• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mộ Hàn Uyên, ngươi điên à?”

Trong thần thức truyền âm, Mộ Hàn Uyên đang vươn người quỳ rạp dưới đất nghe được giọng nói cáu kỉnh đến mức gần như bùng nổ của Vân Dao.

Cả điện không thể tin được, ồn ào thảo luận.

Hắn ngồi thẳng người lên, truyền âm đáp lại.

“Sư tôn bảo ta trải nghiệm thế gian, ta vừa thực hiện vừa hiểu ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Thế gian rối ren, công danh lợi lộc nhiễu mắt như mây khói, nếu bị mê hoặc, ắt bị vận mệnh đùa bỡn. Nếu muốn phá bàn cờ số mệnh, ít nhất phải làm được một điều ——”

Mộ Hàn Uyên cụp mắt.

“Lòng mình, không thể giấu.”

“......”

“Nếu hôm nay ta giấu lòng mình vì thế cục, tương lai ta sẽ như nước chảy bèo trôi, trở thành quân cờ của số mệnh.”

“......”

Vân Dao rất muốn mắng hắn luận điệu hoang đường, cãi chày cãi cối, nhưng lại không kìm lòng được nhớ đến kiếp trước tựa như mây trôi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là bởi vì nàng giấu mình giấu người, cuối cùng nhận lấy quả đắng.

Ngược dòng thời gian nhớ lại mấy trăm năm trước, khi ấy nàng vẫn là một thiếu nữ mới vào sơn môn không lâu, mỗi khi gặp chuyện thì đều đến trước mặt sư phụ khóc lóc, ấm ức tố cáo, Thái Nhất chân nhân an ủi nàng thật lâu, cuối cùng mỉm cười xoa đầu nàng.

[Tiểu Vân Dao, trên đời có biết bao nhiêu chuyện mà bản thân không thể làm chủ được? Nếu không làm chủ được tim mình, thì làm sao làm chủ được bản thân đây?]

Chuyện cũ tan biến như gió thoảng mây trôi.

Lúc này, trong điện Minh Đức nổi lên sóng ngầm âm thanh, thỉnh thoảng có vài ánh mắt kinh hãi quét qua Vân Dao và Mộ Hàn Uyên.

Ngay cả Chử Thiên Thần cũng kinh hãi, dường như ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Mộ Hàn Uyên sẽ thẳng thắn thừa nhận như thế.

Đến khi hoàn hồn, ông ta giận tím mặt: “Như thế…… như thế, khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo, xem thường thiên luân. Càn Môn sao có thể dung thứ? Hôm nay nếu ta không trục xuất ngươi khỏi Càn Môn, thanh danh của Càn Môn ta đặt ở đâu?!”

Chử Thiên Thần quay đầu, trợn trừng mắt với các trưởng lão đệ tử vẫn còn đang kinh ngạc: “Đệ tử điện Chấp Pháp đâu?!”

“..... Có đệ tử.”

Sau khi ngập ngừng trả lời, hai đệ tử điện Chấp Pháp của Càn Môn nháy mắt với nhau, sau đó từ từ bước ra khỏi hàng ngũ đệ tử.

“Lề mề cái gì,” Chử Thiên Thần phẫn nộ chỉ vào Mộ Hàn Uyên giữa điện: “Còn không mau đuổi hắn ——”

“Chử trưởng lão.”

Cuối cùng Mộ Hàn Uyên cũng ngắt thần thức truyền âm với sư tôn của hắn, hắn rủ mắt, giọng điệu hời hợt.

“Ông không có tư cách đuổi ta ra khỏi Càn Môn.”

Nghe thế, Chử Thiên Thần càng cáu gắt hơn: “Được lắm, bây giờ ngươi muốn ——”

“Môn quy Càn Môn, mục mười ba, điều mười hai, hễ là đệ tử chân truyền của Càn Môn, không phải thân sư thì không thể phạt, không thể đuổi.”

Mộ Hàn Uyên đứng lên, nhìn Chử Thiên Thần: “Trước khi được phong tôn vị, ta làm đệ tử thân truyền, hơn một trăm tám mươi năm.”

“......”

Khuôn mặt già nua của Chử Thiên Thần đỏ bừng, cứng đờ tại chỗ.

Trong góc nào đó của thiên điện (*), một đệ tử lấy ra một quyển môn quy của Càn Môn, sau khi lật những trang giấy của quyển sách dày như cục gạch, chốc lát sau vài người hưng phấn nói:

(*) Thiên điện (偏殿): sảnh cung điện phụ.

“Là thật!”

“Thật đấy, một chữ cũng không sai!”

“Không hổ là Hàn Uyên Tôn……”

“Suỵt.”

Càng có nhiều ánh mắt đổ dồn vào Chử Thiên Thần, khiến sắc mặt của ông ta đỏ bừng đến mức sắp thành màu đen, giọng cũng khàn khàn thô lệ: “Dù vậy, ngươi đại nghịch bất đạo như thế, ta không tin có người có thể bao che cho ngươi ——”

“Xin hỏi Chử trưởng lão, đệ tử vi phạm môn quy nào?”

“Ngươi!”

Chử Thiên Thần phẫn nộ đến mức sắp nổ tung, ông ta giơ tay lấy quyển môn quy Càn Môn vừa dày vừa nặng trong góc kia.

Đương lúc ông ta định dùng thần thức đảo qua thì đột nhiên nghe thấy giọng nói du dương rõ ràng khiến trang giấy lật sột soạt:

“Môn quy Càn Môn, tổng cộng ba mươi ba mục, một nghìn tám trăm chín mươi hai điều, đệ tử không vi phạm bất cứ điều nào.”

Mộ Hàn Uyên vừa nhấc tay áo lên, quyển môn quy vừa dày vừa nặng kia rời khỏi tay Chử Thiên Thần, đáp xuống lòng bàn tay của Mộ Hàn Uyên.

Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng phất qua trên môn quy.

Lập tức, vô số thiên chương kim sắc bay ra từ dưới lòng bàn tay của hắn, vút lên không trung, sau đó lượn quanh khắp đại điện, hiện ra vô số môn quy kỷ cương như nòng nọc vàng óng.

“Nếu các trưởng lão không tin.” Mộ Hàn Uyên hạ tay áo xuống, vẻ mặt phong thần tuấn tú nghiêm túc: “Mời các vị kiểm tra đối chiếu sự thật.”

Đối mặt với môn quy một nghìn tám trăm chín mươi hai điều.

Chử Thiên Thần: “......”

Các trưởng lão: “......”

Các đệ tử im phăng phắc trong điện: “......”

Sau khoảng lặng, các ngõ ngách trong điện vang lên những tiếng thảo luận.

“Khi vào sơn môn, tu y phải sạch sẽ?”

“? Trong động phủ cũng phải ăn mặc nghiêm chỉnh, tóc tai đàng hoàng??”

“Tại sao không thể uống rượu trong sơn môn!”

“Trời ơi, rốt cuộc là ai soạn ra môn quy biến thái này thế?”

“Suỵt! Đừng nói bậy bạ. Nghe nói là tứ sư thúc tổ của thất kiệt Càn Môn chính tay biên soạn đấy.”

“Ồ…… Thế thì không lạ.”

“Tiêu rồi, ta vi phạm bảy điều lận.”

“Đừng nói là ngươi, sư phụ và sư thúc của ta cũng vi phạm vài điều —— Úi, ai đánh ta thế?”

Không biết là trưởng lão nào ra tay bịt miệng, khiến người đệ tử lên tiếng cuối cùng kia ngã sấp xuống đất.

Các trưởng lão ngồi cứng đờ giữa điện cuối cùng cũng hoàn hồn, một vị trưởng lão của điện Chấp Pháp ho nhẹ một tiếng sau đó đứng lên: “Chử trưởng lão, Hàn Uyên Tôn…… Mộ Hàn Uyên nói không sai, cậu ấy, thật sự, chưa từng vi phạm bất cứ môn quy nào.”

Hơn nữa, nếu lại kiểm tra tiếp, bọn họ sẽ toàn quân bị diệt, không ai may mắn tránh khỏi.

Chử Thiên Thần bực bội đến mức râu sắp vểnh lên: “...... Đó là bởi vì khi tứ sư thúc tổ lập ra kỷ cương phép tắc, ngài ấy không hề nghĩ đến việc sau này sẽ có một đệ tử đại nghịch bất đạo nảy sinh tình cảm bất luân với sư tôn!”

Vân Dao mặt không biến sắc, cầm tách trà an ủi bản thân mình.

Nàng thầm nghĩ, đúng thế.

Chắc hẳn trước đây tứ sư huynh chưa bao giờ nghĩ rằng, tiểu sư muội nhọc lòng có thể đùa bỡn một nghìn tám trăm chín mươi hai môn quy của mình, sau này sẽ thu nhận một nghịch đồ còn nhọc lòng hơn cả nàng.

Vân Dao đang suy nghĩ.

Sau đó chợt nghe giọng nói trong trẻo như kim ngọc của Mộ Hàn Uyên, lấn át tiếng thảo luận của mọi người trong điện: “Hàn Uyên tự biết mình ngỗ nghịch, phụ lòng dạy dỗ của sư tôn, nguyện tự thỉnh ba trăm roi Hàn Hồn, cáo thiên hạ, cảnh cáo răn đe.”

“——!”

Vừa dứt lời, cả sảnh im phăng phắc.

Hai đệ tử điện Chấp Pháp vừa bước tới chợt rùng mình, nhìn Mộ Hàn Uyên như nhìn quái vật.

Roi Hàn Hồn là hình phạt tàn khốc nhất điện Chấp Pháp, một roi có thể hủy tu vi trăm ngày, khoan tim đục xương, sống không bằng chết. Ngoại trừ trừng phạt đệ tử khi sư diệt tổ, nếu không, sẽ không dùng đến roi này, gần trăm năm nay, trong Càn Môn chưa từng dùng đến nó.

Lần sử dụng gần nhất là hơn một trăm năm trước, một đệ tử mưu đoạt linh bảo đả thương đồng môn suýt chết, chẳng qua mới quất mười roi, thế mà tu vi mất sạch, trở thành kẻ tàn phế, nửa sống nửa chết bị đuổi khỏi sơn môn.

“Ba….. ba trăm?”

Chòm râu của Chử Thiên Thần giật giật, vô thức quay đầu nhìn Vân Dao đang ngồi trên ghế cao nhất.

Sau đó thấy nữ tử áo đỏ sắc mặt không thay đổi, cúi đầu xuống, lòng bàn tay trống rỗng, chiếc cốc nhỏ mà nàng đang cầm chẳng thấy tăm hơi.

Nhưng trên bàn, hướng bên dưới lòng bàn tay, là một đống bột mịn.

Trong điện im ắng chốc lát.

Sau đó cả điện hoảng loạn, tiếng bàn ghế xô dịch vang lên lộn xộn ——

“Chử trưởng lão, tuyệt đối không thể!”

“Chưởng môn chưa về! Chuyện này tuyệt đối không thể quyết định bừa!”

“Xin Hàn Uyên Tôn hãy nghĩ lại.”

“Mộ sư huynh!”

Song, dù thế nào cũng không có ai ngăn cản được, cửa điện Chấp Pháp mở ra, roi Hàn Hồn được lấy ra, lập tức xé mây lao thẳng vào trong điện.

Roi dài như toái băng lệ cốt, tỏa ra ánh sáng lạnh buốt, lơ lửng giữa đại điện, phút chốc, nhiệt độ trong điện Minh Đức giảm mạnh.

Chử Thiên Thần kiềm chế cơn giận, quay đầu truyền âm hỏi trưởng lão điện Chấp Pháp: “Ai bảo ngươi lấy nó ra!?”

“Không, không phải ta.” Trưởng lão điện Chấp Pháp vô cùng oan uổng.

“Không phải ngươi thì là ai ——”

Chử Thiên Thần chưa hỏi hết câu thì thấy linh quang của roi dài hàn băng lắng xuống, nó đáp thẳng vào lòng bàn tay đang giơ lên của Mộ Hàn Uyên.

Người nọ băng qua nửa đại điện, lướt qua vô số ánh mắt không đành lòng hoặc chấn động, cuối cùng dừng lại trước hồng y nữ tử từ nãy đến giờ không nói một lời mà đang siết chặt tay cúi đầu trên chủ vị.

Mộ Hàn Uyên khuỵu gối, quỳ xuống trước hồng y cách đó một trượng.

Roi dài hàn băng lệ cốt được hắn nâng lên ngang với lông mày.

“Xin sư tôn chấp pháp.”

“......”

Vân Dao nắm chặt tay đến mức đốt ngón tay run lên bần bật, nàng nghiêm mặt quay mặt lại, đôi mắt hơi ửng đỏ, không rõ là vì buồn bực hay phẫn nộ, quét qua bên dưới, sau đó hung tợn ghim chặt vào Mộ Hàn Uyên đang quỳ trước mặt nàng.

Trong truyền âm thần thức, từng chữ như ngọc toái đoạn băng: “Ngươi muốn chết sao?!”

“Nếu không chết,” Mộ Hàn Uyên ngước mắt nhìn nàng: “Xin sư tôn cho phép ta, sau này được ở bên người.”

“——!”

Giằng co trong chốc lát, Vân Dao từ từ đứng lên.

Truyền âm thần thức chuyển thành cất cao giọng.

“Được.” Vân Dao thả lỏng quai hàm đang nghiến chặt, thả tay xuống, hờ hững nhận lấy roi Hàn Hồn lạnh buốt khiến trái tim nàng run rẩy: “Hôm nay ta sẽ quất chết tên nghịch đồ ngươi, để mai sau ta đỡ phải phiền lòng!”

“...... Sư thúc tổ!”

“Không được!”

“Mau, mau truyền tin cho chưởng môn!!”

“Sư sư sư sư thúc!”

Ngay cả Đinh Tiểu đang trốn trong góc hóng hớt cũng không nhịn được mà lắp bắp gấp gáp dùng thần thức truyền âm: “Sư thúc, roi Hàn Hồn thật sự là thứ chết người đó! Dưới Hóa Thần cảnh đều không chịu nổi mười roi, ba trăm roi, dù là thần tiên cũng sẽ mất nửa cái mạng —— Người không thể nghe theo Hàn Uyên Tôn!”

“Bớt nói nhảm,” Vân Dao ngắt lời: “Chờ lát nữa khi trừng phạt, ngươi đứng gần ta một chút.”

Đinh Tiểu: “......”

“?”

Một tuần hương sau.

Càn Môn, đỉnh Phụng Thiên, điện Chấp Pháp.

Đài hình phạt.

Xích Tỏa Linh như bụi gai bằng sắt trói hai tay hai chân của Mộ Hàn Uyên, hắn cởi ngoại bào, chỉ mặc áo trong trắng như tuyết, quỳ giữa hình đài hình nón cụt.

Phù văn kim quang trên dây xích to hơn cả ba cánh tay gộp lại bắt đầu khởi động, đệ tử điện Chấp Pháp kiểm tra, sau đó gật đầu với trưởng lão dưới đài hình phạt, ánh mắt không đành lòng nhìn nơi giữa đài —— Ngày ấy, sau khi cởi liên hoa quan, Mộ Hàn Uyên dùng kim liên ngọc trâm búi tóc, lúc này tóc đen như mây hệt như thác nước đổ xuống sau lưng, dáng vẻ cao ngạo thanh tịnh.

Đối diện với hắn, cách một trượng, nữ tử áo đỏ đứng trong gió, roi Hàn Hồn trong tay nàng nổi lên băng phong lãnh mang. Đầu rơi rủ xuống đất, mặt đất nơi đó đóng một lớp băng.

Dưới đài hình phạt.

Chử Thiên Thần bước tới, đứng cạnh trưởng lão điện Chấp Pháp.

Trưởng lão điện Chấp Pháp ngập ngừng nói: “Đã kích hoạt xích Tỏa Linh, lúc hành hình, Hàn Uyên Tôn sẽ không thể sử dụng linh lực hộ thể.”

“?” Chử Thiên Thần quay mặt về phía người nọ, trừng mắt: “Ai bảo ngươi dùng xích Tỏa Linh?”

Trưởng lão điện Chấp Pháp bất đắc dĩ: “Các trưởng lão và đệ tử đều chứng kiến mà, hơn nữa, mọi đợt trừng phạt của điện Chấp Pháp, làm gì có lần nào không dùng xích Tỏa Linh?”

Chử Thiên Thần căm hận quay mặt lại.

Lông mày của ông tay giật giật, bờ môi nặn ra một câu: “Chưởng môn hồi âm chưa?”

“Rồi.”

“Vậy sao ngươi không mau truyền lệnh của chưởng môn ——”

“Chưởng môn nói, bối phận của tiểu sư thúc tổ lớn nhất tông môn, tu vi cũng cao nhất, Hàn Uyên lại là đồ đệ của ngài ấy. Nếu ngài ấy đã bằng lòng, ông ấy cũng không thể nói được gì.”

“——?”

Chử Thiên Thần bực bội đến mức trợn trừng mắt.

Trưởng lão điện Chấp Pháp thở dài: “Chử trưởng lão à, người muốn vạch tội là ông, người muốn phạt cũng là ông, tại sao cuối cùng người làm khó ta cũng là ông thế?”

“Ta muốn đuổi hắn ra khỏi tông môn, vì hắn vừa làm hỏng danh dự của Càn Môn vừa đại nghịch bất đạo! Nhưng ta có nói muốn phế tu vi của hắn, hay lấy mạng của hắn đâu?!”

Chử Thiên Thần không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía đài hình phạt ——

Theo tiếng hô của đệ tử điện Chấp Pháp, nữ tử áo đỏ hờ hững giơ roi lên.

“Bốp!”

Roi Hàn Hồn không hề lưu lực quất vào lưng của Mộ Hàn Uyên.

Hắn bỗng dưng run rẩy, muốn ngã về phía trước nhưng lại bị xích Tỏa Linh kéo về vị trí ban đầu.

Sân hình phạt của điện Chấp Phát to như thế thoáng chốc im ắng.

Không nghe chút tiếng động nào.

Nếu không có vết máu chói mắt trên chiếc áo trắng như tuyết nọ, bọn họ sẽ nghĩ rằng Vân Dao đánh nhẹ tay!

“......”

Khóe mắt của Chử Thiên Thần trừng đến mức sắp nứt, thật lâu sau ông ta nghiến răng nặn ra từng chữ: “Nữ nhân độc ác này.”

“Bốp!”

Roi thứ hai.

“——”

Mộ Hàn Uyên trở tay nắm lấy xích Tỏa Linh đang trói cổ tay, lập tức khiến dây xích kéo căng. Gân xanh trên mu bàn tay của hắn nổi lên, như thanh sơn phục dã.

Đinh Tiểu đứng dưới đài hành hình gần Vân Dao, mí mắt giật giật, không kìm được mà giơ tay che mắt, nghiêng mặt dùng thần thức truyền âm lẩm bẩm nói: “Sư thúc, người ——”

“Bốp!”

Roi thứ ba.

Máu bắn tung tóe, da tróc thịt bong.

Máu nhuộm đỏ áo trong trắng như tuyết.

Mộ Hàn Uyên cúi đầu, nắm chặt xích Tỏa Linh, vẫn không kêu rên tiếng nào.

Trong thần thức truyền âm, Đinh Tiểu la lớn: “Sư thúc ơi, người đánh nhẹ thôi, đánh nhẹ thôi!! Hàn Uyên Tôn sẽ bị người quất chết đó!!”

Đinh Tiểu vốn tưởng câu này vẫn sẽ như lúc trước, không được đáp lại.

Nhưng, trong truyền âm, giọng của nữ tử áo đỏ khàn khàn một cách khó hiểu.

“...... Ta nên quất chết tên bướng bỉnh này.”

“Nhưng không xuống tay được.”

Đinh Tiểu ngớ người, ngẩng đầu lên.

Vân Dao đột nhiên nói: “Ngươi lại đây đỡ ta, không được để người khác đón lấy.”

“...... Hả?” Đinh Tiểu hỏi.

Thấy Vân Dao lại giơ tay lên, roi thứ tư chuẩn bị giáng xuống.

Đinh Tiểu vô thức không muốn nhìn.

Nhưng lần này, tiếng roi trong tưởng tượng không vang lên. Thay vào đó, hồng y nọ cứng đờ chốc lát, bất thình lình, như lá cây rời cành rơi xuống, ngã xuống đài hành hình lạnh như băng.

“Bịch.”

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Mọi người ngớ người chốc lát.

Đinh Tiểu bỗng hoàn hồn, lao lên đài kêu to: “Sư thúc! Sư thúc, người làm sao thế?!”

Bị Đinh Tiểu ôm chặt suýt chút ngạt thở, Vân Dao hé mắt, nháy mắt ra hiệu: “Đừng la làng nữa, nhân lúc bọn họ chưa phát hiện, mau đưa ta về đỉnh ——”

Thần thức truyền âm chưa kết thúc thì chợt bị tiếng xích Tỏa Linh đứt gãy lấn át.

Đinh Tiểu không phản ứng kịp, thì đã thấy một bàn tay thon dài nhuốm máu đột nhiên ôm lấy eo của Vân Dao trong vòng tay của nàng, xích sắt Tỏa Linh đầy gai bị kéo lê dưới cổ tay.

Mộ Hàn Uyên đột nhiên ôm lấy Vân Dao, giọng vừa khàn vừa run: “Sư tôn?”

Đinh Tiểu ngơ ngác nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy trên khuôn mặt phong thần tuấn tú của Mộ Hàn Uyên xuất hiện vẻ hoảng loạn rõ ràng như thế.

“......?”

Vân Dao còn hoảng loạn hơn cả hắn, nàng vừa giả vờ ngất xỉu vừa dùng thần thức truyền âm với Đinh Tiểu: “Ta bảo ngươi ôm chặt, không được để người khác đón lấy mà!!”

Đinh Tiểu nước mắt lưng tròng: “Ta phải giành thế nào đây?”

Dưới đài hình phạt.

Nhìn bốn sợi xích Tỏa Linh đã đứt, Chử Thiên Thần vừa mừng vừa giận trừng mắt với trưởng lão điện Chấp Pháp: “Điện Chấp Pháp của các ngươi làm bằng giấy à?”

Trưởng lão bối rối: “Sao có thể…… Nhất định trên người cậu ấy có linh bảo gì đó có thể khắc chế phong ấn linh ——”

Chưa nói hết câu.

Trên đài, kim liên trên trâm ngọc búi tóc của Mộ Hàn Uyên chợt lóe sáng.

Ngay sau đó, trưởng lão và đệ tử Càn Môn có mặt ở đó đã tận mắt nhìn thấy, trên đài bỗng dưng xuất hiện một tiểu hòa thượng có ấn kim liên giữa trán.

Tiểu kim liên đau lòng kêu lên, nhào thẳng vào lòng Vân Dao: “Mẫu thân! Mẫu thân làm sao thế?”

Vân Dao: “.......?”

Dưới đài: “?????”

Cứng đờ chốc lát, Vân Dao ngoẹo đầu, khiến mình hoàn toàn ngất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang