• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trúc Tiệp dư

Beta: Huệ Hoàng hậu

Nghi vấn trong lòng Cố Thanh Sương thay nhau nổi lên. Trên mặt nàng lại không lộ chút gì chỉ hòa khí hỏi Uyển Tần: "Không biết nương tử có ý gì?"

Uyển Tần liếc nàng: "Chỉ dặn dò ngươi một câu thôi. Cho dù ngươi có tin ta hay không thì để ý chút dù sao cũng không thiệt. Tóm lại ngươi phải hiểu rõ rốt cuộc Quý phi là người lớn lên trong cung. Cho dù có thông minh không thì cũng được thấy nhiều âm mưu dương mưu, trông mèo vẽ hổ cũng có thể học được ba phần. Nếu ngươi nghĩ nàng ta chỉ dựa vào vài phần tình cũ với Hoàng thượng thì..."

Phía sau cái cây cách Uyển Tần không xa đột nhiên có bóng người nhoáng lên. Cố Thanh Sương hơi suy nghĩ lập tức ra chủ ý, tạm thời chỉ coi như Uyển Tần thật sự có lòng tốt dặn dò nàng. Nàng tiến lên một bước giữ chặt tay Uyển Tần: "Ta chỉ lo nói chuyện, càng đi càng chệch. Quay lại chút đi! Thần thiếp còn muốn mau cầu Chức Nữ ban cho khéo tay thêu thùa, xem có thể tranh được ban thưởng của Thái hậu nương nương không đây."

Uyển Tần hơi sửng sốt, chợt hiểu ý. Nàng ta chỉ làm như thường mà xoay người vòng về với Cố Thanh Sương. Mới đi hai bước, bóng người mà Cố Thanh Sương mới thấy đã tới gần.

Hai người đồng thời hành lễ: "Quý phi nương nương an."

Quý phi cười dịu dàng, liếc qua Uyển Tần rồi ánh mắt rơi xuống trên mặt Cố Thanh Sương: "Biểu muội đi nhanh thật. Di Ninh cung lại lớn, làm bổn cung tìm mãi."

Cố Thanh Sương mỉm cười: "Biểu tỷ có việc gì?"

"Có một số việc muốn hỏi biểu muội." Quý phi hơi gật đầu, lại nhìn về phía Uyển Tần lộ ra mấy phần khó xử.

Uyển Tần tự nhiên hiểu ý, rũ mắt hành lễ: "Thần thiếp cáo lui." Rồi mang theo cung nữ bên người cùng nhau rời đi.

Quý phi đứng trước mặt Cố Thanh Sương, yên lặng chờ Uyển Tần đi xa chút mới nói nhỏ: "Các ngươi cũng lui xuống trước đi."

Vài cung nữ hoạn quan đi theo nàng ta cùng nhau khom người, lặng yên không một tiếng động lui ra xa.

Nàng ta lại nhìn về phía A Thi cùng Vệ Bẩm ở phía sau Cố Thanh Sương. Hai người phát hiện ánh mắt nàng ta thì lặng yên không một tiếng động trao đổi ánh mắt với nhau, hoàn toàn không có ý rời đi, lại nghe Quý phi cười: "Biểu muội vẫn cho người khác lui đi thôi."

Cố Thanh Sương hơi hơi nghiêng đầu: "Lui ra đi."

A Thi căng thẳng: "Nương tử..."

"Không có việc gì." Cố Thanh Sương liếc Quý phi: "Quý phi nương nương là người mang thai, tất nhiên phải tích đức vì hài tử. Chẳng lẽ còn có thể hại ta được chắc?"

A Thi muốn nói lại thôi, tuy vẫn không yên tâm nhưng nhìn sắc mặt Cố Thanh Sương cũng chỉ đành lui ra. Hai người lui đến chỗ rẽ trên con đường sỏi đá. A Thi thấp thỏm nhón mũi chân muốn từ nhìn tình hình bên kia qua nhánh cây, hoạn quan chưởng sự bên người Quý phi khó chịu đẩy nàng ấy một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn! Các chủ tử nói chuyện ngươi còn muốn nghe à? Có quy củ không hả?"

"Này, làm gì vậy?" Vệ Bẩm ngăn tay hắn ta. Vương Mậu nhíu mày, liếc hắn cười nhạt cũng không muốn tranh cãi nhiều.

Trên con đường sỏi đá nhỏ hẹp, Quý phi bước đến Cố Thanh Sương càng gần. Cố Thanh Sương không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở chỗ đó, cụp mi xuống.

Lúc đã gần đến mức hơi thở cũng rõ ràng, rốt cuộc Quý phi cười một tiếng, mang khinh miệt mười phần: "Cố Thanh Sương, ngươi có biết mình là cái thứ gì không?"

Cố Thanh Sương mở miệng: "Không biết sao nương nương lại nói lời này."

"Một tiện tì từ Thượng Nghi cục ra, ở thánh địa Phật môn mê hoặc thánh tâm... Ngươi cho là chút thủ đoạn xấu xa này của ngươi, bổn cung không biết?"

Cố Thanh Sương ngước mắt nhìn nàng ta: "Thần thiếp vốn một lòng tu Phật, là Hoàng thượng nhất định bắt thần thiếp tiến cung. Nương nương và Hoàng thượng thân cận nhất. Nếu như không tin, người tự đi hỏi Hoàng thượng là được."

"Hoang đường!" Quý phi cười lạnh: "Dáng vẻ này của ngươi gạt được người khác, không lừa được người trong cung. Ba năm, suốt ba năm! Trong lòng Trí ca ca chỉ có một mình ta! Đi chùa Thiên Phúc vốn cũng là thăm ta... Nếu không phải ngươi có ý quyến rũ, sao hắn sẽ liếc mắt nhìn ngươi nhiều thêm một cái!"

Cố Thanh Sương mím đôi môi mỏng. Điểm này, thật ra Quý phi nói đúng. Đúng vậy, nếu không phải nàng có tâm tính kế, Hoàng đế cũng không chú ý đến nàng.

Nhưng chẳng lẽ Quý phi ngóng trông nàng nhận việc này?

Nàng không nhịn được bật cười: "Quý phi nương nương nói cẩn thận."

Nhưng thấy ánh mắt Quý phi như băng, túm lấy cổ tay của nàng, trên mặt hiện lên vẻ hung ác: "Là bổn cung dung túng ngươi tiến cung, mới làm ngươi tưởng bổn cung dễ bắt nạt, có phải không?"

Cố Thanh Sương không giãy giụa cũng không mở miệng, một mực theo nàng ta. Đáy mắt nàng ta lướt qua chút khoái ý, hộ giáp thon dài nâng cằm nàng: "Thật ra bổn cung muốn giết ngươi, thật sự không uổng sức lực gì cả. Kiếp sau sống nhớ tỉnh táo chút, ước lượng xem mình có bao nhiêu phân lượng nhiều lên."

Nháy mắt tiếp theo, trong tay áo nàng ta bỗng nhiên trước ra một vật. Cố Thanh Sương không kịp thấy rõ, hộ giáp cắt vỡ vật này. Chất lỏng màu đỏ tươi phun ra, vấy lên áo váy khổng tước của Quý phi đồng thời tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó phát ra.

Quý phi ngã ngồi trên mặt đất, hơi nghiêng người như vô ý té ngã. Tay gắt gao che bụng nhỏ, thần sắc đau đớn đến mức tận cùng.

"Nương nương?!" Tiếng cung nhân kinh hô vang lên, các cung nhân bị cho lui vội đuổi đến. Tư Lan và Vương Mậu xông vào đầu tiên, nhìn thấy máu tươi trên tay Quý phi thì sắc mặt nháy mắt trắng bệch: "Nương nương... Nương nương gặp hồng! Mau truyền thái y!"

A Thi lảo đảo đỡ lấy Cố Thanh Sương, nhất thời đến xưng hô cũng quên: "Tỷ tỷ... Tỷ tỷ! Sao lại thế này!"

Cố Thanh Sương hờ hững đứng ở nơi đó, nhìn cung nhân hỗn loạn và vết máu trên tay trên váy Quý phi, trái tim treo cao mấy ngày nay cuối cũng cũng hạ xuống.

A Thi thấy nàng không phản ứng, còn nói nàng sợ tới mức ngốc, lắc lắc cánh tay nàng: "Nương tử... Nương tử!"

Cố Thanh Sương nhẹ giọng: "Ta không động tới nàng ta."

Trước mắt vẫn tiếp tục hỗn loạn, Tư Lan cùng Vương Mậu coi như còn khống chế được cục diện, định thần phân phó thuộc hạ đỡ Quý phi đi vào trong điện. Tiếp theo, Vương Mậu dẫn mấy hoạn quan tới rồi trước mặt Cố Thanh Sương, ngoài cười nhưng trong không cười, rất có vài phần khí thế: "Tài nhân nương tử, đắc tội!"

Dứt lời hắn ta giơ tay, vài tên hoạn quan tiến lên áp giải Cố Thanh Sương, cũng đi về phía chính điện. A Thi vừa cắn răng quát chói tai: "Các ngươi làm gì?" vừa nhanh đi theo. Vương Mậu cũng mặc kệ nàng cùng Vệ Bẩm theo bọn họ.

Thất Tịch cầu Chức Nữ ban cho khéo tay thêu thùa cùng bái nguyệt cứ như vậy dừng lại. Cho dù chúng phi tần có hận Quý phi bao nhiêu, lúc này cũng đều không thể không bày ra dáng vẻ lo lắng, chờ ở ngoại điện.

Lúc Thánh giá đuổi tới, Quý phi đã được đưa vào tẩm điện để thái y chẩn trị. Cố Thanh Sương bị nhốt ở điện bên cạnh, bên ngoài bị cung nhân thủ chật như nêm cối. A Thi và Vệ Bẩm tâm thần không yên, thường thường bám vào bên cửa điện nghe động tĩnh. Nghe được luôn là tiếng bước chân cung nhân vội vàng qua lại, ngẫu nhiên cũng có vài tiếng các phi tần ba phần bảy phần thật giả thổn thức.

Cố Thanh Sương bình yên ngồi ở trước án uống trà. Uống cạn một chén, nàng nhìn bọn họ: "Đừng nhìn, đều lại đây."

A Thi và Vệ Bẩm liếc nhau rồi cùng đi đến trước mặt nàng. Nàng nghĩ nghĩ: "Việc đã đến nước này, cái thai này của Quý phi dù sao cũng mất. Chuyện tiếp theo, các ngươi nghe ta nói."

Vệ Bẩm nghe vậy thì nói: "Nương tử đừng nói như vậy. Nhiều thái y thủ như vậy, có lẽ Quý phi không việc gì."

Cố Thanh Sương cười cười: "Ta biết ngươi tốt với ta."

Chỉ có Quý phi không việc gì, nàng mới có thể không việc gì. Nhưng chuyện không phải như Vệ Bẩm suy nghĩ. Cái "Thai" này của Quý phi, coi như thiên thần hạ phàm cũng không cứu được.

Nàng nặng nề nói: "Nhưng có chuyện, chỉ bằng cầu trời xanh phù hộ cũng không được việc. Các ngươi nhớ kỹ, tiếp theo ta không thể cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Các ngươi cũng tuyệt đối không được vì cứu ta mà ôm tội lên trên đầu mình. Mới rồi chỉ một mình ta nói chuyện với Quý phi. Các ngươi đều không ở gần, chuyện đột nhiên xảy ra, không giống như tính kế trước. Nếu các ngươi tùy ý đi ôm tội, ngược lại thêm phiền."

"Nương tử?" A Thi giật mình. Có lẽ là vì Cố Thanh Sương nói quá mức thong dong, nàng ấy nghe ra chút ý tứ trong đó: "Nương tử có suy tính rồi?"

Cố Thanh Sương như không nghe thấy, lo suy tính chuyện kế tiếp: "Việc này ta phải có cách nói tới lỗ tai Hoàng thượng mới có khả năng lật bàn. Nhưng Quý phi ắt sẽ không để Hoàng thượng dễ dàng thấy ta."

"Nếu Hoàng thượng không thấy ta thì sao..." Nàng thản nhiên cười cười: "Đứa nhỏ này không có lỗi, tất nhiên là ghim chặt trên đầu ta. Quý phi lại ra vẻ tủi thân, phế vị ta, ban chết đều là có khả năng. Cho dù để cho ta một mạng, ngày sau cũng nhất định không còn đường phục sủng, chỉ có thể chịu khổ đến chết ở trong cung."

A Thi bị nàng nói đến trên người rét run. Mặc dù nhìn nàng thong dong nhưng cũng đã không kìm được sợ hãi. Cố Thanh Sương bỗng nhiên cười ra tiếng, không hề úp mở nữa, nói cho nàng ấy: "Thượng Nghi nữ quan thích chơi cờ, ngươi có nhớ không? Nàng vẫn muốn ta theo nàng chơi, ta lại chơi không tốt, chỉ nhớ kỹ một việc."

"... Ván cờ rất nhiều quỷ kế. Có khi nhìn thấy quỷ kế hiện hình, phản kích lại thì đã muộn. Nhưng nếu sớm có thể hiểu rõ bố cục của đối thủ, trước tiên bày ra phòng bị ở bên ta. Lúc quỷ kế hiện hình cũng chưa biết ai mạnh ai yếu."

Hai người toàn ngạc nhiên, Vệ Bẩm ngơ ngẩn nói: "Nương tử sớm có phòng bị?" Nghĩ nghĩ lại khó hiểu: "Trong cung có đứa nhỏ bên người quan trọng vô cùng, sao nương tử biết nàng ta nỡ lấy hài tử ra tính kế?"

"Nàng ta không nỡ." Cố Thanh Sương lắc đầu: "Không nói nhiều nữa. Nếu ta thắng trận này, sẽ giảng giải tất cả cho các ngươi nghe. Nếu thua, đó là cờ ta kém một chiêu, cũng không có gì để nói."

Rồi sau đó, Di Ninh Cung tất nhiên là một đêm yên lặng, Quý phi đầy máu trên váy áo, ai nhìn cũng cảm thấy chói mắt.

Hoàng đế vẫn luôn ở tẩm điện thủ nàng, đến nửa đêm, cuối cùng thái y bẩm không có cách nào xoay chuyển trời đất, không giữ đứa nhỏ nổi. Quý phi khoảng rạng sáng tỉnh lại, bởi vì lúc đó Viên Giang vào trắc điện, cho người áp giải Cố Thanh Sương về Bích Ngọc các giam cầm trước.

Cố Thanh Sương không nói thêm cái gì, chỉ nói ra một câu: "Ta vẫn chưa động vào Quý phi. Tất cả đều có thể giáp mặt bẩm tấu Hoàng thượng, làm phiền đại bạn chuyển cáo."

Thật ra lời nàng chẳng qua là làm ra vẻ thôi, có nghĩ cũng biết lúc này hắn nhất định nghe không vào.

Ngày tháng bị giam cầm cũng không dễ sống, y theo ý chỉ, cung nhân liên can đều tạm thời bị giam. Chỉ có A Thi và Vệ Bẩm còn có thể đến gần phụng dưỡng. Phòng bếp nhỏ cũng đã tắt bếp, bắt đầu từ bình minh, Cố Thanh Sương cũng chỉ có một ít cơm canh đạm bạc Thượng Thực cục đưa tới để dùng. Tất cả phồn vinh của Bích Ngọc Các trong một đêm không còn sót lại chút gì, dường như khắp nơi đều thêm một tầng màu xám xịt.

Dùng băng giải nhiệt đương nhiên càng không dùng được. Tới đêm, A Thi ngồi ở mép giường quạt cho nàng, Cố Thanh Sương mỉm cười nói: "Đi ngủ đi, ta không có việc gì. Dù sao ngày mùa hè cũng hơi nóng chút thôi, tốt hơn ngày đông giá rét, có phải không?"

Cứ thế chịu đứng hơn mười ngày, cho dù trong lòng Cố Thanh Sương không hoảng hốt, dưới cuộc sống kham khổ cũng khó tránh khỏi gầy ốm. Vì thế ngày ấy Viên Giang bưng thánh chỉ lại đi vào Bích Ngọc các, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy nữ tử gầy ốm mỏi mệt ngồi ngay ngắn trên trà tháp, trong lòng không khỏi thở dài. Ôi, chuyện như vậy trong cung thật sự rất nhiều. Nếu sớm biết như thế, lúc ấy cần gì còn cứng rắn muốn vào cung đây? Dĩ nhiên ý niệm này hắn còn chưa nghĩ xong, đôi mắt sáng kia đã nâng lên, liếc nhìn quyển trục vàng sáng trong tay hắn, khí định thần nhàn hỏi hắn: "Ngày ấy làm phiền Viên đại bạn chuyển lời, Viên đại bạn có giúp ta đưa không?"

"Thần y theo lời nương tử nói." Viên Giang chắp tay.

Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Vậy hiện tại Hoàng thượng muốn ta vào lãnh cung hay là muốn mệnh ta?"

"Cái này..." Viên Giang bình tâm tĩnh khí đáp lời: "Chuyện liên quan đến Hoàng tự, Hoàng thượng ban ngài ba thước lụa trắng."

"Vẫn còn được toàn thây." Vẻ mặt Cố Thanh Sương không hề có gợn sóng: "Thánh chỉ để lại đi, lụa trắng vắt lên là được. Nhưng ta muốn phiền đại bạn lại chuyển hai câu cho ta, không biết đại bạn có tiện không?"

Trong lòng Viên Giang muôn vàn cảm khái. Từ khi nào, cung nhân ngự tiền bọn họ lén lút bàn luận, đều cảm thấy vị Thanh Tài nhân này là người thông minh. Nhưng tới lúc chết rồi, cho dù là người thông minh, có thể làm cũng chỉ nhờ người khác chuyển lời hộ, cầu nguyện Thánh thượng có thể nghe vào.

Hắn không tiếng động thở dài, cung kính khom người: "Nương tử mời nói, thần sẽ làm hết sức."

"Đại bạn nói cho Hoàng thượng, ta thật sự không động đến Quý phi. Phật môn tin nhất là bồi thường nhân quả. Dù ta không thèm để ý đến đứa nhỏ của Quý phi, cũng phải tích phúc cho đứa nhỏ của mình." Nàng nói, ánh mắt dời xuống, dừng trên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, trong giọng nói yếu ớt thêm ba phần ủy khuất: "Ta cũng có thai, không dám làm đứa nhỏ này chưa xuất thế đã mang nợ máu trên lưng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK