ở đây là "đặt hàng giả" cửa hàng trả tiền cho ai đó giả vờ là khách hàng và sử dụng phương thức mua sắm giả để cải thiện thứ hạng và doanh số của các cửa hàng trực tuyến để đạt được doanh số và lời khen ngợi để thu hút khách hàng
Một cảm giác nguy cơ mạnh mẽ bị ép xuống đột nhiên xuất hiện, đặc biệt là khi trong cửa hàng Green Tree Baking trưng bày hầu như các tất cả các sản phẩm duy nhất được bán nhiều trước đây của cô, cảm giác lại càng bất lực.
Món đầu tiên xuất hiện trên kệ của Cố Văn Tư và cũng là món đầu tiên được công nhận "Bánh su kem rượu Brandy táo". Trong cửa hàng đó để tên giống như đúc, các bức ảnh cũng gần như nhau, nhưng giá chỉ bằng một nửa của cô.
"Bánh mận rượu Armagnac" với kỹ thuật phức tạp cũng chỉ bán mười tệ, càng khỏi phải nói đến các loại bánh ngọt nhỏ tráng miệng như bánh lưỡi mèo, bánh quy...v...v. Giá kinh thiên động địa, giảm chỉ còn 50%; thế mà tất cả các đánh giá nhận xét đều nói là kiệt tác, là tác phẩm của bậc thầy, chất lượng tốt, người bán còn có lương tâm chỉ bán với giá thấp.
Cố Văn Tư mím môi, khó chịu như thể bị đánh mà lại không thể nói ra ngoài, tay cô nhấn nút renew xuất hiện trên cùng là sản phẩm được tung ra gần đây của họ.
[Món mới trên kệ] [Bánh quy que]: Mua một cân tặng nửa cân, 20 miễn phí vận chuyển.
"..."
Khoảng bốn giờ chiều, Du Việt về nhà sớm, mới vừa mở cửa ra còn chưa bước vào, đã nhìn thấy một người đi ra từ phòng bếp.
"Anh đã về."
Cố Văn Tư đang đeo tạp dề của anh, trong tay còn có một bó cần tây chưa ngắt, giống y như một người vợ hiền lành, đảm đang.
Du Việt mất hồn hai giây, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại, "Sao em về sớm vậy?"
"Ừ... Hôm nay không có nhiều đơn đặt hàng, anh thì sao?"
Anh từng bước đi tới, nhìn ánh mắt của cô, chậm rãi cởi áo khoác ra và bắt đầu xắn tay áo, "Về nấu cơm."
Trên bếp là chiếc nồi đất đang nung canh xương sôi ùng ục. Trên thớt là những gia vị và món ăn phụ mà cô đã cắt sẵn, sử dụng những nguyên liệu anh đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh.
"Tôi đã làm gần xong rồi, anh nhanh ra ngoài chờ đi." Cố Văn Tư giống như cô giáo đang kiểm tra học trò, thông thạo canh chừng cả hai bếp.
Mặc kệ cô tỏ ra không quan tâm, Du Việt vẫn phát hiện ra điều khác thường. Một vài hộp giấy dường như tùy ý được đặt ở phía sau lò nướng. Bởi vì mỗi ngày đều lén đặt hàng nên anh không bao giờ nhầm lẫn bao bì của cô.
Nhận ra ánh mắt của anh, Cố Văn Tư thế mà lại tự nhiên lấy hộp ra, "Hôm nay không bán hết hàng, anh có thích ăn bánh quy không? Một mình tôi ăn không hết."
Những chiếc bánh quy que được đóng gói gọn gàng, rõ ràng chính là món bánh anh đặt mua ngày hôm nay, vậy mà lại còn thừa nhiều như vậy.
Du Việt cau mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Cố Văn Tư nghe vậy liền uể oải, rồi lại lập tức vẫy tay: "Không có gì, nói chung là nghỉ bán vài ngày, những khách hàng cũ chưa quay lại."
"Anh giúp tôi nếm thử xem, không ngon sao?"
Thuận theo mong muốn của cô, Du Việt cầm lấy một miếng cho vào miệng dưới ánh mắt chăm chú đầy mong đợi của cô, "Rất ngon."
Sau đó thấy ánh sáng trong mắt cô như lại được nhóm lên, "Vậy là tốt, tôi cứ sợ tôi không chú ý, ngọt hay nhạt cũng không biết rõ."
Anh nhìn Cố Văn Tư, hình như cô vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng lông mày vẫn hơi nhíu lại.
Đầu bếp là người điều khiển vị giác mà không biết từ khi nào cô lại sợ hương vị thế này.
Ngày hôm sau, Cố Văn Tư bắt đầu chuẩn bị làm bánh mới từ sớm. Nếu cô muốn đoạt lại khách hàng của mình một lần nữa, đó nhất định sẽ là một trận chiến khó khăn. Cô quyết định từ bỏ kĩ thuật và đi đến cuộc chiến giá cả.
Vào thời điểm này, bánh Pistachio Fernandez là một lựa chọn tốt. Quá trình làm rất đơn giản, không cần khuấy hay kem mà chỉ cần nấu chảy, trộn và nướng là đã có thể làm ra sản phẩm, phù hợp cho sản xuất hàng loạt.
"Đặt phần thứ hai sẽ giảm giá một nửa, mua 50 cái tặng thêm bánh quy." Sau khi Cố Văn Tư thiết lập giá cả xong, quả nhiên một lát đã có người đặt hàng nhưng mua cũng không nhiều nên cô có thể thoải mái xử lý.
