Từ đả kích ma quỷ ở tỉnh H trở lại đả kích vật lý ở B thị, Lưu Khoa hít sâu một hơi bầu không khí quen thuộc, phì phì hai cái phun hạt cát trong miệng ra, sau đó đeo khẩu trang và kính mát, kéo va ly đơn giản đi tàu điện ngầm về nhà trọ.
Căn hộ gồm một phòng khách một phòng ngủ vừa lộn xộn vừa thoải mái ấm áp đột nhiên trở nên chướng mắt không chịu nổi, áp phích tự làm dán trên tường, trên kệ sách là hơn mười bộ sách từ bản in đầu tiên cho đến tái bản bìa cứng được bao bìa cẩn thận, trên bàn là thẻ kẹp sách tự làm, các loại sách bình luận, các sơ đồ phác thảo…Những đồ vật này trước đây làm Lưu Khoa vui vẻ, giờ nhìn thấy chúng cậu chỉ có hậm hực tức giận.
“Hòa Tam Thập.” Cậu bỏ túi xách xuống, nhặt sơ đồ phác thảo bay dưới đất lên, căm hận vò thành một cục ném ra ngoài, “Tám năm trước xuất bản quyển sách đầu tiên anh mới hai mươi tuổi, Hòa – ba – mươi cái gì! Lấy bút danh lung tung cái gì! Già mồm cãi láo! Đồ lừa đảo!”
Cậu luôn nghĩ thần tượng của mình là một ông chú trung niên, kết quả…Hiện thực thật tàn khốc!
Cục giấy rơi xuống thảm phát ra tiếng ma xát rất nhỏ, cậu bước lên muốn lấy mấy quyển sách bỏ vào thùng rác, nhưng khi nhìn các loại nhãn mác trên đó lại do dự buông tay.
Tám năm, từ các chuyện hệ liệt đến trinh thám kinh dị, từ các truyện ngắn trên tạp chí đến các truyện dài, hiện tại đến cuốn sách mới <Mối tình đầu đã mất> chỉ vừa công bố đã gây chấn động, cậu đọc những quyển sách người này viết, bị chọc cười, bị cảm động, thậm chí vì những thống khổ của nhân vật chính mà đồng cảm. Tròn tám năm, để ý đến văn chương của người này như đã thành bản năng.
Khi biết thần tượng luôn ẩn sau những quyển sách cuối cùng cũng đồng ý tổ chức ký tặng sách, Lưu Khoa kích động đến nỗi vài ngày không ngủ được, chỉ tiếc cậu chờ mong trông ngóng lâu như vậy nhưng lại không có được kết quả viên mãn. Vậy mà lại là Đổng Dịch, vì sao lại là Đổng Dịch? Bút danh Hòa Tam Thập không hề giống loại tên Đổng Dịch sẽ dùng…
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, Lưu Khoa xoay người rút từ giá sách ra một cuốn có bài phỏng vấn Đổng Dịch, mở đến trang cuối cùng.
[Bút danh của ngài có ý nghĩa đặt biệt gì không?]
[Có, tôi lấy tên này vì kỷ niệm của một người bạn cũ.]
[Có thể tiết lộ người bạn này là ai không?]
[Thật có lỗi.]
[A, vậy…Người bạn cũ này có ý nghĩa thế nào với ngài?]
[ Vận may của cả đời tôi đều dùng để gặp cậu ấy.]
Lưu Khoa hơi hoảng hốt buông tập truyện ngắn, ngồi xuống thảm.
_____ Lưu Khoa, tên viết sai rồi.
_____Hả? Sai chỗ nào?
_____Chữ Khoa, chỗ đó chỉ có hai nét.
_____Ồ, em cố ý đó, anh không thấy nhìn vậy rất ngầu sao?
_____Sửa lại.
_____Không sửa.
_____Vậy làm đề thi này đi.
_____Được rồi được rồi, em nói thật. Không phải tại ngầu, bởi vì ông nội em luôn nói chữ Khoa có ba nét, em vì làm ông vui…Nhưng em thề, lúc viết thư cho ông nội mới cố tình viết sai! Đừng bắt em làm đề thi mà! nha!
Hòa Tam Thập, chữ Khoa nhiều một nét…Thì ra là như vậy. Cậu ngửa đầu nhìn gáy sách trên kệ, ánh mắt dừng ở mấy chữ ” Hòa Tam Thập ” trên đó, mũi chua xót, chật vật che mắt lại.
*Chữ Khoa trong tên Trình Khoa là chữ này: 科
Bút danh c ủa anh Đổng là Hòa Tam Thập, viết thế này. 禾三十, vốn dĩ chữ Khoa( 科) g ồm chữ hòa( 禾) ghép với bộ đẩu ch ỉ có hai nét chấm ( 斗), nhưng ông nội bạn ý lại nói phải có 3 nét chấm mới đúng, thế nên sẽ có chữ hòa( 禾), 3 nét chấm tách ra thành chữ tam ( 三), phần còn lại của chữ đẩu là chữ thập ( 十) nha.
Vậy thì sao chứ, bút danh này thì tính cái gì! Không phải nói trừ đoạn ký ức kia thì hai người cũng không hiểu rõ nhau sao? Vì sao lại lấy bút danh này? Vì sao lại xuất hiện? Vì sao Hòa Tam Thập lại là anh?! Đi du học là hiểu lầm, thư tình là hiểu lầm, nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, vậy những đau khổ mà cậu phải trải qua là cái gì? Hiện tại lại đau khổ vì cái gì? Là chuyện cười sao? Là chuyện cười đúng không?
Cậu buông tay xuống dựa vào giá sách, cong chân ôm chặt chính mình.
Khi máy bay đến B thị thì trời đã tối mịt, Đổng Dịch đuổi Cổ Tấn đi, bắt taxi ngồi lên rồi cầm danh thiếp của Lưu Khoa ra.
“Nhân viên khảo nghiệm game.” Hắn vuốt thẳng danh thiếp của cậu, lướt nhìn hàng chữ nhỏ bên dưới, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng: “ID internet, Chu Dịch là kẻ lừa đảo.”
_____Ông nội đặt tên Lưu Khoa là muốn sau này em làm nhà khoa học, còn anh? Dịch có nghĩa gì đặt biệt không?
_____Ông nội anh thích <Chu Dịch>
_____ Chu Dịch là ai? Bà nội anh à?
_____< Chu Dịch > cũng là <Kinh Dịch>, là sách.
_____Hả?
_____Làm thêm hai bài thi đi.
_____Hả?
“Ngốc muốn chết.” Đổng Dịch kẹp danh thiếp vào ví, nghiêng đầu nhìn những ánh đèn không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt từ từ trở nên dịu dàng, “Không có gạt em, làm sao có thể lừa em được…”
Cổ Tấn thật tuyệt vọng, lúc biết ông chủ cho mình nghỉ phép nửa năm.
“Bản quyền phim điện ảnh của <Mối tình đầu đã mất> đã bàn xong, lúc này anh nghỉ phép những người khác sẽ phát điên đó.”
“Nói với bọn họ cuối năm nay tiền thưởng tăng gấp đôi.”, Đổng Dịch mở phần mềm phát sóng trực tiếp đã được download cài đặt trước ra, vẻ mặt nghiêm túc tìm tòi rồi nhập vào dãy số đã thuộc làu, chờ một chút rồi nhẹ nhàng xác nhận. Hình ảnh thay đổi, thông tin của chủ bá nhảy ra, lúc này đang có buổi phát sóng trực tiếp.
Mắt Đổng Dịch sáng lên, điều chỉnh tư thế ngồi, nhớ tới Cổ Tấn vẫn còn ở đây, tự cho là kín đáo lấy tay che màn hình ipad, giương mắt nhìn về phía Cổ Tấn, thản nhiên nói: “Tôi đã gọi Liễu Kim trở lại, phim điện ảnh giao cho hắn phụ trách, cậu nghỉ ngơi vài ngày, về nhà chăm sóc cha mẹ đi.”
Cổ Tấn càng tuyệt vọng hơn: “Liễu Kim là giám đốc tài vụ mà ông chủ, hơn nữa anh còn hai truyện ngắn chưa viết xong, tạp chí đã thúc giục, còn kế hoạch của sách mới, anh thật sự không thể nghỉ…”
“Truyện ngắn ngày mai sẽ giao, mấy phần còn lại sẽ gửi qua hộp thư, cậu tìm lý do thay đổi thời hạn đăng bài để có thể kéo dài được nửa năm. Kế hoạch ra sách mới tạm dừng lại, tôi sẽ nói với bên ngoài là hết ý tưởng cần đi ra ngoài giải sầu tìm linh cảm mới.”, Đổng Dịch nói nhanh sau đó chỉ chỉ phía cửa: “Bây giờ, cậu có thể đi nghỉ phép rồi.”
Cổ Tấn kinh hãi sau đó mừng rỡ: “Anh, anh có bài dự trữ trong nửa năm? Lần trước tôi hỏi anh nói hết rồi mà.”
Đổng Dịch thấy hắn không hiểu ý mình, dứt khoác đóng ipad, đứng dậy ra khỏi thư phòng. Trợ lý quá ngốc, muốn đổi người khác quá.
Cổ Tấn trừng mắt nhìn Đổng Dịch bỏ đi không thèm quay đầu, đấm ngực thở sâu. Kiếp trước hắn tạo nghiệt gì mà kiếp này gặp phải một ông chủ như vậy!
Sô pha, cà phê, ánh nắng ấm áp, thật hoàn mỹ.
Đổng Dịch điều chỉnh tư thế, tự cho là góc độ này đẹp trai nhất, mở buổi phát sóng trực tiếp ra.
“Tốc độ không tồi, tôi rất thích đồ họa game này, mọi người thì sao?”
Âm thanh quên thuộc từ loa truyền đến, Đổng Dịch hơi híp mắt, vươn tay ngoáy ngoáy lỗ tai. Ồ, giọng Tiểu Khoa vẫn dễ nghe như vậy, đặc biệt là lúc…lúc đó, thật hấp dẫn mê người. Tâm trí không tự giác nhớ lại đoạn ký ức không hài hòa năm xưa, Đổng Dịch nghiêm mặt, càng tập trung nhớ lại, vẻ mặt hắn lại càng nghiêm túc.
“Tôi cũng yêu thích mọi người, được rồi, đừng náo loạn nữa. Tổng kết lại, các tình tiết nội dung và tính năng của trò chơi hôm nay đều không tệ, nhưng âm thanh có chút khuyết điểm, là một game bạo lực khủng bố, hệ thống âm thanh càng phải được chăm chút nhiều hơn các game bình thường khác.”
Đổng Dịch hoàn hồn, nhìn về phía màn hình trực tiếp, nhíu mày. Thích ai? Em thích ai? Hơn nữa, sao trên màn hình lại là cái mặt nạ quỷ u ám này? Lưu Khoa đâu? Hiện tại không phải chủ bá luôn lộ diện sao?
*Chủ bá là người chủ của kênh phát sóng trực tiếp.
Một bình luận “Chủ bá cầu hẹn hò” đột nhiên chạy ngang màn hình, Đổng Dịch dựng phắt dậy, ánh mắt đầy sát khí: “Mày dám!”
Sau đó vô số bình luận “Chủ bá cầu hẹn hò cầu moa moa moa” điên cuồng chạy ra.
Đổng Dịch tức muốn điên lên, hắn tìm chỗ đăng bình luận, dựa vào tốc độ đánh chữ siêu việt đó giờ, vèo vèo gõ một hàng, bấm gửi đi.
[Bạn chỉ là khách, không thể gửi bình luận.]
What?
Hình ảnh trò chơi biến mất, sau đó biến thành màn hình máy tính bình thường, giọng nói Lưu Khoa lại vang lên: “Tôi có thể thấy được sự nhiệt tình của mọi người, chân thành cám ơn. Ngoài ra, hai ngày nay tôi đang tìm phòng mới để chuyển nhà, nên sẽ dừng phát sóng vài ngày, các bạn có việc gì có thể vào weibo của tôi để liên lạc. Buổi phát trực tiếp hôm nay dừng ở đây, hẹn gặp lại các bạn.”
Ào ào ào, một đống quà tặng nhảy ra, sau đó trên màn hình xuất hiện một bình luận vô cùng nổi bật “Không tặng quà là cá mắm!!! Kiên quyết không làm cặn bã chơi xong không trả tiền!!! Mọi người mau dâng quà tặng!!!”
Vì thế quà tặng nhảy ra ngày càng nhanh.
Đổng Dịch buông màn hình ra, chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm màn hình từ từ tối đen, lấy điện thoại gọi cho Cổ Tấn.
“…Ông chủ, tôi ở ngay phòng bên cạnh, anh không cần gọi điện thoại.”
“Quà tặng là cái gì?”
“Cái gì?”
“Quà tặng?” Đổng Dịch chọt chọt màn hình ipad, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi muốn chơi cái này.”
“…”
Lưu Khoa tắt máy tính, đứng dậy hoạt động cái cổ cứng ngắc, bắt đầu thu dọn hành lý.
Tất cả sách trên kệ đã được xếp vào thùng, những quyển sách này đã bên cậu tám năm, thật không nỡ bỏ, nhưng cũng không thể bình tĩnh đối mặt với chúng được, đơn giản nhất là đem cất hết đi. Căn nhà một phòng ngủ một phòng khách này lưu đầy dấu vết của Hòa Tam Thập khi cậu làm fan não tàn, ở lại thật đau lòng, vả lại chỗ này hơi xa, đối với một trạch nam như cậu, các quán ăn xung quanh quá bất tiện và dịch vụ chuyển phát hàng hóa có chịu giao hàng tận nơi hay không… những nhân tố này ảnh hưởng trực tiếp đến mức độ thoải mái của cuộc sống, vì dạ dày mà suy nghĩ, cậu vẫn nên chuyển nhà thôi.
Một tấm danh thiếp từ áo khoác bẩn rơi ra, Lưu Khoa dừng lại cúi đầu nhìn một lúc, mặt không đổi đạp lên.
Sáng hôm sau, người môi giới bất động sản gọi điện tới, nói hắn đã tìm được căn hộ thích hợp, hẹn Lưu Khoa đi xem. Cậu rất hài lòng với tốc độ của người môi giới này, hẹn giờ gặp mặt rồi mang ba lô ra cửa.
Nghề nghiệp hiện giờ của cậu là nhân viên test game, thuộc một công ty sản xuất game, không cần đến văn phòng làm việc, chỉ cần định kỳ phát sóng trực tiếp các game do công ty sản xuất, rất tự do thoải mái. Làm nghề tự do, cậu không cần lo lắng vấn đề chỗ ở, chỉ cần thích hợp là được.
“Đây là căn hộ cuối cùng hôm nay, hai phòng ngủ một phòng khách, đã tu sửa lại, điện nước đồ dùng đầy đủ, chủ nhà ở nước ngoài, nên chúng tôi đang giữ chìa khóa, chỉ cần ngài ký hợp đồng là có thể vào ở.”
Lưu Khoa sờ sờ quầy rượu đầy đủ các loại, ánh mắt không thể tin nói: “Đây là căn hộ rẻ nhất?”
Người môi giới gật đầu: “Đúng vậy, căn hộ này là rẻ nhất. Vì chủ nhà đi nước ngoài hơi gấp, nên tiền thuê tương đối rẻ. Tôi có đem hợp đồng theo, ngài đồng ý có thể trực tiếp ký tên, ký xong là nhận chìa khóa vào ở ngay.”
Lưu Khoa liếc mắt nhìn phòng bếp đầy đủ đồ dùng, lại nhìn bộ đồ ăn tinh xảo trên bàn ăn, ôm ngực nói: “Khu vực xa hoa, xung quanh đầy đủ hàng quán, giao thông thuận tiện, giá cả lại rẻ như vậy, đây là bánh nhân thịt trên trời rớt xuống sao?”
“Cho nên Lưu tiên sinh, ngài có muốn thuê căn hộ này không?” Người môi giới hỏi.
“Thuê!”, Lưu Khoa xoay người, ánh mắt lóe sáng nhìn hắn, “Nhưng tôi muốn xem kỹ hợp đồng.”
Mười phút sau, người môi giới giơ tay nhìn đồng hồ: “Lưu tiên sinh, nếu ngài không thuê căn này, tôi có thể tìm căn khác cho ngài, lát nữa tôi có hẹn khách khác muốn tới xem căn này, ngài…”
“Từ từ!”
Lưu Khoa cầm lấy bút, xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, lưu loát ký tên xuống, hướng hắn vươn tay ra: “Rất cám ơn sự giúp đỡ của anh, tiền thuê nhà đưa cho anh hay liên lạc với chủ nhà?”
“Chủ hộ cho chúng tôi toàn quyền quyết định, ngài liên hệ với chúng tôi là được.”
Người môi giới mỉm cười nắm chặt tay cậu, chưa tới một giây đã nhanh chóng buông ra, sau đó viết tên một tài khoản ngân hàng đưa cho cậu: “Tiền thuê ngài cứ gửi vào tài khoản này, chúc ngài ở đây vui vẻ.”
Lưu Khoa nghi hoặc nhìn bàn tay bị buông ra rất nhanh của mình, gật đầu: “Cám ơn, hiện giờ tôi cũng rất vui.”
Cổ Tấn cúp điện thoại của Liễu Kim, nhìn về phía Đổng Dịch: “Tình hình là như vậy, căn hộ đã thuận lợi cho thuê.”
“Hành lý của tôi dọn qua chưa?” Đổng Dịch mở tài khoản vừa mới đăng ký của mình, nghĩ nghĩ, nạp mười vạn vào.
Cổ Tấn liếc nhìn màn hình ipad, nuốt xuống lời nói muốn thốt ra, thành thật trả lời: “Đã dọn xong, sáng mai dì giúp việc sẽ đến quét dọn. Chú Tiền đã đặt vé máy bay, sáng ngày mốt tới B thị.”
“Ừ.” Đổng Dịch gật đầu, nghĩ nghĩ lại nghiêng đầu hỏi: “Tôi đưa quà tặng cho Lưu Khoa có phải sẽ bị trừ một phần?”
Cổ Tấn nhìn tài liệu vừa mới tra được, gật đầu: “Sẽ bị trừ 20%.”
“Thật quá đáng.” Đổng Dịch lại nạp thêm mười vạn vào tài khoản, cả người không thoải mái, “Lại còn trừ thuế thu nhập cá nhân…”, Nhịn không được lại thêm mười vạn, sát khí trên người bay ra càng đậm.
Cổ Tấn chảy đầy nước mắt ghen tỵ: “Ông chủ, anh còn mối tình đầu nào không? Người không cùng anh cãi nhau ấy.”
Đổng Dịch nhớ tới mấy bình luận hôm qua, cười lạnh nói: “Xấu không nhận.”
“…” Đồ tư bản đáng chết!