Linh nghe chuyện vui từ em gái mà cô thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cuối cùng, người yêu nhau cũng đã về với nhau. Linh như được trút bỏ một tảng đá vô hình đè nén mà mỗi khi nghĩ đến cô lại cảm thấy khó chịu, bởi lẽ cô luôn trách mình đã quá ích kỷ. Cô đã không nguôi tự trách bản thân hai năm gần đây, từ khi cô hiểu được yêu, được theo đuổi, được dâng tặng trái tim chân thành từ một người đàn ông hấp dẫn cô là như thế nào. Giờ đây mọi chuyện đã ổn, Linh mỉm cười chúc mừng hạnh phúc của đôi bạn trẻ.
Linh cũng nhận được tin trưa thứ bảy này Nhi và Mạnh sẽ về ra mắt gia đình. Cô cũng rất muốn giới thiệu sếp kiêm bạn trai Hoàng Tùng của cô với gia đình cùng Nhi cho vui, nhưng tâm trạng anh đang không được tốt. Anh không giải thích rõ với Linh, nhưng nhìn sắc mặt xám xịt, thái độ căng thẳng đứng ngồi không yên của anh những ngày gần đây mà cô hiểu, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để anh có thể làm tốt phận sự của một người con rể tương lai.
*****
Sáng thứ bảy cuối tuần đó, Mạnh lái xe đưa Nhi về Hà Nội ra mắt gia đình Nhi. Nhi háo hức lắm, bởi lẽ Nhi thật lòng chưa bao giờ muốn xa Hà Nội cả. Hà Nội quá là đẹp luôn, các món ăn Hà Nội cũng hấp dẫn Nhi nhiều lắm nữa. Nhi chia sẻ ngay niềm hân hoan trong lòng với Mạnh đang cầm vô lăng bên cạnh:
- Mới xa Hà Nội hai tuần mà em đã nhớ quá anh ạ!
Mạnh quay sang nhìn gương mặt háo hức, hồi hộp ửng hồng như trẻ con sắp được về nhà của Nhi, anh phì cười:
- Nhớ Hà Nội, hay là nhớ chị Linh?
Nhi đỏ mặt, chắc hẳn Mạnh không thể quên nỗi đau ngày đó, nhưng chẳng phải bây giờ Nhi đã là của Mạnh rồi sao. Nhi gượng cười trêu Mạnh:
- Anh vẫn còn ghen với chị Linh đấy à?
Mạnh quay lại tập trung lái xe, anh nói khẽ:
- Đương nhiên.
Nhi bỗng trầm buồn. Cô quay mặt ra cửa kính, nhìn ngắm những thửa ruộng xanh mát mắt lấp ló qua những hàng cây nhỏ mới được trồng ven đường, lòng bồi hồi nhớ lại những chuyện đã qua.
Đúng là năm xưa Mạnh “thua” Linh, vậy còn bây giờ, bây giờ nếu phải lựa chọn thì sẽ sao nhỉ? Ôi Nhi chẳng bao giờ muốn điều đó phải xảy ra thêm một lần nào nữa. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi là Nhi đã xám ngoét mặt mày. Một lần là quá đủ rồi. May mà giờ chị Linh cũng đã ủng hộ Nhi với Mạnh. Còn hạnh phúc nào hơn khi được thấy nụ cười của Linh trước việc Nhi và Mạnh yêu nhau?
Việc đi cao tốc khiến thời gian từ Hải Phòng về Hà Nội thực sự ngắn lại, chỉ mất hơn hai tiếng là Nhi và Mạnh đã đứng trước cổng nhà, tính cả quãng đường ì ạch lặn lội từ khi vào nội thành đến nhà Nhi hơn nửa tiếng nữa.
Bước xuống xe, Nhi nhìn vào trong nhà. Ô cả bố mẹ và chị Linh đang ngồi chờ Nhi và Mạnh trong phòng khách kìa. Nhìn qua song cổng thấy đủ mặt cả nhà, tim Nhi đập rộn ràng, cô cười tươi rói, đưa tay vẫy vẫy Linh. Vui quá đi thôi, cả nhà đang chào đón Nhi và bạn trai mà.
Thấy Nhi về, Linh vội ra mở cổng chào đón hai người.
Gặp lại Mạnh sau năm năm xa cách, đối diện với gương mặt đẹp đẽ mà xa xôi vô tận của Mạnh, Linh có chút ngượng ngùng xen lẫn tiếc nuối, thêm vào đó là cả sự ái ngại. Linh thoáng xót xa, cô hơi khựng lại trước cái gật đầu chào của Mạnh.
Nhi cũng cảm nhận được sự ái ngại của Linh, nhưng không phải tất cả đã chuẩn bị trước tinh thần cho điều này hay sao? Nhi cười tươi nắm lấy tay Linh, truyền cho Linh cảm giác ấm áp thân thuộc.
- Chị Linh, nhà mình chờ chúng em lâu chưa?
“Chúng em”... phải rồi, giờ Mạnh sẽ là em rể của Linh, đúng là nghe đến thế, Linh bỗng thấy nhói lòng. Chẳng gì Mạnh cũng từng là bạn trai Linh, cũng từng khiến Linh mơ mộng về một tình yêu cổ tích, một người bạn trai trong mơ, thậm chí là một người chồng lý tưởng, từng khiến Linh đau đớn tưởng chết đi sống lại khi phải chia xa.
Linh gượng gượng cười. Linh cũng không ngờ lòng cô vẫn không hoàn toàn thoải mái khi chứng kiến cảnh này. Nhưng, không phải mọi chuyện không thể khác sao, Mạnh yêu Nhi chứ không yêu Linh, và giờ không phải Linh cũng đã có Hoàng Tùng sao?
Linh trấn tĩnh lại rồi mỉm cười với cả hai người:
- Cũng mới ngồi chờ thôi Nhi ạ, cả nhà cũng đoán giờ này hai thanh niên mới về đến nhà mà. Chúng ta vào thôi không bố mẹ chờ!
Mạnh đưa tay siết chặt tay Nhi làm Nhi thấy hơi buồn cười một chút. Duy Mạnh tự tin, kiêu ngạo là thế mà lúc này đây anh lại hơi run.
Mạnh hồi hộp, trống ngực anh đập thình thình. Mồ hôi anh lấm tấm trên vầng trán cao thanh tú. Lần đầu tiên anh ra mắt nhà bố mẹ vợ tương lai, nhưng không đơn giản là vậy. Anh đã từng gặp bố mẹ Nhi lúc trước, trong một vị trí hoàn toàn khác.
Anh thực sự lo lắng. Liệu rằng… bố mẹ Nhi có thể chấp nhận anh không?