• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nấm



Beta: Nhan Tịch



Niềm vui thắng lợi bị cắt đứt bởi một vị khách đột nhiên xông vào, không mời mà đến, cho đến khi Tiết Gia Đường bị họ đuổi đi, Cố Văn Tư vẫn cảm thấy tâm trạng mình phập phồng như tàu lượn siêu tốc.



"Đúng là bệnh thần kinh, nói chị Văn Tư giả bộ đáng thương, vậy để anh ta công khai nói chị ấy mất vị giác, tôi xem có người để ý đến anh ta không!" Tiểu Hồng nghĩ sao nói vậy.



"Suỵt, nói gì vậy!" Trần Canh huých cô ấy, Tiểu Hồng lập tức che miệng lại.



Vốn Cố Văn Tư không cảm thấy gì, nghe thấy người khác nói như vậy, lại có chút không chắc chắn sờ yết hầu.



"Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút." Du Việt ôm eo cô, Cố Văn Tư suy nghĩ kỹ rồi gật đầu.



Ngay cả người bệnh lui tới trong bệnh viện cũng chú ý, hai y tá đứng một trái một phải ngang nhiên vây xem.



"Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?" Ba Cố hỏi.



Ông bác sĩ cầm que đè lưỡi nhìn lưỡi Cố Văn Tư, để cô phân biệt mấy loại hương vị khác nhau.



"Đúng là kỳ tích, cô ấy hồi phục rất nhanh." Bác sĩ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, "Giờ không cần uống thuốc nữa nhưng vẫn phải chú ý biến động cảm xúc lớn, cũng đừng quá mệt nhọc."



"Vâng." Ba Cố liên tục gật đầu.



Cả nhà hoan hô tung tăng rời khỏi bệnh viện, Cố Văn Tư ngẩng đầu hít sâu, cảm thấy hương vị không khí cũng khác trước kia.



"Đói rồi, chúng ta tìm chỗ ăn liên hoan đi!" Trần Canh duỗi eo nói.



"Làm gì có thời gian liên hoan, biển quảng cáo giải thưởng ngày mai chị Văn Tư cầm còn chưa làm xong kìa, chương trình không cho mang biểu ngữ, tôi chuẩn bị cũng không dùng được." Mặt Tần Ban không cảm xúc đếm đầu ngón tay, "Còn cậu có một Weibo tích V, có phải cậu nên đi tuyên truyền một chút không?"



"Tôi biết rồi..." Trần Canh lập tức ỉu xìu, mọi người xung quanh cười rộ lên.



Bầu không khí của mọi người vui vẻ, Du Việt nhìn Cố Văn Tư bên cạnh, cô nhìn chằm chằm con đường, không biết đang suy nghĩ gì.



"Chúng ta trở về khách sạn đi." Anh bỗng nhiên ghé sát vào tai cô, cả người Cố Văn Tư cứng lại, mặt đỏ bừng.



Trần Canh vừa mới tìm thấy một cửa hàng không tồi gần đây trên Mỹ Đoàn, quay đầu lại định nói với họ, nhưng phía sau không có một bóng người.



"Ủa, mọi người có thấy chị Văn Tư và anh rể không?"



Một người đàn ông muốn kéo bạn nhanh chóng về khách sạn, Cố Văn Tư cảm thấy tư tưởng của cô càng ngày xấu xa.



Cô sẽ không nói mình đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng không ngờ Du Việt lại để cô một mình trong phòng, rồi đi ra ngoài.



Được rồi...Vậy cô sẽ đi tắm rửa, lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Sau nửa tiếng, cửa phòng lại mở ra lần nữa, cái mũi Cố Văn Tư phát hiện hành động của Du Việt trước so với đôi mắt của cô.



"Anh đi mua thức ăn sao?" Cô dụi mắt ngồi dậy, cái khay trong tay anh đựng một phần cơm chiên màu vàng, mặt trên còn có quả trứng hình mặt trời, nhìn qua vô cùng đáng yêu.



"Anh mượn phòng bếp trong nhà ăn khách sạn. Sư phụ Cố thấy sao, cho đánh giá về tài nghệ nấu ăn của anh đi?"



Du Việt đặt khay lên bàn cạnh đầu giường, ôm cô đến ăn. Cố Văn Tư cầm đĩa lên, xem xét một lượt: "Màu sắc này, em cho anh chín điểm."



"Trình độ chiên trứng gà không tồi, lòng đỏ trứng không bị vỡ nát." Cố Văn Tư ra vẻ đứng đắn, dùng thìa xúc một chút bỏ vào miệng, "Cơm chiên có vị mặn, bỏ thêm rất nhiều rau dưa và thịt, đầu bếp Du, anh đủ tiêu chuẩn để tham gia cuộc thi Vua đầu bếp toàn quốc đấy."



"Cảm ơn em nâng đỡ." Anh không nhịn được cười rộ lên, dùng tay véo má phúng phính của cô, "Anh chỉ nấu cho sư phụ Cố ăn thôi."



Anh nghĩ một lúc, bổ sung: "Cái này gọi là người đàn ông phía sau vua đầu bếp."



"Ha ha ha." Cuối cùng Cố Văn Tư cũng cười, đầu rúc vào lồng ngực anh.



Du Việt vỗ lưng cô, đưa một ly thủy tinh trong suốt, Cố Văn Tư uống một ngụm, không cảm nhận được vị gì.



"Cái gì vậy?"



"Nước."



Như nhìn ra suy nghĩ của cô, Du Việt an ủi nói: "Thư giãn đi, nếu nó đã trả lại cho em thì sẽ không lấy lại nữa đâu, vị giác em sẽ nhạy bén như trước kia, em là Cố Văn Tư tuyệt nhất."



Anh nói thẳng thắn và chân thành, hai người đối diện một lúc lâu, bỗng nhiên Du Việt giơ tay lau cơm trên khóe miệng cô.



"Bây giờ em đoán xem, vừa nãy anh ăn gì?"



"..."



"Không cần nghi ngờ, anh muốn em hôn anh một cái."



Cái đĩa trong tay cô bị lấy đi, vòng eo bị anh siết chặt, ngực dán lên, trở nên kín kẽ.



Cố Văn Tư nhắm mắt, cảm nhận nụ hôn nóng bỏng mà dịu dàng dừng trên trán mình, trên mắt, rồi xuống đến cánh môi, không biết ai là người hé miệng trước, đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, ướt át trơn trượt, mềm mại như bông.



Vừa rồi chắc chắn anh uống nước trái cây, ngọt thật.



Bước ngoặt kịch tính của trận chung kết của《 Vua đầu bếp tranh tài 》rất được tổ tiết mục chào đón. Tin tức, giải trí, đã tạo nên độ hot cho đề tài, nhưng chỉ trong một đêm, sự nghịch chuyển trong đồ ngọt Cố Văn Tư đã lên top đầu tin tức. Chương trình nhận được ratings cao, đồng thời phí quảng cáo cũng tăng vọt.



"Chắc là không phải giả đâu... Nhưng tôi nhớ trong buổi họp lớp cô ấy có tức giận đâu?" Lớp trưởng Tất Thư Đức ngồi trước máy tính vò đầu.



Bí thư chi đoàn Lưu Danh Mỹ nhìn trang nhất của tin tức cảm thán nói: "Ai biết phong thuỷ xoay chuyển, cái con nhỏ đó thật sự lợi hại như vậy."



"Đều tại cô! Lúc trước nhất định phải chèn ép cô ấy, nếu không bây giờ chúng tôi vẫn có thể có quan hệ bạn cùng lớp tốt đẹp?! Khi học cấp ba quan hệ của chúng tôi không tệ đâu!" Lưu Danh Mỹ làm ầm lên.



"Làm ơn đi, là do bọn con gái bọn cô ghen ghét người ta đó!" Tất Thư Đức cũng không nhường nhịn, hai người ầm ĩ.



Độ hot của đề tài tạo nên hai mặt trong dư luận, tranh cãi trên mạng cũng rất lớn. Có người bắt đầu nghi ngờ Cố Văn Tư cố ý giả vờ để dành sự chú ý của mọi người. Nhưng sau đó không biết tài khoản tiếp thị nào, lôi ra video về cuộc thi nấu ăn quốc gia năm ngoái và tin tức vụ tai nạn xe cộ, mọi người cũng không nói nữa.



"Không có ai đem tương lai của mình ra nói đùa đâu."



"Đổi thành mọi người tự thử xem, chỉ sợ bị đả kích đến mức vĩnh viễn không quay lại giới đầu bếp."



Càng ngày có càng nhiều tiếng nói công bằng chính trực vang lên, anh hùng bàn phím cố ý bôi đen cũng dần biến mất.



Có một nick name tên là【 Y tá số 2 của bệnh viện Tam Giáp 】đã bình luận: "Tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, là sự thật. Ngay lúc đó cô ấy đã khôi phục vị giác...Nói chung tôi cảm thấy ông trời cũng không nhìn được nữa nên mới giúp cô ấy."



Bình luận này vẫn đứng top đầu, có bao nhiêu người like, chắc chính y tá kia cũng không biết.



Cuối cùng vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, cửa lớn của đài truyền hình từ từ mở ra, có nhiều khán giả hơn so với trước đây, nối đuôi vào chỗ, tiếng người ồn ào, dòng người vào hậu trường san sát nhau.



"Quả nhiên tôi không nhìn lầm cô, cô là đối thủ rất mạnh." Kiểu tóc hôm nay của Lạc Nhĩ vô cùng khoa trương, dựng thẳng trên đỉnh đầu khó được công chúng chấp nhận, nhưng sau khi tiến vào sân khấu, anh ta thành kính đội mũ đầu bếp lên, mỗi chùm tóc được đè lại rất hoàn hảo.



"Anh cũng vậy."



Sau khí ánh đèn sáng lên, Cố Văn Tư đứng chính giữa sân khấu, bên cạnh cô chỉ còn lại bốn người, năm cái bếp được đặt trong không gian trống trải, bốn người lần lượt chiếm lấy một góc, cũng không biết do ai sắp xếp, vị trí của cô ở chính giữa.



Lúc ánh đèn tắt, bóng tối nối nhau kéo dài.



"Hôm nay là trận đấu cuối cùng, chủ đề của chúng tôi là..."



"Bánh sinh nhật."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK