Nhưng trong Nghịch lại phải tu luyện ra tia linh mạch thứ mười, vấn đề đau đầu ở đây là chưa một người nào ngưng tụ ra tia linh mạch thứ mười cả...
Không thể nghĩ ra cách, nàng đành phải để chuyện này vào hôm sau.
Buổi sáng Ân Cửu U đi chợ mua nguyên liệu về nấu ăn, Mặc đi theo bên cạnh giúp nàng mang đồ. Đến khi về hắn cũng ở bên cạnh xem nàng nấu ăn, chỉ mới rửa và sơ chế nguyên liệu Ân Cửu U đã cảm thấy khó chịu khi có người bên cạnh, lập tức đuổi Mặc ra khỏi nhà bếp để nàng một mình trong phòng bếp.
Lần đầu tiên nấu những món quái lạ này dù không có thất bại nhưng vẫn tốn rất nhiều thời gian, Ân Cửu U dùng chính xác hai canh giờ (4 tiếng) để nấu xong, nếu là những món ăn thông thường nàng chỉ mất có hai khắc (nửa tiếng) nấu xong, không tính thời gian chuẩn bị nguyên liệu.
"Mùi vị tạm ổn đi..." Nấu đã xong nhưng nàng không ngừng lo lắng mùi vị có ổn hay không, sợ Ân Thập Cửu ăn không quen thì thế nào?
Vòng vo một lúc cuối cùng nàng cũng đem thức ăn lên đúng giờ trưa.
Trong lúc Ân Cửu U ở trong bếp, Ân Thập Cửu bên ngoài không ngừng suy tư đến việc nàng nấu ăn.
Thiên phú nấu ăn của Tiểu U Nhi rất cao, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?...... Một canh giờ rồi mà muội ấy vẫn chưa nấu xong sao?
......
Quái lạ, Tiểu U Nhi nấu ăn mất đến hai canh giờ? Chắc do trọng sinh ở thế giới này nên gặp chút rắc rối trong nấu ăn đi.
"Ca, có đồ ăn rồi, ca vào phòng ăn đi." Ân Cửu U đi ra đưa Ân Thập Cửu đến phòng ăn.
Hắn mơ hồ đáp, "Ồ, ân a." rồi quay về hướng hai con tiểu hùng, "Tiểu Bạch, Tiểu Hắc vào ăn cơm nha."
Hai con tiểu hùng đang ngáy ngủ say xưa nghe đến chữ "ăn" hai mắt to tròn liền mở ra, bốn chân mập mạp lạch bạch đua nhau chạy vào phòng bếp.
Tiểu Hắc (con gấu màu trắng nha các chị em) chạy trước bị vấp ngã lăn tròn hai vòng trên đất, Tiểu Bạch thấy vậy liền chậm lại bước chân chờ em trai nhà mình chạy đến, Tiểu Hắc thấy Tiểu Bạch chờ mình lập tức đứng lên, tưng tửng hồn nhiên chạy vào phòng ăn tiếp.
Ân Cửu U nhìn hai khối thịt mỡ như hai con sâu lông biến dạng chạy vào phòng ăn không khỏi cảm thán trình độ nuôi dưỡng động vật của Mặc.
Hắn là đang nuôi chó hay nuôi gấu? Càng ngày càng giống tiểu khuyển mà... thiếu mỗi cái kêu vài tiếng "âu âu" nữa thôi.
Mặc hiện tại ở ngoài sân phơi quần áo, Ân Cửu U nói với Ân Thập Cửu, "Ca, ca vào trước đi, muội có chuyện nói với Mặc một lúc."
"Ân, cũng được, ca chờ muội vào ăn." Hắn cười híp mắt, che giấu sát ý trong mắt, nói.
Vì Thập Cửu híp mắt nên Cửu U không thể thấy được sự âm ngoan đó trong hắn, nên chỉ có cười nhẹ rời đi.
Mặc, xin lỗi người, ta không thể để ngươi có cảm tình với Tiểu U Nhi được, vị trí thứ hai sau ta đã có chủ, người đó... Không phải là ngươi.
Hây, ta cảm thấy ta thật vĩ đại nha, không những phải bảo vệ muội muội còn giúp Tiểu Di Nhi bảo vệ thê tử nữa.
Sự thật, không cần Thập Cửu ra tay ngăn cản Mặc nảy sinh tình cảm với Ân Cửu U thì hắn cũng tự giác tránh xa Cửu U rồi.
Không biết vì lý do gì, với Mặc, bên cạnh Ân Thập Cửu dù bị chỉnh nhiều hơn nhưng có cảm giác an toàn hơn khi ở bên cạnh Cửu U... Tựa như giác quan loài thú mách bảo hắn không nên quá mức thân cận với Ân Cửu U.
Thập Cửu vì bên cạnh Cửu U rất lâu nên không hề cảm nhận, hay đúng hơn cái cảm giác Mặc cảm nhận được không phát ra với hắn. Khi ở bên Cửu U có nhiều lúc hắn muốn ỷ lại, lại có nhiều lúc thấy thương xót cho nàng.
Cửu U luôn gắn liền với u tịch quanh năm. Cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng, một thứ ánh sáng gì đó trong chốn tịch mịch ấy và thứ ánh sáng "ngươi" tìm được lại là lửa u minh. Đó chính là ý nghĩa khi những người kia đặt tên cho nàng, Cửu U.
Bị cách biệt với người khác vì họ khiếp sợ, kinh tởm, chán ghét hay đố kị vì quá khác biệt với những người đó. Khi tìm được người tri kỷ bên cạnh lại là những người thân quen nhất.
Khi bản thân ở trong cô độc quá lâu và tìm được ánh sáng thoát khỏi đó, con người họ sẽ trân quý thứ ánh sáng làm ấm lòng họ, mà cái ánh sáng đó có thật đã chấp nhận nàng? Hay chỉ đang bỡn cợt với tấm lòng chân thành của nàng?
"Mặc, ngươi là người của Dực tộc, rất thân thiết với các thú tộc phải không?" Ân Cửu U hỏi Mặc.
"Vâng... Có chuyện gì sao chủ nhân?" Mặc nghi hoặc hỏi lại.
"Tiểu Bạch và Tiểu Hắc là Âm Dương Cổ Thú tộc... Chúng mập như vậy liệu ổn chứ?" Nàng một cái Đại Năng Giả đôi lúc lại gặp phải trắc trở trong việc nuôi sủng vật. Nếu để đám người ở Thánh Vực biết chắc bọn họ sẽ cười nàng đến rụng răng.
"Ta không biết, ta vốn cho chúng ăn rất điều độ, dàng lý sẽ không mập mạp đến trình độ này, nhưng mà... Chủ nhân, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc thật ra chúng ra đến vườn cây ăn những gốc dược mà người đem về..." Mặc ấp úng trả lời, hắn sợ trả lời sai một câu cũng có thể về trời gặp ông bà đã khuất.
"Ngươi không cản?" Nàng khẽ cau mày nhìn về hướng dược viên của mình.
"Có... Có a, nhưng là Thập Cửu chủ nhân nói cứ để chúng ăn..." Mặc hoảng sợ giải thích.
Não hải Ân Cửu U chợt nhận ra chuyện gì đó, nàng chạy đến dược viên, xem một chút mất những gốc dược liệu nào, đếm đi đếm lại mất hơn một trăm gốc!
May mà những gốc dược liệu này bị xem như cỏ dại, chỉ cần vài ngày là có thể lên được cây con bù đắp. Nhưng quan trọng là có cả độc dược bị trộn lẫn trong đám dược liệu kia!
Nàng hoảng hốt chạy vào nhà, bắt lấy hai con tiểu hùng xem mạch tượng.