“Sau này không trở lại nữa sao?” Wales đưa cho Trình Thiên phần văn kiện cuối cùng, ánh mắt mang theo ý cười miễn cưỡng, ánh lên một tia không nỡ, “Cậu đi rồi, tôi nên làm gì bây giờ, Trình, cậu quá nhẫn tâm.”
Trình Thiên nhận văn kiện, bưng tách trà đã nguội lên uống cạn rồi trả lời, “Sau này có cơ hội sẽ lại hợp tác, chờ Trà Hành ổn định trong nước, tôi sẽ suy xét tái kinh doanh ở thị trường nước ngoài, cám ơn cậu, Wales.”
Chuyện này hoàn toàn khác chuyện đã nói lúc trước, tia không nỡ trong mắt Wales biến mất, ra vẻ kinh ngạc rất khoa trương, “Cậu còn muốn trở lại cạnh tranh với tôi? Không không không, cậu đi đi, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, cậu về quê nhà dưỡng lão đi.”
Trình Thiên mỉm cười, “Vừa dưỡng lão vừa kiếm tiền cũng không tồi, Wales, cậu là người hợp tác tốt nhất của tôi.”
Hợp tác nhiều năm như vậy, Wales rất it khi thấy Trình Thiên tươi cười, nhận thấy thay đổi trên người đối phương, hắn hơi đau đầu dựa vào lưng ghế, xoa xoa cái trán nói, “Trình, cậu đã trở nên giống một người sống, tôi chán ghét loại cảm xúc này, giống như là cậu chuẩn bị kỹ trở thành một người bình thường như vạn người… Cậu không bao giờ là người đặc biệt kia nữa.”
“Tôi xem lời này của cậu là lời chúc phúc.” Trình Thiên đứng dậy, ánh mắt mang theo một tia ấm áp nho nhỏ, giống như một viên đá quý sắc bén chậm rãi mài bớt gai nhọn, lộ ra dáng vẻ ấm áp và rực rỡ, “Cậu pha trà vẫn khó uống như xưa, Wales, hy vọng cuối cùng cậu cũng có thể đạt được loại hạnh phúc của người bình thường này.” Nói xong Trình Thiên vỗ vỗ vai Wales, xoay người bước ra khỏi văn phòng mà hắn chỉ ghé qua vài lần này.
Trên mũi còn lưu lại hương trà nhàn nhạt, Wales ngồi thẳng người, vuốt vuốt bả vai vừa được đối phương vỗ lên, sau đó đứng dậy cầm ấm trà đi vào phòng nghỉ, đổ toàn bộ nước trà đã lạnh bên trong ra, giương mắt nhìn bản thân hắn trong gương, khóe miệng nhếch lên, cười cười nói, “Rốt cuộc không cần lại pha thứ đồ khó uống này nữa… Bọn người thường đáng ghét, mấy người cướp đi người hợp tác tốt nhất của tôi rồi.”
Mục Tu đang nghỉ ngơi, Trình Thiên ra ngoài làm việc, Lưu Khoa rảnh rỗi không có việc gì, rốt cuộc có thời gian chat video với David.
“Tiểu Khoa, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi.” David nhét toàn bộ trứng gà vào miệng, nhanh chóng nhai nuốt rồi rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó bắt đầu gõ gõ đánh đánh trên máy tính, hưng phấn nói, “Game anh tự chủ trì rốt cuộc đã hoàn thành, mọi người cảm thấy anh kiên trì rất đúng, quá tuyệt. Nhưng thời gian quá gấp, hiện tại chỉ là hình thức ban đầu, anh muốn xem không?”
Lưu Khoa nghe vậy hai mắt sáng rực lên, vội gật đầu liên tục, “Nhanh như vậy? Mọi người thật giỏi, game đâu, cho tôi nhìn xem.”
David gõ như bay trên bàn phím, trong khung đối thoại bên Lưu Khoa đột nhiên nhảy ra một tệp văn kiện truyền qua, sau khi cài đặt theo trình tự, giao diện game nhảy ra, một logo màu xanh đơn giản nhảy ra xoay xoay, hình ảnh trở nên tối đi, sau đó ánh sáng xuất hiện, kéo theo một mảnh bao la xanh biếc.
“Tạm thời chỉ thiết kế nhân vật cơ bản và các động tác đơn giản theo nội dung trong game, cách chơi cũng chỉ mở rộng đến đoạn thứ nhất, anh kiểm tra trước xem.” David vừa giúp Lưu Khoa cài đặt game vừa giới thiệu, bàn tay chuyển động rất nhanh trên bàn phím, từng tấm ảnh thiết kế trải ra trên màn ảnh, “Nhân vật được thiết lập theo ba phong cách, vì nhân cách hóa núi sông ở trong nước của anh, nên khi họa sĩ vẽ những nhân vật này có tham khảo một ít các câu chuyện thần thoại của nước anh, thị trường chủ yếu của game này là quê nhà của anh, phương diện thiết kế phải phù hợp với thẩm mỹ các anh, anh mau nhìn xem rồi cho nhận xét.”
Ba tấm ảnh thiết kế nhân vật trải ra trên màn hình máy tính, theo thứ tự là ba vóc dáng khác nhau, trẻ em, thiếu niên, thanh niên. Phong cách cũng không giống nhau, có nghiêng về trừu tượng ảo diệu cũng có tương đối tả thực. Từ tạo hình này xem ra, ba tấm ảnh này chắc chắn là thiết kế nhân vật chính sơn thần núi vong linh.
Tóc đen mắt đen áo bào đen, tay cầm một đoạn cành khô, đồng tử đen tuyền không có tiêu cự… Đây là nhân vật chính trong game, sơn thần núi vong linh, một người mù, một người mù muốn làm ngọn núi của hắn trở nên xanh biếc.
Trong thiết lập của Lưu Khoa, núi vong linh chịu sự quản lý của địa ngục, vốn không nên sinh ra sơn thần, nhưng đại khái là các linh hồn trong ngọn núi quá thống khổ, trải qua trăm ngàn vạn năm khao khát kêu gào, kỳ tích xuất hiện sơn thần.
Một sơn thần sinh ra trong thống khổ, một sơn thần có pháp khí chính là một đoạn cây khô. Vì cứu ngọn núi của bản thân, sơn thần rời đi, hắn sờ soạng mò mẫm đi qua tất cả núi sông mà hắn biết, viếng thăm từng sơn thần, ý đồ từ các sơn thần khác tìm kiếm cách thức làm cho ngọn núi của hắn một lần nữa được trải một màu xanh biếc. Trong quá trình này, từng ác linh trong ngọn núi của hắn được cứu rỗi, ngọn núi linh hồn từng tràn ngập tuyệt vọng chậm rãi tỏa ra sự sống, trở thành một nơi luân hồi mới.
Sự sống thay đổi tín ngưỡng, tín ngưỡng thắp sáng hy vọng, ngày hai mắt hắn được thắp sáng chính là ngày hắn trở thành thần chân chính.
Đúng vậy, nhân vật chính tự nghĩ bản thân là sơn thần, thật ra hắn chỉ là một linh hồn được các linh hồn khác tình cờ tạo ra, là nơi để gởi gắm các thỉnh cầu, vừa giống quỷ lại không phải quỷ, vừa giống yêu lại không phải yêu, hắn sinh ra trong bóng tối, sao có thể là thần được ông trời để ý.
Trên đường đi, hắn gặp được các sơn thần tốt bụng khác, muốn giúp hắn luân hồi, cũng gặp phải những sơn thần xấu xa, cười nhạo hắn, muốn đánh tan hắn, nhưng hắn chưa từng từ bỏ, hắn là sơn thần, hắn muốn bảo vệ những linh hồn trên núi của hắn, hắn không thể bỏ cuộc.
Lưu Khoa giơ tay sờ tấm ảnh thanh niên gần giống với ý tưởng của cậu nhất trong ba tấm ảnh thiết kế nhân vật, vuốt lên mái tóc đen dài đến mắt cá chân của hắn, nhịn không được mỉm cười, “Hình này đi, hình này hợp nhất, mái tóc dài đẹp như vậy, giờ phút sau cùng khi hóa thành cành cây xanh tượng trưng cho sơn thần chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Cái nào?” David chuyển màn hình nhìn một cái, thấy Lưu Khoa chọn tấm ảnh cuối cùng, đột nhiên vỗ bàn cười ha hả, “Tôi thắng cá cược rồi! Hoàn nói anh sẽ chọn bản thiết kế theo kiểu hoạt hình kia, a a a, hắn thua thua, tất cả rượu của hắn là của tôi!”
Lưu Khoa lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh thiết kế lại, sau đó nhân lúc David đang cúi đầu gọi điện thoại cho Hoàn Thụy, cậu cầm lấy con chuột, ấn mở vào màn hình game vẫn luôn dừng lại ở trang đăng ký.
Vì giữ nguyên ý tưởng của cậu, mấy nhân viên trong công ty tri kỷ chia game này làm hai phần – bản chơi nội dung chính không cần nối mạng internet, và bản có internet có thể sử dụng các nhân vật trong Sơn thần thi đấu với nhau. Hiện tại mới bước đầu sản xuất bản chơi đơn không nối mạng, Lưu Khoa nhìn sơ giới thiệu trong game, điều khiển nhân vật nhỏ đi qua lại trên núi vong linh không hề có một sinh vật sống nào, cậu không tự giác ngừng thở.
Đây là sản phẩm cậu muốn làm nhất, nhưng vì năng lực có hạn, vẫn luôn không thể hoàn thành, hiện tại nó sắp hoàn thành, chính cậu tận mắt chứng kiến.
…. Sao có thể không kích động!
“Tiểu Khoa, gần đây công ty có một mối đầu tư lớn, tôi cần cùng với mấy nhân viên đi thương lượng hợp đồng, chắc không có thời gian tìm anh chơi rồi.” Sau khi David cúp điện thoại đột nhiên nhớ đến chuyện này, ngón tay gõ lên bàn phím, mặt mày rầu rĩ nói, “Vốn đang nghĩ là có thể đến chơi với anh một lúc.”
Lưu Khoa hoàn hồn từ trong cảm xúc kích động, vội an ủi nói, “Không sao, chờ sau khi bận rộn xong xuôi mọi việc, chúng ta lại hẹn thời gian gặp mặt, không đủ nhân viên công ty thì tuyển thêm vài người, không cần lo lắng dự toán, tôi có tiền, cậu đừng để bản thân quá mệt mỏi.”
“Cũng là do tôi muốn làm, mệt cũng vui vẻ.” David rất nhanh lên tinh thần lại, nhìn về phía màn hình cười cười, “Mấy nhân viên cũng rất vui vẻ, bọn họ đều cảm thấy văn hóa của nước các anh thật tuyệt vời! Lần trước anh đầu tư vào còn dư rất nhiều tiền, không cần lo lắng phương diện tài chính, anh cũng đừng quá cực khổ, phát trực tiếp đã mệt chết rồi.”
Gần đây thường xuyên nghỉ không phát trực tiếp, Lưu Khoa nghe vậy hơi chột dạ, “Cũng không mệt lắm… Tóm lại cậu không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, có gì khó khăn thì nói ra, đừng giấu tôi.”
David sợ Lưu Khoa lại giống như lần trước đầu tư tiền vào công ty như muốn như táng gia bại sản, vội vàng gật đầu đồng ý, sau đó thay đổi đề tài nói sang chuyện khác.
Hai người trò chuyện rất lâu, Đổng Dịch ngồi một bên cô đơn vắng vẻ, từ ghen tuông nho nhỏ thành bồn dấm to, thấy Lưu Khoa vẫn luôn không có chú ý tới hắn, dứt khoát nhét luôn trái tim vào bồn dấm chua, đen mặt tức giận.
Tắt máy tính duỗi thắt lưng mệt mỏi, Lưu Khoa híp mắt nhớ lại tấm ảnh thiết kế nhân vật, nhịn không được cầm điện thoại ra bấm mở nhìn ngắm rồi cười ngây ngô.
“Hắn so với anh đẹp hơn sao?”
Một bàn tay đặt lên vai cậu, Lưu Khoa hoàn hồn, ngửa đầu nhìn Đổng Dịch nhoài tới, thắc mắc hỏi lại, “Anh vừa nói cái gì?”
Đổng Dịch ôm lấy cậu xoay người, chỉ chỉ vào điện thoại trên tay cậu, lại chỉ chỉ vào hắn hỏi lại, “Em cảm thấy ai đẹp trai hơn?”
Lưu Khoa liếc nhìn di động, lại nhìn sang Đổng Dịch, dứt khoát giơ điện thoại lên, “Hắn!” Đây chính là con của cậu, đương nhiên con trai là đẹp nhất! Nên biết con của cậu cuối cùng sẽ thành thần, phàm phu tục tử sao có thể so sánh với thần tiên!
Đổng Dịch cười lạnh, vươn tay nắm thắt lưng cậu ôm lên, bước đến bên giường ném người lên, sau đó giật lấy điện thoại trong tay cậu, giơ tay bắt đầu cởi áo.
Tiêu rồi, đùa quá trớn, Lưu Khoa vội vàng xoay người bò qua bên kia giường.
Đổng Dịch duỗi tay nắm lấy mắt cá chân cậu kéo người về, cũng không cởi quần áo, trực tiếp đè lên, cắn một cái lên vành tai của cậu, ghé vào lỗ tai cậu âm trầm nói, “Suốt một buổi chiều, có phải em quên mất còn có anh trong phòng không?”
Đúng là đã quên… Lưu Khoa cúi đầu giãy dụa, muốn thoát ra.
Vốn chỉ nói vờ tức giận, Đổng Dịch thấy phản ứng này của cậu đột nhiên tức giận thật, hơi đứng dậy kéo cùng lúc áo len và áo trong của cậu lên, sờ da thịt lộ ra ở eo, bàn tay từ từ đi xuống, “Sau này cứ mặc như vậy, không cần cởi nút, rất dễ cởi áo ra.”
!!!
Trời vẫn còn sáng, là giờ cơm chiều, anh trai và ba có thể vào bất cứ lúc nào, muốn ồn ào náo loạn với Đổng Dịch là xong đời. Lưu Khoa vội kéo áo xuống, quay đầu nói, “Vừa rồi em nói đùa thôi, anh đẹp trai nhất, trong mắt em anh là đẹp nhất.”
“Chậm rồi.” Đổng Dịch cúi người, ôm mặt Lưu Khoa hôn xuống, lực hơi lớn một chút.
Tư thế không thoải mái, Lưu Khoa vội vàng “a a” kháng nghị.
Đổng Dịch mặc kệ, chậm rãi hôn xuống, lưu một dấu hôn thật đậm trên cổ cậu.
“Đổng Dịch….” Rốt cuộc miệng Lưu Khoa cũng được tự do, cái đầu vẫn giữ nguyên tư thế quay về phía sau nhỏ giọng gọi hắn.
“Dụ dỗ cũng vô dụng.” Đổng Dịch bắt đầu cởi quần áo của cậu.
Lưu Khoa ngoan ngoãn để mặc hắn cởi, cái đầu xoay lại vẫn không dám cử động, giơ tay đẩy hắn, khóc không ra nước mắt nói, “Cổ em bị trật rồi.”
Động tác cởi quần áo của Đổng Dịch dừng lại, nhíu mày nhìn về phía cậu.
Lưu Khoa đáng thương nhìn thẳng hắn, chỉ chỉ vào cổ của cậu.
Thật sự là… Đổng Dịch hít sâu, nhích người ra rồi ôm cậu vào lòng, ấn lên cổ cậu đen mặt hỏi, “Có đau không? Chỗ này hả?”
“Là chỗ này, đau.” Tình huống này thật sự là khiến người ta dở khóc dở cười, Lưu Khoa cảm thấy hơi mất mặt, giọng nói nhỏ lại, lỗ tai cũng đỏ lên.
“Ai bảo nghịch ngợm!” Đổng Dịch nhịn không được búng lên trán Lưu Khoa một cái, nhìn dáng vẻ thảm thương không dám quay đầu của cậu, trong lòng lại không tiền đồ mềm nhũn, lực ấn xuống cũng nhẹ đi, lại ôm mặt cậu hôn xuống.
“A a!” Lưu Khoa trợn mắt. Khốn nạn, cậu đã bị trật cổ mà người này còn có thể hôn!
Đổng Dịch càng dùng sức hôn Lưu Khoa, bàn tay đặt lên cổ cậu, nhẹ nhàng xoa ấn, sau đó thừa dịp lực giãy dụa của đối phương dần yếu đi rồi, cơ thể cũng từ từ thả lỏng, hắn nhanh nhẹn vặn một cái.
Lưu Khoa kêu lên một tiếng đau đớn, giơ tay ôm kín cổ.
“Làm em đau?” Đổng Dịch lùi ra, ấn lên chỗ hắn vừa mới vặn.
“Không có.” Lưu Khoa thử thăm dò xoay xoay cổ, phát hiện không đau chút nào, kinh hỉ ôm lấy Đổng Dịch, “Không đau, tốt lắm, Đổng tiểu Dịch, anh thật giỏi!”
“Thật sự không đau? Không có căng trướng khó chịu?”
“Không có, rất thoải mái.”
Trình Thiên nghe không nổi nữa, dùng sức gõ cửa, “Đổng Dịch, cậu lăn ra đây cho tôi!”
Hai người trong phòng hết hồn, Lưu Khoa níu áo Đổng Dịch, nhỏ giọng nói, “Giọng nói của anh trai hình như có hơi nặng, anh đắc tội anh ấy sao?”
Đổng Dịch nghi hoặc nhíu mày, dường như nghĩ tới điều gì, cẩn thận nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hắn và Lưu Khoa, lông mày giật giật, nhìn hai mắt mê mang thắc mắc của người yêu, thở dài trong lòng, nhéo nhéo mặt Lưu Khoa cho hả giận rồi giúp cậu chỉnh đốn quần áo, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Trình Thiên không ngờ cửa được mở nhanh như vậy, thấy Đổng Dịch quần áo đầy đủ, vẻ mặt hắn coi được một chút, lại nhìn em trai từ trong phòng đi ra, em trai ăn mặc cũng rất chỉnh tề, biết đại khái là hắn hiểu lầm gì rồi, dừng một chút rồi nói, “Khác sạn này không tốt, cách âm quá kém.”
“Ừm, cách âm quá kém.” Đổng Dịch mặt không thay đổi phụ họa.
Lưu Khoa liếc nhìn cửa phòng, nói thêm, “Có lẽ vậy, cửa phòng trong phòng nhỏ này cách âm quả thật hơi kém, sau này đừng đặt phòng gia đình, cho dù có phòng khách nhưng hình như cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.”
Không, trọng tâm không phải chuyện này.
Trình Thiên quyết định không quá xoắn xuýt chuyện này, nhìn Lưu Khoa nói, “Thủ tục trục xuất Hứa Kiến Quốc về nước đã làm xong, hắn sẽ bay đêm nay, anh đã đặt vé máy bay về nước vào chiều mai, em có thể bắt đầu thu dọn…”
Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa cực lớn như muốn điếc lỗ tai vang lên.
Trình Thiên dừng lại, rất không vui nói, “Cửa khách sạn này quá kém.” Gõ cửa mà nghe như phá cửa.
“Trình Thiên! Trình Thiên anh ra đây!”
Là giọng nói của Kutch, còn mang theo một tia kích động.
Đổng Dịch nhớ đến chuyện mà hắn phát hiện được ở viện điều dưỡng ngày đó, nhìn về phía Trình Thiên.
Lưu Khoa thắc mắc hỏi, “Sao tiểu thiếu gia nhà Sharman lại đến đây? Đến tạm biệt sao?”
“Không.” Đổng Dịch nhìn vẻ mặt ngày càng không vui của Trình Thiên, trong lòng vì Kutch mà châm một ngọn nến, “Có lẽ là tìm anh trai có việc gì đó.”
“Hy vọng là thế.” Trình Thiên xoay người đi đến cửa chính, nhớ lại tình cảnh ngày đó hắn đã xin lỗi mà đối phương lại vứt mặt trực tiếp rời đi, trong mắt lóe lên một tia thâm trầm, “Tốt nhất là có việc.”
Cửa phòng mở ra, Kutch thấy người mở cửa là Trình Thiên, ánh mắt vụt sáng, giật giật cơ thể cố gắng duy trì dáng vẻ đẹp trai nhất của hắn, mở miệng nói, “Trình, chào buổi chiều, rất vui khi gặp anh lần thứ hai.” Nói xong lấy một quả hạch trong túi ra đưa cho Trình Thiên.
Trình Thiên dứt khoát đóng sầm cửa.
Kutch nhíu mày, cúi đầu nhìn quả hạch trong tay hắn, sau đó gõ cửa lần nữa.
Lần này người mở cửa biến thành Lưu Khoa, Kutch quyết đoán nhét quả hạch vào túi lại, nói chuyện chính, “Em trai, trên đường áp giải Hứa Kiến Quốc từ viện điều dưỡng đến cục cảnh sát, hắn đánh lén cảnh sát, cướp súng và xe rồi chạy trốn, cảnh sát đã phong tỏa các giao lộ, nhưng hiện tại lại phát hiện hắn đã bỏ xe cảnh sát ở ven đường, người không có tung tích, cảnh sát hoài nghi hắn sẽ tiến hành trả thù mọi người, mọi người phải chú ý an toàn.”
“Chạy trốn?” Lưu Khoa gắt gao nhíu mày, hoàn toàn không chú ý Kutch xưng hô với cậu có vấn đề, quay đầu nhìn Trình Thiên đang ngồi trong phòng khách.
Kutch cũng nhìn theo về phía Trình Thiên, nói tiếp, “Trình, tôi dẫn người đến đây bảo vệ mọi người, không cần lo lắng, trước khi cảnh sát tìm được Hứa Kiến Quốc, sự an toàn của mọi người do tôi phụ trách.”
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trình Thiên lấy điện thoại di động ra, thấy là cảnh sát vẫn luôn liên lạc với hắn gọi đến, ấn xuống điện thoại, sau khi cúp máy cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, Trình Thiên đánh giá nhìn về phía Kutch, giọng nói khó hiểu, “Sao cậu có thể biết tin tức này trước cả tôi?” Tiểu thiếu gia nhà Sharman này hình như không có ngốc như trong tưởng tượng của hắn, vẫn còn dùng được.
Cơ thể Kutch không tự giác trở nên cứng ngắc, dưới ánh mắt đánh giá của Trình Thiên trả lời, “Tôi nói rồi mà, tôi có quen biết một viên cảnh sát.”
Có thể nhận được tin tức nhanh như vậy, còn biết rõ hành động của sở cảnh sát, việc này không giống như chỉ đơn giản là quen biết một viên cảnh sát. Trình Thiên gõ gõ tay vịn ghế sô pha, trầm mặc một lúc, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Kutch, vươn tay ra, “Chìa khóa xe.”
Kutch sửng sốt một lúc, vội lấy chìa khóa xe trong túi ra đặt vào tay Trình Thiên, dừng một chút, lại lấy quả hạch trong túi ra thổi thổi rồi nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh chìa khóa.
Trình Thiên nhướng mày, khép bàn tay lại, chìa khóa lưu lại còn quả hạch được ném cho Lưu Khoa, “Nói với chú Mục một tiếng, anh đi ra ngoài một chuyến.”
Lưu Khoa bắt được quả hạch, tiến lên một bước nghiêm túc nói, “Anh, em đi với anh.”
“Không cần.” Trình Thiên cản Lưu Khoa, đẩy cậu vào lòng Đổng Dịch, “Đây là ân oán của anh và Hứa Kiến Quốc, em đi không thích hợp, yên tâm, có lẽ anh biết ông ta ở đâu, không sao đâu.”
“Nhưng mà…”
Trình Thiên giơ ngón tay thẳng lên làm động tác im lặng, vỗ vỗ vai cậu rồi xoay người rời đi.
Kutch nhìn quả hạch trong tay Lưu Khoa, lại nhìn bóng dáng Trình Thiên, gấp đến độ nắm tóc, do dự một lúc vẫn là bỏ ý định đoạt lại quả hạch, đuổi theo Trình Thiên.
“Anh!”
“Không sao đâu.” Đổng Dịch kéo Lưu Khoa về đóng cửa lại, trấn an nói, “Có Kutch đi theo, sẽ không có chuyện gì.”
Lưu Khoa vẫn lo lắng, “Nhưng trong tay Hứa Kiến Quốc có súng…”
“Anh trai là con độc nhất của Hứa Kiến Quốc, ông ta sẽ không làm gì anh ấy.” Đổng Dịch phân tích giúp cậu, dỗ dành nói, “Nhưng nếu em và chú Mục xuất hiện lại khác, chắc là anh trai đã nghĩ đến điểm này nên mới quyết định tự đi tìm ông ta.”
Lưu Khoa đau đầu ấn ấn cái trán, Hứa Kiến Quốc này thật là…
“Không cần lo lắng, Tiểu Thiên có chừng mực.” Mọi người cho là Mục Tu đang nghỉ ngơi, ông đột nhiên mở cửa phòng bước ra, bình tĩnh nói, “Chờ xem, ngày mai chúng ta có thể về nhà.”
Ra khỏi khách sạn, Trình Thiên đảo mắt nhìn một hàng xe hơi màu đen xếp trước cửa, dứt khoát đi về chiếc xe đầu tiên.
Kutch kinh hỉ, “Sao anh biết đó là xe của tôi?”
Trình Thiên từ chối trả lời câu hỏi kém thông minh như vậy, mở cửa ngồi vào xe, thắt dây an toàn, vừa mới chuẩn bị nổ máy thì thấy cửa ghế phó lái được mở ra, sau đó Kutch ngồi vào, còn rất tự giác thắt dây an toàn.
“Xuống.” Trình Thiên nhíu mày, hắn đang gấp, không có thời gian đối phó trẻ con.
Kutch quay đầu ngắm phong cảnh, “Khu vực khách sạn này thật tốt, thật là náo nhiệt.”
Trình Thiên thu hồi tầm mắt, nổ máy xe, đạp mạnh chân ga.
Kutch trừng lớn mắt, nắm chặt dây an toàn.
Tăng tốc, đổi số, lại tăng tốc, đổi số lần nữa, quẹo cua, vượt xe khác, qua khu đông đúc lại tăng tốc lần nữa, cảnh vật ngoài cửa sổ bay về phía sau nhìn như những đường thẳng.
“Trình, Trình Thiên…” Thoạt nhìn hung dữ nhưng thật ra là một cục cưng ngoan ngoãn, Kutch cảm thấy hơi muốn nôn, khó khăn hỏi, “Anh định đi đâu? Anh thật sự biết Hứa Kiến Quốc ở đâu sao?”
“Đi nghĩa trang.” Trình Thiên nhìn chằm chằm phía trước, lần thứ hai quẹo cua với tốc độ cao, “Ông ta không có chỗ nào để đi.”
Xe dừng trước cửa nghĩa trang tốt nhất ở ngoại ô, Trình Thiên sải bước tiến lên, tìm được nơi chôn cất người nhà họ Hứa, thấy không có bóng dáng của Hứa Kiến Quốc, hắn nhíu nhíu mày, đi đến phần mộ của vợ Hứa Kiến Quốc, vẫn không phát hiện dấu vết có người đã đến, hắn nghĩ đến gì đó, vẻ mặt đột nhiên xấu đi, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Kutch ôm bụng theo sau, thấy Trình Thiên hơi dừng lại rồi lại vội rời đi, vội theo sau hỏi, “Sao vậy? Hứa Kiến Quốc không có ở đây sao?”
Trình Thiên không trả lời, ra khỏi nghĩa trang ngồi vào xe.
Xe hơi gào thét trở về theo đường cũ, sau đó khi vào đến nội thành, nó quẹo vào hướng ngược lại với khách sạn.
Trình Thiên nhớ lại hình ảnh máu me hắn nhìn thấy lúc năm tuổi, bàn tay trên vô lăng dần siết chặt.
Kutch nhìn gương mặt nghiêng căng thẳng của Trình Thiên, cảm giác say xe dần dần giảm bớt một cách kỳ lạ, chỉ cảm thấy trên thế giới dường như chỉ còn dáng vẻ của người này. Rõ ràng luôn lạnh mặt thoạt nhìn hơi hung dữ, nhưng không biết tại sao, hắn cảm thấy đối phương thật ra là một người dịu dàng. Người hiền lành nên có được thứ tốt nhất… Hắn nghĩ như vậy, lại có chút khổ sở, đáng tiếc đối phương không cần đồ vật hắn đưa…
Nhưng Kutch chỉ khổ sở trong nháy mắt, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, tự tức giận. Không sao, bị vứt thì lại đưa lần nữa là được, người đẹp có quyền tùy hứng.
Kutch không tự giác giơ tay vân vê lỗ tay, trong lòng tràn ngập một niềm vui sướng bí ẩn.
Không gian kín, chỉ có hai người, cẩn thận cảm nhận, dường như có thể ngửi thấy hương trà nhàn nhạt trên người đối phương bay đến.
Mùi hương thật thơm, Kutch nhớ lại vị đắng lần đầu uống trà vào tối qua, có chút xấu hổ.
Trà tốt như vậy, hình như bị bản thân làm hỏng… Nếu là người này, chắc là sẽ pha được trà vừa ngon vừa thơm… Không biết người này có thích hồng trà mà quê nhà hắn sản xuất không, nếu đối phương nói thích, hắn nguyện ý đổi hết cà phê hắn yêu nhất.
“Sợ tôi làm hỏng xe cậu sao?” Trình Thiên đột ngột mở miệng, bẻ tay lái rồi dừng xe trước cổng một công viên giải trí.
Kutch hoàn hồn, dời tầm mắt thuận theo Trình Thiên trả lời, “Xe này là quà sinh nhật của tôi…”
Trình Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết, rút chìa khóa xe ném vào ngực Kutch, mở cửa xuống xe, “Cám ơn cậu cho tôi mượn xe, phiền cậu giúp tôi báo cho cảnh sát, công viên trò giải trí này cần sơ tán du khách.”
Kutch bắt được chìa khóa, sau khi xuống xe vừa móc điện thoại vừa hỏi, “Tại sao?”
Trình Thiên nhìn về phía vòng quay trong công viên giải trí, dường như thấy được hình bóng của bệnh viện vài chục năm trước toạ lạc ở đây và bóng dáng mảnh mai nhảy xuống từ tầng cao nhất trong bệnh viện, ánh mắt thâm trầm nói, “Vì Hứa Kiến Quốc ở đây, ông ta muốn chết ở chỗ này.”