Beta: TH
"Tôi muốn thuê bạn trai, lúc cần thiết có thể trở thành chồng, thời hạn hơi dài, chắc khoảng nửa năm."
Cố Văn Tư nói một cách thận trọng, cô ở trong căn phòng màu hồng toàn bong bóng thế này, lỗ chân lông đều dựng hết cả lên.
Mỗi điệu bộ cử chỉ mà nhân viên trong văn phòng thể hiện giống như một người chị em thân thiết. Lần này, Cố Văn Tư nhìn cả năm hay sáu người đàn ông và phụ nữ bước vào từ cửa. Tất cả họ đều có chuyên gia giải đáp thắc mắc cho câu hỏi của mình. Sau một lúc, trong đại sảnh đã có vài bàn người.
Kinh doanh khá tốt đó...
"Cô có thể yên tâm, chúng tôi có một loạt danh sách tùy cô chọn, chỉ có cô không nghĩ đến chứ tuyệt đối không có cô không thể tìm thấy." Người phụ nữ nhìn Cố Văn Tư là biết cô đang nghĩ gì, lại mở một file khác trong ipad, bên trong là một loạt các bảng biểu excel từ tuổi đến chiều cao và cân nặng.
"Cô có thể đưa ra tiêu chuẩn chi tiết, chúng tôi sẽ sàng lọc những người thích hợp nhất theo yêu cầu của cô." Cô ta kề sát lại: "Bảo đảm sẽ thỏa mãn hết nhu cầu của cô..."
Cố Văn Tư: →_→
"Hơn nữa nếu ký hợp đồng bây giờ cô sẽ được giảm giá 80%~ Hợp đồng tình yêu trên nửa năm thì được rút thăm trúng thưởng miễn phí một lần, giải nhất là tour du lịch hai người đi Tam Á
[1]. Giải nhì là một chiếc TV sang trọng!" Giám đốc tư vấn đột nhiên thay đổi sắc mặt, lấy ra một đống tờ quảng cáo tuyên truyền nhét vào tay cô.
[1] Tam Á (tiếng Hoa: 三亞
; pinyin: Sanya) là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc. - Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
Trong một khoảnh khắc khi Cố Văn Tư cuối đầu xuống thì thấy dòng chữ màu đỏ au trên quảng cáo:
【 Thiên đường của những người phụ nữ còn sót lại
[2], thiên đường dành cho cẩu độc thân! 】
[2] Trong "Báo cáo về tình trạng đời sống ngôn ngữ Trung Quốc (2006)" do Bộ Giáo dục ban hành năm 2007, người phụ nữ còn sót lại đã trở thành một trong 171 từ tiếng Trung mới. Trong đó đề cập đến những phụ nữ đã qua tuổi kết hôn xã hội, nhưng vẫn chưa kết hôn, theo nghĩa rộng. Thường đề cập đến phụ nữ độc thân trên 27 tuổi. Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
【 Ký một bản hợp đồng tình yêu, cùng nhau chào đón một tương lai xán lạn! 】
【 Thuê bạn trai, tặng lốp xe dự phòng! 】
【 Phút giây hai người ưu chất đốt mặt, còn vì kết hôn mà phiền não nữa không? Hãy đến văn phòng cho thuê tình yêu và hôn nhân của chúng tôi đi nào. 】
Làm sao bây giờ, có vẻ lại phiền não nữa rồi...
"Thật ra thì ~ tôi làm việc ở chỗ này nhiều năm, cũng có rất nhiều người đi thuê và nhân viên từ hợp đồng thành yêu đương, bởi vì họ đều là mẫu người mà bản thân thích, khả năng yêu nhau rất cao."
Giám đốc tư vấn nhìn cô một cách ranh mãnh, "Thông tin ứng viên của chúng tôi chính xác 100%, thế nên nếu cô cảm thấy các nhân viên tốt... Chúng tôi còn cung cấp dịch vụ kết hôn, bao gồm cả mười hạng mục trong hôn lễ, một hàng dài phục vụ từ xe cưới đến lễ đường. Tương lai còn có câu lạc bộ dành cho các mẹ ở cữ, chọn nhà trẻ..."
"Chuyện này tôi sẽ xem xét lại, cảm ơn cô." Cố Văn Tư bị vị giám đốc tư vấn nhiệt tình thuyết phục, cô chạy trối chết ra khỏi tòa nhà nhỏ đó.
Khi làn gió mát bên ngoài thổi vào mặt cô, cô mới biết sắc mặt cô đã đỏ bừng từ trước, hai má nóng như lửa đốt.
"Đúng là điên thật mà." Cô vỗ mặt và ngồi ngay cạnh bồn hoa.
Vừa mới gặp đám bà con họ hàng, giờ tự dưng không có lí do gì lại xuất hiện một người bạn trai, ai mà tin cho nổi...
Hơn nữa ban nãy cô có nhìn danh sách, các ứng viên bên trong gia cảnh đều giống nhau. Hoặc là sinh viên không có thu nhập, hoặc là những người sinh sau năm 70 đã ly dị, dứt khoát thì chẳng tìm được đối tượng nào để chọc mù mắt cẩu độc thân được, nhìn tạm được là a di đà phật lắm rồi.
Nếu muốn chặn lại miệng của đám bà con họ hàng cực phẩm kia lại muốn cho ba mẹ nở mày nở mặt, không để cho mọi người nghi ngờ thì người chồng thuê được phải là tiêu chuẩn mẫu hình kinh tế áp dụng nam
[3]. Nhưng tiêu chuẩn đàn ông cao thế thì biết đào đâu ra.
[3] Kinh tế áp dụng cho nam giới đề cập đến chiều cao phổ biến, kiểu tóc tóc truyền thống, ngoại hình xem qua là quên, chiều cao 172-182cm, cân nặng 65-85kg, tính cách hiền lành, tiền lương phải nộp lên cho vợ hoặc hệ thống AA (dùng chung), không hút thuốc, không uống rượu, không tắt máy, không đánh bạc, không có "em gái mưa". Tiền lương hàng tháng từ 2000 đến 10.000 nhân dân tệ, có khả năng chi trả cho việc thanh toán nhà ở, công việc có thể là giáo viên, IT, sản xuất máy móc, công nghiệp công nghệ. Bằng cử nhân trở lên biết nấu ăn, kiên nhẫn, hiếu thảo, biết yêu thương, có lòng cầu tiến, cử chỉ nhã nhặn không thô tục, khiêm tốn, thận trọng, kiên định, hào phóng, đối với tình yêu trung thành như một và có trách nhiệm. Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
"Cho dù có, người con rể rùa vàng như vậy, tiền thuê này mày trả không nỗi đâu." Nhiều năm chăm chỉ làm việc ở nước ngoài, có bao nhiêu tiền dư cô đều gửi hết cho mẹ Tiết, giờ trong tay cô chỉ còn mấy vạn mà thôi.
Cố Văn Tư thở dài, một mình cô ngồi trong công viên cạnh văn phòng cho thuê hôn nhân nhìn những ngọn cỏ nhỏ xanh mượt nơi khe đá, thỉnh thoảng có người dắt chó đi dạo ngang qua, vang lên tiếng bước chân lộp cộp.
"Nên về thôi." Không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy hơi lạnh, nên đứng lên tìm trạm xe buýt.
Vừa đi được vài bước liền cảm nhận được có gì đó không ổn.
Con đường nhỏ vắng vẻ được lát bằng phiến đá, mùa này cây cỏ nơi đây xanh tốt, khi dẫm sẽ phát ra âm thanh giòn vang, nhưng dường như cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân theo phía sau.
Cô thử đi nhanh vài bước, tiếng bước chân cũng nhanh theo, cô dừng lại giả vờ vứt rác, tiếng bước chân cũng dừng hẳn.
(#>д<)
"Bình tĩnh nào, không được chạy." Cố Văn Tư tăng tốc bước chân đi như bay, miệng thì thầm câu vạn sự đại cát, giống cuộc thi chạy bộ chạy, từng bước ra khỏi công viên.
Điều đáng sợ là, người theo dõi vẫn bám sát phía sau, như cái đuôi không ném đi được.
Khi cô hòa vào dòng người, Cố Văn Tư mới thấy một xíu hơi ấm, bàn tay cô siết chặt chiếc túi, nhanh chóng lướt đến trạm xe buýt nhanh như cơn gió thoảng.
"Hộc hộc..." Cô thở hỗn hển, cô gái kế bên nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, tự động tránh xa cô.
"Không có gì, không có gì cả." Cố Văn Tư bấm nguyệt hổ khẩu
[4], lúc này mới cảm giác được sau lưng toàn mồ hôi lạnh, hai chân nhũn ra.
[4] Tên huyệt giữa mu bàn tay và ngón trỏ. Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
Giờ phút này, như thể mọi chuyện đã được ông trời an bài sẵn, chuỗi bước chân đáng sợ lại xuất hiện, mỗi bước chân đồng đều rất có quy luật.
Người đi đường nhiều vậy, thế mà cô lại nhận ra kẻ đặc biệt kia, cô biết... Kẻ đó đang đứng sau cô, cách nhau một biển quảng cáo xe buýt.
Cô muốn gọi điện thoại cầu cứu nhưng không biết gọi cho ai, nếu chạy trốn khỏi trạm xe buýt, gần đó cũng không có chỗ trốn. Vả lại lỡ đối phương mang theo vũ khí, hoặc không kiên nhẫn cứ động thủ cho nhanh, vậy cô có thoát được không?
Bộ não con người tinh vi hơn bất kì máy tính cao cấp nào, chỉ trong vài giây, cô đã tính ra hơn mười tình huống có thể xảy ra hoặc là cô bị hại, hoặc cô chế ngự được kẻ bắt cóc.
Tỉ là mười trên một... Cô mười kẻ bắt cóc một.
"Kẻ bắt cóc" thẹn thùng đáng yêu đang đứng núp sau tấm quảng cáo...
Du Việt: Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây. Sao cô ấy lại đi một mình chứ nhìn có vẻ rất khẩn trương, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Anh theo phản xạ sửa sang lại chiếc áo vest, che dấu con tim loạn nhịp của mình, có nên giả vờ tình cờ gặp và chào hỏi cô ấy không đây?
"Trùng hợp quá, lâu rồi không gặp, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là bạn cấp ba của cậu đây."
Nếu vậy cô ấy có nghĩ anh hơi tùy tiện, giống kẻ xấu không?
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà Du Việt đã nghĩ ra hơn mười cách tiếp cận cô, không đợi anh nghĩ nhiều một chiếc xe buýt đã ghé trạm. Cố Văn Tư giống như bị kích dây cót, nhanh chóng chen lấn lên xe.
"Xe chuẩn bị chạy, xin vui lòng ngồi yên."
Cố Văn Tư vịn cây cột trong xe, xung quanh cô toàn là nữ sinh khiến cô cảm thấy nhẹ nhỏm hơn nhiều.
Trên xe buýt có nhiều người nên cô cũng không biết người đi theo vừa rồi còn không. Cố Văn Tư thở dốc, nỗi sợ hãi giảm một ít, vì vậy cô không biết cô đã rơi vào tầm mắt của người khác.
Cô gầy hơn trước nhiều, đường cong chiếc cằm tinh tế dịu hiền. Nhớ thời cấp ba gương mặt cô vẫn còn nét phúng phính của trẻ con, hay thích làm mấy món điểm tâm ăn, dáng người cô khi ấy mềm, tròn như kẹo bông gòn.
Du Việt đứng gần đó nhìn trộm, anh chen lấn vào đám người chẳng oán trách gì, tâm bình khí hòa, trong mắt chỉ có hình bóng của một người.
Rõ ràng chỉ là một bóng dáng vậy mà niềm vui từ tận đáy lòng cứ thế trào dâng. Dường như chờ đợi rất nhiều năm cuối cùng mở ra một lỗ hổng lớn đủ lấp đầy vịnh Bột Hải.
[5]
[5] Vịnh Bột Hải hay biển Bột Hải là một vịnh biển nhỏ nằm ở khoảng giữa bán đảo Liêu Đông (thuộc tỉnh Liêu Ninh). Bản edit chỉ được đăng tải tại wattpad Meow_team (wattpad.com/user/Meow_team) và wordpress (https://meowteam.home.blog/)
Ngọn cỏ ven đường cũng không sánh bằng một cái nhăn mày của em.
Kính cửa sổ xe trước mặt Cố Văn Tư có một khoảng trống, làn gió mát thổi vào, cô chợt rùng mình. Lúc này một tiếng chói tai do phanh gấp vang lên.
"Két!"
Đột nhiên tài xế đạp phanh gấp, mọi người ngã về trước, người trong xe ngã hết một nửa.
"Tình hình gì đây!"
"Giày của tôi bị cậu dẫm dơ rồi kìa!"
Các hành khách đứng lên phàn nàn giống như một đám côn trùng gào thét. Tài xế mở cửa trước nhảy xuống. Lúc này mới biết có người lái xe đạp điện bị quẹt đang nằm trên đường giả chết.
Bác tài xế bị tên lừa bịp kia chặn lại nháo lên đòi tìm cảnh sát, các hành khách bên này cãi cọ ồn ào muốn tài xế quay lại lái xe, trên đường loạn thành mớ bòng bong.
Lúc này Cố Văn Tư chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ gì cả, cô đã ngã vào lòng ngực của người ta trong một tư thế cực kỳ xấu hổ.
Ngay khi nãy chiếc xe phanh gấp, quán tính lớn không kiểm soát được khiến cả người cô ngã về phía trước. Chỉ trong nháy mắt cô được một người đỡ lấy, bàn tay ấy đặt lên eo cô. Cô ngã vào lòng ngực của người đó.
Cô lúng túng cả người.
Đặc biệt là khi người xung quanh cô đã ngã hết.
Trước mắt là bộ ngực rộng lớn của người đàn ông, vóc dáng anh ta rất cao, cô chỉ nhìn thấy một phần yết hầu của anh ta. Mà thứ cô nắm lấy dưới lòng bàn tay lại là áo sơ mi của anh... Cơ ngực bên dưới.
"À, cảm ơn anh." Cố Văn Tư né tránh hai lần muốn rời đi, nhưng bàn tay trên eo lại như cái kìm sắt không có ý định buôn cô ra.
Mặt cô đỏ lên, một mặt là gấp, mặt khác thì lo lắng bất an cái tay kia đụng chạm lung tung, nhưng lại gần lưng cô, bàn tay to đỡ eo cô, tư thế tràn ngập dục vọng chiếm hữu làm người ta sợ hãi.
Cố Văn Tư chống tay lên ngực anh đẩy ra, Du Việt thấy cô "xấu hổ" đến lỗ tai đều đỏ mới lưu luyến buông tay ra.
"Cẩn thận." Anh vẫn không yên tâm nên dặn cô, cô chẳng hề quay đầu lại cứ chạy như bay xuống xe buýt, phút chốc đã chìm vào đám đông.
Anh đứng ngây ra đó, lòng bàn tay vẫn còn xúc cảm khi chạm vào quần áo cô, nhưng trong lòng lại trống trải.
Chờ một chút... Chẳng lẽ cô ấy đã hiểu lầm gì rồi?
Anh không phải là tên hay quấy rối tình dục đâu.
Du Việt chỉnh lại vạt áo, rồi xuống xe, anh nhớ bộ dạng của Cố Văn Tư khi nãy liền gọi cho tài xế riêng đang đậu xe ở con đường cũ quay trở lại.
Mà tòa nhà bắt mắt nhất gần công viên chính là...
"Văn phòng cho thuê tình yêu và hôn nhân?"