Lề mề đến giữa trưa xem như là có được thêm vài khách hàng. Cố Văn Tư vừa giao một suất bánh nhỏ thì "leng keng" di động đột nhiên có tin nhắn mới.
Cô liếc nhìn, hóa ra là Du Việt.
[Cần giúp đỡ gì không?] Từ ngữ đơn giản, trực tiếp như chính con người anh.
Cố Văn Tư di chuyển ngón tay: [Cảm ơn anh, không cần đâu.]
Như vậy sẽ không có thêm tin nhắn mới nữa. Cô dựa vào tủ lạnh ngồi xổm xuống, hơi ngẩn ngơ nhìn vào ảnh đại diện của Du Việt trên WeChat, là một bức ảnh chụp chung thời trung học. Cô nhớ mang máng là anh ấy không phải kiểu hay giúp đỡ người khác, nhưng tình cảnh này có hơi quen.
Trước lễ hội Trung thu, trong lớp muốn tổ chức một bữa tiệc trà. Nói trắng ra là các cán bộ lớp ra ngoài mua hạt dưa, đậu phộng, dưa hấu mọi người cùng ăn, ghép bàn lại, có ai muốn hát hay biểu diễn tiết mục gì thì lên đứng ở trung tâm. Đêm đó cứ thế trôi qua.
Lúc ấy, Cố Văn Tư cùng bí thư chi đoàn đi siêu thị mua đồ. Khi đi ra, hai cô mỗi người mang theo hai cái bao to nặng trĩu, thở hổn hển, lòng bàn tay bị ép đến đỏ ửng.
Đi được nửa đường thì gặp một người, thật không ngờ người đó định giúp đỡ bọn cô.
"Cần giúp không?"
Cô đã quên chàng trai gầy gò và lạnh lùng lúc đó ăn mặc thế nào nhưng là vẫn nhớ rõ đôi mắt phát sáng như sương lạnh của anh khiến cô không dám nhìn thẳng.
"Ừm, không cần đâu, cảm ơn." Nhưng mà cô chưa kịp nói gì, bí thư chi đoàn đã từ chối trước. Cố Văn Tư nhìn lao động miễn phí xoay người rời đi mà không để lại lời nào.
"Sao cậu lại từ chối, có người muốn giúp mà?"
Khi đó cô hỏi vậy và sau đó, bí thư chi bộ cười mỉa, "Vất vả cho cậu quá, nhưng tớ thấy cậu ta thật đáng sợ, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người vậy."
"Với lại Du Việt cũng không phải là người thích giúp đỡ. Tôi chưa từng thấy cậu ấy giúp ai bao giờ, cũng không biết hôm nay có chuyện gì mà cậu ta lại như vậy." Bí thư chi đoàn lẩm bẩm một cách kỳ lạ, mấy chuyện nhỏ nhặt này là toàn bộ ấn tượng của cô với người bạn cùng lớp cấp ba Du Việt.
Trên điện thoại hỏi cô "có cần giúp không?" Tin nhắn khiến cô trơ ra, thậm chí có chút cảm giác thân mật lạ thường, có lẽ đây mới là bản chất thật của Du Việt mà mọi người chưa từng biết.
Tuy nhiên, kế hoạch làm lượng tiêu thụ tăng lên nhờ lợi thế giá thấp lại không thuận lợi. Cố Văn Tư chỉ mới bán được một phần ba dự kiến ban đầu liền thấy Green Tree Baking lại bán sản phẩm này.
[Món mới] [Phiên bản nâng cấp của bánh Pistachio Fernandez]: Không có tính giá các nguyên liệu tăng thêm, mua ba tặng một.
Giống như hàm số lũy thừa, cô nhìn hàng dự trữ của cửa hàng kia nhanh chóng giảm xuống, dùng thời gian ít hơn cô hai lần mà đã bán được số bánh nhiều hơn cô gấp năm. Mặc dù lợi nhuận nhỏ doanh thu lớn nhưng vẫn kiếm được hơn vốn ban đầu.
Chán nản như thể bị nước lũ đổ xuống đầu, Cố Văn Tư ném điện thoại, ngồi sụp xuống ôm lấy đầu gối.
Đầu óc cô choáng váng, trong phút chốc cô thậm chí còn muốn bỏ cuộc đóng cửa, lồng ngực đau đớn khó chịu, đột nhiên có người đẩy cửa.
"Sao anh lại tới đây?" Cô nhìn Du Việt bình tĩnh thoải mái bước vào, tay đặt một hộp giấy xuống bàn. Mở ra thì thấy rõ ràng là một miếng bánh pistacho Fernandez.
"Tôi mua nó trong tiệm Green Tree Baking." Du Việt cong chân ngồi xuống, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
Hộp giấy này bình thường, không có hoa văn gì, bánh ngọt bên trong được đặt trên giấy thấm dầu thông thường, cũng không có khay đỡ.
Cô cầm lấy con dao nhỏ và cắt bánh. Bên trong đúng như mong đợi, mặt cắt ngang sạch sẽ. Thế nhưng, nhân bên trong lại bị giảm bớt, số hạt dẻ cười cũng ít hơn một nửa.
"Hãy làm bất cứ điều gì em muốn, đừng để ý đến bên ngoài."
Giọng anh rất gần, "Văn Tư, em đã quên em mới là đầu bếp hàng đầu sao? Bọn họ sao chép món ăn của em, nhưng lại không thể nào sao chép em được."
-
✿ Thực đơn hôm nay ✿
Cùng chết chìm trong biển "ngọt ngào" nàooo
Bánh quy và quy que
Bánh su kem
Bánh mận
Bánh Pistachio Fernandez
Bánh lưỡi mèo trước có rồi nên không chú thích nữa nhé.