Beta: Huệ Hoàng hậu
Sau khi trải qua một cơn gió mùa thu và hai cơn mưa lạnh lẽo, kinh thành đã vào đông. Tháng 11 có rất nhiều việc bận rộn như chuẩn bị quần áo mùa đông, chia than củi, việc đều không lớn nhưng nhiều thì phức tạp.
Với một sủng phi như Cố Thanh Sương mà nói, những chuyện này không cần nàng phải nhọc lòng, sáu thượng cục chỉ hận không chuẩn bị thỏa đáng hết thảy mọi thứ đưa đến Hiệt Tú các của nàng vào tháng 11, sau đó còn tìm những người có tên tuổi lui tới đưa đồ nhiều lần, chỉ sợ nàng cảm thấy không được chu toàn.
Những ý tốt như thế này Cố Thanh Sương đều thu vào. Trong cung chính là như vậy, dù sao nếu có một ngày nàng bị thất sủng, những loại xem thường, khinh khi đều phải chịu đựng, hiện tại trôi qua ngày lành thì không cần phải khách khí gì quá nhiều.
Còn với nàng mà nói, thừa dịp ngày qua ngày phong phú, cũng nên kết giao bằng hữu một chút.
Nàng vào cung đã có hơn mấy tháng, ban đầu vì quan hệ với Nam Cung Mẫn, cơ hồ là độc lai độc vãng, bề ngoài nhìn vào thì hòa thuận với phần lớn cung tần, nhưng chân chính thân thiết thì không có mấy người. Về sau có qua lại với Lam Phi, Uyển Tiệp dư nhưng hai vị chủ nhân này đều lại cố ý tránh đời, không để ý mọi chuyện. Trước đây là vì thật sự nhìn Nam Cung Mẫn không vừa mắt mới chịu nói chút lời trong lòng với nàng, ngày sau gặp phải chuyện khác cũng chưa chắc đáng tin cậy.
Nhưng thế lực trong cung rắc rối khó gỡ, một mình chiến đấu hăng hái cũng không phải là cách dài lâu. Ngay cả Nam Cung Mẫn cũng phải có vài phần chịu thua thiệt từ phía trên, nếu có người có thể đáng tin cậy giúp nàng bày mưu tính kế, thì hiện tại ngày tháng như thế nào còn chưa biết được.
Cố Thanh Sương luôn mãi suy nghĩ, mở tờ giấy liệt kê lại tất cả các phi tần. Rồi sau đó gạch từ phía trên xuống tam Phi, tiếp tục xuống đến thân mẫu của hai vị Hoàng tử, Uyển Tiệp dư đã có vài phần giao tình cũng gạch, còn lại từ đầu tới cuối nhìn mấy lần, khoanh vài người, sau đó kêu Tiểu Lộc Tử tiến vào hỏi thăm kỹ càng.
Tiểu Lộc Tử không hổ là người xuất thân từ Nội Quan giám, nói tới bí sử cung đình không chỉ có rành rọt rõ ràng, còn diễn tả vô cùng sinh động. Hắn càng nói càng hăng hái, trong lúc nhất thời thậm chí có chút nghe như đang diễn thư vậy. Cố Thanh Sương cũng rảnh rỗi không có việc gì, liền yên tĩnh nghe hắn kể lể, ngẫu nhiên nghe được chỗ nào không hiểu liền hỏi hai ba câu.
Sau khi nghe xong, nàng viết ba chữ "Khánh Hòa cung" lên giấy.
Nàng đã sớm biết vị Lăng Quý nhân ở Khánh Hòa cung. Phong hào của Lăng Quý nhân này cực kỳ thích hợp, phong hào của nàng ta như tên, mặt mày thì hơi sắc xảo, tính tình cũng chanh chua. Vì cái này, mấy ngày tiến cung này Cố Thanh Sương chưa từng nói chuyện qua với nàng ta, ngẫu nhiên gặp mặt vài lần chỉ đáp lễ qua lại rồi rời đi.
Nhưng mới vừa nghe Tiểu Lộc Tử kể, nàng mới biết được hóa ra trong Khánh Hòa cung cũng không phải chỉ có mỗi vị Lăng Quý nhân, mà còn hai Ngự nữ nữa.
Tiểu Lộc Tử nói: "Sáu năm trước, Lăng Quý nhân trong đợt tổng tuyển cử được Vinh Phi nương nương lưu lại, nhưng Hoàng thượng không thích dung mạo của nàng ta, càng không thích tính tình của nàng ta, gặp qua một lần rồi thôi. Nhưng thời điểm ban đầu nàng ta ít nhiều có chút không cam lòng, thấy tỳ nữ Thải Song bên người ôn nhu nhẹ nhàng, liền nhờ cung nhân ngự tiền đưa đến trước mặt Hoàng thượng. Khi đó vị Thải Song hẳn rất hợp ý Hoàng thượng, nên sau khi phong làm Thải nữ qua không bao lâu được nâng lên làm Ngự nữ. Nhưng sau đó ngài cũng biết, chuyện tình cảm với Nam Cung thị bị chọc thủng, Tình Phi nương nương mất đi sủng ái, Hoàng thượng nào còn nhớ tới một Ngự nữ nho nhỏ nữa?"
Cố Thanh Sương cân nhắc nói: "Hoàng thượng không nhớ rõ cũng không có gì lạ, nhưng ta tiến cung cũng mấy ngày rồi, sao chưa từng thấy qua nàng ta?" Tiểu Lộc Tử "thở dài" một tiếng, cười nói: "Ngự nữ, Thải nữ thân phận chỉ là nửa chủ nhân, với tính tình kia của Lăng Quý nhân, ngày thường không cho nàng ra khỏi cửa Khánh Hòa cung, dĩ nhiên nương tử sẽ chưa từng được gặp rồi."
Cố Thanh Sương gật gật đầu, lại hỏi thêm câu: "Vậy nàng ta có sở trường gì không?"
"Sở trường... " Tiểu Lộc Tử nhíu mày ngẫm nghĩ, "Thần cũng chưa thấy nàng ta, chỉ biết tình tình nàng ta nhu thuận, cái khác... chưa từng nghe nói qua."
Cố Thanh Sương mất hứng thở dài một hơi. Nữ nhân trong hậu cung nhiều như vậy nếu không có sở trường nổi bật thì sẽ không có tác dụng gì lớn.
Trừ phi...
Trừ phi đầu óc của người này thông minh, đối với chuyện thăng phân vị có vài phần tranh đua, vậy thì giữ lại dùng làm quân cờ một chút.
Nàng gọi A Thi tới: "Ngươi nghĩ biện pháp làm quen với nàng ta, không cần nói thêm cái gì khác, chỉ cần tìm cơ hội nói với nàng ta rằng ta cũng xuất thân từ cung nữ, nói không chừng sẽ hợp nhau."
Ngoài ra, phải xem xem nàng ta nghĩ như thế nào đã.
A Thi đáp lời xong, việc này liền bị Cố Thanh Sương đặt qua một bên. Nàng tính toán canh giờ, phòng bếp nhỏ đã hầm canh xong, liền cầm theo hộp đồ đựng thức ăn, đi Tử Thần điện.
Cũng mới mấy ngày trước, Hoàng đế mở lời vàng ngọc cho phép nàng tùy ý ra vào Tử Thần điện. Từ khi mắt đầu Nguyên Hòa đến nay chỉ ba vị có được vinh dự này, một vị dĩ nhiên là Nam Cung thị, một vị là Tình Phi, người thứ ba chính là nàng.
Khi đến Tử Thần điện, thái giám canh cửa báo rằng Hoàng thượng đang ngủ trưa. Nàng biết rõ hắn không có thói quen ngủ trưa, liền mời vị thái giám kia dời bước nói chuyện, hỏi rõ nguyên nhân, vị thái giám kia nói: "Giang Nam xảy ra nạn tuyết, đêm qua Hoàng thượng cùng Hộ bộ bàn bạc đến nửa đêm, sáng nay lại đúng giờ lên triều nên có chút mệt mỏi."
Nạn tuyết ở Giang Nam.
Trong lòng Cố Thanh Sương nặng nề. Mấy năm nay, Giang Nam thật sự gặp nhiều thiên tai.
Năm ngoái là mưa to dẫn tới lũ lụt lớn, người nhà nàng vì vậy mà không còn, hiện giờ lại đến nạn tuyết lớn.
Hơn nữa theo lẽ thường mà nói, bên kia Giang Nam gặp mưa to thì không có gì lạ nhưng nếu tuyết rơi thì hơi hiếm gặp. Trước kia nàng chưa từng vào kinh thành, cũng chưa tưởng tượng ra được hình ảnh "tuyết trắng xóa" là như thế nào.
Cũng không biết hiện tại phải thiệt mạng bao nhiêu người nữa.
Trong lòng ai thán một tiếng, Cố Thanh Sương bước qua ngạch cửa, đi vào điện. Xuyên qua bên ngoài đi vào phía trong tẩm điện, trong điện yên tĩnh, nàng đặt hộp thức ăn ở trên bàn, lại nhẹ nhàng nhấc bước chân đi đến mép giường, vén màn che lên nhìn, thấy người bên trong đang nằm ngủ an tĩnh.
Nàng nghĩ nghĩ, cởi giày thêu, trèo lên giường. Hắn phát điện động tĩnh, mở mắt ra, thấy rõ là nàng thì lại cười. Dùng một tay ôm chặt lấy nàng, hắn nghiêng người ôm nàng xoay vào phía trong giường.
Cố Thanh Sương kinh ngạc khẽ kêu, hắn cười mỉm hôn lên trán nàng: "Mèo nhỏ ở nơi nào tới, sao lại dính người như vậy."
Nàng nhấp nhấp môi, xụ mặt: "Mèo lớn ở nơi nào, lại ngang ngược như vậy."
Tiêu Trí cười nhạo một tiếng, ngón tay vuốt nhẹ lên gương mặt nàng: "Ngủ với trẫm một lát."
Tất nhiên là nàng vui vẻ đồng ý rồi, cứ như vậy ngoan ngoãn bị hắn ôm chặt vào trong ngực ngủ cùng.
Khoảng hai khắc sau, nàng tỉnh lại trước hắn, không tiếng động giương mắt lên nhìn hắn, không rõ tâm tư của bản thân là gì.
Mấy ngày nay, hắn thường lật thẻ bài của nàng, nhưng thời điểm như vậy, hai người liền một đêm xuân xong là ngủ, hắn muốn dậy sớm để lên triều, nàng cũng không có nhàn rỗi nhìn chằm chằm vào hắn. Mà nếu ngày thường ở chung, thời khắc nào nàng cũng phải căng hết tình thần lên, mỗi một suy nghĩ đều là gặp mặt diễn trò, cũng không thật sự thoải mái nhìn hắn như bây giờ.
Hiện tại đột nhiên ngắm nhìn một lát như thế này lại sinh ra một cảm xúc vô cùng kỳ diệu.
Giống như khi nàng vừa mới gặp hắn vậy, đến nay nàng vẫn biết hắn sinh ra đã anh tuấn, đường nét rõ ràng, lông mày anh khí, khí chất không giận mà uy nghiêm.
Nhưng nàng có thích hắn không?
Nàng tự hỏi vài lần, cuối cùng vẫn cảm thấy đã từng có một chút yêu thích.
Nàng tính kế đến bên cạnh hắn, nhưng cũng bị hắn tác động quá nhiều. Hắn là người đa tình, cũng tự biết bản thân là một nam nhân đa tình, thích một người sẽ tinh tế tỉ mỉ, ngọt ngào dịu dàng như vậy thì ai mà không thích?
Cắt đứt những tình cảm này, đại khái là do lần ba thước lụa trắng kia.
Trước kia mọi thứ tuy đã nằm trong dự đoán của nàng, cũng sớm đã có đối sách ứng phó, nhưng khi chuyện xảy đến thì rốt cuộc vẫn không giống nhau. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ ý thức rõ ràng như ngày hôm đó, rằng người nam nhân này có thể lấy mạng của nàng bất cứ lúc nào.
Người như vậy, có vài phần yêu thích nàng thì đương nhiên tùy ý mà làm. Nhưng nếu nàng sinh ra tình yêu với hắn thì sẽ như thiêu thân táng thân trong biển lửa.
Cố Thanh Sương nhịn không được thở dài một hơi, tuy rằng không tiếng động, nhưng hơi thở lại có chút lay động. Khiến cho Tiêu Trí mơ màng mở mắt tỉnh dậy, miệng lưỡi có vài phần quan tâm: "Thở dài chuyện gì?"
Thấy chưa, hắn muốn quan tâm, là có thể quan tâm.
Thật giống như người suýt nữa ban chết cho nàng không phải hắn vậy.
Cố Thanh Sương nén ý hận dâng ra, mi mắt buông xuống: "Khi thần thiếp tới, nghe nói Giang Nam gặp thiên tai tuyết lớn, nhớ tới phụ mẫu đã qua đời." Nàng dừng một chút: "Nhà của thần thiếp cũng ở Giang Nam, mà người nhà cũng do thiên tai mà mất."
Hắn ôm chặt lấy nàng"Người kia đã qua đời, đừng nghĩ nhiều nữa."
Giọng nói nàng run rẩy: "Thần thiếp không dám tham gia vào chính sự... Nhưng việc này, thần thiếp cả gan cầu Hoàng thượng phái thân tín đi tới chỗ thiên tai nhìn chắm chằm." Nàng nắm lấy cánh tay hắn, không ý thức rằng đang hơi dùng sức: "Thời điểm như vậy, không thể dựa vào bất kỳ ai ngoại trừ Hoàng thượng."
Lời còn chưa dứt, liền nghẹn ngào một tiếng, bỗng nhiên chính nàng cũng không phân được chút thật giả.
Là vì nạn dân? Vì phụ mẫu đã qua đời? Hay là vì tận dụng mọi thứ để hắn có thể thêm yêu thương? Nàng cảm thấy bản thân mình như nữ quỷ họa bì trong vở diễn vậy, một người khoác lên vẻ bề ngoài xinh đẹp lâu rồi, đến cuối chính bản mình cũng không nhìn rõ được dưới lớp da kia là cái gì.
Nhưng cần gì quản tới chứ, có một số việc không cần tính toán rõ ràng? Người ở thâm cung, có thể khiến hắn tiếc thương thì sẽ không thiệt.
Quả nhiên hắn đau lòng, nhẹ nhàng giải thích cho nàng: "Chuyện như vậy, xưa nay đều sẽ phái Ngự sử đi ra ngoài đốc thúc. Nhưng đường xá xa xôi, có chút tốn thời gian không thể tới kịp lúc.
Sau đó lại hỏi tiếp: "Nhà nàng ở nơi nào?"
"Trấn Giang." Cố Thanh Sương nhấp môi, "Thần thiếp biết trước kia huyện lệnh đã tham ô thuế ruộng của dân nên đã bị vấn trảm, tri phủ cũng vì thế mà bị liên lụy theo."
Nhắc tới việc này, nàng thật sự phải cám ơn hắn một tiếng. Việc hậu cung của hắn xử lý không rõ ràng, nhưng triều chính lại rất rành mạch, gặp tham quan là không nương tay, cũng không để yên mỗi khi tra được chuyện xấu, bá tánh đều ca tụng.
Nhưng dù sao đi nữa thì nàng vẫn còn nửa câu cuối không có cách nào nhiều lời với hắn---làm hại cả nhà nàng trời xui đất khiến chết ở nạn lũ, kỳ thật còn có Quan Văn Hầu Hạ Thanh Yến kia nữa.
Với thân phận hiện tại của nàng, dù chưa giấu diếm hắn sự tồn tại của Hạ Thanh Yến nhưng tất cả mọi gút mắt vẫn nên ít nói tới thì hơn. Những hận ý đó, nàng sẽ từ từ nhớ rõ, ngày sau sẽ tính toán thật kĩ.
Gạt bỏ những suy nghĩ lung tung, nàng liền cười khẽ, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, để cho hắn nằm thẳng, còn bản thân nằm lên ngực hắn, nhìn án kỉ phía xa xa: "Thân thiếp đưa canh hầm tới, hiện tại đã nguội mất rồi."
Hắn cười nhạt: "Không có gì, để cho người mang xuống hầm lại đi." Nói rồi hắn liền gọi: "Viên Giang."
Vốn dĩ Viên Giang cũng đang muốn tiến vào, nghe tiếng gọi liền bước nhanh hai bước, vào trong thì nghe Hoàng đế nói: "Đi, đem canh của Nhu Tần xuống hầm lại cho nóng đi."
"Vâng..." Viên Giang đáp lời, lại nhìn Cố Thanh Sương, biểu tình có chút bối rối: "Hoàng thượng, Tình Phi nương nương tới."
Cố Thanh Sương nhíu đôi mày đẹp lại.
Chuyện này xảy ra thì dĩ nhiên sẽ xấu hổ, nhưng sớm muộn gì cũng đến. Ai bảo vị Hoàng thượng này quá đa tình, trong lòng chứa quá nhiều người chứ?
Chẳng qua, Viên Giang cũng không phải là không biết làm việc. Tình cảnh hiện tại, hơn phân nửa là hắn đã nói rõ cho Tình Phi là nàng đang ở đây, Tình Phi lại không cam lòng cứ rời đi như vậy.
Nàng mỉm cười, nhìn lướt qua gương mặt hắn như chuồn chồn lướt nước một cái: "Vậy thần thiếp cáo lui trước. Vừa hay canh giờ còn sớm, lại hầm thêm món canh mới, bữa tối sẽ sai người mang tới."
Quả thực hiểu lòng người đến mức làm người cảm động.