______________________
"Nửa canh giờ sau Ma Huyền Linh Khí trong người ngươi sẽ tự tiêu biến, cho tới lúc đó ngươi cứ như hiện tại đi." Nói xong nàng liền bước ra khỏi phòng.
Mặc co rút nằm trên đất thở dốc nhìn bóng lưng thoáng lướt qua người hắn, hắn đau đớn muốn ngất đi nhưng cơn đau này lại không thể làm cho hắn ngất mà bắt hắn phải chịu đựng cảm giác đau đớn như đứt đoạn kinh mạch, phá hủy đan điền.
Độc dược đã được giải trừ toàn bộ, Ân Cửu U muốn xem thử Thập Cửu đã dậy chưa nên đến phòng hắn.
Nàng khẽ bước đến bên cạnh giường Thập Cửu, thấy hắn vẫn đang say giấc nàng lặng lẽ ngồi bên cạnh giường, chờ đợi hắn thức dậy.
Qua thời gian ăn trưa, Ân Thập Cửu từ từ mở mắt dậy, hắn nhìn chằm chằm vào trần nhà. Trong đầu hiện lên suy nghĩ, ta đang ở đâu?
"Ca, ca tỉnh rồi, ca uống chút nước đi." Cửu U lấy nước kê lên môi Thập Cửu, hắn ngồi dậy nhấp một ngụm xong liền nằm dài lên giường lần nữa.
"Vương tử đại nhân?" Thấy mặt Thập Cửu mệt mỏi, nàng có chút lo lắng bất an.
"Lập lại." Giọng Thập Cửu khàn khàn đạo.
"Vương tử đại nhân..." Ca thích được gọi vương tử đại nhân hơn à?
Nhớ hôm qua nàng chỉ vô tình nói đùa thôi a. Thôi, hắn thích thì nàng cứ chiều theo ý hắn.
"Ân." Thập Cửu cong khóe môi cười.
"Sao lại ăn độc dược?" Nàng bắt đầu tra hỏi.
"Ca muốn tạo cho mình một cơ thể vạn độc bất xâm. Tiểu U Nhi, cơ thể ca yếu nhược chỉ có thể cải tạo cơ thể mới khiến nó tốt hơn. Vạn Độc Bất Xâm Thể là thần thể tốt nhất."
"Ai dạy ca cái này?" Nàng cau mi hỏi.
"Ca nghe được từ một lão khất cái." Hắn cảm thấy bịa như vậy cũng không sao nha, thế giới này rất huyền huyễn mà, ngay cả tên khất cái cũng thể là cao thủ ha hả, ha hả."
"Vương tử đại nhân... Ca đừng có thực hiện biện pháp này nữa, một vạn người dùng còn chưa đến một người thành công, bỏ đi, ca muốn cải tạo thân thể, muội có thể giúp ca luyện Tẩy Kinh Phạt Tủy Đan hay Trúc Cơ Đan để cải tạo thân thể mà..."
"Tiểu U Nhi, ca sắp thành công rồi, độc dược này có lẽ đã giết ca từ sớm nhưng lại không thể, nó kéo dài thời gian phát tác hơn người bình thường, Tiểu U Nhi, chỉ cần vài lần nữa thôi thân thể ca liền biến đổi rồi, ca đã đi được nửa đường chỉ còn nửa còn lại, há gì không đi hết?"
"Hảo, nhưng muội sẽ không để ca mạo hiểm tính mạng, vì để biến khi nào ca không chống đỡ được muội sẽ cùng ca nếm độc."
"Tiểu U Nhi, muội..."
"Ca uống được chẳng lẽ không để muội uống?"
"Gọi "vương tử đại nhân" cho ca." Thập Cửi nghiêm giọng quát.
Ân Cửu U lo lắng quá trời quá đất bên cạnh, "...." Ca ca ta đâu mất rồi?
"Vương tử đại nhân." Nàng buộc lòng theo hắn.
"Hắc hắc, Tiểu U Nhi ngoan." Thâp Cửu cười vui vẻ.
Nhìn hắn hiện tại sung sức như thế có lẽ độc dược đã tiêu biến hoàn toàn, nàng bớt lo được rồi.
"Vương tử đại nhân nghỉ ngơi tốt đi." Nàng kéo chăn lên đắp cho hắn, sủng ái nói một câu rồi đi ra ngoài.
Quay lại phòng của mình, nàng muốn xem thử Mặc như thế nào.
Két...
Tiếng cửa vang lên nặng nề, Mặc nằm dưới đất ngước lên nhìn con người cao gầy, đôi mắt hổ phách của hắn ngập nước, vẻ mặt thống khổ đau thương như đang cầu xin người trước mặt lại gượng ép buộc lòng kiên định.
Vẻ mặt này cùng sự kiên cường đến chấp nhận làm bản thân bị thương vẫn không mở miệng cầu xin khiến tim Cửu U đập lệch một nhịp.
Máu trong người nàng nóng lên, cổ họng đột nhiên khô khốc, cảm giác thật lạ. Nàng hiểu rõ bản thân mình, cái cảm giác sôi sục trong người nàng bây giờ là bị... Kích thích!
Nàng bị kích thích khi nhìn thấy người bị hành hạ dưới chân mà người đó lại tỏ ra kiên cường?
Trong lòng Ân Cửu U đánh một cái rùng mình để nàng tỉnh dậy khỏi ảo mộng, nàng nhìn Mặc một lúc, cánh tay đưa lên hóa giải Ma Huyền Linh Khí trong người hắn, nàng lấy một tay tay che mặt xoay người tay còn lại vẫy vẫy, "Ngươi đi làm việc của ngươi đi."
Mặc được giải thoát lập tức đứng dậy chạy đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Ân Cửu U liền ngồi trên giường thở dốc, đưa tay lấy ly nước trên bàn, một hơi uống cạn sạch.
Nhưng hình ảnh Mặc thốn khổ cắn răng không chịu cầu xin cứ lập đi lập lại trong đầu Cửu U.
Nó làm nàng hiện lên sự thèm muốn, thèm muốn được tra tấn, hành hạ người, nàng muốn dùng từ khổ hình đến nhục hình tra tấn những tấm thân nhu nhược.
Lý trí nàng bị áp chế bởi dục vọng, ngay lúc dục vọng xâm lấn đầu óc Cửu U thì một ý nghĩ truyền đến.
Biến thái.
Chỉ hai từ đơn giản lôi kéo Ân Cửu U về hiện thực, nàng siết chặt bàn tay thành quyền, từng giọt máu chảy dọc theo lòng bàn tay rơi xuống, tâm nàng dần thanh tịnh lại, vứt bỏ những suy nghĩ biến thái kia ra khỏi đầu.
Đời trước nàng không phạm thế sự, không nhiễm bụi trần một thời gian rất dài nên chưa từng gặp phải tình cảnh của Mặc vừa rồi, càng không có ham muốn dục vọng điên cuồng như hôm nay.
Dĩ vãng, nàng bị lăng mạ, bị vấy bẩn vẫn một mực lạnh nhạt không động dục lục nhân tâm, không phạm hoan lạc. Vậy mà hiện tại chỉ vì một biểu tình lại khơi lên dục vọng trong lòng nàng?
Dực tộc không có khả năng câu hồn dẫn phách như đám hồ ly kia. Vậy thì tại sao?
Chẳng lẽ nàng đến mùa động dục?
Phi! Nàng là người, không phải súc vật thì làm gì đến mùa động dục chứ!
Chẳng lẽ nên đi giết Mặc để khỏi phải bị dục vọng xâm chiếm? Nàng đột nhiên có suy nghĩ tà ác.
Đông đông...
"Chủ nhân, ta vào dọn dẹp được không?" Giọng Mặc trầm thấp từ ngoài cửa truyền vào.
"Ân." Nàng đạo.
Két....
Mặc mở cửa đi vào dọn dẹp chỗ hắn vừa làm dơ trong phòng, Ân Cửu U cau mày nhìn hắn, cảm giác dục vọng biến mất! Hoàn toàn biến mất không một mảnh!
Kỳ lạ...
Nàng do dự một lúc đến trước mặt Mặc, hai tay trắng nõn khẽ chạm đến gương mặt của hắn, hai đôi con ngươi nhất thời đối diện nhau, một đôi ẩn chứa sợ hãi, một đôi lãnh đạm trầm ổn.
"Chủ... Chủ nhân..." Người có thể đừng nhìn ta chằm chằm như vậy được không? Ta rất sợ!
Ân Cửu U buông tay ra khỏi phòng, trong lòng nàng yên bình không gợn sóng.
Sống lại nàng mới biết được hóa ra bản thân có một nội tâm vô cùng đáng sợ.
Nó có thể nổi lên phong ba bão táp nhất thời cũng trong tích tắc bình yên sóng tĩnh tựa hồ thu. Nếu là đối diện hai người khác nhau nàng không ý kiến gì, nay... Trên một người, chỉ xuất hiện trên một người cùng lúc hai mặt trái ngược.
Nàng bị bệnh rồi!