Mặc chợt nhớ ra một chuyện, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc còn ở gia viên!
"Chủ nhân! Chủ nhân!" Hắn đập cửa gọi.
Đáng tiếc, chẳng ai nghe đến.
"Ngươi muốn phá cửa phòng ta có phải không?" Giọng Ân Thập Cửu truyền thẳng vào não hải Mặc.
Mặc kinh hoảng lên tiếng, "Chủ nhân, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc..." Hắn chưa kịp nói hết câu Ân Thập Cửu đã cắt lời.
"Tiểu Bạch đang ở bên người ta, còn Tiểu Hắc thì theo Tiểu U Nhi rồi. Có vấn đề gì?" Nghe giọng Ân Thập Cửu có vẻ bất mãn.
"À... Ta cứ nghĩ bọn chúng còn ở gia viên nên có điểm lo lắng." Mặc bình ổn lại tâm trạng lên tiếng.
"Tiểu Bạch có ta chăm, ngươi không cần lo, còn Tiểu Hắc theo Tiểu U Nhi ngươi càng không phải lo một điểm." Nói xong câu này Ân Thập Cửu liền mất đi tính hiệu hồi âm ý tứ.
Chắc do trừ tức Mặc mới thế, nên hắn cũng yên lặng không lo lắng nữa, tập trung tu luyện.
Ít nhất trong vòng một tuần này phải đột phá đến Võ Hoàng đỉnh phong.
Linh khí trong phòng Ân Thập Cửu vô cùng nồng đậm, so với ngoại tươi gấp đến ba lần, đột phá bình cảnh ở trong này cũng đơn giản hơn người khác rất nhiều.
Trùng hợp, thời gian Mặc đang lo lắng cho Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc thì Thập Cửu đang cho Tiểu Bạch ăn cơm.
"Ngao ô ngao ô." Tiểu Bạch vui vẻ kêu lên nói bản thân đã ăn xong.
Ân Thập Cửu trầm mặc, tay chỉ vào Tiểu Bạch, giọng tức giận quát, "Ngươi là chó phải kêu âu ấu ấu âu hiểu chưa?"
Tiểu Bạch hai mắt long lanh ngập nước khó hiểu nhìn Ân Thập Cửu, cái đuôi một cục bông nhỏ khẽ lắc qua lắc lại, mặt nhỏ nghiên qua một bên, "Âu." không hiểu gì hết, nhưng cứ kêu đại đi a.
"Ngoan." Thấy Tiểu Bạch nghe lời Ân Thập Cửu vui vẻ vuốt ve đầu nhỏ của nó.
Tư Nhược cùng với Bạch Dạ ở ngoài cửa nhìn một người một chó diễn tuồng, vẻ mặt ba chấm nhưng không dám lên tiếng hay chen ngang vào.
"Tài dược đâu?" Thập Cửu chuyển từ giọng cưng chiều sang sát lục nhanh còn hơn cả lật sách.
Hai người phía sau ngậm ngùi dâng lên hòm thuốc song dùng tốc độ nhanh nhất lui xuống.
Thà đừng thấy Ân Thập Cửu vui vẻ, nếu thấy hắn vui vẻ chẳng khác nào đang thấy địa ngục môn trước mặt. Huyết Thần và Ma Thần là hai điển hình cho thấy điều đó.
"Dược liệu tươi ngon bổ dưỡng đây, Tiểu Bạch ngoan thì ta sẽ thưởng." Ân Thập Cửu cầm một cây dược lên dụ dỗ Tiểu Bạch.
"Ngao ngao âu âu." Tiểu Bạch vứt bỏ cốt khí thành một con cẩu con lấy lòng chủ.
"Ngoan." Ném đến mấy gốc dược liệu cho Tiểu Bạch ăn no căng bụng song kéo nó đi tản bộ.
Tư Nhược cùng Bạch Dạ ở phía xa nhìn đến khóc thầm trong lòng. Dược tài đó rất quý nha, dưỡng mười năm mới thành cây lại bị đem uy "cẩu" còn không phải một cây mà là một hòm!
Bại gia tử a!
"Không ngờ Tà Thần đại nhân lần này về không chỉ mang theo lam sủng, còn mang theo một cái sủng vật đem về " Bạch Dạ ở bên cạnh Tư Nhược cảm thán.
"Đó... thật sự là sủng vật mà không phải ma sủng?" Tư Nhược đa nghi lên tiếng.
"Ý ngươi là gì?" Bạch Dạ hỏi ngược lại.
"Tà Thần đại nhân là người không bình thường, chúng ta đều biết hắn là một kẻ đoạt xá trọng sinh, một lão quái vật sống hơn vạn năm. Không lý nào lại vừa mắt với một con cẩu đen như vậy được. Chắc chắn nó không chỉ là một con cẩu bình thường." Tư Nhược sắc bén suy luận.
Bạch Dạ gật đầu đồng ý, "Ngươi nói phải, con cẩu này đúng là không giống bình thường, làm gì có con cẩu nào đã ba tháng mà chỉ lớn bàn tay như thế."
Võ giả có thể nhìn ra niên kỷ của một người hay động thực vật bằng cách nhìn khí và cốt của họ.
Tu vi càng cao, mắt nhìn niên kỷ càng chuẩn xác.
"Ngươi có chắc là ba tháng?" Tư Nhược lãnh âm hỏi. Hắn nói tiếp, "Ta lại thấy con cẩu đen đó mới có hơn một tháng tuổi."
"Không phải chứ? Ta lại nhìn lầm? Không ổn, Tư Nhược, ta không nhìn ra niên kỷ con vật này, lúc ba lúc một, lại có lúc thấy nó đến năm tháng tuổi. Gặp quỷ rồi."
"Hẳn là do đại nhân che giấu niên kỷ của nó đi. Ngươi phải biết tên lam sủng đem về kia ở bên cạnh đại nhân ta cũng không có nhìn ra tu vi của hắn."
Bạch Dạ gật gù, nhìn về hướng Ân Thập Cửu đi đến, hỏi Tư Nhược, "Hướng đại nhân đi... Nếu ta nhớ không lầm thì đó là hướng Huyết Thần Điện điện chủ tư phòng..."
Tư Nhược nhìn về phương xa, mặt lạnh chợt xuất hiện cười tà, "Tà Thần đại nhân muốn khai đao với người Huyết Thần Điện."
Bên Huyết Thần Điện, điện chủ tư phòng.
"Huyết điện chủ tiểu nhi." Ân Thập Cửu chấp hai tay sau lưng, bước đi thong thả, khóe môi khẽ cong thần bí.
"Tà Tà Tà Thần đại nhân, lâu, lâu quá không gặp." Huyết điện chủ là một lão giả hơn tám mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, hắn vừa thấy Ân Thập Cửu đã run sợ đến nói lắp.
"Ngươi cần gì phải sợ hãi như thế?" Ân Thập Cửu không mặn không nhạt hỏi.
"Không có, không có a." Ngoài miệng thì thế nhưng trong lòng đã chửi bới đến tám mươi đời tổ tông nhà Thập Cửu.
Hỏi Huyết điện chủ có sợ Ân Thập Cửu không? Đáp án là CÓ!
Hắn rất sợ Tà Thần, vị thần chủ thứ ba của Huyết Ma Thần Giáo.
Ai ai trong Huyết Ma Thần Giáo đều hiểu rõ sự tích người này làm nên.
Một thân một mình chém giết hai vị thái thượng trưởng lão cấp bậc Tướng Lĩnh, cùng lúc giết sạch hai vị tiên Huyết Thần cùng Ma Thần Siêu Phàm cấp bậc. Bốn người liên hợp lại không thể nào đánh chết được hắn, chỉ khiến Ân Thập Cửu có đôi chút chật vật.
"Không biết Tà Thần đại nhân đến Huyết Thần Điện chúng ta làm gì?" Huyết điện chủ mặt đầu mồ hôi lạnh hỏi.
"Cũng không có gì đặc biệt, hôm qua ta vừa mới về đã nghe được một tin, bi đá Tà Thần Điện Chi Luật bị người đánh nát, trong tức giận ta đã hỏi qua là ai, biết được hung thủ gây nên là Huyết Ma Song Thần ta đã ném hai người bọn chúng đến Cửu U Giới một tháng thời gian, tới đây để báo cho người biết." Ân Thập Cửu ung dung nói.
Huyết điện chủ mồ hôi chảy như tắm, còn chưa kịp mở miệng cầu tình, Thập Cửu nói thêm, "Và còn một việc nữa... Trong ba tháng ta rời khỏi Huyết Ma Thần Giáo thì đã có kẻ muốn phá bỏ Tà Thần Điện của ta rồi."
Đôi tử quang sáng lập lòe trong căn phòng, như có thể nhìn xuyên thấu tâm can kẻ khác, Huyết điện chủ biết rõ Ân Thập Cửu đang ám chỉ ai... Trong số những người đó có hắn!