• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Only_U

Lưu Khoa cầm điện thoại ra mở tấm ảnh David đã điều tra được để xác nhận, giương mắt nhìn về phía tên trung niên mập mạp ngồi trên ghế dài, vẻ mặt trầm xuống, “Lưu Nhân.”

Tiếng vỗ tay hoan hô đột nhiên vang lên, âm nhạc truyền đến, ca sĩ trên sân khấu bắt đầu hát.

“Đừng xúc động.” Đổng Dịch đè vai cậu lại, nhíu mày nói, “Hôm nay đã nói chỉ nhìn, không được làm bậy.”

Lưu Khoa giãy dụa, “Nhưng mà hắn vừa nói…”

Trình Thiên đang ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy bước nhanh về phía ghế dài, trên đường đi thuận tay cầm một cái ghế dựa lên, đến nơi cầm ghế hung ác đập lên người Lưu Nhân, sau đó khi trong tiếng gào thét của mọi người, Trình Thiên tóm chặt đè Lưu Nhân vào lưng ghế, kề sát vào âm ngoan nói, “Mày nói ai là con hoang, hả?”

“Anh?” Trình Thiên đột nhiên bùng nổ làm Lưu Khoa chấn động, vội đứng dậy chạy tới. Đổng Dịch thấy thế cũng vội đi theo.

Lưu Nhân bị ghế đập choáng váng, bụng đau đầu cũng đau, tay chân giãy dụa loạn xạ, nghẹn đỏ cả mặt quát, “Từ đâu tới con rùa con la hét om sòm! Người đâu! Người đâu! Đánh chết hắn cho tao! Mày buông ra! Buông tao ra! Mẹ nó thằng điên này!”

Rầm!

Trình Thiên vung nắm đấm, đánh hắn phun một ngụm máu, không nói nổi mấy câu hung hăng nữa.

“Anh.” Lưu Khoa chạy tới kéo Trình Thiên ra, sự phẫn nộ đối với Lưu Nhân bị cảm xúc lo lắng cho Trình Thiên thay thế, lôi kéo người trấn an nói, “Đánh loại người như vậy không đáng, anh, anh có bị thương không?”

Trình Thiên nắm chặt cổ tay cậu, tay kia thì thò vào túi áo cầm ví ra, rút toàn bộ tiền trong ví ném lên mặt Lưu Nhân, vẻ mặt vẫn hung ác như cũ, “Đi rửa cho sạch miệng! Rác rưởi.” Nói xong kéo Lưu Khoa bước đi, giống như không muốn bị tên này làm bẩn mắt.

Đổng Dịch bước đến sau một bước, nhíu mày nhìn Lưu Nhân đang co quắp trên mặt đất. Anh vợ đánh người ta, hắn có cần phải giúp một tay hay không…

Một lúc lâu sau Lưu Nhân mới từ trạng thái nổ đom đóm mắt hoàn hồn, thấy còn một thân ảnh cao lớn đứng ở cách đó không xa, vừa sợ vừa tức giận, hàm hồ quát, “Khỉ ốm! Hổ Tử! Người đâu! Đánh cho tao! Đánh chết cái tên dám làm bừa trong địa bàn của tao!”

Mấy tên vây xung quanh hắn đã bị vẻ hung ác của Trình Thiên dọa sợ núp vào một góc từ sớm, làm gì còn có ai lo cho hắn.

Ánh đèn đảo qua, chiếu rõ bộ dáng dữ tợn và chật vật của Lưu Nhân lúc này, trong trí nhớ một thôn dân hùng hùng hổ hổ đi ngang qua, chậm rãi hòa làm một với tên đang co quắp nằm dưới đất này, ánh mắt Đổng Dịch trở nên sắc bén, vẻ mặt cũng trầm xuống, “Là mày.”

Lưu Nhân còn đang kêu gào, “Chính là ông nội Lưu của mày đây! Mày chờ đó, tao…”

Rầm!

Đổng Dịch rút chân, cười lạnh, “Rác rưởi, quả thật mày cần phải rửa sạch miệng.” Nói xong xoay người đuổi theo Lưu Khoa, về phần giải quyết hậu quả? A, rác rưởi không cần giải quyết hậu quả.

Bảo vệ quán bar lững thững đến, Khỉ ốm và đám người chạy trốn cũng lục tục bước ra, Lưu Nhân đẩy bàn tay Khỉ ốm đang đỡ hắn ra, cao giọng quát, “Báo cảnh sát! Báo cảnh sát cho tao! Tao muốn cho bọn chúng biết tay!”

Bảo vệ thấy khách bị đánh là hắn, lập tức thay đổi sắc mặt, khinh thường nói, “Báo cảnh sát cái gì, cảnh sát mà đến người bị bắt đầu tiên chính là mày! Không biết ông chủ nghĩ thế nào, vậy mà để một tên rác rưởi vô dụng làm bảo kê, dùng không được cái rắm gì còn cả ngày gây chuyện!” Nói xong xì một tiếng khinh miệt rời đi.

Lưu Nhân giận dữ muốn mắng chửi lại không cẩn thận đụng đến vết thương trên mặt, đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Khỉ ốm cẩn thận tiến lên hỏi, “Lưu gia, có báo cảnh sát không? Còn số tiền dưới đất này…” Nói xong đảo mắt nhìn mấy tờ nhân dân tệ rơi trên mặt đất, nuốt nuốt nước miếng nói, “Chỗ này đến hơn một vạn…”

Lưu Nhân trừng mắt, muốn mạnh miệng nói không cần, nhưng lời đến bên miệng lại sống chết không thốt ra được, nghẹn đỏ cả mặt sờ sờ bụng bị ghế đập vào đang ân ẩn đau, vừa tức vừa giả tạo quát, “Nhặt hết lên cho tao! Một đồng cũng không được thiếu! Chờ tìm được đám điên này tao sẽ bắt chúng nó ăn hết!”

Khỉ ốm phụ họa vài tiếng rồi ngồi xổm xuống nhặt, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.

Trình Thiên kéo tay Lưu Khoa bước xa dần khỏi quán bar náo nhiệt, áo khoác mở rộng bị gió đêm thổi bay bay, vạt áo bay lên thành một độ cong.

“Anh.” Lưu Khoa nhỏ giọng gọi hắn.

Trình Thiên dừng bước, xoay người kéo khăn quàng cổ xuống choàng cho cậu, nắm cổ tay cậu vuốt ve hai cái rồi mới buông ra, nghiêm túc nhìn thẳng cậu nói, “Thành Thành, em không phải là con hoang, em là con của mẹ, là em trai của anh, không phải con hoang, hiểu không?”

Lưu Khoa vội vàng gật đầu, “Em hiểu mà, em chưa bao giờ nghĩ mình là con hoang, anh, anh đừng khó chịu.”

Trình Thiên vươn tay ôm cậu vào lòng, vuốt ve gáy cậu, cảm xúc quay cuồng, giọng nói kiềm nén, “Thành Thành, anh sẽ giúp em tìm ba, em muốn gì anh đều cho em, đừng khóc, đừng khóc.”

Lưu Khoa ôm lại hắn, mũi chua xót, “Là anh mới đúng, anh đừng khóc.” Rõ ràng bàn tay đang run rẩy, rõ ràng giọng nói cũng thay đổi, lại mạnh mẽ cố gắng bình tĩnh. Con hoang… Có phải anh trai đã từng bị người ta mắng chửi như vậy không, nếu không tại sao lại có phản ứng lớn như thế. Lớn lên trong hoàn cảnh đó, anh trai đã phải trải qua những gì?

Đổng Dịch đứng cách hai người vài bước, đè nén ghen tuông trong lòng, nhớ lại gương mặt của Lưu Nhân, vẻ mặt Đổng Dịch ngày càng khó xem. Nếu năm đó người nói Lưu Khoa đã chết đúng là Lưu Nhân… Tên khốn chết tiệt!

Trên đường về khách sạn Trình Thiên vẫn luôn trầm mặc, Lưu Khoa vô cùng lo lắng.

“Anh không sao.” Trình Thiên đứng trước cửa phòng của hắn nhìn cậu không chịu rời đi, vẻ mặt đã dịu xuống rất nhiều, “Việc dời mộ cho ông Lưu không nên chậm trễ, em suy nghĩ một chút, nghĩ xem nên dời mộ ông nội đến đâu, còn giấy tờ chứng nhận thay đổi tên họ cũng phải mau chóng đi làm.”

Lưu Khoa gật đầu, “Em biết, vậy anh…”

“Uống rượu hơi đau đầu, anh đi ngủ trước.” Trình Thiên trấn an vỗ vỗ Lưu Khoa, nhìn Đổng Dịch nói, “Không được vượt rào.”

Đổng Dịch không ngờ Trình Thiên còn nhớ chuyện này, vẻ mặt cứng ngắt gật đầu, “Anh yên tâm đi.”

“Tôi không yên tâm chút nào.” Trình Thiên sặc hắn một câu rồi mới mở cửa vào phòng.

Lưu Khoa vẫn còn hơi lo lắng.

Đổng Dịch tiến lên ôm vai cậu, cố gắng lôi kéo lực chú ý, “Chuyện giấy chứng nhận đổi tên anh đã nói với chú Tiền, dùng nhân mạch của ông nội anh sẽ làm rất nhanh thôi. Đừng lo lắng, anh trai không có việc gì đâu.”

“Ừm.” Lưu Khoa gật đầu, đột nhiên xoay người ôm hắn, cọ cọ cằm lên bả vai hắn hỏi, “Đổng Dịch, tại sao năm đó anh lại chuyển đến đây.” Từ thành phố B đến tỉnh A thật sự rất xa.

Đây là lần đầu tiên Lưu Khoa chủ động ôm hắn ở một nơi công cộng như thế này, Đổng Dịch ghen tuông cả nửa ngày nay cuối cùng cũng được an ủi, vòng tay ôm lại cậu, cầm thẻ mở cửa phòng trong túi áo ra, ôm cậu vào phòng, vừa đi vừa trả lời, “Bắt thăm, xé bản đồ từng tỉnh của cả nước ra, sau đó nhắm mắt bắt một cái. Tiểu Khoa, ông trời đã giúp anh gặp được em.”

Lưu Khoa cười nói, “Chỉ có anh mới nói được như vậy.”

Đổng Dịch dựa vào trên tường, cúi đầu hôn môi trán của hắn, sau đó chậm rãi di chuyển xuống.

“Đổng Dịch.”

“Ừm?”

“Nên về ngủ đi.”

Đổng Dịch cho là sẽ cọ được phúc lợi gì, nghe vậy mặt tối sầm ôm cậu càng chặt hơn.

“Lát nữa anh trai em sẽ đến gõ cửa.”

Đổng Dịch vuốt sống lưng cậu, “Sẽ không đâu, chắc chắn anh ấy đã ngủ rồi.”

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lưu Khoa lấy ra liếc nhìn màn hình, cười một tiếng đưa màn hình di động tới trước mặt hắn, “Nhìn đi, điện thoại trước khi ngủ của anh em.”

Đổng Dịch bị nghẹn cúi đầu gặm cậu một cái, rồi buông cậu ra đi ra ngoài mở cửa phòng, lạnh lùng nhìn cửa phòng đối diện, sau đó xoay người trở về phòng hắn ở sát vách.

Điện thoại thức thời ngừng reo, Lưu Khoa mỉm cười hôn gió cánh cửa đối diện.

Ngày hôm sau ba người trở về thôn lần nữa, bàn chuyện di dời mộ với lão trưởng thôn.

“Các cháu nhìn thấy Lưu Nhân?” Lão thôn trưởng kinh ngạc, sau đó sốt ruột hỏi, “Tiểu Khoa, cháu có bị nó làm khó dễ không?”

“Không có, hắn không nhận ra cháu.” Lưu Khoa không tiện nói Lưu Nhân đã bị bọn họ đập cho đầu óc lơ mơ, đoán chừng còn không thấy rõ là ai đánh hắn, hàm hồ nói, “Nhưng hắn sẽ nhanh chóng biết được cháu đã trở về, hôm qua cháu nghe được hắn nói sẽ lén di chuyển mộ của ông cháu đi để uy hiếp cháu, cho nên…”

“Dùng mộ phần của ông cháu để uy hiếp cháu?” Lão thôn trưởng nghe vậy lại kích động đập bàn, “Súc sinh! Súc sinh! Ông, ông phải đánh chết nó! Thằng bất hiếu! Nó dám về ông đánh nó gãy chân!”

“Từ xưa có câu ngàn ngày bắt trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp.” Trình Thiên đột nhiên mở miệng nói, “Vẫn nên nhanh chóng di dời phần mộ của ông Lưu, đừng để tên rác rưởi kia quấy rầy sự thanh tịnh của ông. Ngài trưởng thôn, ông xem ngày nào di chuyển mộ phần thì tốt?”

Lão thôn trưởng bị giọng nói lạnh lẽo của hắn làm thanh tỉnh, nhíu mày suy nghĩ một lúc sau đó nói, “Di dời mộ phầnlà việc lớn, ông phải đi hỏi mấy cụ già trong thôn trước. Đúng rồi, Tiểu Khoa, cháu định dời mộ phần đến nơi nào?”

Lưu Khoa liếc nhìn Đổng Dịch một cái rồi mới trả lời, “Thành phố B ạ.”

Lão thôn trưởng kinh ngạc, “Thành phố B? Chỗ đó, chỗ đó không tốt, khi còn sống ông cháu chưa từng rời khỏi thôn, không có đạo lý sau khi chết lại rời xa cố hương…”

“Nhưng nếu dời mộ phần của ông Lưu đến nơi nào đó gần đây, tên khốn kiếp kia sớm muộn gì cũng thăm dò được nơi chôn cất mới, lén lút vụng trộm chạy đến làm bậy.” Trình Thiên cắt ngang câu nói của lão trưởng thôn, giải thích tiếp, “Thành phố B vẫn tương đối tốt hơn, sau này Tiểu Khoa sẽ sống ở đó luôn, ông Lưu ở nơi đó cũng không tính là cô đơn.”

Lưu Khoa gật đầu, nắm chặt tay của ông cam đoan nói, “Trưởng thôn, cháu sẽ chọn cho ông nội một nghĩa trang thật tốt, sẽ thường xuyên đến thăm ông nội.”

Lão trưởng thôn trầm mặc, thật lâu sau mới thở dài, lắc đầu nói, “Đều nói lá rụng về cội, nhưng chuyện này… Làm bậy a, đều do thằng bất hiếu kia… Chuyển đến gần cháu cũng tốt, tiết thanh minh cũng có người đến tảo mộ… Dời đi, ông đi tìm mấy cụ già trong thôn xem ngày.”

Trải qua cuộc thảo luận cả buổi chiều, rốt cuộc cũng chọn được ngày dời mộ, ngày 30. Thật ra hai ngày trước đều là ngày tốt có thể di dời mộ phần, nhưng lo lắng việc chuẩn bị cần nhiều thời gian, nên chọn ngày 30. Như vậy tro cốt của ông nội có thể đón năm mới ở nhà Lưu Khoa, cùng cậu ăn tết.

“Trong mấy ngày tết không nên chôn cất, cho nên tro cốt sẽ thờ cúng ở nhà nửa tháng.” Lão trưởng thôn viết viết vẽ vẽ ngày tháng lên giấy vàng, nói tiếp, “Sau tết nguyên tiêu, ngày tốt gần nhất là ngày 17, có thể chuẩn bị mộ phần trước ngày đó được không?”

“Không thành vấn đề.” Lưu Khoa nghiêm túc ghi nhớ kỹ những lời dặn phải thờ cúng và kiêng kị những gì của các cụ già, trả lời, “Đã chọn xong nghĩa trang, chỉ còn trở về giao tiền thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Lão thôn trưởng buông bút, cảm thán nói, “Lần này ông cháu đi, chắc đời này của ông không còn cơ hội đốt vàng mã cho ông ấy nữa. Mấy năm nay ông đi đứng ngày càng không tốt, ông của cháu chôn trên núi, một mình ông không đi lên nổi, rất ít khi đi thăm ông ấy, vốn muốn tết năm nay sửa sang lại phần mộ cho ông ấy, không ngờ lại là đưa ông ấy đi…” Nói xong đưa tay lau mắt, im lặng buồn bã.

Lưu Khoa cũng đặt bút xuống, an ủi nắm tay ông nhỏ giọng nói, “Cháu sẽ thường xuyên về thăm ông. Chờ cháu sắp xếp xong xuôi chuyện của ông nội, sẽ lái xe về đón ông đến chơi, điều kiện chữa bệnh ở thành phố B tốt hơn so với ở đây, sẽ trị được chân của ông.”

Lão thôn trưởng vội vàng xua tay, “Không cần không cần, đây là bệnh cũ tích lũy từ thời trẻ làm việc vất vả, trị không hết đâu.”

Lưu Khoa giữ chặt tay ông, lấy một cái thẻ ngân hàng trong túi ra đặt lên, “Đây là chút tấm lòng của cháu, cám ơn ông đã giúp đỡ cháu mấy năm nay, năm đó cháu ở tù vẫn luôn từ chối không chịu gặp khi ông đến thăm là cháu không hiểu chuyện, ông đừng giận cháu.”

“Cái này không được!” Lão thôn trưởng nhét cái thẻ về, nghiêm mặt nói, “Sao ông giận cháu được, ông chỉ sợ lúc ông xuống mồ rồi ông nội cháu sẽ oán trách ông không chăm sóc cháu chu đáo, cháu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, giữ lại đi! Cháu đã gọi ông một tiếng ông, ông có làm gì cho cháu cũng là chuyện đương nhiên, không thể nhận thù lao!”

“Đây là người làm con cháu như cháu hiếu kính ông.” Lưu Khoa kiên định đẩy cái thẻ qua, thấy trưởng thôn muốn phát giận, vội nói thêm, “Nếu ông không muốn nhận, cháu sẽ chia số tiền này ra, tết mỗi năm sẽ mua đồ dùng thực phẩm cho mấy cụ già neo đơn trong thôn, năm đó mọi người chăm sóc cháu không ít, hiện giờ cháu có chút tiền, ông để cháu báo đáp phần nào đi.”

Lão trưởng thôn dừng lại, nhìn cậu thở dài rồi nhận cái thẻ, “Cháu thật có lòng… Tiểu Khoa, nếu năm đó không xảy ra những chuyện kia thì thật tốt, ông nội cháu mà còn sống, hiện tại được hưởng phúc rồi, đáng tiếc, đáng tiếc a.”

Lưu Khoa miễn cưỡng cười cười, rũ mắt im lặng.

Trực tiếp hủy bỏ vé máy bay, đổi thành vé xe lửa. Không thể mang tro cốt lên máy bay, càng tuyệt đối không thể gửi vận chuyển, nên chỉ có thể ngồi xe lửa, rồi từ đó Lưu Khoa ôm tro cốt về nhà. Lưu Nhân đang ở bệnh viện dưỡng thương, vẫn không biết tình hình di chuyển mộ phần trong thôn.

“Đúng là rác rưởi vô dụng.” Trình Thiên lật một trang sách cười lạnh nói, “Bị đánh thành như vậy mà người đánh là ai cũng không biết a.”

Trong khung video đối diện, David nhìn Trình Thiên cười lạnh sợ đến mức run rẩy cả người, cơ thể giật giật, nhỏ giọng nói tiếp, “Đúng là Lưu Nhân đã biết chuyện Tiểu Khoa ở thành phố B, chuyện trộm ảnh lần trước náo loạn quá lớn… Tư liệu của Tiểu Khoa bị Thúy Hoa bán cho tám người, trong đó có hai người là fan, bốn người là khán giả có đam mê đặc biệt đối với giọng nói, còn hai người khác tôi chưa tra ra. Người đầu tiên mua tư liệu là Hạ Thanh, người cuối cùng chính là Lưu Nhân, hắn thấy được đoạn video Tiểu Khoa phát trực tiếp trên weibo, rồi phát hiện thân phận của Tiểu Khoa, nảy sinh ý đồ xấu.”

Đổng Dịch híp mắt, thản nhiên lặp lại, “Bốn người có đam mê đặc biệt với giọng nói, hai người không tra được.”

Giọng nói của David ngày càng nhỏ, giải thích tiếp, “Hiện tại chỉ có thể tra được nhiêu đó thôi, mấy khán giả này rất cẩn thận, dùng tên giả liên hệ với Thúy Hoa, địa chỉ IP cũng che đi, thời gian đã quá lâu, nên…”

“Cậu vất vả rồi.” Lưu Khoa đẩy gương mặt lạnh lùng của Đổng Dịch qua một bên, đến gần hỏi, “David, bây giờ cậu đang ở đâu? Lần trước anh Thụy có nói sẽ bay sang cám ơn cậu, hiện tại hai người đang ở chung hả?”

David trợn mắt, “Hoàn nói muốn bay qua cám ơn tôi? Không, không phải đánh tôi sao?”

Lưu Khoa nghi hoặc lắc đầu, “Không phải a, anh ấy nói được cậu giúp, muốn bay qua cám ơn cậu.”

David giơ tay bụm mặt, bắt đầu luống cuống, “Nhưng, nhưng hiện tại tôi đang ở thành phố B…”

Lưu Khoa cũng trợn mắt, “Cậu đang ở thành phố B? Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?”

“Ở một khách sạn gần sân bay, không phải các anh có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao…” giọng David ngày càng nhỏ, “Tôi sợ Hoàn lại vòng về đuổi theo, ở chỗ này cho tiện chạy trốn…”

Lưu Khoa: “…” Đứa nhỏ này, cậu lợi hại.

Tiếng gõ cửa vang lên, David quay đầu nhìn nhìn rồi hưng phấn đứng lên nói, “Cơm trưa tôi gọi đến rồi! Tiểu Khoa, anh chờ một chút tôi đi lấy cơm! Thức ăn của các anh thật sự quá ngon, đặc biệt là sườn chua ngọt! Ngon tuyệt!”

Lưu Khoa buồn cười lắc đầu, khoát tay để hắn đi nhanh.

David vui vẻ chạy đi, tiếng mở cửa truyền đến, ngay sau đó là một tiếng thét kinh hãi, “Anh, sao anh lại ở đây? A a a a a, Tiểu Khoa cứu mạng!”

“Gọi ai cũng vô dụng, lại đây!”

Ầm ầm ầm, bùm bùm bùm.

Hoàn Thụy nắm David xuất hiện trước màn hình, cả người tỏa ra hơi thở âm u, hướng bên này khoát tay, “Trở về sớm một chút, tôi đi dạy bảo thằng nhóc này trước.” Nói xong tắt video.

Trái quýt Lưu Khoa vừa cầm lên bị rơi xuống, “Anh, anh Thụy?”

Đổng Dịch nhặt trái quýt lên cúi đầu lột vỏ, “Nếu Lưu Nhân mua tư liệu của em, vậy chắc chắn hắn sẽ làm gì đó, bây giờ David bị Hoàn Thụy tóm đi rồi, chúng ta phải tự mình điều tra thôi.”

Trình Thiên đặt sách xuống đứng dậy, cầm áo khoác nói, “Tôi đi.”

Lưu Khoa hoàn hồn, đứng dậy đuổi theo, “Em đi với anh…”

“Không cần.” Trình Thiên cầm nắm cửa xoay người lại nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười, “Việc di chuyển mộ phần sẽ rất thuận lợi.” Nói xong mở cửa bước ra ngoài.

Lưu Khoa nhìn Trình Thiên cười như vậy càng lo lắng, cất bước muốn đi theo lại bị Đổng Dịch kéo lại, sau đó một múi quýt nhét vào miệng cậu, thắt lưng cũng bị ôm cứng, “Đừng lo lắng, anh ấy biết chừng mực.”

Lưu Khoa giãy dụa, cầm ghế đập người là có chừng mực sao.

“Có chừng mực hơn nhiều so với cầm dao ngồi khóc ven đường.”

Lưu Khoa ngừng giãy dụa, quay người trừng hắn, rồi cầm mấy múi quýt còn lại nhét vào miệng hắn, tức giận nói, “Ăn nhiều nói ít thôi, khốn nạn!”

Đổng Dịch ngậm quýt hôn xuống.

Trình Thiên đi sớm về trễ mấy ngày, hỏi gì cũng không nói, Lưu Khoa vội chuẩn bị chuyện di chuyển mộ phần, thấy trên người hắn không bị thương, cảm xúc cũng ổn định, Lưu Nhân cũng không truyền ra tin tức không tốt gì, liền an tâm không hỏi tiếp nữa.

Giữa trưa ngày 30, Lưu Khoa ôm hủ tro cốt mới quỳ trước ngôi mộ, chờ các cụ già trong thôn cẩn thận đào lên lộ ra một ngăn nhỏ bằng xi măng bên trong, Lưu Khoa tự cầm búa cạy mở ngăn nhỏ, lấy tro cốt bên trong đặt vào hủ tro cốt mới, cầm vải bố cẩn thận đặt lên, buộc thành một nút kết.

Bánh pháo nổ vang, các cụ già trong thôn niệm một đoạn điếu văn phức tạp, vung giấy trắng lên, đốt hương, bắt đầu vẩy rượu cúng tế. Lưu Khoa ôm hộp tro dập đầu mấy cái trước bia mộ, rồi bắt đầu đốt vàng mã.

Ánh nắng giữa trưa thật ấm áp, ngọn núi vẫn luôn vắng vẻ yên tĩnh vì chuyện di chuyển mộ phần mà có rất nhiều thôn dân đến, có người cùng tuổi nhận ra Lưu Khoa, đứng một bên nói gì đó, sau đó bị người lớn nghiêm mặt quát mắng mới yên tĩnh trở lại.

Một bé trai bụ bẫm đột nhiên từ chân núi chạy lên hô lớn, “Người xấu lại tới nữa! Người xấu mập mạp lại tới nữa rồi! Còn dẫn theo rất nhiều người!”

Động tác đốt giấy tiền vàng bạc của Lưu Khoa dừng lại, xoay đầu nhìn.

Trình Thiên đang đứng một bên nghe vậy trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, buông giấy trắng ra sờ đầu Lưu Khoa trấn an, “Nghi thức gần xong rồi, em mang ông Lưu vào xe trước, anh và Đổng Dịch đi xử lý Lưu Nhân.”

Lưu Khoa ngửa đầu nhìn Trình Thiên nhíu mày, “Anh.”

“Không có chuyện gì đâu.” Trình Thiên lại vỗ vỗ cậu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đổng Dịch rồi xoay người đi xuống núi. Đổng Dịch cũng đến trấn an vỗ vai Lưu Khoa, rồi đuổi theo Trình Thiên.

So với bọn họ yên tĩnh trao đổi, lão trưởng thôn bên kia kích động hơn nhiều, ông vừa nghe bé trai nói như vậy lập tức nóng giận, mảnh vải đen và một đóa hoa trắng đang cầm trong tay cũng bị siết chặt, chống gậy vừa đi vừa lớn tiếng mắng, “Súc sinh, nó còn có mặt mũi trở về! Hôm nay tôi phải thay mặt ba nó dạy bảo nó! Mọi người nhìn cho kỹ, nhìn cái tên súc sinh không có lương tâm kia! Cái thứ đồ vô liêm sỉ đoạn tử tuyệt tôn, tôi đánh chết nó!”

Con trai của trưởng thôn vội buông giấy trắng ra đến đỡ ông, mặt mày cũng đen thui, hướng mấy thanh niên trai tráng phía sau hô lớn, “Cầm gậy lên, lần này chúng ta phải đánh cho đến khi Lưu Nhân nhớ đời mới thôi!”

Mấy thanh niên dồn dập đáp lời, tiện tay cầm ít thứ làm vũ khí, ào ào một đám người khí thế hùng hổ đi theo. Trong nháy mắt, trên núi nhỏ chỉ còn lại Lưu Khoa và một ít phụ nữ đứng tại chỗ. Vợ thôn trưởng đi tới nâng Lưu Khoa dậy nói, “Trước tiên mang ông cháu thu xếp cho ổn thỏa, đừng để tên súc sinh kia kinh động ông cháu.”

Lưu Khoa rũ mắt nhìn hủ tro cốt trong ngực, nghe tiếng quát tháo vang lên dưới chân núi, lắc lắc đầu, “Có một số việc phải để ông nội nhìn cho rõ.” Nói xong hướng mộ bia cũ kia lạy một cái rồi ôm hủ tro cốt đi xuống núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK