******
Trong mơ, Vân Dao nghe tiếng đàn và tiếng mưa suốt đêm.
Sáng sớm thức dậy, hiếm khi cảm thấy sảng khoái tinh thần, nàng mở cửa sổ gỗ sau phòng, trông thấy nước mưa hợp thành một dòng thác nhỏ, trượt xuống những chiếc lá trước cửa sổ.
Lách tách.
Khung cửa sổ bị nhuộm thành một màu gỗ đậm.
“Trời mưa thật à?” Vân Dao ngạc nhiên chớp mắt.
Tiếng đàn đêm qua vào giấc mơ, chẳng lẽ cũng là……
“Cốc cốc.”
Có người gõ nhẹ cửa phòng: “Vân sư thúc, người tỉnh chưa?”
Vân Dao quay đầu lại.
Giọng nói của Đinh Tiểu vang lên bên ngoài cửa: “Đệ tử hộ tống linh bảo của cốc Cửu Tư đã trở về cốc rồi, bọn họ đang chờ ở tiền điện. Sáng sớm Hàn Uyên Tôn đã sang đó, vị sư huynh tên Tiêu Trọng kia bảo ta đến mời người đến đó.”
“Biết rồi.”
Một lát sau, Vân Dao và Đinh Tiểu đến bên ngoài tiền điện của cốc Cửu Tư. Bên trong có hai giọng nói đang tranh cãi.
“...... Ta không đồng ý! Thời điểm này sao có thể chia hai đường? Như thế rõ ràng sẽ cho ma tu ẩn núp trong bóng tối thời cơ lợi dụng!”
“Nhưng hiện tại chuyện về linh bảo đã truyền khắp thiên hạ, biết bao nhiêu tán tu ác tặc ngoài sáng trong tối nhìn chằm chằm, nếu không ném mồi nhử, thu hút sự chú ý của bầy sói, thì cả trước mặt lẫn sau lưng chúng ta đều có kẻ địch đấy. Phải đề phòng thế nào đây?”
“Chia ra có thể đề phòng à? Số người hộ tống linh bảo đến Thiên Sơn không ít, sẽ không khiến người khác chú ý sao? Như thế có khác gì đưa dê vào miệng cọp đâu?!”
“Còn đỡ hơn bị cả đàn sói vây quanh! Không biết chúng sẽ gây ra nhiễu loạn lớn cỡ nào!”
“Ngươi cưỡng từ đoạt lý! Nói chung, ta không đồng ý chia ra!”
“Chọc ta tức chết mà, Tiêu Trọng, con nói đi, chia hay không chia!”
“......”
Trùng hợp, khi Vân Dao tiến vào, hai trưởng lão kia vừa cãi nhau xong, một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi xuất hiện.
Vì thế, dù là lúng túng, chuyển hướng chú ý, nghe tiếng nhìn sang —— Tất cả đều không hẹn mà quay đầu, ánh mắt đồ dồn vào Vân Dao.
Đinh Tiểu sau lưng nàng nín thở.
Nhưng Vân Dao cứ như chẳng thấy gì.
Nữ tử áo đỏ rất tự nhiên đi về phía Mộ Hàn Uyên, ngồi xuống chiếc ghế dành cho nàng ở bên cạnh hắn, sau đó nhận lấy tách trà mà Mộ Hàn Uyên đưa tới một cách tự nhiên.
Nàng hơi nghiêng đầu, nói khẽ: “Có phải đêm qua ngươi đánh khúc an hồn cả đêm không?”
Trong điện im ắng, ánh mắt mọi người đều kỳ dị, đối diện, các vị trưởng lão cốc Cửu Tư vẫn đang tức giận vì trận cãi vã ban nãy, lúc này ánh mắt mà bọn họ nhìn Vân Dao đều hơi bốc lửa.
Mộ Hàn Uyên không nói gì với Vân Dao, mà chỉ khẽ gật đầu.
“Ta nói cho ngươi biết, như thế rất lãng phí tâm lực và thần hồn, hôm nay sẽ lên đường đến Thiên Sơn Đông Hải, ngươi không nên lãng phí như vậy.”
Dứt lời, Vân Dao cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đến từ một hướng nào đó.
“?” Nàng quay đầu sang, bắt gặp Tiêu Trọng trên chủ vị.
Tiêu Trọng và nàng nhìn nhau chốc lát, sau đó y mỉm cười cho có lệ: “Giới thiệu với các vị trưởng lão một chút, vị này, là môn hạ thứ hai của tiểu sư thúc tổ Càn Môn, sư muội của Hàn Uyên Tôn, cũng là người đã học được kiếm pháp Nại Hà mà thiên hạ đều biết cách đây không lâu, được chân truyền từ tiểu sư thúc tổ Càn Môn, đệ tử đời thứ hai của Càn Môn, Vân Yêu Cửu.”
Vừa dứt lời, các vị trưởng lão vừa rồi rất bất mãn với Vân Dao, sắc mắt thoáng cứng nhắc, rồi trở nên hiền lành đôi chút.
Còn có vài người nhìn nàng bằng ánh mắt “quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ ngoài”.
Vân Dao: “......”
Từ lần trước, Tiêu Trọng luôn chướng mắt nàng, ấy thế mà hôm nay đột nhiên khen nàng.
Nhất định có vấn đề.
Quả nhiên.
“Hành trình hộ tống linh bảo đến Thiên Sơn lần này, ngoại trừ đệ tử Càn Môn đặc biệt đến giúp đỡ đang ở bên ngoài, Hàn Uyên Tôn và lệnh sư muội cũng sẽ đi cùng.”
Tiêu Trọng nói, chuyển chủ đề: “Càn Môn và cốc Cửu Tư như thể chân tay, xem như nhất mạch tương thừa, sau này Hàn Uyên Tôn đăng lâm Càn Nguyên Đạo Tử. Theo ta thấy, chuyến này có hai vị đi cùng, cho nên chuyện này phải hỏi ý kiến của hai vị, vãn bối không dám tự ý quyết định.”
Củ khoai bỏng ném tới quá nhanh, không tránh kịp, lập tức rơi vào tay.
“......”
Vân Dao hơi nghiến răng.
Quả nhiên do cốc chủ đạo đức giả Tiêu Cửu Tư dạy bảo, bụng dạ xấu xa này mới thật sự là nhất mạch truyền thừa.
Trước ánh mắt mong chờ của các trưởng lão cốc Cửu Tư, Mộ Hàn Uyên nhìn Vân Dao trước.
Muộn hơn hắn một chút, Vân Dao cũng nhìn sang hắn.
Ánh mắt hai người giao nhau chốc lát, sau đó lập tức quay người lại, Vân Dao thuận lý thành chương tiếp nhận câu chuyện.
“Hai nhà quả thật như thể chân tay, nếu muốn ta và Hàn Uyên…… sư huynh, cùng tiến cùng lùi với các ngươi, đương nhiên có thể.” Vân Dao đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt đảo một vòng quanh mọi người, cuối cùng dừng lại ngay Tiêu Trọng: “Nhưng ít nhất cũng phải cho bọn ta biết, ‘chí bảo’ thần bí thu hút sự chú ý của cả hai cõi Tiên Ma, rốt cuộc là thứ gì, có tác dụng gì?”
“......”
Mấy người cốc Cửu Tư bắt đầu thì thầm, rõ ràng trong nội bộ cũng có sự bất đồng.
Chốc lát sau, Tiêu Trọng không đứng ra, mà một trong những trưởng lão mới mà Vân Dao vừa gặp hôm nay chủ động lên tiếng: “Vân đạo hữu, không phải bọn ta muốn giấu giếm, mà chuyện này thật sự rất quan trọng. Thật không dám giấu giếm, ngay cả đệ tử trong cốc ta, mấy ngày trước có kẻ phản bội, nếu không chuyện này sẽ không đến mức cả thiên hạ đều biết như hiện tại.”
