• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong đạo thất, trầm hương an thần trong lư hương lặng lẽ cháy.

Tàn hương dài chừng hai tấc trên đầu hương đỏ tươi cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, một cơn gió nhẹ thổi qua, tàn hương rơi xuống trong sự tĩnh lặng của căn phòng, rơi xuống lư hương hoa sen ở bên dưới.

Rơi vỡ tan xương nát thịt.

Vân Dao cảm thấy lúc này nàng chính là tàn hương ấy.

Giữa căn phòng tĩnh mịch, nàng cảm thấy lúng túng và tuyệt vọng vì tự bốc cháy.

Mặc dù trừ nàng ra, người duy nhất còn lại trong phòng hoàn toàn chẳng nói gì.

Sau khi nghe yêu tăng nói xong, từ đầu đến cuối Mộ Hàn Uyên chỉ pha trà cho nàng, lấy cốc, rót trà, sau đó quay về chỗ ngồi mà không hề nâng mắt lên.

Hệt như không xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng Vân Dao không thể chịu đựng nổi sự trầm mặc như lăng trì này, nàng vuốt ve mép cốc trà, nói: “Ừm…… ta có thể giải thích.”

Mộ Hàn Uyên nâng mắt lên.

Dường như có một vết đen lạnh lẽo lướt qua liên hoa quan.

Vân Dao không nhận ra, huống chi bên tai vẫn là giọng nói nhẹ nhàng thanh nhã, không khác gì thường ngày của người nọ: “Sư tôn muốn giải thích, là chuyện nào?”

“......”

Trời ơi, không chỉ có một chuyện.

Quên đi, hay là nàng trở về Càn Môn, nhảy xuống đỉnh Thiên Huyền để tạ tội vậy.

Vân Dao nhấp một ngụm trà, vì trong lòng buồn bực nên không nếm kỹ vị trà, nàng xoa dịu nóng nảy trong lòng, sau đó mới nói: “Trước khi ngươi tỉnh lại, ta không hề sàm sỡ ngươi. Chỉ là khi rời khỏi cốc Táng Long, rõ ràng ta thấy trên lồng ngực của ngươi cắm một thanh dao găm màu bạc, nhưng trong nháy mắt đã chẳng thấy nó đâu.”

Vừa nói Vân Dao vừa bất an nhìn lồng ngực của Mộ Hàn Uyên: “Giống như ánh sao tiêu tan vậy. Ta lo lắng con rồng trong huyễn cảnh cố ý làm điều ác, để lại họa cho ngươi, bởi vậy mới kiểm tra một chút.”

“Chuyện dao găm không phải do oán niệm của Ngự Diễn làm.” Mộ Hàn Uyên dừng lại một chút: “Hắn chỉ muốn chúng ta đồng quy vu tận trong huyễn cảnh, nên không hề tính đến chuyện sau khi chúng ta rời đi.”

Vân Dao vừa suy nghĩ vừa khẽ chau mày: “Ý của ngươi là, bên trong huyễn cảnh còn có người khác?”

Mộ Hàn Uyên khựng lại.

[Trả ——]

[Lại, cho, ta.]

Khuôn mặt ma văn diễm lệ bức người như đang đối diện với hắn qua mặt gương dường như một lần nữa hiện lên trước mặt.

Ngón tay dưới ống tay áo của Mộ Hàn Uyên hơi siết chặt, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt: “Suy đoán mà thôi, không có bằng chứng xác thực.”

“Vậy tại sao ngươi nói chắc chắn thế?”

Nói đến đây, Vân Dao chợt nhớ đến vấn đề mà trước đó nàng tạm thời quên.

Nàng đổi tư thế dựa vào lưng ghế: “Nếu chúng ta đã ra khỏi cốc Táng Long rồi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao trước đó ngươi có nghe nói về cốc Táng Long, cũng như biết rõ trong đó có bẫy, mà vẫn nhất quyết muốn vào?”

“Nguyên nhân ở chỗ của sư tôn.”

“Hửm?”

Nghe như thế, Vân Dao ngẩn người.

Nhìn Mộ Hàn Uyên giây lát, nàng chợt nhớ đến điều gì đó, ánh mắt hơi phức tạp, cúi đầu xuống, đồng thời giơ tay, ngửa lòng bàn tay lên: “...... Chỉ vì nó?”

Theo lời nàng nói, một hư ảnh vảy rồng xuất hiện trên lòng bàn tay của Vân Dao.

—— Đó chính là vảy Long Tâm đã rơi vào lòng bàn tay của nàng trong huyễn cảnh.

Không ngờ……

Vân Dao nghĩ đến điều gì đó, thử dò hỏi: “Từ đầu ngươi đã biết chuyến đi này sẽ lấy được vảy Long Tâm?”

“Nhờ cơ duyên, có nghe thấy.”

Hô hấp của Vân Dao chậm lại: “Có nghĩa là ngươi cũng biết, sau khi đi vào, sẽ xảy ra chuyện gì?”

Nghe ra cảm xúc bị đè nén trong giọng của nàng, Mộ Hàn Uyên ngước mắt lên.

Đối lập với chấn động và phức tạp trong đáy mắt của Vân Dao, Mộ Hàn Uyên chợt cười nhẹ, hơi lạnh của sương tuyết như phủ lên dung mạo thanh cao tuấn mỹ của hắn: “Sư tôn nghĩ rằng, ta biết rõ tất cả, nhưng vẫn cố ý dẫn mọi người vào chỗ chết sao?”

“.......”

Vân Dao nghẹn lời.

Trong thâm tâm nàng biết rõ, thiếu niên do chính tay nàng mang về từ Ma Vực sẽ không làm như thế, nhưng ba trăm năm rồi, hắn từng trải qua chuyện gì làm sao nàng biết được.

Quan trọng hơn chính là cái gai luôn nằm trong tim khó có thể nhổ bỏ kia của nàng —— Thoại bản của ba nghìn tiểu thế giới chép lại rằng, sau này Mộ Hàn Uyên sẽ tàn sát cả Tiên Vực giới Càn Nguyên, xác chết đầy đồng, biển máu tràn ngập, chẳng lẽ thật sự chỉ vị hắn bị Chung Yên Hỏa Chủng khống chế sao?

“Ngươi và Ngự Diễn……” Giọng của Vân Dao hơi khàn: “Có quan hệ gì không?”

Chẳng lẽ đây chính là lý do hắn hận Tiên Vực, tiêu diệt hết chúng sinh?

Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, cười mà như không cười, hàng mi dài buông rủ, như một cái bóng lạnh lẽo đổ xuống: “Dường như sư tôn rất khó có thể tin ta —— Là bởi vì ta biết đến sự tồn tại của vảy Long Tâm, hay là vì lý do nào đó mà ta không biết?”

Dứt lời, hắn ngước mắt lên, ánh mắt chợt chạm ánh mắt của Vân Dao.

Dưới sự hoảng hốt, Vân Dao vô thức né tránh ánh mắt của hắn.

Nàng không ngờ rằng Mộ Hàn Uyên nhạy cảm như thế.

“Làm gì có nguyên, nguyên nhân gì chứ? Chỉ tại ngươi biết rõ bí cảnh có bẫy, nhưng vẫn cố chấp vào, lại còn trùng hợp trở thành Long quân Ngự Diễn trong huyễn cảnh hình chiếu thần hồn……”

“Ta không phải Ngự Diễn, cũng sẽ không giống hắn.”

“......”

Có lẽ vì chưa bao giờ nghe thấy giọng điệu kiên quyết dứt khoát như thế từ một Mộ Hàn Uyên luôn ôn hòa sâu sắc tốt tính, Vân Dao không kìm được mà nghiêng mặt nhìn hắn.

Sau đó rơi vào đáy mắt của hắn.

“Bất kể sư tôn tin hay không tin,” Mộ Hàn Uyên dừng lại chốc lát, như kiềm chế một chút ý cười tự giễu trong đáy mắt: “...... Ta không phải hắn, bởi vì ta không quan tâm sư tôn có muốn lấy mạng của ta hay không.”

Vân Dao: “......”

Vân Dao: “?”

“Nếu sư tôn vì mạng của ta mà vạch kế hoạch, dốc hết tâm tư, ngày ngày đêm đêm tâm tâm niệm niệm, vậy thì so với thù hận, ta sẽ chỉ cảm thấy……”

Giọng của Mộ Hàn Uyên càng lúc càng nhỏ, cho đến khi im bặt.

Vân Dao cảm thấy khó hiểu, hệt như có thứ gì đó quấy nhiễu trái tim mình, thế là nàng không kìm được, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Mộ Hàn Uyên mỉm cười.

Lạnh lùng nhưng cũng mê hoặc, hệt như những cánh hoa đào phủ đầy tuyết nở rộ nơi đuôi mắt của hắn.

“Sư tôn đoán đi.”

Vân Dao không nói nên lời.

Còn hơn cả những lời nói khiến nàng bất an này của Mộ Hàn Uyên, nàng càng quan tâm hơn chính là —— Chẳng lẽ nguyên nhân nguyên chủ chết thảm là vì Mộ Hàn Uyên quan tâm đến sự trong sạch còn hơn cả mạng sống của chính mình?

Chuyện này, hợp, lý, không?

Vân Dao hoảng hốt vì suy nghĩ của mình, nàng vừa rót trà vừa nói sang chuyện khác: “Vảy Long Tâm cho ngươi đấy. Nếu ngươi đến vì nó thì phải nói sớm chứ.”

Nói xong, ngón tay của nàng phẩy nhẹ.

Hư ảnh vảy Long Tâm bay về phía Mộ Hàn Uyên.

Mộ Hàn Uyên nhấc tay áo lên, nhận lấy: “Chí bảo mà người đời đồn rằng có thể phi tiên giữa ban ngày, sư tôn không hỏi tác dụng của nó sao?”

“Người thừa sống thiếu chết vì nó không phải là ta, nên đương nhiên nó không phải của ta. Nếu đã không phải của ta, vậy ta hỏi để làm gì?” Trà thảo mộc khiến lòng nàng bình tĩnh lại, Vân Dao khôi phục dáng vẻ lười biếng như trước.

Nói xong nàng muốn đứng lên, để khỏi phải từ chối.

“Khi khí cụ hoàn thành, đệ tử sẽ dâng tặng lễ vật cho sư tôn.”

“Dâng tặng lễ vật?”

Vừa bước được hai bước, Vân Dao dừng lại, ngờ vực quay đầu: “Rốt cuộc ngươi muốn dùng nó làm gì?”

“Tu vi của sư tôn thụt lùi, có lẽ trước khi khôi phục như cũ người không muốn để lộ thân phận, vì không đến đỉnh Thiên Sơn giải trừ phong ấn Nại Hà, thế nên người thiếu một thanh kiếm.”

Mộ Hàn Uyên vừa nói, ngón tay đặt trước mặt rồi nắm lại, kéo ngang, hư ảnh vảy rồng trong tay hắn mô phỏng tạo thành hình dáng của một thanh trường kiếm màu vàng nhạt lơ lửng trên không trung.

Có tiếng rồng gầm vang lên từ hư ảnh trường kiếm, theo tiếng rồng gầm, một hư ảnh chân long xuất hiện từ chuôi kiếm kéo dài cho đến lưỡi kiếm, sắc bén khó có thể chống lại.

Hắn thản nhiên nhìn, không hề kinh ngạc chút nào: “Mặc dù không xứng với sư tôn, nhưng dùng tạm cũng được.”

“......”

Vân Dao có vẻ sửng sốt, một lúc sau nàng mới hỏi: “Ngươi liều mạng như thế chỉ vì muốn rèn kiếm cho ta?”

“Nào có liều mạng.”

“...... Ngươi đặt tay lên lồng ngực rồi nói lại đi. Suýt chút xuống địa ngục Vô Gián, vậy mà vừa mới đứng dậy thì đã nói bậy nói bạ.”

Nhận ra giọng điệu của nàng trở nên hung tợn, trong mắt Mộ Hàn Uyên chứa chút ý cười: “Có sư tôn ở đây, dù xuống địa ngục Vô Gián, ta cũng có thể tìm được đường về.”

Vân Dao: “.....?”

Sao câu này nghe giống ‘dù ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi’ vậy?

Vân Dao chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì nghe bên ngoài cửa lầu hai của Lăng Tiêu Các vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa từ dồn dập chuyển thành chậm rãi, như người đến cố đè xuống.

“Vân sư thúc, là ta.” Giọng của Hà Phượng Minh vang lên bên ngoài, trong xưng hô pha chút ngập ngừng khó hiểu: “Trước khi Liễu Vô đại sư rời đi có nói rằng Hàn Uyên Tôn đã tỉnh, các để tử đã đi báo cáo với sư…… Lư trưởng lão.”

“Biết rồi.”

Vân Dao nhớ đến chuyện mình tự vạch trần thân phận trước khi vào huyễn cảnh trong cốc Táng Long, nàng không khỏi hơi đau đầu.

Trước đây còn có thể lấy lý do Mộ Hàn Uyên bị thương để tạm thời đè xuống nghi vấn của bọn họ, nhưng hiện tại……

“Sư tôn đừng lo lắng.” Mộ Hàn Uyên chợt nói.

Vân Dao xoay người lại nhìn hắn.

Ánh mắt của người nọ sâu thẳm nhưng lại rất đỗi dịu dàng, dường như có thể đọc được mọi suy nghĩ của nàng, lúc này, nàng không cần nói lời nào thì Mộ Hàn Uyên đã cụp mắt nói: “Những đệ tử trong tông môn biết thân phận của sư tôn, ta sẽ an bài thỏa đáng, bọn họ sẽ không nói ra.”

Vân Dao ngập ngừng một chút: “Có cần ta ra mặt không?”

“Chuyện nhỏ như vậy, không đáng để sư tôn bận tâm.”

“Ờ, đúng lúc ta cũng lười giải thích, vậy ngươi đi đi.”

Thấy Mộ Hàn Uyên hành lễ xong rồi định xoay người đi ra ngoài, Vân Dao chợt nhớ tới một chuyện: “Con dao găm kia hiện tại thế nào, ta vẫn không chắc lắm. Mấy ngày gần đây ngươi phải chú ý thân thể, nếu cảm thấy không khỏe thì phải nói cho ta biết.”

Mộ Hàn Uyên đi ngang qua hơi giật mình, chốc lát sau, đuôi mắt của hắn cụp xuống: “...... Vâng.”

Giọng nói vốn trong trẻo chẳng hiểu sao lại hơi khàn.

Đáng tiếc Vân Dao không nhận ra, nàng lười biếng xoay người lại: “Hai ngày nay gặp không ít phiền phức, ta đi ngủ…… khụ, minh tưởng một lát, cho ta mượn giường của ngươi chút nhé.”

“Sư tôn cứ tự nhiên.”

“......”

Khi Mộ Hàn Uyên đứng thẳng người lên, bóng dáng nữ tử trước mặt đã di chuyển ra sau tấm rèm tơ.

Rèm tơ như mây, làm nổi bật hồng y duyên dáng.

Mộ Hàn Uyên lặng lẽ đứng nhìn, nhưng trước mặt lại như hiện lên một bức tranh khác.

Trong huyễn cảnh, đình nghỉ mát trong điện Long Hoàng.

Hai bóng người thân mật nằm sát bên nhau, tóc đen đan xen, y phục quấn quýt, nhắm mắt lại hắn cũng có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của nữ tử trong lòng, hơi ấm tinh tế nóng bỏng xuyên qua lớp quần áo mỏng trên người, quấn quanh ngũ giác và thần hồn của hắn.

Lúc ấy, hắn như đang chìm sâu xuống đáy biển vô tận, càng lúc càng chìm sâu, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện trầm luân mà không hề chống cự.

“......”

Trong căn phòng đốt huân hương, im lặng hồi lâu.

Mây trôi bên ngoài cửa sổ tạm thời che khuất bầu trời, tạo thành một bóng râm.

Một chút màu đen kịt bắt đầu nhuộm đen liên hoa quan thanh lãnh không dính bụi trần, hệt như ảo giác, trong chớp mắt lập tức biến mất.



Giấc ngủ này của Vân Dao không hề yên ổn.

Nếu trước đó không biết tà vật trên mi tâm là Chung Yên Hỏa Chủng, thì đối với nàng, nó chỉ là một cái gai, bây giờ biết rồi, nó nghiễm nhiên trở thành chiếc rìu sắc bén đặt trên cổ nàng, chẳng những thế bên dưới lưỡi rìu ấy còn có toàn bộ giới Càn Nguyên.

Tiên giới ghi lại, Chung Yên Hỏa Chủng giáng thế, chính là ngọn lửa diệt thế bắt đầu dấy lên.

Vân Dao chưa từng trông thấy tiểu thế giới tiêu vong.

Nàng không biết nó sẽ dùng hình thức gì, có lẽ, giống như thoại bản ghi chép lại một kiếp kia của Vân Dao và Mộ Hàn Uyên, nó chọn Mộ Hàn Uyên làm ký chủ, sau đó mượn tay của ký chủ, hủy diệt mọi thứ?

Mặc dù không biết tại sao thứ nguy hiểm ấy chọn trúng Mộ Hàn Uyên, cho nên, dù là vì nguyên chủ, hay là vì tất cả những chuyện giữa hai người bọn họ ba trăm năm trước mà nàng tự mình trải qua, Vân Dao không thể không bận tâm.

Hơn nữa, hiện tại nàng mới chính là kẻ xui xẻo phong ấn “Chung Yên Hỏa Chủng”.

Cứ như thế, Vân Dao vừa suy nghĩ miên man, vừa chìm vào giấc ngủ say chẳng biết từ khi nào.

——

Vân Dao mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ nàng trở về Tiên giới, vẫn là tiểu thần tiên sung sướng không lo không buồn của Tư Thiên Cung, công việc nàng phải làm hằng ngày chính là trông coi ba nghìn tiểu thế giới, chính là những chiếc tinh đăng treo trên đỉnh Tư Thiên Cung, nghìn năm không thay đổi, sáng tối xoay vần.

Hôm nay cũng như bao ngày khác, nàng đang xem những quyển thoại bản được sưu tầm từ tiểu thế giới.

Quyển mới nhất này vừa được người ta đưa cho nàng, kể về một nơi được gọi là giới Càn Nguyên, có một nhân vật như trích tiên lạnh lùng thanh cao, sâu sắc tốt tính, được người đời kính ngưỡng, hệt như tuyết trắng trên đỉnh núi cao, ấy thế mà hắn bị sư tôn dâm loạn làm nhục, cuối cùng trở thành Ma tôn diệt thế, lật đổ càn khôn, giết vô số người.

Tiểu tiên tử cảm thấy câu chuyện này nghe rất quen, nhưng lại không nhớ ra được, nàng đọc say mê, không biết từ lúc nào nàng đã buồn ngủ đến mức ngủ gục trên bàn.

Khi mở mắt ra trên khuỷu tay, tiểu tiên tử chớp mắt vì cảm thấy kỳ lạ ——

Bên ngoài Tư Thiên Cung tối om, hệt như đêm khuya ở Phàm giới, chỉ có những chiếc tinh đăng chiếu sáng trong bóng tối, hệt như trường hà tinh tú trên bầu trời đêm.

Nhưng Tiên giới làm gì có ban đêm?

Vân Dao cảm thấy kỳ lạ, thế là nàng ngồi thẳng người lên.

Sau đó nàng bàng hoàng nhận ra, phía bên kia chiếc bàn gỗ đàn hương chật hẹp, có một “người” đối diện mình.

Người nọ thanh cao tuấn mỹ diễm lệ, giữa mày lộ ra chút lười biếng uể oải, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu. Nhưng quỷ dị và yêu diễm nhất chính là dưới đuôi mắt đang nhắm nghiền của hắn, một ma văn như lãnh ngọc đẫm máu.

Hệt như một nhụy hoa độc nhất và đẹp nhất cõi đời, quyến rũ đến mức trí mạng.

Người nọ mặc hắc huyền bào, viền tay áo được thêu bằng tơ vàng chỉ bạc, đuôi áo bào to rộng xòe ra dưới gầm bàn —— Hóa ra “bóng đêm” bao phủ Tư Thiên Cung chính là ma diễm đen tuyền bốc lên dưới đuôi áo của hắn.

Sau lưng hắn, ngọn lửa như thiêu như nuốt, ngùn ngụt ngút trời.

Sắc mặt Vân Dao lập tức biến đổi, nhanh chóng giơ tay muốn triệu hoán thứ gì đó.

Nhưng, trước khi rời khỏi bàn, nàng thấy ống tay áo của người nọ hơi nâng lên, ma diễm đen đỏ đan xen xuất hiện giữa những ngón tay của hắn, quấn quanh cổ tay của Vân Dao, sau đó kéo một cái ——

“Ầm.”

Cổ tay của tiểu tiên tử đập mạnh xuống bàn.

“Đừng lộn xộn. Hôm nay ta đã giết quá nhiều người, không muốn giết thêm nữa.” Người nọ lên tiếng, giọng nói trầm khàn khó hiểu: “Hơn nữa, dung mạo của ngươi…… trông hơi giống một cố nhân của ta.”

Theo lời hắn nói, hàng mi dài của người nọ nâng lên, ma văn huyết sắc như có sự sống, càng thêm diễm lệ bức người.

Hắn đến gần, giơ tay lên, ngón tay lạnh buốt nâng cằm của tiểu tiên tử —— Nàng bị ma diễm của hắn quấn quanh người, mỗi bộ phận đều bị siết chặt, không thể động đậy.

Song, khi nhìn ngũ quan của nàng, ánh mắt của người nọ dần trở nên trống rỗng, cứ như đang lang thang giữa cát chảy sông dài, suốt một khoảng thời gian vô tận vô vọng, tìm kiếm một hình bóng đã mơ hồ từ lâu.

“Sư……”

Chỉ với một từ, ánh mắt của người nọ chợt rõ ràng.

Ngay sau đó, trong đáy mắt đỏ tươi của hắn là sự điên cuồng hung ác lật núi lấp biển ——

Hắn đột nhiên bóp cổ nàng.

“Ai cho phép ngươi dùng khuôn mặt của nàng!?”

Ma diễm trên ngươi như đang thiêu đốt, cơn đau lập tức ăn mòn xương tủy.

Vân Dao đau đến mức căng thẳng, ý thức như muốn vỡ vụn, nhưng ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị ma diễm ngăn chặn, không thể kêu đau. Ngay khi nàng nghĩ rằng mình sẽ chết, mọi thứ xung quanh chợt trở lại bình thường.

Vân Dao gian nan mở mắt ra.

Chiếc bàn giữa hai người, ngay khi ma diễm chạm vào, đã tan thành mây khói.

Lúc này, người nọ gần trong gang tấc, áo bào đen tuyền gần như nuốt chửng nàng.

Hắn cúi người xuống, vừa say mê vừa chán ghét, vừa trầm luân vừa kiềm chế nhìn mặt mũi của nàng, cuối cùng thốt ra một câu cực trầm cực khàn:

“Tiên giới đều nói, ngươi chưởng quản thần khí Vãng Sinh Luân. Nếu ngươi đưa nó cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

“——!”

[Vãng Sinh Luân.]

Trong chớp mắt.

Cơn choáng váng không thể diễn tả bằng lời nhấn chìm ý thức của Vân Dao, trước mắt nàng bỗng chốc rơi vào một vùng biển ánh sáng trắng xóa.

Giữa khoảng không xa xăm, một giọng nói lo lắng quen thuộc dần dần đến gần thần hồn của nàng.

“Tiểu sư thúc……”

“...... Sư thúc……”

“Vân sư thúc ——”

“Sư thúc!”

“!!”

Vân Dao chợt mở mắt ra!

Nàng kinh hãi ngồi bật dậy khỏi trường kỷ bên trong Lăng Tiêu Các, dùng một tay rút chiếc trâm gỗ trên búi tóc xuống, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện, đặt ngang cổ người bên cạnh giường.

“Rốt cuộc ngươi là ai!?”

Vân Dao khàn giọng hỏi.

“Là, là ta, sư thúc ơi……” Giọng nữ run lẩy bẩy vì suýt chút bị một kiếm chém đứt đầu.

Bạch quan trước mắt tiêu tán.

Cuối cùng Vân Dao cũng nhìn rõ, đứng bên cạnh giường, là đệ tử Càn Môn vừa vội vội vàng vàng xông vào, Đinh Tiểu.

Nơi này là giới Càn Nguyên.

Tất cả những điều vừa rồi chỉ là, một giấc mơ?

Hình như người nàng nhìn thấy trong mơ, là Mộ Hàn Uyên?

Không, không phải người này, mà là người kia, chính là Mộ Hàn Uyên trong thoại bản.

“......”

Một khuôn mặt hiện lên trong đầu, Vân Dao rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trường kiếm trong tay biến ảo, trở lại thành một chiếc trâm gỗ. Cả người đẫm mồ hôi, Vân Dao đứng dậy khỏi giường, nàng vừa tiện tay búi tóc, cắm chiếc trâm gỗ phong cách cổ xưa vuông vức không có hoa văn lên, vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nàng ngủ khi vừa qua buổi trưa, nhưng lúc này mặt trời đã nhô cao giữa trời.

Nàng ngủ ít nhất là một ngày một đêm?

Vân Dao nhíu mày, tim đập nhanh hơn hai nhịp, khiến nàng vô cớ cảm thấy bất an.

Không kịp suy nghĩ về giấc mơ vô cùng kỳ lạ ban nãy, Vân Dao quay sang Đinh Tiểu: “Ngươi vội vội vàng vàng như thế, rốt cuộc có chuyện gì?”

Đinh Tiểu vuốt ngực: “Cái kẻ mà chúng ta gặp trên núi Tàng Long, thiếu thành chủ thành Chu Tước, Vô Diện ấy, người của Phù Ngọc Cung phát hiện hắn trên núi —— hắn, hắn chết rồi!”

“Chết rồi? Ai giết?” Mi tâm của Vân Dao nhíu chặt: “Chẳng lẽ là kẻ đằng sau giết người diệt khẩu?”

Đinh Tiểu như muốn khóc: “Phù Ngọc Cung cũng nói như thế!”

“..... Cái gì?”

“Hiện tại tiên minh đang thảo luận chuyện này trong đại điện hành cung, bọn họ nói, là Hàn Uyên Tôn giết Vô Diện!”

Vân Dao sửng sốt, cười khẩy: “Dù muốn tìm người chịu tội thay thì cũng phải tìm người thích hợp chứ. Là kẻ nào táng tận lương tâm nhưng đầu óc bị khùng, làm chuyện ác rồi vứt nồi cho Mộ Hàn Uyên thế?”

“Bởi vì bọn họ nói, trên thi thể của Vô Diện là……” Giọng của Đinh Tiểu chợt nhỏ dần.

“Là cái gì?” Vân Dao hơi không kiên nhẫn.

Đinh Tiểu len lén nhìn nàng, lần đầu tiên nhỏ hơi nhỏ giọng trước mặt nàng: “Thứ sót lại trên thi thể, là kiếm pháp Nại Hà của tiểu sư thúc tổ Càn Môn…… Khắp thiên hạ này, có thể biết kiếm ấy, chỉ có thể là đệ tử thân truyền của ngài ấy, Hàn Uyên Tôn.”

“.......”

Vân dao: “?”

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Dao: Thì ra kẻ táng tận lương tâm đó là mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK