• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cảnh Phi

Beta: Huệ Hoàng hậu

Khi Cố Thanh Sương biết được mình có thai thì thai đã hai tháng, chờ đến lúc Nhị Công chúa hơn trăm ngày, thì được tròn ba tháng. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng không nghĩ đi bữa tiệc trăm ngày sẽ đoạt nổi bật của Liễu Nhạn, nên lấy cớ thân thể khó chịu không đi, dĩ nhiên Liễu Nhạn thông cảm nàng mang thai vất vả, sẽ không nói gì khác.

Qua hai ngày, nàng mới mang theo lễ một trăm ngày đi gặp Liễu Nhạn. Khi nghe cung nữ bẩm lời thì Liễu Nhạn ngẩn ra, vội vàng tự mình ra bên ngoài đón, thấy Cố Thanh Sương, nói ngay: "Tỷ tỷ hà tất tự mình tới đây? Nếu có chuyện gì, kêu ta qua là được."

Cố Thanh Sương mỉm cười, chỉ chỉ cung nhân bưng hạ lễ phía sau: "Ta tới tặng lễ trăm ngày cho Đào Đào, nào có đạo lý để ngươi tự mình đi lấy?"

Liễu Nhạn kéo cánh tay nàng, vừa đi vào trong vừa nói: "Thiếu chút lễ này đâu có sao? Tỷ tỷ an dưỡng thật tốt mới phải, sinh cho Đào Đào một đệ đệ muội muội mới quan trọng."

Vào phòng ngủ, hai người cùng ngồi xuống. Đào Đào đang ngủ trong nôi đặt ở phòng ngủ, Liễu Nhạn sợ đánh thức bé con nên gọi nhũ mẫu ôm qua sương phòng, sau đó nói với Cố Thanh Sương: "Lễ vui trăm ngày trước đó, mẫu thân tiến cung có nói chuyện tỷ tỷ mang thai, mẫu thân nói lần mang thai này cần chú ý một vài chuyện. Khi ta sinh con trong nhà đã mời bà mụ vào cung để chăm sóc, mẫu thân nói nếu tỷ tỷ muốn dùng thì đến lúc đó sẽ đưa các nàng vào cung, đều là người có gốc rễ ở trong phủ, con cháu đều ở trong phủ, không dám gây chuyện, như vậy ổn thỏa nhất. Nhưng ta chưa hỏi ý tỷ tỷ nên vẫn chưa đồng ý, tỷ tỷ xem có cần hay không?"

Cố Thanh Sương nhẹ nhàng cười nói: "Vậy làm phiền phu nhân rồi. Ta cũng sợ cửa ải khổ sở kia, tuy nói chỗ của ta cũng có Thẩm Thư lo, nhưng bà mụ cũng rất quan trọng."

"Vậy đến lúc đó ta sẽ đi chỗ Thái hậu nương nương thỉnh chỉ." Liễu Nhạn đồng ý, lại chỉ chỉ dĩa điểm tâm trên bàn, "Vận khí tỷ tỷ tốt. Đây là ta tự mình vừa mới làm xong, tỷ tỷ có thể yên tâm nếm thử."

Cố Thanh Sương nghe lời nếm thử hai khối. Nàng cũng không phải là người tham ăn, sau khi có thai thì khẩu vị trở nên kì quặc, gần đây không ưng ý lắm điểm tâm phòng bếp nhỏ đưa lên. Ngược lại tay nghề của Liễu Nhạn rất tốt, làm được điểm tâm ngọt thanh nhưng không ngấy, vốn dĩ Cố Thanh Sương chỉ nể mặt mũi mới nếm thử, ăn rồi thì lại nhịn không được khen nàng.

Liễu Nhạn nghe được thì cười: "Đừng khen ta, đây là học từ Thục Bảo Lâm trong cung tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ thích ăn hương vị này, để cho nàng ấy thường làm là được."

Cố Thanh Sương nghĩ nghĩ mới phản ứng lại, thật sự là mùi vị kia. Nàng đã từng nếm qua, chỉ là chưa từng tham ăn, sau lại cố ý để Thải Song làm nhưng phần lớn trình lên cho Hoàng đế, cho nên bản thân nàng đã quên mất hương vị này.

Nàng lập tức ghi nhớ việc này, trên đường về Hoài Cẩn cung, phân phó A Thi: "Chút nữa ngươi đi chỗ Thục Bảo lâm một chuyến, nói với nàng ấy gần đây ta thèm điểm tâm của nàng ấy. Nếu nàng ấy rảnh rỗi, để nàng ấy cách hai ba ngày làm cho ta một phần. Rồi chọn thêm hai cây trâm đưa qua cho nàng ấy, nói vất vả cho nàng ấy."

"Nương nương." Vệ Bẩm ở bên sườn bộ liễn khom người, "Nương nương có thai, vẫn là nên cẩn thận chút mới tốt. Những đồ vật từ bên ngoài vào, không bằng vẫn nên..."

"Nương nương muốn dụ rắn ra khỏi hang, xuống tay trước?" A Thi nói.

Cố Thanh Sương gật gật đầu: "Ta có tình toán của ta, các người cứ yên tâm làm theo là được. Đứa nhỏ này ta sẽ sinh hạ bình an, an bài mọi chuyện trong lòng ta đều hiểu rõ."

"Rắn" mà nàng muốn dẫn dụ, dĩ nhiên vẫn là Tình Phi. Nhưng lần trước lời nói của Hòa Tiệp dư khiến trong lòng nàng nghi ngờ, gần đây nàng đều suy nghĩ, có phải bản thân đối với Tình Phi có chút thành kiến cá nhân hay không.

Nếu là như vậy, thì lúc trước chuyện Liễu Nhạn gặp nạn cũng không thể nói là chính xác được. Tuy nói Lăng Quý nhân cắn Minh Tần quả thật có thân cận với Tình Phi, nhưng nếu Tình Phi thật sự không muốn xuống tay với hài tử, việc này có quan hệ với nàng ta hay không cũng không chắc chắn.

Thải Song sau khi nghe tin này lúc đầu cũng có chút băn khoăn, nghĩ lại cảm thấy Tiệp dư nương nương có bản lĩnh, nếu dám để cho nàng ta làm, chính là trong lòng hiểu rõ. Điểm tâm cứ vậy mỗi ngày đều được đưa vào Tư Nhã điện, Cố Thanh Sương mỗi một lần đều để người khác kiểm tra hai lần, nhưng cho đến ngày mùa hè sắp tới cũng không thấy có chuyện gì, ngược lại làm nàng cảm thấy vòng eo của mình phảng phất có chút mập lên.

Nàng hơi đi về phía trước, lúc đến Tử Thần điện đã nói phiền não này cho Hoàng đế nghe, buồn rầu thân hình của bản thân thay đổi. Tiêu Trí nghe vậy liền cười: "Biến dạng như thế nào? Có thai hơn bốn tháng, nên hiện ra một chút." Vừa nói vừa kéo nàng ngồi lên đùi, nhẹ nhàng hỏi nàng: "Gần đây cảm thấy nóng phải không? Nếu nàng cảm thấy nóng, trẫm sẽ hạ chỉ sớm một chút để đi tránh nóng. Nếu nàng lười đi, năm nay không đi cũng được."

Nàng ôm cổ hắn: "Tất nhiên là muốn đi."

Nếu như chỉ vì nàng có thai mà khiến cả hậu cung không đi tránh nóng thì quá gây chú ý. Nàng muốn dụ rắn ra khỏi hang là thật, nhưng không muốn người người hận lên cái thai này của nàng. Nếu mỗi người đều hướng tới nàng, chỉ sợ nàng chống đỡ không được.

Lời này lại không thể nói rõ, nàng tiến đến gò má của hắn, nói ra: "Thần thiếp muốn tắm suối nước nóng bên kia đó. Hiện tại Thái y không cho thần thiếp chạm vào những thứ đó, thần thiếp vẫn nhớ mong, có thể đi bên cạnh một chút cũng được, chỉ coi như đi xem phong cảnh."

Hắn cười nhạo: "Được, đến lúc đó trẫm sẽ đi với nàng." Nói xong lại bế ngang nàng lên, sải bước đi về hướng tẩm điện. Nàng không biết hắn muốn làm gì, chớp chớp mắt, cũng không hỏi, liền thấy hắn vào tẩm điện thì đặt nàng ở trên giường, nói với nàng: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi lấy sổ con vào xem."

Cố Thanh Sương vừa đạp giày thêu ra vừa nói: "Hoàng thượng cứ việc làm, thần thiếp không sao."

Hắn cúi người hôn lên trán của nàng: "Là trẫm muốn ở lại với nàng."

Những lời này, thật sự nói ra khiến răng Cố Thanh Sương đau nhức.

Từ sau khi nàng có thai, giữa bọn họ có chút tham luyến. Nàng đối với hắn đương nhiên là giả, nhưng hắn đối với nàng... là thật hay là giả sợ cả chính hắn cũng không nói rõ được.

Nàng không hề chối từ, ngoan ngoãn cởi giày vớ ra rồi đắp chăn lên, tươi cười mang theo vào phần chờ đợi, nhìn hắn đi thẳng ra ngoài. Không bao lâu hắn liền quay trở lại, trong tay hắn cầm ra mấy quyển tấu chương mấu chốt, phía sau có hai gã cung nhân bưng giấy và bút mực, đợi hắn ngồi bên cạnh nàng, giường bàn lập tức được bày ra, để hắn cầm bút chấm mực, chỉ chốc lát sau, dư quang liếc nhìn người bên cạnh đang sáp lại gần. Cũng không nói lời nào, yên lặng dựa lên đầu vai hắn."

Tiêu Trí cười dịu dàng: "Nằm cho yên."

Cố Thanh Sương nói: "Hôm qua thần thiếp đã ngủ đủ nên hiện tại không buồn ngủ." Nói xong, giọng điệu có vài phần thẹn thùng cười, "Chỉ muốn cùng Hoàng thượng cứ như vậy thôi."

Tiêu Trí không hề nói thêm cái gì, tùy ý để nàng dựa hắn như vậy, nàng ngước mắt nhìn một cái, ý cười trong mắt của hắn rơi xuống đống tấu chương còn sót lại, làm nàng hoảng hốt nhớ lại người lúc trước.

Vốn dĩ nàng muốn hưởng thụ thời gian thoải mái như vậy. Khi đó Hạ Thanh Yến thường đến Thượng Nghi cục tìm nàng, rất nhiều thời điểm lại không có việc gì làm, liền tìm một quyển sách ra đọc. Nàng cứ tùy ý tựa lên vai hắn, có khi ngây người một lát, có khi ngủ một chút, dù thế nào cũng đều rất thích.

Nhưng hiện tại......

Ánh mắt nàng nhàn nhạt rơi trên tấu chương.

Các triều thần để tránh hỏng việc, cũng vì sự kính trọng, chữ trên tấu chương viết đều cực kỳ rõ ràng tinh tế, làm cho người khác có thể đọc nhanh như gió dễ như trở bàn tay. Nàng đọc qua một lượt rất nhanh, mắt lại thấy từng chữ hắn viết xuống phê chuẩn. Chữ viết quen thuộc, nhưng chữ viết ra thì nàng lại không hiểu lắm, trong lòng lẩm nhẩm hai lần, lưu lại trở về chậm rãi suy nghĩ.

Nàng rất biết ghi nhớ. Ngày xưa công việc ở Thượng Nghi cục bề bộn, rất nhiều văn tự khó có thể làm rõ, khiến cho nàng chậm rãi luyện thành phương pháp nắm bắt điểm mấu chốt. Dùng biện pháp kia, trước sau nhớ hơn hai ba mươi chuyện cũng không khó khăn lắm. Chờ tới khi cảm thấy tinh thần có chút mệt mỏi, nàng liền buông thả bản thân, ngáp một cái, nằm trở lại lên gối: "Thần thiếp ngủ một chút."

Vẫn là hài tử quan trọng nhất, nàng phải sinh dưỡng tốt. Những chuyện khác từ từ tính.

Bảy tám ngày sau, mọi người khởi hành đi hành cung trước. Để tránh cho việc nàng phải trên đường bị xóc nảy chịu khổ, Hoàng đế sớm hạ chỉ để cho cung nhân chuẩn bị lót thảm khắp xe ngựa để đảm bảo. Cố Thanh Sương nhớ rõ năm trước khi Liễu Nhạn có thai cũng nói qua việc này, khi nhìn thấy xe thì vẫn líu lưỡi: "Nào có yếu đuối như vậy? Quá dày rồi."

Đợi đến khi lên xe ngựa một lúc, nàng lại phát hiện chuẩn bị tốt như vậy. Chỗ tốt quả thât rất là mềm mại, dọc đường đi từ trong kinh đến hành cung đều không bằng phẳng, có khi xe ngựa cũng khó tránh khỏi việc xóc nảy kịch liệt, chuẩn bị dày như vậy giảm xóc hơn phân nữa, nàng không cảm giác được gì.

Chỗ không tốt là... rất là nóng.

Năm trước Liễu Nhạn cũng than thở lót như vậy quá nóng, nhưng Cố Thanh Sương từ khi mang thai tới nay đều rất dễ ra mồ hồi, buồn bực một ngày như vậy, bên hông đã bị ra mồ hôi nổi lên mảng sởi nhỏ.

Đêm đó xe ngựa nghỉ ở dịch quán, Cố Thanh Sươn nghĩ ngày mai còn phải tiếp tục ngột ngạt hơn nửa ngày, trong lòng liền kêu khổ. A Thi lau mình cho nàng nên cũng nhìn thấy được, tự mình đến chỗ để hành lý tìm kiếm lấy ra một lọ thuốc mỡ đưa đến khi Cố Thanh Sương chuẩn bị đi ngủ: "Nương nương thử xem lọ thuốc này, ngày mai mấy nốt sởi sẽ mất."

Vệ Bẩm cũng ở bên cạnh chưa cáo lui, vừa thấy dược kia, sắc mặt đều cứng đờ: "Ngươi điên rồi có phải không? Đồ vật thô sơ như vậy sao lại lấy ra cho nương nương dùng?"

Hắn vừa nói vừa duỗi tay muốn cướp, A Thi tránh ra, nghiêng mắt trừng hắn: "Ta thấy dược hiệu khá tốt, so với mấy thứ vớ vẩn trong cung còn nhanh hơn, có cái gì thô sơ chứ?"

Vệ Bẩm nhíu mày lo lắng: "Nương nương đang có thai đó!"

"Tất nhiên là ta đã đi tìm Thái y kiểm tra qua." A Thi cười lớn, "Thẩm Thái y còn ở bên ngoài, nếu ngươi không yên tâm, thì có thể đi hỏi hắn một chút."

Cuối cùng Vệ Bẩm không có biện pháp với nàng, trong miệng nhỏ giọng oán trách câu gì đó, lắc đầu xin cáo lui. Cố Thanh Sương không rên một tiếng nhìn bọn họ cãi nhau, lại nhìn dược kia, hỏi A Thi: "Là Vệ Bẩm tìm cho ngươi dùng?"

"Vâng ạ." Trong phòng đã không có ai, A Thi vừa cười vừa vặn nắp hộp ra, một năm một mười nói, "Năm ngoái ta nổi sởi trên gười, Vệ Bẩm liền tìm dược này, dùng cực kỳ tốt. Mới vừa rồi nhìn thấy trên eo tỷ tỷ nổi mẩn, ta lại nhớ ra dược này, lôi kéo đưa cho Thẩm Thái y xem thử, hắn nói dược này tốt, tỷ tỷ có thể dùng."

Cố Thanh Sương cầm hộp dược ở trong tay, quan sát một chút, hỏi nàng ấy: "Thẩm Thư có thể ngửi ra được trong này dùng mấy vị dược sao?"

"Đương nhiên." A Thi gật đầu, "Thẩm Thái ý đã kiểm tra kỹ rồi, lại để ta đưa phương thuốc, thấy đảm bảo không có việc gì, bằng không sao dám đưa tỷ tỷ dùng?"

Hóa ra là có cơ sở cả.

Cố Thanh Sương thở phảo nhẹ nhõm cười: "Ngày mai ngươi lấy phương thuốc ra cho ta xem, ta có việc."

Nói xong liền nằm trên giường, để cho A Thi bôi dược lên cho nàng. A Thi ngẫm lại lời nàng vừa mới nói, nhíu mày lại: "Nếu tỷ tỷ cảm thấy dược này không ổn...vẫn là không dùng thì hơn."

"Đã nắm chắc phương thuốc, Thẩm Thái y đã kiểm tra qua, không có gì không ổn." Cố Thanh Sương nói.

Thẩm Thư là người cẩn thận, lại có Thẩm Hi trong tay của nàng. Dược này nếu hắn nhìn không chuẩn, nhất định không dám cho nàng dùng.

Trước mắt dược có thể đưa đến trước mặt nàng, nàng sẽ không sợ. Nguyên nhân nàng muốn, cũng không phải vì việc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK