• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Khoa còn đang tiêu hóa những tin tức Trình Thiên vừa nói, nhất thời không nhớ ra được bản thân muốn hỏi cái gì, ngược lại Đổng Dịch vốn nên ở trong phòng bếp, đột nhiên thò ra hỏi, “Vậy là anh vẫn luôn biết Tiểu Khoa đang ở đâu phải không?”

Trình Thiên cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện của hắn, quay đầu liếc hắn một cái, rồi gật gật đầu, “Biết đại khái, mẹ tôi có trộm ghi lại vị trí của thị trấn kia. Năm tôi hai mươi tuổi, rốt cuộc cũng tìm được lý do né tránh sự giám thị của Hứa Kiến Quốc về nước, rồi bỏ chút thời gian hỏi thăm tin tức của Tiểu Khoa, kết quả…”

Kết quả là bị đâm một dao… Lưu Khoa lại bắt đầu chột dạ gẩy gẩy ngón tay.

Đổng Dịch nhíu mày, “Chuyện này là Tiểu Khoa làm sai, vậy tại sao anh không tiếp tục liên lạc với Tiểu Khoa nữa?”

“Bởi vì Hứa Kiến Quốc còn chưa bị tôi trừng trị.” Vẻ mặt Trình Thiên lại lạnh xuống, “Sau này Hứa Kiến Quốc vẫn biết được chuyện mẹ tôi đã sinh thêm một đứa con, hắn rất tức giận, luôn tra tấn bà, còn ngăn cản không cho tôi gặp bà, rồi dùng tôi uy hiếp bà, bà tránh được rất nhiều lần, cũng xin giúp đỡ rất nhiều lần, nhưng mấy tên cảnh sát chết tiệt chỉ biết ba phải, sau đó không quá hai năm, tinh thần của mẹ tôi suy sụp, nhảy lầu tự sát, ngay trước mặt tôi.”

Cơ thể Lưu Khoa chấn động, mắt trợn to nhìn Trình Thiên.

“Lúc đó tôi mới nghĩ thông, hiểu rõ mọi chuyện, cái chết đối với bà chính là sự giải thoát, tôi có thể hiểu được lựa chọn của bà… Sau khi bà mất, Hứa Kiến Quốc càng trở nên khác thường, cố chấp, nhưng cũng may hắn chỉ có thể dựa vào tôi để dưỡng già, nên không dám làm gì tôi.” Trình Thiên quay lại nhìn Lưu Khoa, ghi nhớ ngũ quan gương mặt của cậu vào lòng, ánh mắt trở nên sâu thẳm, “Anh quá yếu đuối, đã thỏa hiệp, thậm chí anh đã nghĩ sẽ cứ tiếp tục sống như vậy, chờ đến khi Hứa Kiến Quốc chết già. Tiểu Khoa, là nhờ một dao mười năm trước của em, giúp anh nhận ra rằng yếu đuối thỏa hiệp là vô dụng, chỉ có nắm giữ quyền chủ động trong tay mình mới là tốt nhất. Năm năm, anh dùng thời gian năm năm hoàn toàn đạp Hứa Kiến Quốc vào đại ngục, lấy lại tất cả tài sản của nhà họ Trình, nhưng chờ lúc anh có thể quang minh chính đại xuất hiện tại trước mặt em, anh lại mất dấu vết của em.”

Năm năm trước Lưu Khoa đã sửa lại họ, trốn sau internet, rất ít khi ra ngoài, cũng cắt đứt liên lạc với những người quen, hơn nữa Hoàn Thụy được chú Hoa nhắc nhở, đã giúp cậu che giấu mọi tin tức, Trình Thiên có căn cơ ở nước ngoài, về nước muốn tìm được cậu quả thật rất khó khăn… Lưu Khoa bắt đầu hối hận lần thứ n về việc đã ở ẩn trước đây.

“Mười năm trước anh về nước chỉ muốn nhìn xem em sống thế nào, sau đó đưa số tiền anh tích góp được cho em.” Trình Thiên cúi người đổ tách trà đã nguội đi, rồi rót một tách mới, “Hứa Kiến Quốc kiểm soát kinh tế của anh rất chặt, còn lén cho người theo dõi anh, sau khi anh bị thương, hắn rất nhanh biết chuyện, anh sợ hắn sẽ phát hiện ra em, nên đã dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc vụ án của em, viết giấy bãi nại, sau đó nói với Hứa Kiến Quốc anh chỉ bị mấy tên lưu manh ngoài đường làm bị thương, tìm cách nói dối cho qua.”

Nụ hoa trong tách trà nóng dần dần nở to ra, động tác của Trình Thiên rất tao nhã, vẻ mặt dần dần thả lỏng, giống như làm vậy có thể làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn, “Nhưng Hứa Kiến Quốc vẫn nghi ngờ, sau đó hắn kiểm soát anh càng chặt hơn, lần thứ hai anh nhận ra, muốn được tự do, nhất định phải có đầy đủ lợi thế trong tay. Anh bắt đầu vụng trộm tích góp tài sản từng tí một, từng chút xâm nhập vào công ty của hắn, mấy năm đó quả thật rất khó khăn, mỗi lần sắp chịu đựng không nỗi, anh lại sờ lên vết sẹo em lưu lại.”

Trình Thiên rót một tách trà đặt xuống trước mặt Lưu Khoa, giơ tay chỉ vào vị trí vết sẹo, “Vết sẹo này của em đã nhắc nhở anh, số phận nhà của họ Trình không thể như vậy, anh em chúng ta không thể luôn sống dưới bóng ma của Hứa Kiến Quốc, vậy là không đúng.”

Lưu Khoa nhịn không được vươn tay nắm chặt tay Trình Thiên, môi mím chặt nói không nên lời.

“Một dao này em đâm rất hay.” Trình Thiên đột nhiên nở nụ cười, chậm rãi nắm lại tay cậu, giống như năm đó, bé trai ba tuổi nắm chặt tay một đứa trẻ sơ sinh, “Lần đó anh về nước vẫn là quá kích động, Hứa Kiến Quốc có nằm mơ cũng không nghĩ đến, người hắn muốn tìm chính là người đã làm anh bị thương, không làm liên lụy đến em, một dao kia cũng đáng giá.”

Lưu Khoa lắc đầu, mũi chua xót, “Xin lỗi anh.”

“Là anh và mẹ có lỗi với em.” Trình Thiên vỗ vỗ mu bàn tay cậu, ánh mắt lo lắng, giống như một người lớn dịu dàng bao dung, “Sau này sẽ không còn cực khổ nữa, tên điên Hứa Kiến Quốc đã không thể làm gì được em.”

“Hiện tại Hứa Kiến Quốc…”

“Còn sống.” Trình Thiên buông tay cậu ra, tự rót một tách trà, nâng lên ngửi mùi thơm nhàn nhạt, nhếch môi cười, “Còn sống giống như mẹ năm đó, bị giam cầm trong đau khổ, Tiểu Khoa, anh là đứa con có hiếu, tốt xấu gì hắn cũng nuôi anh lớn lên.”

Lưu Khoa nhìn độ cong trên khóe miệng của Trình Thiên, cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, gật gật đầu trả lời, “Như vậy cũng tốt.” Như vậy rất tốt, kẻ ác phải lãnh hậu quả, Hứa Kiến Quốc rất xứng đáng bị như vậy.

Cuộc trò chuyện kết thúc, Trình Thiên nhìn Đổng Dịch đang đứng một bên quang minh chính đại nghe lén, “Nghe đủ chưa? Đã nấu cơm xong chưa?”

Đổng Dịch còn đang nhíu mày sắp xếp mấy tin tức trong đầu, hắn hoàn hồn, vẻ mặt cứng ngắt, quay người trở vào phòng bếp.

Lưu Khoa nhìn theo bóng hắn tiến vào nhà bếp, rồi quay đầu nhìn Trình Thiên, “Trình Thiên, anh sẽ ở đây bao lâu?”

“Gọi anh trai.” Trình Thiên đặt tách trà xuống, dựa vào ghế sô pha, thả lỏng cơ thể, “Sau này anh sẽ ở đây, việc kinh doanh cũng sẽ từ từ chuyển về đây, không chuyển được thì bán, yên tâm đi, anh trai sẽ nuôi em.”

“Em có thể tự nuôi sống bản thân.” Lưu Khoa trả lời theo quán tính, nói xong liền cảm thấy nói vậy rất tuyệt tình, dừng một chút, nhỏ giọng bổ sung, “Em sẽ cố gắng kiếm tiền hiếu thuận anh… anh trai.”

Khóe miệng Trình Thiên lại nhếch lên, ánh mắt hiện lên một tia thỏa mãn sung sướng, “Ngoan.”

Lưu Khoa giơ tay gãi gãi hai má, khóe miệng cũng không khống chế được nhếch lên.

Bên này hai anh em đang trình diễn tiết mục anh em hòa thuận ấm áp, trong phòng bếp bên kia, Đổng Dịch bị gió lạnh vây quanh, vừa gọn gàng lưu loát bỏ thức ăn vào nồi, vừa mặt lạnh suy nghĩ về những chuyện vừa nghe được.

Năm đó sau khi hắn về nước nghe được tin tức Tiểu Khoa gây thương tích cho người khác bị đuổi học, không hề nghe tin đồn đồng tính luyến ái nào, cũng không nghe chuyện Trình Thiên tìm đến. Từ những tin tức đã biết, tin đồn đồng tính luyến ái là do Hạ Thanh bày trò, không có tin tức Trình Thiên tìm đến là do anh ta vì giấu diếm Hứa Kiến Quốc nên tìm cách che giấu, hơn nữa Hạ Thanh cố ý nói sơ sơ chuyện Tiểu Khoa gây thương tích, cuối cùng tạo thành tình huống hắn không tìm hiểu tin tức nào đến nơi đến chốn.

Vậy còn việc hắn hỏi thăm thôn dân đi ngang qua bia mộ kia, thôn dân kia nói Tiểu Khoa đã chết, chuyện này là sao? Còn giấy trắng dán đầy nhà Tiểu Khoa, và ổ khóa trên cửa. Lúc đó chắc chắn Tiểu Khoa đã bị cảnh sát bắt đi, tại sao lại như vậy…?

“Khét! Khét rồi!” Giọng nói của Lưu Khoa đột nhiên vang lên ở cửa bếp, sau đó cái sạn trong tay Đổng Dịch bị giật lấy, cơ thể bị chen ngang, mùi nước giặt quần áo quen thuộc truyền đến.

Đổng Dịch hoàn hồn, lùi ra sau một bước nhìn Lưu Khoa đang cuống quít đổ thức ăn ra, giơ tay sờ sờ lỗ tay cậu, “Tiểu Khoa, tìm được người thân vui không?”

Lưu Khoa xoay đầu liếc nhanh hắn, kiềm chế vui sướng, giọng nói cũng trở nên háo hức, “Trình, không đúng, anh của em nói sau này anh ấy sẽ ở trong nước, sẽ ở đây luôn, còn nói biệt danh của em là Thành Thành, lúc đầu mẹ muốn em mang họ của ba, nhưng lại không muốn trên người của em không có vết tích của nhà họ Trình, cho nên lấy chữ đồng âm với họ Trình làm biệt danh… Đáng tiếc anh trai không nhớ rõ ba em họ gì.”

Đổng Dịch nghe giọng nói đầy hưng phấn của cậu, bước lên một bước ôm cậu từ phía sau, “Tiểu Khoa… Năm đó sau khi em bị bắt vì gây thương tích, có trở về trong thôn không?”

Lưu Khoa nghe vậy, trong nháy mắt cơ thể cứng đờ, rồi khôi phục tự nhiên rất nhanh, nhún nhún vai muốn Đổng Dịch buông cậu ra, tiếc là không được, cậu bất đắc dĩ chịu thua, rửa cái nồi chuẩn bị nấu món tiếp theo, trả lời, “Không có, em làm lễ tang cho ông nội xong, liền đi tìm anh trai, sau khi bị bắt em nhận tội rất nhanh, rồi luôn bị giam trong tù. Khi được ra tù em có về tảo mộ ông nội, nhưng chưa đi đến thôn, cùng ngày đã rời đi. Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”

Đổng Dịch lắc lắc đầu, giơ tay nắm tay cậu cùng nhau xào rau, nói sang chuyện khác, “Chỉ là nghe anh trai em nói chuyện năm đó, đột nhiên nhớ đến… Tiểu Khoa, em muốn tổ chức hôn lễ ở đâu? Chọn ngày vào tháng sau được không?”

“Tôi không đồng ý.” Trình Thiên cầm ấm trà xuất hiện ở cửa phòng, lạnh lùng nói, “Nếu cậu muốn Tiểu Khoa bị dầu bắn trúng thì cứ tiếp tục ôm đi, ở nhà trước mặt người lớn mời khắc chế một chút.”

Lưu Khoa đỏ mặt, tránh Đổng Dịch ra, cúi đầu xào rau.

Đối phương là anh trai của Tiểu Khoa, phải kính trọng.

“Chuyện ngày kết hôn chúng ta bàn sau.” Đổng Dịch đứng thẳng cơ thể, xoay người lấy cái sạn trong tay Lưu Khoa, nói tiếp, “Để anh làm tiếp, em đi xếp bát trước, chuẩn bị ăn cơm.”

Trình Thiên từ chối cho ý kiến, đặt ấm trà xuống hướng Lưu Khoa ngoắc ngoắc ngón tay, rồi xoay người ra khỏi phòng bếp.

Lưu Khoa quay đầu nhìn Đổng Dịch.

“Đi đi.” Đổng Dịch giơ tay sờ sờ đầu cậu, “Cơm rất nhanh sẽ xong.”

Lưu Khoa xoay người ôm hắn, dụi đầu vào bả vai hắn nói, “Đổng Dịch, anh thật tốt.”

“Vậy đêm nay ngủ chung với anh nha?”

Lưu Khoa vụt một cái rụt về, quay người chạy mất.

Đổng Dịch thấp giọng cười mắng, “Nhóc láu cá.”

Bầu không khí khi dùng bữa trưa hơi kỳ quái, Trình Thiên và Đổng Dịch tương đối trầm mặc, Lưu Khoa thấy vậy hơi sốt ruột, cố gắng gợi chuyện, muốn làm bầu không khí ấm lên. Trình Thiên là một người anh trai tốt thương yêu em trai, Đổng Dịch cũng là một người yêu tốt, hai người trao đổi ánh mắt, cuối cùng gắng gượng đè nén địch ý và chán ghét lẫn nhau, bắt đầu cố gắng nói chuyện với đối phương… Tuy nội dung cuộc nói chuyện làm Lưu Khoa muốn biến mất khỏi cuộc đời này cho xong.

“Tiểu Khoa còn nhỏ, không thích hợp kết hôn sớm như vậy.”

“Trên pháp luật Tiểu Khoa đã qua tuổi kết hôn sáu năm.”

“Tôi đang nói tuổi tâm lý. Cậu đã dẫn Tiểu Khoa ra mắt người lớn nhà cậu chưa?”

“Tuổi tâm lý của Tiểu Khoa cũng đủ để kết hôn rồi. Tết năm nay sẽ đi gặp.”

Trình Thiên lạnh lùng liếc Đổng Dịch một cái, thay đổi đề tài, “Cậu quen biết Tiểu Khoa khi nào?”

“Mười năm trước, bạn thời trung học.”

Động tác gắp đồ ăn của Trình Thiên dừng lại, đặt đũa xuống nhìn Đổng Dịch, “Khi nào thì cùng một chỗ?”

“Mười năm trước.” Đổng Dịch cũng đặt đũa xuống.

Tin tức này hoàn toàn khác với chuyện Trình Thiên tra được, hắn nhìn Lưu Khoa, “Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng.”

Lưu Khoa đảo mắt nhìn hai người, cũng ngoan ngoãn đặt đũa xuống, kể lại chuyện năm đó, cố gắng nói ngắn gọn đơn giản, cuối cùng kết luận, “Cho nên mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.”

Trình Thiên trầm mặc một lúc, lại nhìn về phía Đổng Dịch, “Cậu là nhà văn?”

Đổng Dịch gật đầu.

“Trong nhà có mấy người? Cha mẹ cậu có ý kiến gì với chuyện cậu kết hôn với đàn ông không?”

“Cha mẹ tôi đã ly hôn và có gia đình riêng, họ sẽ không can thiệp vào sinh hoạt và chuyện tình cảm của tôi, ông bà nội ngoại cũng rất ủng hộ tôi tìm bạn đời ổn định cuộc sống, hiện tại tôi đang sống cùng chú tôi, Tiểu Khoa đã gặp qua.”

Trình Thiên nhìn về phía Lưu Khoa, cậu vội vàng gật đầu nói, “Chú Tiền đối xử với em tốt lắm.”

Cục Ngốc ăn no phe phẩy cái đuôi chạy tới, Trình Thiên nhấc chân nhẹ nhàng đẩy nó ra, lại cầm đũa lên, “Ăn cơm trước đi.”

Hai người mò không ra suy nghĩ của Trình Thiên, liếc nhìn nhau rồi ngoan ngoãn cầm đũa ăn cơm.

Sau khi ăn xong Trình Thiên cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, Lưu Khoa tiễn hắn xong muốn đi rửa bát, lại bị Đổng Dịch kéo lại.

“Tiểu Khoa.” Đổng Dịch vuốt ve mu bàn tay của cậu, đến gần cụng trán hai người vào nhau, khóe miệng nhếch lên, “Em đồng ý tái hợp với anh rồi đúng không?”

Lưu Khoa chịu đựng xấu hổ lúng túng nhìn thẳng hắn, gật gật đầu.

Đổng Dịch căng thẳng trong lòng, rồi đột nhiên thả lỏng, không chút do dự ôm cậu vào lòng, đè gáy cậu cúi đầu hôn xuống.

Lưu Khoa sửng sốt, sau đó vòng tay ôm lại hắn ngửa đầu hôn trả.

Vẫn luôn bị cự tuyệt chưa từng được thỏa mãn, Đổng Dịch lập tức kích động, kéo Lưu Khoa ngã xuống ghế sô pha, đặt cậu dưới thân, vuốt ve gương mặt cậu, làm nụ hôn ngày càng sâu. Lưu Khoa run rẩy, nắm chặt lưng áo hắn, cẩn thận đáp lại nụ hôn này.

Cục Ngốc ngậm một cục vải nhỏ chạy tới, thấy hai người đều nằm trên ghế sô pha, hơi nghi ngờ nghiêng đầu nhìn, sau đó hướng Đổng Dịch kêu hai tiếng ẳng ẳng, nhả cục vải ra bắt đầu chạy đến sô pha, ý đồ cứu cậu chủ đang bị “bắt nạt” trên ghế.

Hai tên độc thân nhiều năm quyết định không thèm để ý đến nó, tiếp tục hôn đến quên trời quên đất, Cục Ngốc tức giận, nhảy dựng lên dùng hết sức đụng mạnh vào chân Đổng Dịch đang quỳ trên ghế sô pha, kết quả người bị đụng không đau tí nào, còn nó thì bị choáng váng ngã xuống.

Đầu óc Đổng Dịch đang bị sắc đẹp mê hoặc rốt cuộc tỉnh táo lại, lưu luyến không rời lùi ra một chút, sờ sờ khóe mắt ửng đỏ và mái tóc bị cọ rối tung của Lưu Khoa, thả lỏng cơ thể ngã lên người cậu, chôn mặt trong bả vai cậu cọ cọ, “Tiểu Khoa, Cục Ngốc bị choáng váng kìa.”

“Hửm?” Lưu Khoa vẫn còn hơi mơ màng.

“Nó đụng anh.” Đổng Dịch hơi nhỏm dậy, vươn cánh tay dài chụp lấy Cục Ngốc đang choáng váng nằm lơ mơ trên thảm lên, cười nắm móng vuốt của nó, “Chó y như chủ, đều ngốc như nhau.”

Lưu Khoa đã thanh tỉnh, liếc nhìn Đổng Dịch, lại quay sang nhìn Cục Ngốc, vươn tay nhéo mặt Đổng Dịch nói, “Anh mới ngốc! Nó cũng là chó của anh đó!”

Đổng Dịch nhẹ cười ra tiếng, gật đầu nói, “Ừ, nó là chó của chúng ta.”

Lưu Khoa cũng cười, vẻ mặt dần dịu dàng, “Đổng tiểu Dịch, anh thật ngốc.”

Đổng Dịch đặt Cục Ngốc qua một bên, lại hôn xuống, “Anh chỉ ngốc trước mặt em.”

Trong nhóm chat.

Đổng Dịch: Chó con thật ngốc, nhưng bà Đổng của tôi không chê [ hình ].

Cổ Tấn đặt điện thoại xuống, nhíu mày nghi ngờ, “Tại sao tôi lại cảm thấy tin nhắn của ông chủ hôm nay đặc biệt, đặc biệt… gì nhỉ?”

Liễu Kim buông tài liệu ra, cầm điện thoại mở wechat ra nhìn, quyết đoán nhấn like, rồi trả lời: Ông chủ, năm sau có mấy ngày tốt rất thích hợp kết hôn, bây giờ bắt đầu chuẩn bị lễ phục được chưa?

Đổng Dịch: Liên hoan cuối năm ở đặt ở nhà hàng Bát Bảo Trai, ông bà chủ mời mọi người.

Đồng thời trong khung chat riêng.

Đổng Dịch: Gửi ngày cho tôi xem, có thể bắt đầu liên hệ may lễ phục.

Liễu Kim vừa lòng buông điện thoại xuống, Cổ Tấn trừng mắt nhìn hắn, kinh ngạc nói, “Cuối cùng ông chủ đã theo đuổi được bà chủ rồi sao? Trời đất trời đất, thật không thể tin được, mấy hôm trước hai người còn không được tự nhiên.”

Màn hình di động lại sáng lên, tin nhắn nhảy ra trong nhóm chat, Mập Mạp ngồi đối diện hai người đột nhiên nhảy lên, “Má ơi, ông chủ phát lì xì thật nhiều, mau lấy mau lấy, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết nha!”

Liễu Kim giơ tay ấn cái cằm Cổ Tấn sắp rơi xuống đất trở về, cầm điện thoại đứng dậy, “Nhà hàng Bát Bảo Trai rất khó đặt chỗ, không muốn bị ông chủ hung hăng làm thịt thì cậu nhanh đi đặt chỗ đi.”

Cổ Tấn hoàn hồn, hét một tiếng vụt đứng lên chạy về phòng làm việc của hắn.

Một giờ sau, Trình Thiên cầm một túi lớn thức ăn và đồ chơi cho chó trở lại, Cục Ngốc nhanh chóng bị mua chuộc, vây quanh Trình Thiên xoay vòng vòng. Đổng Dịch thấy thế đen mặt, rõ ràng hắn cũng mua cho Cục Ngốc không ít, tại sao con chó này chỉ không thân thiết với một mình hắn?

“Anh đã gọi công ty trang trí nội thất, chắc ngày mốt họ sẽ đến.” Trình Thiên vuốt ve Cục Ngốc, đứng dậy nhìn Lưu Khoa nói tiếp, “Tóm lại ở nhà thuê không thoải mái, hai người cũng chưa kết hôn, như vậy không thích hợp.”

Đổng Dịch rất muốn phản bác lại, nhưng bất đắc dĩ không có lập trường.

Lưu Khoa sờ sờ chìa khóa trong túi áo nói, “Vậy trước khi nhà được sửa sang xong…”

“Em ở đây.” Trình Thiên không chút nể tình dập tắt khả năng tiếp tục ở chung của hai người, quyết định sự việc một cách nhanh chóng, “Tiểu Khoa, hai anh em chúng ta bị chia cắt từ nhỏ, sau này em và Đổng Dịch kết hôn xong sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau, cho nên trước khi em kết hôn, nên ở chỗ anh có thể nhìn thấy.”

Lưu Khoa lập tức mềm lòng.

“Được.” Lưu Khoa thay Lưu Khoa trả lời, vô cùng tự giác nói, “Lát nữa tôi trở về thu dọn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của Tiểu Khoa mang đến, những thứ khác chờ căn nhà trang hoàng xong sẽ dọn đến sau.”

Lưu Khoa giữ chặt tay hắn, “Đổng Dịch…”

“Anh sẽ đến thăm em mỗi ngày.” Đổng Dịch nắm lại tay cậu, trấn an nhéo nhéo, “Nhớ anh thì gọi điện thoại.”

Lưu Khoa ngoan ngoãn gật đầu.

Đối với kết quả này, Trình Thiên hết sức hài lòng, “Cứ như vậy đi, anh còn có việc phải giải quyết, hai đứa cứ tự nhiên.” Nói xong trực tiếp đi lên lầu.

Lưu Khoa xoay người đối mặt Đổng Dịch.

Đổng Dịch rất tự giác dính sát lại, ôm lấy cậu lắc lư, “Em đồng ý thu nhận anh không?”

“Cái gì?”

“Sau khi nhà của em trang hoàng xong, em có đồng ý thu nhận anh không?”

Lưu Khoa lập tức hiểu được ý tứ của hắn, dùng sức gật đầu, “Tất nhiên nguyện ý.”

Đổng Dịch ôm cậu càng chặt, đè nén cảm giác không nỡ rời xa xuống.

Hai người trở về thu dọn một chuyến, thuận tiện giải thích tình huống với chú Tiền. Mọi người dùng bữa tối bên ngoài, sau khi ăn xong Lưu Khoa theo Trình Thiên rời đi trước, Đổng Dịch nhìn hai người lái xe thể thao biến mất trong màn đêm, giật giật ngón tay, rồi một mình lái xe về.

Một đêm nhiều người bị mất ngủ, trong nhà 2602 Đổng Dịch không ngủ được, Lưu Khoa trong căn nhà số 69 cũng tương tự. Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đang ở chung một chỗ đột ngột tách ra, làm bọn họ trằn trọc không yên, không cách nào ngủ được.

Đổng Dịch đứng dậy, đi đến thư phòng căn hộ 2601, cầm cái hộp giấy mà Lưu Khoa đã giấu, cẩn thận mở ra.

Lưu Khoa xuống lầu rót ly sữa uống cho dễ ngủ, phát hiện có ánh đèn trong phòng khách chiếu ra. Cậu nghi hoặc đến gần, thấy Trình Thiên đang mặc áo ngủ ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là một ấm trà đã lạnh.

“Anh?”

Trình Thiên hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn cậu, cảm xúc u ám trong mắt từ từ tiêu tán, nở nụ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngủ không được sao? Lại đây, ngồi với anh.”

Lưu Khoa đi qua ngồi xuống, hơi khẩn trương. Hai người ngồi rất gần, có thể ngửi được mùi sữa tắm của đối phương.

“Mẹ cũng không thích ăn cay.” Trình Thiên đột nhiên mở miệng, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, “Và rất thích ăn chua, đặc biệt là quả mơ.”

Lưu Khoa nghiêng đầu nhìn hắn.

“Lúc sắp kết thúc sinh mệnh của mình, mẹ thường xuyên giật mình tỉnh giấc, sau đó ôm anh khóc, nhỏ giọng gọi biệt danh của em… Mẹ rất nhớ em.” Trình Thiên nắm chặt tay Lưu Khoa, đầu ngón tay lạnh lẽo đặt lên mạch đập của cậu, “Có đôi khi mẹ sẽ bất ngờ vuốt tay anh như vậy, muốn xác nhận xem anh còn sống hay không… Em có biết tại sao mẹ lại nhảy lầu không?”

Tay Trình Thiên rất lạnh, Lưu Khoa nhịn không được nắm lại tay hắn, sau đó cũng áp bàn tay kia lên, muốn giúp hắn sưởi ấm.

“Mẹ mang thai.” Trình Thiên rũ mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, giọng nói chậm rãi, vì duy trì một tư thế quá lâu mà cơ thể hơi cứng ngắt, nhưng trong lòng dần dần ấm áp, “Mẹ không muốn lại sinh thêm một đứa con cho Hứa Kiến Quốc. Thật ra anh cũng không rõ, bên ngoài có rất nhiều phụ nữ nguyện ý sinh con cho hắn, tại sao hắn lại bám lấy mẹ không buông.”

Bàn tay Lưu Khoa căng thẳng.

“Có lẽ bản thân Hứa Kiến Quốc cũng không phát hiện ra, dục vọng chiếm hữu của hắn đối với mẹ đã lên đến mức độ biến thái. Hắn rất để ý sự tồn tại của em, vì đó là bằng chứng mẹ đã hoàn tâm toàn ý yêu thương người khác.” Cơ thể Trình Thiên đột nhiên nghiêng một bên, dựa đầu vào bả vai Lưu Khoa, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, “Thành Thành, anh hơi mệt.”

Lưu Khoa ngồi yên, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi, em ở đây với anh.”

“…Thành Thành, thật tốt mẹ đã sinh ra em.” Cơ thể Trình Thiên dần dần thả lỏng, hơi thở cũng trở nên đều đặn.

Lưu Khoa nhìn cánh tay lộ ra khỏi áo ngủ của hắn, thật gầy, cậu kiềm nén tiếng thở dài, “Cực khổ rồi, anh trai.”

_____________________________________

Cục Ngốc đâu có ngốc, khôn thấy mồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK