Beta: Huệ Hoàng hậu
Trải qua hai canh giờ, cuối cùng Tường Thục nhân cũng hạ sinh hài tử, là một Công chúa.
Mọi người chờ ở bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm, trong phòng, thái y rốt cục có thể lau mồ hôi lạnh trên trán, sau khi đi đến bình phong, hạ giọng bẩm báo với Hoàng hậu bẩm báo: "Thục nhân nương tử lần này mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng bị thương thân thể, sau này sợ là... Không thể có thai nữa. "
Mấy người phía sau bình phong liếc mắt nhìn nhau. Theo lý mà nói, Tường Thục nhân vốn sống không nổi, trước mắt mẹ con có thể bình an đã cực tốt, ngày sau có thể sinh hay không cũng không quan trọng.
Nhưng nghĩ lại, đáy lòng các nàng lại sinh ra một cảm giác thê lương.
Trong cung có rất nhiều phi tần. Tuy nói Hoàng thượng sủng ai nhiều hơn là dựa vào sở thích, không nhất định vì khai chi tán diệp, nhưng nhiều người như vậy, ngoại trừ Cố Thanh Sương, Doanh Lan cực hợp tâm ý của hắn, còn lại đối với hắn không có gì khác nhau.
Đã không có gì khác nhau, hắn nhất định càng muốn chọn người có thể sinh hài tử.
Mặc dù dưới gối đã có một Công chúa, Tường Thục nhân sau này sống như thế nào, cũng không dễ nói.
Vì thế ngay cả Hoàng hậu cũng không khỏi sững sờ, sau đó hơi gật đầu, nói một câu: "Đã biết. "
Dứt lời nàng liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh: "Truyền chỉ của bổn cung, Tường Thục nhân có công sinh dục Tam Công chúa, tấn Tần vị, ban phân lệ Dung hoa. "
Phía trên Thục nhân chính là Quý nhân, tấn lên hẳn Tần vị tức là vượt qua một bậc. Lại thêm phân lệ Dung hoa, có thể nói là càng thêm chiếu cố.
Khẩu dụ này nếu được nói ra từ miệng Hoàng thượng, đó thật sự là vinh dự. Nhưng sau bao nhiêu chuyện hôm nay, khẩu dụ lại từ trong miệng Hoàng hậu nói ra, liền giống như dốc hết khả năng bảo vệ nàng.
Hoàng hậu nói xong liền đứng dậy, nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: "Để Tường Tần nghỉ ngơi một chút đi. "
Mấy người không tiếng động rũ mắt hành lễ, Hoàng hậu dưới sự vây quanh của cung nhân rời khỏi điện trước. Các nàng đi ra khỏi bình phong, nhìn Tường Tần đã mê man, cũng không nói gì, cùng nhau rời đi.
Thời gian sau đó, trong cung vẫn bình yên như cũ, chỉ là Hoàng thượng lạnh nhạt Hoàng hậu. Không cần hỏi nhiều cũng biết, là vì ngày ấy Tường Tần sinh nở, Hoàng hậu đã kháng chỉ.
Hoàng hậu là người thức thời, thấy thế liền dứt khoát đến chỗ Thái hậu thỉnh chỉ, nói chính mình cũng sắp sinh, không bằng trước tiên giao cung quyền cho Vinh Phi. Thái hậu gật đầu nhưng cũng trực tiếp nói rõ ràng, sau khi ra cữ để cho Hoàng hậu tự mình lo liệu cung vụ.
Lúc ý chỉ của Thái hậu truyền ra, Cố Thanh Sương đang ở trong thư phòng. A Thi vừa đốt hương vừa nhíu mày: "Hoàng hậu nương nương làm vậy, e rằng có chút vì nhỏ mà mất lớn. Nô tỳ thấy Vinh Phi cũng không hoàn toàn một lòng với Hoàng hậu, Hoàng hậu nhường cung quyền ra dễ dàng như vậy, thu hồi chúng lại có lẽ sẽ khó khăn."
Cố Thanh Sương lắc đầu cười, lật một trang sách trong tay: "Hoàng hậu không phải vì nhỏ mà mất lớn, mà là thả con tép bắt con tôm. Hoàng hậu tiến cung muộn, không quen thuộc với Hoàng thượng, chuyện lần này Hoàng thượng không vui cỡ nào cũng khó có thể thăm dò rõ ràng. Nếu ngày sau để Hoàng thượng mượn chuyện nàng ta sinh con mở miệng thu hồi cung quyền, lúc ấy mới thật sự là khó lấy lại. Hiện tại nàng ta tự mình mở miệng - ngươi xem, khôg phải Thái hậu lập tức lên tiếng sao? Bảo cho Vinh Phi chờ nàng ta ra khỏi cữ liền trả phượng ấn lại, Hoàng thượng cũng không tiện nói gì. "
Đánh cược tâm tư của Thái hậu dễ dàng hơn nhiều đánh cược tâm tư của Hoàng thượng. Hoàng thượng ở hậu cung đã quen thích gì làm nấy, Thái hậu mặc dù không để ý đến sự tình nhưng lại như gương sáng, sẽ không để cho người bên ngoài dễ dàng áp chế chính cung.
A Thi nghe vậy nhíu mày suy nghĩ: "Nếu như vậy, ngược lại tốt hơn nhiều."
Cố Thanh Sương không khỏi liếc nàng ấy một cái, cười hỏi: "Muội cảm thấy Hoàng hậu mạnh hơn Vinh Phi?"
"... Cũng không phải nói vậy. "A Thi vừa nói vừa nhìn lướt qua bốn phía, thấy không có cung nhân ở trong phòng, mới dám nói tiếp, "Nếu như trước kia, muội cảm thấy Vinh Phi cũng rất tốt, nhiều năm chấp chưởng cung quyền chưa bao giờ có chuyện bất công. Nhưng theo tình hình ngày đó, muội lại thích Hoàng hậu nhiều hơn một chút. Dù sao..." Nàng cắn môi một cái, âm thanh hơi thấp xuống "Không đề cập đến chuyện khác, tỷ tỷ là sủng phi, ngày nào đó không chừng lại có hài tử, không biết lúc sinh nở sẽ gặp phải cái gì. Ngày đó Hoàng hậu có thể bảo vệ Tường Tần, ngày sau cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ, nhưng nếu đổi lại là Vinh Phi..."
Đổi lại là Vinh Phi, vậy thì khó nói.
Điểm này không chỉ một mình A Thi nghĩ như vậy, tất nhiên cũng có không ít phi tần cảm thấy như vậy. Từ việc gần đây mọi người càng nguyện ý qua lại với Hoàng hậu đã nhìn ra được, mà Vinh Phi nắm quyền lực trong tay ngược lại có chút vắng vẻ. Cố Thanh Sương nhất thời cũng không rõ Hoàng hậu đây là một vụ thả con tép bắt con tôm khác, hay thật sự là làm việc tốt được đền đáp.
Trong lúc nói chuyện, mùi thơm trong lư hương tản ra, thoạt ngửi thấy có vị ngọt, ngửi kĩ lại có thêm một chút vị đắng nhẹ. Bởi vì lò ở trên bàn nên mùi hương ngửi thấy rất rõ. Cố Thanh Sương bất giác ngước mắt lên, chăm chú nhìn làn khói trắng phiêu tán, hỏi A Thi: "Thư Lê hương? "
"Vâng." A Thi cười đáp, "Mấy ngày trước Vệ Bẩm đích thân đến Thượng Công cục chọn, nói hương này ngửi thấy ấm áp, rất thích hợp cho những ngày se lạnh."
"Không tệ." Cố Thanh Sương gật gật đầu, tiếp tục đọc sách. Tâm tư xoay chuyển, hồi tưởng lại một chuyện nhỏ ngày Tường Tần sinh hài tử.
Lại qua một ngày nữa, cũng chính là lúc Hoàng hậu lâm bồn. Giống như Tường Tần, Hoàng hậu cũng chuyển dạ vào đêm khuya, các phi tần lại không dám ngủ đến sáng sớm rồi mới tới giống như lúc Tường Tần sinh, tin tức vừa ra, các cung liền liên tiếp thắp sáng đèn đuốc.
Đêm nay Hoàng đế nghỉ ngơi ở Vọng Thư uyển, nghe được bẩm tấu, hai người lập tức đứng dậy. Cố Thanh Sương trang điểm, thay y phục tất nhiên là phức tạp hơn hắn không ít, sau khi thay quần áo vừa định ngồi xuống bàn trang điểm, ngước mắt lên thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề, liền cúi đầu phúc thân: "Hoàng thượng đi trước, thần thiếp sẽ mau chóng qua sau."
"Được." Tiêu Trí gật đầu, cất bước đi. Cung nhân ngự tiền mênh mông cuồn cuộn theo hắn rời đi, trong phòng nhất thời trống rỗng hơn phân nửa. Cố Thanh Sương ba bước thành hai bước đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, dặn dò A Thi: "Nhanh tay một chút. "
Qua chừng một khắc, Cố Thanh Sương trang điểm thỏa đáng, đứng dậy, Vệ Bẩm đang nâng mấy túi hương vào phòng.
Cố Thanh Sương đi ngang qua hắn dưới chân không dừng lại, đôi mắt đảo qua khay, lưu lại một câu: "Mấy túi hương này làm không tệ, trước giao cho Tiểu Lộc Tử cất đi, chờ bổn cung trở về sẽ xem xét kỹ."
Nói xong bước qua ngạch cửa, Vệ Bẩm thân là tổng quản tất nhiên muốn đi theo nàng, đành phải vội vàng nhét khay cho Tiểu Lộc Tử, bước nhanh theo.
Trong Thục Ninh viên, Hoàng hậu nằm ở trên giường, trên trán rinh từng đợt mồ hôi lạnh, không kiềm được mà bật ra những tiếng rên rỉ từ trong cổ họng.
Cách một lớp cửa sổ, nàng cảm thấy bên ngoài ngày càng sáng. Nhưng thật ra cho dù hành lang treo nhiều đèn thì cũng không nên sáng thế này, hiện tại sáng như vậy, có thể hiểu là các phi tần đang vội vàng chạy tới chỗ này, cung nhân bên người cầm đèn chiếu sáng kiến hoàng cung sáng như ban ngày.
Mọi người đều lo lắng cho nàng. Thân là Hoàng hậu, nàng sinh hài tử tất nhiên là đại sự.
Nhưng chính vì vậy mới càng làm cho nàng cảm thấy bất an.
Nàng còn nhớ rõ tâm tư của Hoàng thượng khi Tường Tần khó sinh. Nếu lúc ấy nàng không qua, thái y sẽ dốc toàn lực bảo vệ để đảm bảo hài tử an khang, Tường Tần chỉ có thể cầu phúc cho bản thân.
Nếu chuyện tương tự đặt lên người nàng, nàng là Hoàng hậu tất sẽ tôn quý hơn Tường Tần. Nhưng đứa trẻ trong trong bụng nàng, cũng sẽ càng tôn quý hơn.
Gần đây ngẫm lại những chuyện này, Hoàng hậu liền tâm thần không yên.
Cơn đau quặn thắt ở bụng bỗng nặng thêm, nàng kêu một tiếng, tay nắm chặt nệm, hô hấp cũng càng lúc càng rối loạn. Bà đỡ bên cạnh thấy thế vội vàng khuyên: "Nương nương thả lỏng một chút, đừng sợ, Hoàng thượng đã chạy tới."
Hoàng hậu nghe xong, chỉ cảm thấy càng sợ.
Trong viện, sau khi hành lễ các phi tần an tĩnh lại, đây không phải là lúc tiến lên tranh sủng, mỗi người đều giữ lễ nghĩa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim chờ tin tức bên trong. Đến sớm như thế, đến trễ cũng như vậy. Cố Thanh Sương chạy tới chỗ Hoàng thượng hành lễ, lại tiến lên chỗ Vinh Phi cùng Lam Phi phúc thân, xong không nói gì nữa, ở một bên lẳng lặng chờ.
Thời gian trôi qua từng chút một, đã qua nữa đêm, đêm kéo dài hồi lâu, cuối cùng nghênh đón bình minh.
Khi bình minh ló dạng, trong viện rốt cuộc có chút động tĩnh — chim sẻ thức dậy nhảy lên cành cây, ríu rít ầm ĩ. Trừ cái này, điều duy nhất mọi người có thể nghe thấy là giọng kêu đau khổ của Hoàng hậu.
Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, tiếng khóc của trẻ sơ sinh cuối cùng cũng cất lên. Mọi người trong viện đều thở phào nhẹ nhõm, Cố Thanh Sương theo bản năng vuốt ngực, mới phát giác trên quần áo đã dính một tầng sương sớm.
Không bao lâu sau liền thấy một hoạn quan vội vàng đi ra, nhìn thấy Hoàng thượng mặt tràn đầy vui mừng hành lễ: "Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thuận lợi sinh hạ Tứ Hoàng tử, mẫu tử bình an! "
Hoàng thượng thả lỏng hơi thở, hơi gất đầu: "Trẫm đi xem Hoàng hậu. "
Dứt lời Tiêu Trí đi vào điện. Hoàng hậu nghe được tiếng hắn, chỉ nhắm mắt lại, giả vờ đã ngủ.
Tình hình của nàng kỳ thật tốt hơn rất nhiều so với Tường Tần, vẫn chưa đến mức kiệt sức, cũng không đến mức không có khí lực cùng hắn nói chuyện.
Nàng chỉ là hơi không có tinh thần ứng phó. Dáng vẻ vợ chồng tình thâm thường ngày, lúc này chỉ làm cho nàng càng thêm phiền não.
Nếu theo tâm tư của nàng, nàng căn bản không muốn sinh con, ít nhất không muốn sinh vào lúc này.
Mười sáu mười bảy tuổi, quá trẻ, nguy hiểm quá lớn.
Nàng vốn ngóng trông mình không thể sinh con, nhận một Hoàng tử làm con thừa tự, điều này trong triều cũng có tiền lệ. Tình hình trước mắt thật sự không phải là điều nàng mong muốn, nàng chỉ có thể cảm thấy bản thân may mắn sinh coi như thuận lợi.
Nàng nhắm mắt lại, nghe Hoàng thượng ngồi ở mép giường hỏi thăm cung nhân.
Hắn chỉ hỏi đơn giản Tứ Hoàng tử có khoẻ không, hỏi nàng như thế nào, gần đây ăn có ngon hay không, ngủ ngon không? Chỉ là những câu hỏi vô thưởng vô phạt, mà hết lần này tới lần khác trong cung ai nấy đều coi trọng chúng, giống như được hắn ta quan tâm vài câu là có thể lên trời, âm thanh trả lời của cung nữ đều vì nàng mà cảm động đến rơi nước mắt.
Hoàng hậu cảm thấy bất đắc dĩ và buồn cười. Nếu để cho nàng mở miệng trả lời, đại khái nàng chỉ muốn hỏi hắn, mấy ngày trước hắn đã làm gì?
Rõ ràng nàng sắp lâm bồn, hắn lại vì chuyện của Tường Tần mà nửa tháng không bước vào cửa Thục Ninh viên.
Liên miên hỏi một trận, cuối cùng hắn cũng biểu đạt đủ quan tâm, nhìn nàng đang ngủ yên, cúi người hôn một nụ hôn trên trán nàng, lại nói với cung nhân: "Chăm sóc Hoàng hậu thật tốt, muộn một chút trẫm lại tới. "
Cung nhân vội vàng đáp ứng, sau đó là tiếng cung tiễn. Hoàng hậu bình tĩnh nằm, mơ màng mở to mắt, bên cạnh liền có cung nữ tiến lên: "Nương nương? "
Hoàng hậu cau mày, giọng nói suy yếu: "Đem một cái khăn lau đến đây. Bổn cung đổ mồ hôi, ngủ khó chịu. "
Chủ yếu là muốn lau trán.
Sau khi thánh giá rời đi, mọi người trong viện cũng tụm năm tụm ba kết bạn tán loạn. Khi Cố Thanh Sương xuống xe, đứng hơn nửa đêm, ngược lại không muốn ngồi nữa, chỉ muốn đi một chút, hoạt động vài cái.
Thải Song liền đi cùng nàng, trong lòng Cố Thanh Sương có tâm sự, đi hơn phân nửa đường mới phát giác Thải Song không ngừng nhìn nàng, nghiêng đầu: "Có chuyện gì? "
Thải Song vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nói: "Bây giờ trong cung đã có đích tử."
Cố Thanh Sương gật gật đầu, ừ một tiếng.
Thải Song khàn khàn, đánh giá Cố Thanh Sương. Nàng nhíu mày, lại nhìn qua: "Có chuyện thì nói."
Thải Song hơi chậm lại, giọng trở nên rất nhẹ: "Thần thiếp chỉ nghĩ... Chỉ muốn biết, nương nương vui hay không vui? "
Cố Thanh Sương liếc nàng ấy một cái, ý cười nhẹ nhàng: "Đương nhiên vui. Có đích tử, mọi người mới coi như an tâm. "
Đây đương nhiên chỉ là lời nói ngoài mặt. Chỉ là ngoại trừ đáp án này, nàng không thể nói gì khác.
Thải Song bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng Cố Thanh Sương cảm thấy buồn cười, không nói thêm gì với nàng ta nữa, lại tự cân nhắc.
Thải Song cùng nàng đi đến cửa Vọng Thư uyển liền dừng bước, thi lễ cung tiễn Cố Thanh Sương. Cố Thanh Sương gật đầu: "Ngươi cũng về nghỉ ngơi đi." Dứt lời liền đi vào cửa viện.
Khi vào phòng, nàng cho cung nhân đã theo cùng đi nghỉ ngơi, đợi đến khi A Thi cùng Vệ Bẩm rời đi hết, mới để cho Tiểu Lộc Tử lấy mấy túi hương ra, tự mình ngửi, trong lòng không tin tưởng, liền cho người truyền Thẩm Thư tới.
Lúc Thẩm Thư đến, trong phòng ngủ lớn như vậy nhưng không giữ lại một cung nhân nào. Cố Thanh Sương liếc hà bao cùng kéo bên tay, phân phó Thẩm Thư: "Đại nhân kiểm tra xem."
Thẩm Thư cúi người, nghe lệnh cầm lấy túi hương ngửi ngửi. Nhíu mày hơi trầm ngâm, lấy kéo cắt ra rồi xem xét kĩ lưỡng.
Không tốn nhiều công sức hắn liền nhìn ra, chắp tay bẩm báo: "Trong túi hương này có một lượng nhỏ xạ hương. "
Cố Thanh Sương hiểu rõ, lại hỏi: "Nó có gây tổn thương thân thể không? "
"Phân lượng không nhiều, không phải ngày nào nương nương cũng đeo cùng một túi hương, lúc ngủ càng không đặt ở bên người, sẽ không tổn thương." Thẩm Thư nói. Cố Thanh Sương gật đầu: "Vậy nếu hôm nay bổn cung đeo đến Thục Ninh viên, vào điện gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu có thể bởi vậy mà có bệnh nhẹ không? "
Thẩm Thư ngơ ngác, sau đó lại lắc đầu: "Cũng sẽ không. Thai của Hoàng hậu nương nương cực ổn, phượng thể cũng khỏe mạnh, đã đến ngày lâm bồn, thứ này không thể thương tổn nàng ấy."
"Thú vị." Cố Thanh Sương thoáng cười, đứng lên, thong dong kéo ngăn tủ trước bàn trang điểm, đưa tay vào dò xét, từ chỗ không đáng chú ý ở trong cùng thò tay vào lấy ra một nửa miếng hương đã cháy, "Đại nhân hãy kiểm tra cái này."
Thẩm Thư khom người, tiếp nhận miếng hương khẽ ngửi, ngay lập tức có đáp án: "Thư Lê hương, là loại hương mà người trong cung quen dùng, nhưng kỳ thật chúng có hai loại. Một loại hương vị tươi mát, thích hợp cho mùa hè; một loại khác bởi vì thêm xạ hương nên mùi sẽ ấm hơn một chút, dùng vào thời tiết xuân thu là vừa vặn, của nương nương chính là loại thứ hai. "
Cố Thanh Sương liền hỏi lại câu hỏi kia: "Nó có gây tổn thương thân thể không? "
"Không." Thẩm Thư lắc đầu, "Chúng phi tần luôn mẫn cảm với xạ hương, cho nên loại thứ hai cũng không phổ biến. Nhưng theo thần thấy, không cần thiết phải như vậy. Xạ hương vốn là hương liệu thông thường, mặc dù có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu, cũng phải nhìn xem phân lượng bao nhiêu, dùng bao lâu. Giống như Thư Lê hương này, ngẫu nhiên dùng một lần không có ảnh hưởng gì, nếu là người khí huyết không thông dùng ngược lại có thể thông kinh hoạt lạc, lợi bất cập hại. "
Cố Thanh Sương lại hỏi: "Nếu dùng nó chung với túi hương thì sao? "
"...Phân lượng cộng lại cũng không nhiều. "Thẩm Thư cười gượng, "Nếu nương nương làm ra hai mươi ba mươi cái túi hương rồi đồng loạt treo trong phòng. Hương mồi tăng gấp ba lần, ngày ngày từ sáng đến tối, suốt đêm không ngừng. Phải dùng hai ba năm, mới có thể tổn thương thân thể, nếu không cũng không có gì đáng ngại."
Ngày càng thú vị.
Cố Thanh Sương cảm tạ Thẩm Thư, vẫn không gọi cung nhân tiến vào. Tự mình mở ngăn tủ ra tìm một hộp gấm, cất túi hương Thẩm Thư đã cắt rách cùng với miếng hương kia vào, sau đó yên tĩnh chờ.
Xưa nay nàng luôn khoan dung với cung nhân, hơn nửa đêm không ngủ giống như hôm nay, sau khi trở về cung nhân đều có thể thoải mái ngủ một giấc. Vì thế qua một buổi trưa Cố Thanh Sương mới gặp lại A Thi, nàng hỏi A Thi: "Vệ Bẩm đã tỉnh chưa?"
A Thi gật gật đầu: "Vừa rồi khi tới đây muội có nhìn thấy hắn."
Cố Thanh Sương liền nói: "Vậy kêu hắn đến đây đi, ta có việc muốn hỏi riêng hắn."
Nghe vậy A Thi cũng không nghi ngờ, nghe lời gọi Vệ Bẩm tiến vào, sau đó dẫn cung nhân cáo lui, chính mình cũng lui ra ngoài, đóng cửa lại, tiện cho bọn họ nói chuyện.
Trong phòng yên lặng, Cố Thanh Sương ngồi ngay ngắn trên trà tháp, ngước mắt nhìn Vệ Bẩm. Vệ Bẩm rũ mắt đứng yên, đây là bộ dạng thường thấy khi hoạn quan trong cung chờ lệnh.
Cố Thanh Sương hơi trầm ngâm, mở lời: "Ngươi có gì muốn nói với ta không?"
Vệ Bẩm ngẩn ra, vẻ mặt hoang mang: "Nương nương, người nói vậy có ý gì?"
Cố Thanh Sương không khuyên nhiều nữa, đôi mắt rũ xuống, ngón tay nhướng lên, tiện tay mở hộp gấm để trên bàn.
Trong nháy mắt khi túi hương được cắt ra đập vào mắt, nàng không chớp mắt đánh giá thần sắc Vệ Bẩm, nhưng Vệ Bẩm không hề hoảng hốt.
Cố Thanh Sương nói chậm rãi: "Tất cả những thứ này đều qua tay của ngươi mà có. Bổn cung truyền Thẩm Thư đến kiểm tra qua, trong hương mồi và trong túi hương đều có xạ hương. Ngày Tường Tần lâm bồn, ngươi cũng lấy túi thơm cho bổn cung dùng, bên trong chắc là cũng có. "
Đáy mắt Vệ Bẩm khẽ run, bất giác nín thở.
Cố Thanh Sương nhìn hắn: "Chúng ta đều đi ra từ Thượng Nghi cục, nhiều năm giao tình như vậy, ngươi nên cho bổn cung một lời giải thích thoả đáng."
Vệ Bẩm cứng đờ, cúi người quỳ xuống đất: "Thần đáng chết."
Ở bên cạnh nàng ba chữ này rất ít khi nghe thấy, Vệ Bẩm thân là hoạn quan chưởng sự, càng chưa bao giờ nói.
"Ngươi đương nhiên đáng chết." Cố Thanh Sương từ trên cao nhìn hắn, trong lời nói không có một chút tình cảm nào, "Ở đây từ trên xuống dưới mấy chục người, bổn cung tin nhất chính là ngươi và A Thi. "
Vệ Bẩm dập đầu nói: "Thần xin lỗi nương nương."
Không bào chữa, cũng không xin tha, rất bình tĩnh.
Cố Thanh Sương cảm thấy hắn quá bình tĩnh.
Trong lòng lại xoay chuyển một vòng, Cố Thanh Sương đùa giỡn nhìn hắn: "Ngươi nhận tội thật nhanh? "
"Nương nương thông tuệ, thần sớm biết sẽ có ngày này. Chỉ là... Chỉ là thần không nghĩ tới..." Cuối cùng giọng điệu của hắn cũng luống cuống, chậm lại một nhịp, tiếp tục nói tiếp, "Không nghĩ tới Tường Tần và Hoàng hậu đều không có việc gì."
Còn muốn quanh co với nàng.
Cố Thanh Sương mở mắt ra: "Là ai sai khiến ngươi. "
Vệ Bẩm yết hầu căng thẳng: "Thần không biết..."
Nàng tin câu này.
Cố Thanh Sương tiếp tục hỏi Vệ Bẩm: "Ngươi muốn bổn cung xử lý ngươi như thế nào?""
"...Nương nương." Vệ Bẩm nằm trên mặt đất, hoảng loạn trong lời nói càng lộ rõ. Có lẽ là vì giọng điệu thong thả ung dung của Cố Thanh Sương, hay có lẽ là vì câu hỏi của nàng.
Lúc trước Vệ Bẩm cảm thấy có khả năng nàng sẽ ban cho mình cái chết nhanh chóng, nhưng sau khi nàng đặt câu hỏi này, hắn không dám chắc.
Một lúc lâu Vệ Bẩm không nói lời nào, Cố Thanh Sương yên tĩnh chờ, rốt cục buộc hắn nói ra: "Muốn chém muốn giết... Đều nghe nương nương phân phó. "
"Ồ? Vậy được thôi." Cố Thanh Sương nói chậm rãi: "Vậy thì thưởng cho ngươi sáu mươi đại bản, còn lại một hơi thì đưa vào bạo thất lao động khổ sai, ngươi thấy thế nào? Phỏng chừng chịu đựng mười ngày nửa tháng, ngươi liền có thể quy tiên."
Vệ Bẩm giật mình, ngay cả hô hấp cũng run rẩy theo. Cố Thanh Sương chờ, lại thấy hắn hạ quyết tâm đập đầu: "Thần tự mình tới Cung Chính ti."
Dứt lời hắn lập tức đứng lên, xoay người đi ra ngoài. Quyết tuyệt bước nhanh, như có gió dưới chân.
Cố Thanh Sương nhíu mày: "Trước khi đi ta cho ngươi một việc vặt."
Hắn đột nhiên dừng chân, mang theo ba phần hoảng sợ, xoay người lại.
Cố Thanh Sương mím môi: "Áp giải A Thi qua đó đi. Ngươi 60 nàng 40, sau đó tống cổ nàng vào Hoán Y cục."
"Nương nương?!" Vệ Bẩm choáng váng, lo sợ vừa rồi Cố Thanh Sương không thể thăm dò ra cuối cùng cũng biểu hiện trên mặt hắn. Nàng thấy hắn lui vài bước, dưới chân trở nên lảo đảo, quay lại trước mặt nàng quỳ xuống, "Nương nương, A Thi không biết gì cả! Thần với A Thi mặc dù có quen biết, nhưng loại chuyện này, nàng... Nàng..."
Hắn gấp đến mức muốn khóc ra, hốc mắt phiếm hồng, giọng cũng nghẹn ngào, "A Thi tuyệt đối trung thành với nương nương, nàng coi ngài như tỷ tỷ ruột của mình, nếu nàng có..."
"Cho nên là bọn họ lấy A Thi uy hiếp ngươi?" Cố Thanh Sương nói ngắn gọn, trong cổ họng Vệ Bẩm nghẹn lại, phủ nhận: "Không, không liên quan gì đến A Thi. Là thần nhất thời nổi lòng tham, nghĩ chỉ làm một lần này, kiếm được một khoản, nếu như không bị phát hiện..."
Cố Thanh Sương ngoảnh mặt làm ngơ: "Để bổn cung đoán xem bọn họ nói gì. Lấy tính mạng của A Thi uy hiếp ngươi, hay là cái gì khác? Không quan trọng, ngươi không muốn giúp bọn họ, lại tự cho rằng mình có vài phần thông minh, cho nên lộ ra dấu vết rõ ràng như vậy, chỉ chờ bổn cung phát hiện, sau đó trong cơn giận dữ giết ngươi, mọi chuyện liền xong. Phải không? "
Từng câu nàng nói đều đúng, Vệ Bẩm nghe vào tai lại không rảnh lo, chỉ nhớ A Thi: "Nương nương, A Thi vô tội... Chuyện này không liên quan gì đến A Thi! Là thần... Là do thần không chịu nổi! "
"Việc này đương nhiên không liên quan gì đến A Thi." Cố Thanh Sương lạnh nhạt nhìn hắn, "Nhưng nếu ngươi từ nơi này đi ra, sợ là sẽ có quan hệ với A Thi. "
Vệ Bẩm ngẩn ra, nhìn Cố Thanh Sương, nhất thời không rõ tình huống.
"Đây chỉ là suy đoán của bổn cung." Cố Thanh Sương lặng lẽ thở ra một hơi, "Ngươi và A Thi là người bổn cung tín nhiệm nhất, chủ ý này đánh vào trên người các ngươi, hoặc là một kế tức thành lấy mạng bổn cung, hoặc là sớm muộn gì bổn cung cũng phải liều mạng ngươi chết ta sống với bọn họ. Nếu chỉ ép ngươi làm những chuyện này, tâm tư không khỏi quá đơn giản. Cho dù ngươi bị các nàng nắm chặt không dám nói thẳng ra, cũng không khó đoán ngươi sẽ dùng biện pháp này nố rõ sự tình cho bổn cung, bất luận ai đứng sau, chắc hẳn đều có thể nghĩ đến mới đúng."
Mặt Vệ Bẩm trắng bệch, trong mắt vừa bối rối vừa hoang mang: "Vậy nương nương cảm thấy..."
"Nhưng nếu người bọn họ muốn lợi dụng không phải ngươi thì sao?" Cố Thanh Sương nhìn hắn, "Nếu người bọn họ thực sự muốn dùng là A Thi?"
"Vậy..." Vệ Bẩm giật mình, bừng tỉnh đại ngộ, trong nháy mắt như bị rút hết khí lực ngồi liệt trên mặt đất, môi mấp máy nhưng không thể phát ra tiếng.
Cố Thanh Sương lắc đầu bất đắc dĩ: "Trước tiên mượn tay bổn cung giết ngươi, sau đó dễ dàng xúi giục A Thi trở mặt với bổn cung. Nếu A Thi muốn động thủ, bổncung sẽ khó lòng phòng bị."
Dứt lời nàng chế nhạo Vệ Bẩm: "Thế mà ngươi lại muốn đi cái đường này. Nếu đến ngày đó bổn cung và A Thi thực sự trở mặt thành thù, ngươi cho rằng bổn cung chết, nàng ấy có thể sống sao?"