Cung thị khiêng kiệu liễn dường như không dám vào trong, nên hạ kiệu xuống con đường nhỏ dẫn vào lâm viên, để Vân Dao bước xuống.
Hộ vệ canh giữ cạnh những nơi lõm xuống của núi đá trùng điệp, hai cung thị cung kính hành lễ với “công chúa Trường Ung” do Vân Dao giả mạo thay thế, truyền một câu “Long quân bệ hạ đang ở trong rừng”, sau đó như con rối im lặng không nói một lời.
Vân Dao chỉ đành đi dọc theo con đường đá xanh được điêu khắc hoa văn tùng và hạc, một mình đi vào rừng.
Lâm viên này xây dọc theo sườn núi, sơn tuyền khê giản (*) chẳng biết chảy đến từ đâu, thấp thoáng giữa hoa cỏ cây cối.
(*) Sơn tuyền khê giản: Khe nước suối chảy xuống từ trên núi.
Vân Dao vừa đi, vừa nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng người dần dần đến gần.
Tiếp đó là tiếng cười “ha ha” của trẻ con.
Vân Dao bước ra khỏi đoạn cuối cùng của con đường nhỏ, chỉ kịp nhìn thấy một đình mái nhọn, chưa nhìn thấy rõ bóng người dưới đình thì chợt nghe thấy một chuỗi tiếng cười cùng với bóng dáng của một đứa trẻ chưa cao tới thắt lưng nàng, nhào tới chân nàng.
Bộp.
Đứa bé dễ dàng ôm lấy chân nàng.
Hai chiếc sừng rồng nho nhỏ nhô lên, đứa bé ôm chân nàng ngẩng đầu lên: “Ui, người đụng trúng ta rồi.”
Vân Dao: “?”
Nàng ngồi xổm xuống, định dạy dỗ đứa bé này không được vừa ăn cướp vừa la làng.
“Trốn kỹ chưa?” Dưới mái đình cách đó không xa, một thanh niên mặc y phục màu đen bước xuống bậc thang.
Từ đôi giày đen bằng gấm của hắn, ánh mắt của Vân Dao di chuyển lên trên, lướt qua trường bào, dừng lại trên khuôn mặt của người nọ.
Bàn tay đang véo má đứa bé chợt khựng lại.
Giữa mái tóc đen như mây của người nọ là một dải lụa trắng như tuyết, che đi đôi mắt của hắn.
Gió mát thổi qua, tóc bay phất phới.
Trong thoáng chốc, dường như Vân Dan trông thấy Mộ Hàn Uyên tuấn tú nhã nhặn buộc lụa trắng che mắt trước khi rời khỏi Càn Môn.
Nàng phải…… giết người này sao?
Trong lúc Vân Dao ngơ ngác, tiểu yêu trước mặt nàng đã bị Long quân bệ hạ tiến tới tóm lấy.
Hắn bật cười: “Bắt được một đứa rồi.”
“Bệ hạ nhờ người giúp đỡ! Bệ hạ gian lận!” Tiểu yêu vểnh sừng rồng lên, đôi chân ngắn ngủn vùng vẫy giữa không trung.
Long quân Ngự Diễn chạm nhẹ lên trán, dải lụa gấm trắng như tuyết tan ra như băng: “Ta phong ấn cả năm giác quan mà, đâu có…… Trường Ung?”
Đối diện với đôi mắt xanh lam nọ, Vân Dao bỗng hoàn hồn.
Hắn không phải Mộ Hàn Uyên.
Nơi đây chỉ là huyễn cảnh, còn người này là thượng cổ chân long cuối cùng đã chết cách đây mấy vạn năm, Ngự Diễn.
“Bệ hạ.” Vân Dao suy nghĩ, cụp mắt xuống, dựa vào biểu hiện tính cách của công chúa Trường Ung khi ở trước mặt người này, dịu dàng đáp lại.
“Nàng không thể gọi ta là Yến Lương sao?”
Dường như Long quân bệ hạ hơi bất mãn, nhưng rất nhanh nhớ ra một điều: “Ta bảo bọn họ đưa nàng đến chính điện chờ ta, sao bọn họ lại đưa nàng đến đây? Ở đây có nhiều bọ cá chim thú, nàng ghét mấy thứ này nhất mà?”
Nói xong, Ngự Diễn muốn tiến lên, nhưng khi vừa muốn nhấc chân lên thì lại không cử động được.
Hai người cúi đầu nhìn xuống.
Chẳng biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện thêm một đứa bé khác, trên đầu cũng có hai chiếc sừng nhỏ, mặc áo bào ngắn màu hồng nhạt, nó vừa ôm chặt lấy chân của Long quân không buông, vừa mở to đôi mắt đen láy nhìn Vân Dao.
Đứa bé mặc áo xanh lam lúc đầu đụng trúng Vân Dao cũng bắt chước theo, lập tức ôm lấy một chân khác của Ngự Diễn.
Vân Dao vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Long quân “Nàng ghét mấy thứ này nhất mà?” thì bất thình lình thấy đứa bé kia ngẩng đầu lên, ngoắc ngoắc tay với Long quân.
Vị Long quân cộng chủ thiên hạ này cũng rất phối hợp, khom người xuống, kề tai đến gần nó: “Hửm? Muốn nói cái gì?”
“Bệ hạ ơi,” Bé rồng hồng phấn che miệng, hỏi: “Đây chính là hoàng hậu tương lai của người mà tộc gia gia nhắc đến sao?”
“......”
Lời thì thầm này, Vân Dao nghe không sót chữ nào.
Ngự Diễn cười nói: “Đúng vậy.”
Bé rồng xanh: “Ngài ấy đụng trúng ta.”
Bé rồng hồng: “Ngài ấy thật xinh đẹp.”
Bé rồng xanh: “......”
Bé rồng xanh mau chóng nhìn qua nàng, sau đó cúi đầu ôm chân Ngự Diễn, gật đầu với bé rồng hồng: “Đúng.”
Nhưng sau đó nó lại tỏ ra nghiêm túc: “Nhưng ngài ấy đụng trúng ta.”
Cuối cùng Vân Dao không nhịn được cười: “Bệ hạ, hai đứa bé này là?”
—— Chắc không phải con riêng của hắn đâu nhỉ?
Không phải Vân Dao tin chân long bệ hạ, người bị ghi chú là “bản tính của rồng vốn dâm”, là người trong sáng thuần khiết, mà bởi vì nếu Ngự Diễn có con riêng, vậy thì tộc chân long thượng cổ sẽ không đến mức tuyệt chủng sau khi hắn chết.
“Hai đứa nhóc này thuộc tộc Hải Yêu, hậu duệ của Hải Long.” Ngự Diễn mỉm cười giải thích.
“Bệ hạ nói sai rồi, bọn ta là Thị Long vệ!” Bé rồng xanh lập tức buông tay ra, ưỡn thẳng lưng: “Sau này sẽ bảo vệ bệ hạ suốt đời!”
Bé rồng hồng chần chờ một chút, sau đó lưu luyến buông Ngự Diễn ra, rụt rè nhìn Vân Dao: “Ca, ca ca nói đúng lắm, bọn ta là Thị Long vệ.”
Vân Dao: “?”
Có lẽ bởi vì đọc hiểu hàm ý “Mấy nhóc này nhỏ như vậy, vậy mà ngươi nỡ lòng ra tay” trong mắt của Vân Dao, Ngự Diễn cười khổ: “Bọn nó quả thật được tộc Hải Yêu lựa chọn, mặc dù đã vào Thị Long vệ, nhận ấn Thị Long, nhưng cùng lắm chỉ là quân dự bị, trường cư ở Long Thành.”
Bé rồng xanh chống nạnh, đỉnh đầu còn chưa tới thắt lưng của Vân Dao: “Nếu bệ hạ có chuyện gì, bọn ta sẽ chắn phía trước ngài!”
Vân Dao khom người, véo má bé rồng xanh: “Thế thì phải bảo vệ tốt bản thân mình trước đã.”
“Buông, buông tay!”
Bé rồng xanh bị nhéo đến mức hai má đỏ bừng.
Bé rồng hồng cũng muốn tiến lên, nhưng thấy ca ca như vậy, nó liền không dám, nó giống như sợ người lạ mà trốn sau áo choàng của Ngự Diễn.
——
Nhưng nỗi sợ người lạ của nhóc tiểu yêu ấy không thể kéo dài được một tuần hương. Chỉ một lúc sau, hai đứa nhóc rượt đuổi Vân Dao khắp trong và ngoài đình.
Quậy suốt cả một buổi sáng, cuối cùng Ngự Diễn đành phải sai cung thị đưa hai bé rồng tràn trề sinh lực này ra ngoài.
Trước khi đi, bé rồng xanh bị Thị Long vệ của tộc Hải Long ôm lên, đôi chân ngắn ngủn vùng vẫy hướng về phía Ngự Diễn và Trường Ung: “Bệ hạ, tộc gia gia nói, sau này trong cung sẽ có một ổ rồng con, sẽ có thể chơi trốn tìm với ta, đúng không ạ!!”
“Phụt ——”
“Công chúa Trường Ung” sặc nước bọt, lập tức ho khù khụ.
Sau khi Ngự Diễn sửng sốt, hắn bật cười, vung tay áo lên: “Ném nó ra ngoài.”
Thị Long vệ của tộc Hải Long kia cũng nhịn cười, đưa hai đứa nhóc quậy phá kia ra khỏi tầm mắt của Vân Dao và Ngự Diễn.
Vân Dao rời mắt khỏi bọn họ, ánh mắt tò mò lập tức chuyển sang trán của Ngự Diễn.
Ngay khi đôi mắt xanh lam nọ quay lại, lập tức bắt gặp ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ của nữ nhân ngồi bên cạnh lan can chạm trổ.
Ngự Diễn ngập ngừng sờ trán: “Sao vậy? Trán ta dính bùn sao?”
“Ta chỉ đang nghĩ, nếu tộc Hải Long có sừng rồng, vậy bệ hạ thuộc tộc chân long,” Vân Dao hơi nghiêng người về phía trước, nhưng vẫn không thấy thứ gì trên thái dương của người nọ: “Tại sao lại không có sừng rồng.”
Ngự Diễn ho nhẹ một tiếng, hơi mất tự nhiên nghiêng người: “Ờ thì, cũng có.”
“Cũng có?” Vân Dao lập tức có hứng thú.
Bất kể ở Tiên giới hay giới Càn Nguyên, nàng đều chưa từng tận mắt trông thấy tộc chân long thượng cổ thật sự, chớ nói chi đến sừng rồng của chân long.
Ngự Diễn bị ánh mắt nóng rực của nàng làm cả người hơi mất tự nhiên, một lát sau mới hơi nhướng mày: “Nàng muốn xem sao?”
“Muốn.” Vân Dao ăn ngay nói thật.
“......”
Sau một khoảng lặng kéo dài.
Dưới ánh mắt không hề chớp của Vân Dao, nàng nhìn thấy trên thái dương trắng lạnh của Ngự Diễn, hai sừng rồng vàng nhạt từ từ xuất hiện. Dưới ánh nắng, những chiếc vảy màu vàng nho nhỏ óng ánh sắc xanh, gọn gàng ngay ngắn nằm trên sừng rồng của hắn.
Hệt như sóng biển đan xen với tầng tầng lớp lớp ánh mặt trời.
Hai mắt Vân Dao sáng lên, vô thức giơ tay, chạm nhẹ lên sừng của hắn.
“!”
Toàn thân Ngự Diễn run lên, như giật mình ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Vân Dao tỏ ra vô tội chớp chớp mắt, sau đó tận mắt thấy làn da trắng muốt của Long quân bệ hạ dần bị nhuộm đỏ.
Ngay cả đuôi mắt cũng đỏ bừng.
Vân Dao: “?”
Chẳng phải bản tính của rồng vốn dâm sao?
Ai ngờ chỉ chạm vào sừng rồng một chút, ấy thế mà mặt và cổ gần như đỏ bừng lên, lẽ nào đây là một con rồng ngây thơ trong sáng?
Vân Dao chưa lẩm bẩm xong.
“Bệ hạ!”
Một tiếng gào thét.
Sừng rồng kim sắc pha ánh xanh đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của Vân Dao.
Nàng tiếc nuối nhìn theo Ngự Diễn, nhìn ra bên ngoài đình ——
Một cung thị vội vàng chạy tới từ con đường nhỏ.
Vào đình, cung thị kia thì thầm vài câu vào tai Ngữ Diễn, Vân Dao mơ hồ nghe được những cụm từ ngắt quãng như “Thiên Yêu Vương” “Địa Yêu Vương” “Lại đến gây rối trước điện” “Đánh nhau túi bụi”.
Sau đó nàng thấy sắc mặt của Ngự Diễn lạnh lẽo, hàng mi dài cụp xuống, dường như hơi mất hứng, nhưng hắn vẫn đứng lên: “Trường Ung, ta vào điện một lát. Nếu nàng thích ở đây thì cứ ở trong đình đợi ta, nếu không thích thì ta sẽ bảo bọn họ hộ tống nàng đến chính điện nghỉ ngơi?”
Vân Dao ra vẻ hành lễ: “Không cần, ta sẽ chờ bệ hạ ở đây.”
“Hửm?” Ngự Diễn xoay người lại.
Vân Dao tạm dừng một chút, sau đó bất đắc dĩ đổi cách xưng hô: “Yến Lương.”
“Ừm, tạm được.” Sau khi thu hồi sừng rồng, Long quân khôi phục dáng vẻ lười nhác thần uy tự tại, cung thị đi theo sau hắn, bước ra khỏi lâm viên.
Lâm viên nhộn nhịp cách đây không lâu bỗng trở nên lạnh lẽo buồn tẻ, chỉ còn lại tiếng suối chảy róc rách.
Vân Dao chán chường dựa vào bàn đá một lúc, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy, dạo quanh khu vườn trùng điệp núi đá này.
Khoảng cách rất gần, nàng có thể nghe được giọng của những cung thị đi ngang qua lâm viên.
“...... Lần này Thiên Yêu Vương và Địa Yêu Vương lại vì cái gì thế?”
“Còn sao trăng gì nữa, chắc chắn là vấn đề lãnh địa.”
“Ba ngày tiểu sảo năm ngày đại nháo, thủy hỏa bất dung, người kẹt ở giữa làm sao chịu nổi. Thảo nào Long quân bệ hạ muốn trốn ra ngoài, phiền lòng chết đi được.”
“Đúng thế, ta sợ hai tộc sẽ đánh nhau, nếu như thế, e rằng trăm họ sẽ lầm than.”
“Sợ cái gì, chỉ cần có Long quân bệ hạ ở đây, hai lão yêu kia chẳng dám làm gì đâu. Ngươi nhìn bọn họ hôm nay kìa, cãi tưng bừng như thế, nhưng lại chỉ dám cào mặt đối phương.”
“Ha ha, đúng thế……”
Nghe đến đây, Vân Dai nheo mắt.
Nguyên nhân Trường Ung muốn giết Long quân, chẳng lẽ là ——
“Sư tôn.”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp lay động cành hoa bên cạnh nàng.
Vân Dao ngoảnh đầu lại.
Thiếu chủ Ma tộc mặc huyền hắc bào giáp đứng sau lưng nàng. Hắn mang một chiếc mặt nạ màu bạc che đi nửa khuôn mặt, bên dưới lớp mặt nạ là da trắng môi đỏ, quai hàm sắc sảo. Dưới bộ giáp mỏng, chiếc thắt lưng huyền thiết mang màu sắc lạnh băng ôm lấy vòng eo thon gầy của hắn, càng khiến hắn đầy tà khí bức người.
Vân Dao gần như không thể tưởng tượng được, bên trong một thân xác như thế này, lại là một linh hồn trích tiên không dính bụi trần như Mộ Hàn Uyên.
Nàng không khỏi cụp mắt xuống: “Ngươi vào bằng cách nào?”
“Ta là ám vệ của người, hộ tống bên cạnh là chuyện bình thường.” Mộ Hàn Uyên nói, sau đó giơ tay lên, dưới ống tay áo mang màu sắc của huyền thiết, năm ngón tay thon dài mở ra, một thanh dao găm tinh xảo xuất hiện trước mắt Vân Dao.
“Đây là cái gì?”
Vân Dao nhận lấy.
Vừa chạm vào chuôi của thanh chủy thủ này, nàng liền cảm nhận được một xúc cảm mát lạnh tỏa ra từ nó, như xuyên qua thần hồn, khiến người ta không rét mà run.
“Dao găm Long Lân, là một trong số ít lợi khí của thế gian có thể đâm xuyên cơ thể của chân long.”
“Long Lân……”
Vân Dao dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào thân dao găm, đó là một màu sắc kỳ lạ, như màu xám đậm, như màu đen sẫm, khi thân dao găm chuyển động, như có thứ gì đó vẩn đục lưu chuyển bên trong lớp huyền thiết lạnh như băng.
Lẫn trong đó là ánh sao vàng óng rực rỡ, khiến nàng khó phân biệt rõ ràng.
Vân Dao ngước mắt lên: “Đây là loại sắt gì?”
Mặt nạ che khuất, không thể nhìn thấy vẻ mặt của thanh niên Ma tộc, chỉ thấy bên dưới mặt nạ, đôi môi mỏng của hắn hơi cong lên: “Chuyện này không quan trọng, sư tôn. Ta đã xác định rồi, vảy Long Tâm nằm bên trong tâm nhĩ (*) của Long quân Ngự Diễn, sư tôn chỉ cần đâm con dao này vào tim của hắn, lấy vảy Long Tâm ra, thế thì mọi người có thể cùng nhau rời khỏi bí cảnh.”
(*) Tâm nhĩ: là ngăn trên của tim, là nơi máu đi vào tim.
Dù đã đoán trước được điều này nhưng Vân Dao vẫn không khỏi cau mày.
Không biết vì nguyên do gì, bóng dáng Long quân Ngự Diễn đeo dải lụa trắng che mắt chơi trốn tìm với hai nhóc tiểu yêu nọ chợt hiện lên trước mắt nàng.
Rõ ràng hoàn toàn không giống, nhưng lại giống đến bất ngờ.
“Lẽ nào sư tôn không đành lòng?” Mộ Hàn Uyên hỏi.
“Ngươi nói đúng, Ngự Diễn đã chết mấy vạn năm rồi, ta không đành lòng thì có ích gì?” Vân Dao hời hợt nói, xoay cổ tay, chủy thủ lập tức bị nàng giấu ở một nơi bí mật trong tay áo to rộng.
“Đi đi.”
Vân Dao tiến lên phía trước vài bước, sau đó nàng nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình, thế là nàng hơi ngạc nhiên quay đầu lại: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
“Lạc đường.”
Dưới chiếc mặt nạ màu bạc, cảm xúc trong đôi mắt nọ rất vô tội: “Sư tôn có thể đưa ta ra ngoài trước được không?”
Vân Dao: “.......”
Tại sao nàng không biết ngoan đồ của mình là một kẻ mù đường nhỉ?
Vân Dao chưa kịp hỏi thì liền thấy Mộ Hàn Uyên ảo não cúi đầu: “Chắc chắn do bản thể ảnh hưởng.”
“Được rồi, vậy ngươi nhanh lên.” Vân Dao xoay người lại: “Đừng để Long quân bắt gặp.”
“Ừm.”
——
Một lát sau.
Khi vừa bước bước đầu tiên ra khỏi con đường mòn của lâm viên, Vân Dao vừa ngẩng đầu lên, nàng lập tức hiểu sâu sắc thế nào là “họa từ miệng mà ra”.
Cách đó vài trượng trước đình, Long quân Ngự Diễn xoay người lại, đôi mắt xanh lam sáng ngời nhìn nàng, vừa định lên tiếng, ánh mắt chợt lóe lên.
Cảm xúc trong mắt Ngự Diễn chợt lạnh lẽo, dời ánh mắt ra sau lưng nàng.
Giữa cây xanh và khóm hoa, theo sát phía sau Vân Dao, một bóng người mặc áo giáp mỏng bước ra.
Không khí đột nhiên đông cứng.
Kẹt giữa ánh mắt của hai người, cả trước lẫn sau Vân Dao đều ớn lạnh, nàng gượng cười: “Yến Lương, người này là ám vệ thiếp thân của ta.”
“......”
Long quân bệ hạ chậm rãi thu hồi ánh mắt, thần sắc uể oải dường như quay lại trên khuôn mặt của hắn.
Hắn bước đến bên cạnh Vân Dao, giơ tay nhẹ nhàng ôm thiếu nữ xinh đẹp vào lòng: “Ta biết.”
Mí mắt Vân Dao giật giật.
…… Có lẽ ngươi không biết đâu.
“Bảo hắn đi đi được không?” Ngự Diễn nhỏ nhẹ hỏi nàng: “Ta chỉ muốn ở riêng với nàng một chút.”
“...... Được.”
Vân Dao quay đầu lại, dưới góc độ mà Ngự Diễn không nhìn thấy, nàng nháy mắt với Mộ Hàn Uyên.
Mộ Hàn Uyên hơi rủ mắt xuống, dường như ánh mắt tập trung ở bên hông nàng, nơi có những ngón tay thon dài cân đối.
“......”
Có mặt nạ che khuất, Vân Dao không thấy rõ vẻ mặt của Mộ Hàn Uyên, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy đó chắc chắn không phải thứ nàng muốn thấy.
Trong chốc lát, trong vườn căng thẳng, ba người đều im lặng một cách vi diệu.
Bàn tay bên hông hơi siết chặt, cuối cùng Vân Dao cũng không nhịn được nữa, nàng hơi hạ thấp giọng điệu:
“Hàn Uyên, nghe lời đi.”
“——”
“......!”
Trước đình.
Ngoại trừ Vân Dao, hai người kia đều sững sờ, một người liếc mắt, một người ngước mắt, đồng loạt nhìn nàng.
******
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Mộ & Hắc Mộ: Nói cho rõ ràng, nàng bảo ai nghe lời?