“Không sai, trong tình huống này, thêm một người biết, tức là thêm một phần rủi ro.” Một trưởng lão đang ngồi nóng nảy không kìm lòng được, nên không khỏi chen vào: “Hai vị đạo hữu hà tất cố chấp như thế?”
“......”
Vân Dao kiềm chế nỗi niềm muốn trợn mắt.
Bởi vậy mới nói, mặc dù nàng tin tưởng đám người cốc Cửu Tư này, nhưng lại ghét nhất khi phải giao tiếp với bọn họ —— Không phải vì tên Tiêu Cửu Tư ngoài mặt quân tử khiêm tốn nhưng lòng dạ xấu xa, mà là vì tính cách bướng bỉnh đến chết cũng không đổi này của bọn họ.
Mỗi lần giao tiếp là khiến nàng giảm mười năm tuổi thọ.
“Dùng người thì không nên nghi, nghi người thì không nên dùng.” Giọng điệu của Vân Dao dần lạnh lẽo: “Nếu các vị trưởng lão cảm thấy ta và Hàn Uyên Tôn không đáng tin, vậy cần gì để bọn ta đi cùng, rồi lại phải ngày đêm đề phòng?”
Trưởng lão nóng nảy muốn lên tiếng.
Vân Dao nhướng mày liếc qua: “Vật ấy là gì, ai đến cướp, tại sao muốn cướp, ta đều không biết, các ngươi muốn ta đề phòng thế nào đây? Nếu cường địch tấn công, chuyện liên quan đến sống chết, các ngươi dựa vào đâu mà bắt bọn ta liều mạng tử chiến?”
Cả sảnh im ắng.
Sau khi bốn vị trưởng lão cốc Cửu Tư im lặng nhìn nhau, có lẽ cuối cùng đã đưa ra quyết định, một người trong số đó đứng dậy, cất bước, đi đến phía sau điện.
Vị trưởng lão mặt mũi hiền lành ban đầu nói chuyện với Vân Dao đứng lên, hơi cung kính cầm kiếm hành lễ với Vân Dao: “Vân đạo hữu dạy phải, chuyện này đúng là bọn ta không đúng, Càn Môn đối xử chân thành như thế, bọn ta thật sự không nên che giấu, sư đệ ta sẽ lập tức đưa linh bảo đến.”
Ông lão dừng lại một chút: “Về phần linh bảo này, mặc dù mấy ngày nay hai cõi Tiên Ma nổi phong ba bão táp vì nó, nhưng thật ra đối với hầu hết tu giả, nó chẳng khác gì một hòn đá bình thường.”
Vân Dao khẽ cau mày.
Đằng sau nàng, Mộ Hàn Uyên vẫn thản nhiên như thường, nhưng Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh thì lại không giấu được vẻ kinh ngạc và khó tin.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của bốn người, trưởng lão cười khổ: “Kỳ thực, đây cũng chính là lý do bọn ta không muốn nói ra —— Cho dù nói thẳng, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, e rằng các vị sẽ không tin.”
Hà Phượng Minh không nhịn được, hỏi: “Nếu thật sự như thế, tại sao hiện tại trong Tiên Vực đồn rộng rãi, nói rằng đó là chí bảo của thiên địa, hiếm có trên đời?”
“...... Vị này là?” Trưởng lão ngập ngừng một chút, nhìn sang Vân Dao.
Vân Dao không hề quay sang nhìn ông ta: “Đệ tử Càn Môn, môn hạ của trưởng lão Lư Trường An.”
“......”
Sắc mặt của các trưởng lão đồng loạt xuất hiện những biến đổi nhỏ.
Đều là sau khi nghe đến cái tên “Lư Trường An”.
Khóe môi của Vân Dao nhếch lên.
…… Hừ.
Giấu sâu như vậy, chẳng phải vẫn bị nàng thử ra sao.
Cùng lúc đó, đằng sau nàng, đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên ngậm cười, dường như hơi lắc đầu bất đắc dĩ.
Đóa sen vàng nho nhỏ ẩn dưới tay áo của hắn lắc lắc cánh hoa.
Chút ăn ý ngầm mà không ai phát hiện, trong đại sảnh đang cuồn cuộn sóng ngầm.
Cuối cùng trưởng lão cốc Cửu Tư nói thẳng: “Lư trưởng lão, hình như ông ta qua lại thân thiết với các vị cung chủ Phù Ngọc Cung?”
Hà Phượng Minh không phải kẻ ngốc, vừa rồi hắn ta cũng nhận ra chút kỳ lạ kia, vừa định lên tiếng, thì bị giọng nữ hồng y lười biếng trước mặt cản lại ——
“Trưởng lão yên tâm, vài ngày trước hắn vì chuyện của bọn ta mà cãi nhau với sư phụ, chuyện này rất nhiều đệ tử tiên môn biết, cốc Cửu Tư các ngươi cũng có người đến hóng hớt nữa đấy. Hiện tại hắn đã bị sư phụ của hắn đuổi ra ngoài, nên không cần phải lo lắng.”
Trưởng lão tỏ vẻ chần chờ.
Vân Dao suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung một câu: “Đương nhiên, rất có thể đó là khổ nhục kế, kết hợp với kế phản gián.”
Đằng sau nàng, Hà Phượng Minh vừa cảm động vừa cảm thấy phức tạp, ngẩng phắt đầu lên: “?”
Sau đó nghe Vân Dao không nhanh không chậm nói: “Nhưng không sao, nếu hắn thật sự hai lòng, không cần cốc Cửu Tư ra tay, ta sẽ tự mình xử lý khiến sư phụ của hắn cũng không nhận ra hắn —— Như thế, được không?”
Trưởng lão buông tiếng thở dài, cười khổ: “Vân đạo hữu nói đùa. Nếu cô đã nói như thế, có lẽ cũng đoán được nguyên nhân bọn ta giấu giếm. Không sai, bọn ta đề phòng người của tiên minh, thậm chí rất có thể là tu giả Hợp Đạo cảnh cao cấp của tiên môn nào đó.”
“......”
Lúc trước là Phù Ngọc Cung, bây giờ đã thành “tiên môn nào đó” rồi.
Vân Dao không hề ngạc nhiên chút nào, Mộ Hàn Uyên đương nhiên càng trầm tĩnh hơn.
Trái ngược với hai người bọn họ, Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh lần đầu tiên nghe tin tức này, mặc dù đã đoán được đôi chút, nhưng hiện tại lại không chịu đựng nổi mà đờ đẫn tại chỗ.
Trưởng lão nọ nhìn Vân Dao với vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu những gì cốc chủ và bọn ta âm thầm điều tra mấy năm nay không sai, cái chết năm ấy của ngũ sư tổ quý tông, rất kỳ quặc.”
Ánh mắt của Vân Dao hơi lay động, nàng cụp mắt xuống: “Kỳ quặc gì?”
“Cốc chủ từng nói, trước khi ngũ sư tổ của quý tông đến núi Lưỡng Giới, cốc chủ từng đến thăm quý tông, đánh vài ván cờ với Mộ tiền bối, lúc ấy thấy Mộ tiền bối hơi lơ đễnh, hình như có tâm sự, nên cốc chủ đã hỏi vài câu.”
“Sau đó mới biết, lúc ấy, một số tiên môn mới trong Tiên Vực, có tu giả coi thường luân lý, vì muốn nhanh chóng tăng cao tu vi mà sát hại sinh hồn, tạo thành phương pháp cùng tu đạo và ma.”
“——!”
Đinh Tiểu kinh hãi, còn Hà Phượng Minh thì suýt chút không ngồi trên ghế được nữa.
Trước mặt hai người, Vân Dao như đang nhắm mắt lại.
Trong đầu nàng không khỏi hiện lên ba tu giả quỷ dị trốn trong sương đen mà nàng từng gặp trong quán trọ ở thành trì phía tây nam Tiên Vực, trên đường đến Phạn Thiên Tự.
Tàn hại sinh hồn, đạo ma hợp tu.
Vân Dao vô thức siết chặt ngón tay, đốt ngón tay vang lên tiếng răng rắc nho nhỏ.
“......”
Sau lưng nàng, Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên, nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp.
“Đáng tiếc, lúc ấy tuy rằng cốc chủ rất khiếp đảm, nhưng Mộ tiền bối lại nói đùa cho qua, chỉ nói rằng đó là một môn phái nhỏ không có thành tựu gì mà thôi, ngài ấy có thể tự xử lý, ai ngờ……”
Trưởng lão dừng lại, tiếc nuối nói: “Lần tiếp theo nghe được tin tức về Mộ tiền bối, chính là ngài ấy bị tu giả Ma Vực đánh úp bất ngờ, vùi thây ở núi Lưỡng Giới.”
Khi cất tiếng, giọng của Vân Dao hơi khàn: “Hóa ra vì chút chuyện này mà huynh ấy ‘chết’.”
Nàng không kìm được mà bật cười, mượn cớ xoay người trở về chỗ ngồi, giấu đi vết nước mắt đọng trên hàng mi.
Mộ Hàn Uyên đưa tách trà cho nàng.
Vân Dao nhận lấy, nhắm mắt ngửa đầu uống cạn.
Nước trà trút xuống, hòa cùng chua chát và hận ý, nàng cười khẩy siết chặt tay, chầm chậm khiến tách sứ hóa thành bột mịn.
“Những người trong sư môn ta, đều chết trong trận chiến Tiên Ma —— Mỗi người bọn họ đều có thiên phú tiên tài, có hy vọng phá cảnh phi thăng, bọn họ vì ai mà chết? Nực cười, trận chiến Tiên Ma kết thúc chưa được mười năm, thế mà có người muốn bắt chước cách tu hành của Ma Vực…..”
Vân Dao từ từ mở lòng bàn tay, bột mịn bị gió thổi bay.
Trong gió, như có tiếng kiếm rít lạnh lẽo.
“Phù, Ngọc, Cung.” Dù ba chữ kia bị nghiền nát thành phấn, cũng không đủ trút hận, Vân Dao gằn từng chữ, như muốn đóng chúng vào tâm khảm.
“Sư tôn.”
Trong thần thức truyền âm, chợt vang lên giọng nói của Mộ Hàn Uyên.
Vân Dao hơi dừng lại, rủ mắt xuống, bắt gặp ánh mắt của người ngồi bên cạnh, đôi mắt của của người nọ yên tĩnh nhìn nàng.
Đúng là một đôi mắt kỳ diệu, dường như chỉ cần một cái liếc mắt của hắn, cảm xúc của nàng lập tức được vực sâu trong đáy mắt hắn xoa dịu.
“Những kẻ giẫm lên xương máu sư môn của người, vì tự lợi mà hoành hành ngang ngược,” Mộ Hàn Uyên khẽ truyền âm: “Vì sư tôn, ta sẽ xóa sạch bọn chúng khỏi thế gian này.”
Vân Dao hơi ngẩn ra.
Ánh mắt, lời nói và vẻ mặt này của Mộ Hàn Uyên, như một tách trà tuyết dâng lên cho nàng dưới ánh mặt trời hừng hực.
Sự lành lạnh của băng tuyết dễ dàng xoa dịu cơn giận nóng bỏng trong trái tim nàng.
Cũng như có một sự bất an lạnh buốt khó hiểu thấm sâu vào đáy lòng.
Nàng vô thức nâng mắt lên, nhìn khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ như băng tuyết đang gần kề bên cạnh, hệt như ảo giác, nàng trông thấy ma văn huyết sắc dần xuất hiện từ khóe mắt của hắn.
Vân Dao dùng sức chớp mắt.
Mọi ảo giác phai nhạt.
……. Đủ rồi.
Vân Dao thầm cảnh cáo chính mình.
Hắn không phải Mộ Hàn Uyên của kiếp trước.
Nàng không nên nghi ngờ hắn, nếu không sẽ chỉ càng đẩy hắn ra xa.
Trong điện im phăng phắc.
Các vị trưởng lão cốc Cửu Tư trao đổi ánh mắt và truyền âm, mặc dù không hiểu tại sao “Vân Yêu Cửu” — một đệ tử hậu bối sinh muộn ba trăm năm, tại sao lại như cùng chung mối thù, nhưng ít nhất bọn họ cũng cảm thấy mừng vui thanh thản.
Về phần những người khác, bị đả kích không nhẹ ——
“Phù Ngọc Cung……. Không…… Bọn họ là tiên môn đứng đầu mà, cần gì phải làm chuyện này?” Hà Phượng Minh không kìm được mà vỗ bàn đứng lên.
Hắn ta cảm thấy lòng mình tràn ngập phẫn nộ, nhưng lại không biết nên trút vào ai.
Hắn ta không thể hiểu được một số lời nói và hành động của sư phụ, nhưng hắn ta tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ rằng, sư phụ luôn có mối quan hệ tốt với các vị cung chủ Phù Ngọc Cung, thậm chí có thể dính líu đến chuyện đáng sợ như thế này.
Sư phụ của hắn ta cũng…… biết chuyện này sao?
Vân Dao nghe thấy giọng nói run rẩy của Hà Phượng Minh, nàng hờ hững quay đầu lại: “Ba trăm năm trước, tiên môn đứng đầu, làm gì tới phiên Phù Ngọc Cung, nếu các sư tổ của ngươi không chết hết ở núi Lưỡng Giới, nào đến phiên bọn trộm cắp bọn chúng đứng đầu?”
Hà Phượng Minh sửng sốt.
Trong sự trầm mặc quỷ dị này, Vân Dao chợt nghe tiếng trưởng lão cốc Cửu Tư đứng lên, nhìn về phía sau điện: “Linh bảo đến!”
“......”
Vân Dao xoay người lại.
Vài đệ tử cốc Cửu Tư bước ra từ đằng sau điện, bốn người cùng khiêng một chiếc rương phong ấn nặng nề, khắc hoa văn phức tạp.
Song, hiện tại, Vân Dao không hề nhìn chí bảo — thứ khiến cả hai cõi điên cuồng, mà ánh mắt của nàng tràn ngập vẻ kinh hãi, nhìn hình bóng không tim không phổi, cà lơ phất phơ bên cạnh chiếc rương……
“Ô Thiên Nhai?!” Đinh Tiểu giật mình đứng lên.
“Ủa? Sư muội cũng đến đây à?”
Cách đó mấy trượng, Ô Thiên Nhai nở nụ cười quen thuộc, đi về phía Vân Dao.
Vân Dao sững sờ tại chỗ.
Tại sao lại là hắn?
Theo suy đoán trước đó của nàng, nếu có một người nào đó ở Ma Vực mà tên ngụy quân tử Tiêu Cửu Tư kia có thể thật lòng tin tưởng, vậy chỉ có thể là ngũ sư huynh.
Nhưng tại sao người xuất hiện lại là Ô ——
Bất thình lình, một tia sáng lướt qua đầu Vân Dao.
Ô sư huynh.
Ngũ sư huynh (*).
(*) ‘Ô (乌)’ và ‘ngũ (五)’ đồng âm.
“——”
Vân Dao bỗng dưng siết chặt đốt ngón tay.
Ô Thiên Nhai bước từng bước đến gần.
Kiếp này, kể từ khi nàng xuất quan, người đầu tiên nhận biết ở Càn Môn, từng câu nói, từng cảnh tượng giữa hai người, không ngừng tua ngược trước mắt Vân Dao.
[...... Vừa rồi khi ta tản bộ trong hành cung, tình cờ nghe người của tiên minh nói, Hồng Trần Phật tử đang vân du bên ngoài của Phạn Thiên Tự ngày mai sẽ đến đây, chúng ta vừa khéo có thể cùng y vào bí cảnh……]
[Sư muội quên rồi sao? Lúc trước ta kể cho muội nghe rồi mà, chính là người từng được tiểu sư thúc tổ theo đuổi, Hồng Trần Phật tử nhập thế tu hành của Phạn Thiên Tự ấy……]
Hình ảnh lùi đến trước khi vào cốc Táng Long.
Là hắn lên tiếng, nhắc nàng tránh Hồng Trần Phật tử.
[....... Sao thế, đau lòng cho sư huynh của muội nhanh thế à?]
[Trước kia sư muội không phải kiểu người không nể nang ai như thế này.]
[Lời này của sư muội, sao lại giống như quen biết Hàn Uyên Tôn lâu rồi thế nhỉ?]
[Sư muội đối với Phù Ngọc Cung…….]
Lại lùi đến núi Tàng Long.
Trong nhà trọ cách đó mấy trăm dặm.
Khi nàng vừa tỉnh lại, chính Ô Thiên Nhai đã gợi ý cho nàng âm mưu ẩn sau chuyện cốc Táng Long xuất thế.
[Vân Dao, quay về.]
[Vân Dao, quay về.]
Trước miếu Sơn thần.
Giọng nói kéo nàng ra khỏi giấc mơ do tơ ác mộng gây ra rồi chợt biến mất.
[Sư muội, muội xem, sư muội nhà người ta đối xử với sư huynh dịu dàng ân cần, yêu thương săn sóc, nói chuyện cũng nhẹ nhẹ nhàng nhàng.]
[Hàn Uyên Tôn sẽ không bỏ tiểu sư muội thanh mai mà chọn người xuất hiện giữa chừng như muội……]
Lần rèn luyện đầu tiên ở ngôi làng kia.
Từng câu từng từ mà hắn nói thoạt nghe như nói đùa, nhưng dường như đều ẩn chứa một chút thật ý.
[Sư muội, muội, muội đừng hù dọa sư huynh. Nhưng dùng thần thức dò xét, thật sự, thật sự không có gì mà……]
[Ban ngày không có, nhưng ban đêm thì chưa chắc.]
[......!!]
Sau khi trải qua tháp Luân Hồi một lần, nàng mới nhớ ra, thuở xưa người sợ quỷ không phải là nàng, mà là ngũ sư huynh bởi vì nàng mà chết.
……
Từng hình ảnh nối tiếp nhau, dần dần tua ngược.
Lúc này, trong điện, Ô Thiên Nhai đã đi tới trước mặt Vân Dao.
Tầm mắt của Vân Dao mơ hồ, cứ như trở lại ngày mà nàng nghĩ rằng đó là lần đầu tiên nàng đến thế giới này.
Hôm ấy, nàng gặp một đệ tử lỗ mãng.
Câu đầu tiên hắn gọi nàng là ——
[Sư muội.]
“Sư muội.” Ô Thiên Nhai mỉm cười đúng trước mặt nàng, giơ tay vẫy vẫy trước mắt nàng.
[Sư huynh xưng hô thế nào đây?]
Khi ấy, thanh niên đứng trước mặt nàng, thất thần nhìn nàng.
[Ô Thiên Nhai.]
[...... ‘Thiên Nhai’ trong, ‘Chỉ xích thiên nhai (*)’.]
(*) Chỉ xích thiên nhai (咫尺天涯): Gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời.