Ông ta yên lặng quan sát Nhi một hồi. Đúng là một cô gái xinh đẹp, từ gương mặt cho đến dáng vóc, thảo nào thằng Mạnh chê con gái ông mà chạy theo cô ta. Nhưng, thằng nhãi đó làm sao mà cao tay bằng ông chứ. Không thế thì ông làm được chủ tịch Huy Phát đứng đầu thị trường cung cấp nguyên liệu sản xuất giấy tại miền Bắc này chắc?
Ông Huy Hoàng hỏi Nhi:
- Cô có biết vì sao cô bị bắt về đây không?
- …
- Tôi cũng chẳng muốn làm khó gì cô, nhưng chắc hẳn cô biết tôi muốn gì?
- Ông muốn gì?
- Cô hãy buông tha cho con rể tôi. Nó sắp kết hôn với con gái tôi, cô biết điều đó đúng không?
- Tôi… tôi cũng không muốn làm kẻ thứ ba. Nhưng anh Mạnh và tôi thực sự yêu nhau. Tôi… tôi xin ông hãy tha cho chúng tôi!
Ông Hoàng mỉm cười.
- Vậy… cô nỡ lòng nào cướp đi cha của đứa trẻ sao?
- Đứa trẻ?
- Con gái tôi đang mang thai. Cô có muốn xem ảnh siêu âm xem đứa bé giống ai không?
Nhi sững sờ. Có lẽ nào Mạnh và cô ta đã tiến đến mức đó? Vậy mà tại sao Mạnh còn thể hiện tình cảm mãnh liệt đến thế với Nhi, làm Nhi tin Mạnh chỉ có Nhi? Mạnh đã lừa Nhi sao? Hay tại chính Nhi đã tự ru ngủ bản thân vì Nhi quá yêu Mạnh? Có phải Mạnh quá tham lam, Mạnh muốn có cả hai như Mạnh từng nói?
Nhi mặt trắng bệch, run rẩy nhìn xuống nền gạch. Nhi đã yêu Mạnh, đã tin Mạnh quá nhiều để rồi phải nghe một tin sốc đến thế này sao? Nước mắt Nhi lã chã rơi.
Ông Hoàng rất đắc ý, con nhỏ này ngốc nghếch thật đấy, lừa cái là tin luôn rồi. Xem ra thằng Mạnh cũng chưa làm nó tin tưởng được cho lắm.
- Cô đã biết mình nên làm gì chưa?
Mặt Nhi giàn giụa nước mắt, nhưng hai tay Nhi vẫn đang bị trói quặt đằng sau nên Nhi không thể lau được. Nhi im lặng.
Một lát sau, Nhi cũng nghĩ thông. Nhi quay mặt vào vai để lau nước mắt, rồi Nhi nói với ông Hoàng:
- Ông yên tâm. Tôi không đủ nhẫn tâm để cướp đi dù chỉ là người yêu của bất kỳ ai nữa là cha của một đứa trẻ vô tội.
- Cô nghĩ thế thì tốt. Thêm nữa, tôi cho cô biết, nếu cô có ý đồ cướp đoạt con rể tôi, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.
- …
Nói rồi ông Hoàng vỗ tay, mấy thanh niên cao to cơ bắp kia vào phòng đưa Nhi ra xe, họ đưa Nhi về căn nhà trọ của Nhi.
*****
Mây thấy chiếc xe chở Nhi đi qua trước mặt, cô vội bám theo về nhà trọ của Nhi. Mấy người đó đẩy Nhi ra, rồi họ tháo dây thừng cởi trói tay cho Nhi. Mây bước ra đỡ Nhi dậy, nhưng dường như Nhi chẳng còn sức lực mà đứng dậy, người Nhi mềm nhũn, chân bước đi không vững. Mây xanh mặt lo lắng:
- Cô gặp phải chuyện gì thế?
- …
Nhi quá đau đớn để có thể thốt ra bất cứ lời nào. Duy Mạnh của Nhi giờ đã sắp làm cha của một đứa trẻ rồi sao? Tình yêu màu hồng mà Nhi tưởng tượng bên Mạnh giờ cũng tan như bong bóng xà phòng. Hiện thực quá khắc nghiệt, vậy mà Nhi cứ ngây thơ tin là Mạnh chỉ yêu mình Nhi, Mạnh chỉ vì hoàn cảnh mà phải ở bên cô ta thôi. Mạnh đơn giản là một người đàn ông tham lam, có lẽ là vậy. Nước mắt Nhi vẫn thi nhau chảy trên gương mặt thẫn thờ vì thất vọng.
Mây thở dài, cô đành lục khóa trong túi xách của Nhi rồi đưa Nhi vào nhà. Mây đặt Nhi xuống giường rồi cô lấy nước cho Nhi. Nhưng Nhi vẫn nằm yên, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà bám đầy mạng nhện mà cô chưa có thời gian quét được.
- Cô bình tĩnh đi. Có việc gì mà phải sốc thế? Không phải người cô yêu vẫn quan tâm đến cô sao?
- …
- Nếu… người chị yêu có con với người khác, thì chị cảm thấy thế nào?
- Đá anh ta đi, có thế thôi.
- Tôi… tôi đang gặp phải chuyện đó.
- Mạnh có con với người khác?
- …
- Tôi nghĩ cô nên hỏi rõ Mạnh.
- Tôi còn cần phải hỏi sao, ảnh siêu âm cũng đã có mà.
- …
Mây cũng chẳng biết nói gì, dù sao chuyện của bọn họ cô cũng chẳng rõ. Cô ngồi xuống cạnh Nhi, cô nghĩ giờ Nhi cần một người ở bên an ủi, dù chỉ là trong yên lặng.