Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với thương thế của Long tiên sinh thì linh khí ít ỏi từ mấy khối linh thạch hạ phẩm này vốn như muối bỏ biển, nhưng hiện tại lại vô cùng trân quý.

Linh khí từng chút một nhẹ nhàng chậm rãi từ linh thạch tiến vào thân thể hắn, giống như mưa xuân rơi xuống vùng đất khô hạn. Không giống như trước kia, hiện tại Long tiên sinh tụ tập thần thức thật cẩn thận hấp thu linh khí, dùng thần thức cường đại cấp bảy để hấp thu từng sợi linh khí mỏng manh, nhưng chỉ hấp thu tới khi có thể kết nối hai mảnh nguyên hạch rách nát của hắn thì liền dừng lại.

Hiện tại bọn họ rất nghèo, cần phải tiết kiệm.

Vì thế Mục Loan Loan liền nhìn thấy mấy viên linh thạch bên tai Long tiên sinh nhanh chóng vỡ vụn, cuối cùng còn dư lại ba viên.

Linh thạch vỡ vụn, điều đó có phải chứng minh là Long tiên sinh đã hấp thụ không ít linh khí, phương pháp này hữu ích đúng không?

Trong lòng vui mừng không ít, Mục Loan Loan nhìn ba khối linh thạch cấp thấp, trong lòng âm thầm suy đoán có phải do thân thể Long tiên sinh hiện tại bị thương quá nặng nên chỉ có thể hấp thu được mấy linh thạch cấp thấp.

Mục Loan Loan chua xót trong lòng, nàng xoa xoa nước mắt vẫn còn vương trên đôi mắt, nghĩ vẫn nên để ba viên linh thạch kia bên tai Long tiên sinh.

Nếu đúng là do linh lực không đủ mới làm cho cái đuôi của Long tiên sinh tiếp tục hư thối, nàng không thể đem linh thạch đi được.

Mục Loan Loan kiểm tra lại cái đuôi hư thối của Long tiên sinh đã dừng rỉ máu, có lẽ thật sự do tác dụng của linh thạch.

"Long tiên sinh, thực xin lỗi." Mục Loan Loan nghẹn ngào, định duỗi tay chạm vào gai trên đuôi rồng, nhưng tay mới duỗi đến trên không trung thì dừng lại, lần này là do nàng không tốt, nếu nàng không làm đứt mạch hấp thu linh khí của Long tiên sinh, thì cái đuôi của hắn cũng không tiếp tục bị thối rữa như vậy.

Nàng nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, nhưng khi vào tai Long tiên sinh, lại vô cùng hụt hẫng...

Hắn biết nàng nóng lòng muốn mang thêm chút tiền đi chợ để tìm xem có còn lối thoát khác hay không, cũng bởi vì lo nghĩ cho họ, cho cái nhà này.

Nhà...

Lỗ tai Long tiên sinh nóng lên, ở trong lòng nhắc đi nhắc lại từ "Nhà" tràn đầy ma lực hấp dẫn này.

Nếu phủ bạo quân lạnh như băng này, nếu nơi mà hắn từng coi là chỗ nghỉ ngơi tạm thời này, có lời nói của nàng, có lẽ cũng có thể gọi là nhà.

Hắn, chưa bao giờ có nơi được gọi là "Nhà".

Mục Loan Loan không ngờ tới lời nói xin lỗi của mình, làm cho Long tiên sinh nghĩ đến "Nhà". Nàng cũng không ngồi lại lâu, nhanh chóng lau sạch những linh thạch cấp thấp đã vỡ thành bột phấn bên gối Long tiên sinh, đem ba khối còn lại thay đổi vị trí, rồi mới mang chăn đệm dính đầy máu đen hôi thối đi.

Hiện tại trời còn sớm, thời tiết hôm nay khá tốt, vẫn nên nhanh chóng xử lý cái đuôi của Long tiên sinh sớm một chút, rồi mới giặt sạch chăn nệm.

Mục Loan Loan vừa tính toán những việc phải làm tiếp theo, vừa lấy nước đổ đầy chậu. Bởi vì muốn giặt chăn nên nàng phải lấy cái chậu lớn nhất trong phòng ra. Mục Loan Loan đem chăn bỏ vào trong nước, cho thêm thật nhiều xà phòng, lại vào bếp đun thật nhiều nước nóng, dùng nước nóng khử trùng dao, rồi cầm thuốc mỡ, quay về phòng.

Mục Loan Loan đặt chậu nhỏ lên bàn, cầm hai cái khăn, bao tay lại thật kỹ, nhìn Long tiên sinh vẫn còn đang nhắm mắt, nhẹ nhàng nói:

"Long tiên sinh, ta giúp ngươi xử lý một chút, chắc sẽ hơi đau một chút."

Tuy rằng lời này của nàng hoàn toàn chỉ có ý giúp Long tiên sinh xử lý vết thương, nhưng khi vào tai Long tiên sinh, hắn lại nghe thành nàng đang muốn làm gì đó đối với hắn.

Trong lòng hắn cực kỳ khẩn trương, đầu ngón tay run lên, nhắm mắt chờ đợi mấy chục giây thì Mục Loan Loan bắt đầu động thủ.

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng được nhiệt độ cơ thể nàng thấm qua cái khăn mỏng, thẳng tắp truyền đến đuôi hắn, nàng cẩn thận tránh miệng vết thương của hắn, bàn tay mềm mại dùng sức nhẹ nhàng kéo cái đuôi dài của hắn, đặt lên giường ngọc lạnh như băng.

Cái đuôi còn đang ở trạng thái nửa rồng trừ bỏ một số chỗ cá biệt cùng vảy rồng bên ngoài thì cũng không có chỗ nào đặc biệt mẫn cảm, Long tiên sinh cảm thấy ổn, cũng không bị đau...

Nàng muốn làm sạch đệm bị dơ bẩn sao?

Long tiên suy nghĩ, cảm thấy mình đã bình tĩnh trở lại.

Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại không thể bình tĩnh được.

Bởi vì...

Mục Loan Loan đem cái khăn bao tay ném qua một bên, xắn ống tay áo lên ôm lấy eo hắn.

Từ giây phút làn da ấm áp của nàng tiếp xúc trực tiếp với ngực bụng hắn, Long tiên sinh cảm thấy có thứ gì đó từ làn da nàng tấn công vào cơ thể hắn, trực tiếp vọt thẳng lên, nổ bùm bùm trong đầu hắn.

Hiện tại, hắn trực tiếp bị đốn gục.

Sao nàng có thể ôm eo hắn.

Ngoại trừ trong cuộc chiến, trước nay đều không có kẻ nào dám cả gan chạm vào eo hắn.

Nếu không phải trên mặt hắn chằng chịt hoa văn đỏ đen do bị nguyền rủa thì Mục Loan Loan có thể nhìn thấy mặt Long tiên sinh đang đỏ hồng. Nhưng, Mục Loan Loan vẫn nhìn thấy đôi tai và cổ Long tiên sinh hồng hồng sau khi nàng lột bỏ hoàn toàn cái nệm dơ bẩn ra khỏi người hắn.

Mục Loan Loan: "?"

Bị nóng sao?

Nàng không suy nghĩ nhiều, duỗi tay đặt lên trán Long tiên sinh, nhiệt độ khác hoàn toàn với nhiệt độ cơ thể hắn, lập tức truyền đến tay nàng, hơi nóng.

Cũng đúng, bởi vì không có linh khí nên cái đuôi của Long tiên sinh bị hư thối, người bị thương như thế đều sẽ phát sốt. Nghĩ vậy, mắt Mục Loan Loan lại hồng lên.

"Tất cả là do lỗi của ta, làm ngươi bị sốt." Nàng thì thầm, giọng nói trầm xuống, thở nhẹ một hơi, ném tất cả chăn nệm xuống sàn.

Long tiên sinh còn chưa kịp bình tĩnh lại sau khi nàng ôm eo hắn, liền cảm giác được tay nàng đang chạy dọc trên tầng vảy trơn trượt do dính đầy dịch mủ dơ bẩn, chạm vào miệng vết thương đang hư thối.

Chút thẹn thùng khó chịu trong lòng hắn biến thành rung động. Hành động của nàng, lại một lần nữa nhắc nhở hắn.

Nàng chưa bao giờ ghét bỏ hắn, nàng thực sự chưa từng ghét bỏ hắn.

Dao nhỏ xẹt qua vảy và da thịt hư thối, dù cho động tác của Mục Loan Loan có nhẹ nhàng cẩn thận đến đâu nhưng đau đớn vẫn không giảm chút nào. Mà như Long tiên sinh cảm nhận, đau đớn này giống như đau đớn khi hắn còn bé đánh nhau với ma khuyển vì muốn tranh đồ ăn mà bị cắn cho đau đớn.

Hắn cũng chưa từng xử lý miệng vết thương cẩn thận như vậy. Sức mạnh cường đại cùng năng lực tự phục hồi vết thương của Long tộc khiến hắn vừa thống hận tại sao mình được sinh ra, vừa đắc ý với thiên phú của hắn, cứ như vậy, hắn được người khác coi như trân bảo. Vậy nên lần này đúng là thử nghiệm mới lạ nhất của hắn từ khi sinh ra đến giờ.

Hắn thậm chí còn hy vọng, đau đớn như vậy có thể tiếp tục lâu hơn một chút.

Mục Loan Loan cẩn thận lau rửa sạch sẽ cái đuôi của Long tiên sinh, sau đó dùng một cái khăn sạch lau khô vảy xung quanh miệng vết thương, rắc thuốc lên. Nhìn miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương cốt, nàng có chút chua xót trong lòng.

Nàng hoàn toàn không biết lý do tại sao Long tiên sinh cùng những thủ lĩnh tộc khác đánh nhau.

Mục Loan Loan lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa. Hiện tại nàng chỉ là tu sĩ cấp thấp nhất, nàng không có năng lực đi quản việc phân tranh của những nhân vật lớn đứng đầu thế giới này. Hơn nữa, với thân phận là một phu nhân xung hỉ, ở Mục gia là một đứa con bỏ đi, ở trong mắt người dụng tâm kín đáo như Ngao Khâm thì nàng là một công cụ, chỉ có ở thời điểm Long tiên sinh ốm yếu nàng còn có chút giá trị, đại khái cũng không có tư cách đi quản chuyện trước kia của Long tiên sinh.

Suy nghĩ như vậy làm cho Mục Loan Loan có chút thương tâm, nàng bỗng cảm thấy mình suy diễn quá nhiều, liền không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, thu dọn phòng cho sạch sẽ, đem chăn của mình che lên một nửa người Long tiên sinh, rồi ôm chăn nệm bẩn ra ngoài.

Phòng yên tĩnh trở lại, Long tiên sinh cũng từ từ thoát ra khỏi cảm xúc khó tả kia, thần thức của hắn có thể cảm nhận được linh thạch ở bên gối, tâm tình âm u rốt cuộc cũng xuất hiện vài tia sáng mặt trời ấm áp. Hắn nghe thấy tiếng Mục Loan Loan đang giặt quần áo trong sân truyền đến tiếng nước xối xả, ý thức dần đắm chìm.

Thời điểm Mục Loan Loan chưa xuất hiện, hắn cần phải mất ba năm mới có thể hoàn toàn "tỉnh lại", nhưng hiện tại, hắn cảm thấy, nhiều nhất một năm, hắn có thể phá giải được nguyền rủa.

...

Đến khi Mục Loan Loan vất vả giặt sạch được chăn nệm bị dơ thì sắc trời đã tối, nàng cảm thấy cái eo, cái chân đau nhức mệt mỏi đến không chịu nổi.

Kỳ thật, thân thể này khỏe mạnh hơn nhiều so với thân thể của nàng trước kia, thân thể này tốt xấu gì cũng là tu sĩ cấp một, làm sao có thể đem ra so sánh với phàm nhân được, nhưng tu sĩ cũng không chịu được mệt nhọc đến như vậy!

Mấy ngày nay nàng thật sự mệt muốn chết. Ban đầu Mục Loan Loan nghĩ buổi tối muốn ăn thịt, nhưng buổi chiều nhìn thấy cái đuôi của Long tiên sinh thực sự ảnh hưởng đến sự thèm ăn của nàng, còn chưa kể bây giờ mùi hư thối trong phòng vẫn chưa tiêu tán hết.

Vì vậy, bữa tối xa hoa được thay thành uống cháo trắng...

Vì sợ thịt sẽ hỏng, nên Mục Loan Loan đem thịt đi ướp muối đơn giản, nhưng không biết có phải do ảnh hưởng từ cái đuôi của Long tiên sinh, hiện tại nàng nhìn khối thịt heo cấp một này lại theo bản năng liên tưởng đến thịt rồng.

So với thịt rồng khỏe mạnh, màu sắc có vẻ đậm hơn, kết cấu thớ thịt cũng không chắc bằng. Nhưng so với thịt rồng không khỏe mạnh, có vẻ như màu sắc tươi dịu hơn, nhưng hương vị có lẽ vẫn ổn?

Lúc Mục Loan Loan muối xong thịt và nấu xong cháo, nàng nhận thấy chắc bản thân điên rồi mới có thể nhìn thịt heo cấp một rồi liên tưởng đến thịt rồng để tìm điểm khác biệt.

Sau khi ăn xong cơm tối thanh đạm, đút cho Long tiên sinh một chén cháo nấu bằng linh gạo cùng nửa viên Bách Trân Quả, Mục Loan Loan lại đi đun ít nước, đến thiên điện tắm rửa, nghĩ một chút rồi đem nửa chậu nước ấm về phòng.

Buổi chiều khi nàng lau rửa cái đuôi cho Long tiên sinh, cũng để ý những cái vảy đang kết khô vàng, không biết có dính bẩn gì không, nghĩ lại vẫn nên lau rửa lại lần nữa cho hắn.

Mục Loan Loan xốc chăn lên, cái đuôi đang ở tư thế vặn vẹo xuất hiện trước mắt nàng. Mục Loan Loan tinh nghịch cười khúc khích.

Buổi chiều nàng lau rửa cho Long tiên sinh xong, có lẽ đã quên mất không đặt lại cái đuôi cho hắn.

"Long tiên sinh, ta sẽ lau rửa đuôi cho ngươi một lần nữa." Mục Loan Loan theo thường lệ lẩm nhẩm, dùng nước ấm tẩm ướt khăn, chà lau vảy của hắn, cận thận tránh miệng vết thương.

Nhưng khi lau đến cái eo săn chắc của hắn, trừ bỏ ở gần eo bụng hắn có ít vảy như phía dưới đuôi, còn lại thì so với những chỗ khác thì dày và mềm hơn một chút, Mục Loan Loan cũng không tìm thấy thứ đồ vật kia...

Lúc này, Mục Loan Loan đột nhiên cảm thấy rất an toàn, không phải hiện tại Long tiên sinh đang ở trạng thái cực kỳ an toàn, mà vốn nàng cũng không cần lo lắng đến trạng thái động dục của rồng... Vì Long tiên sinh kỳ thật không có.

Mục Loan Loan liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tà mị của Long tiên sinh, lông mi đen dài cong vút, ở cổ có yết hầu rất rõ ràng. Sau đó đỏ mặt liếc cái eo thon của hắn, rồi thở dài, một con rồng đẹp trai như vậy lại không có... Thật đáng tiếc.

Mục Loan Loan chậm rãi rời tầm mắt ra khỏi cơ bụng tuyệt đẹp của Long tiên sinh, âm thầm phỉ nhổ bản thân thế mà lại háo sắc như vậy, vội vàng rửa mặt cho Long tiên sinh rồi bê nước ra ngoài.

Mà lúc này, Long tiên sinh đang đau đớn chiến đấu với sự nguyền rủa bên trong kinh mạch vỡ vụn, căn bản không biết trạng thái nửa người nửa rồng của mình bị phu nhân hoài nghi năng lực. Nếu lúc đó hắn tỉnh táo, nhất định sẽ vô cùng khó chịu.

Ở thời điểm không dùng đến, Long tộc sẽ không tùy tiện để lộ bất cứ thứ gì ra ngoài. Hơn nữa rõ ràng Mục Loan Loan đã sờ đến, còn nói hắn không có, thực sự ủy khuất.

(Tác giả có lời muốn nói:

Nhiều năm sau...

Mục Loan Loan cuối cùng súyt chảy máu mũi khi đọc được kiến thức về việc hạ cái gì đó xuống của người nửa hình rồng...

Long tiên sinh còn trêu đùa: "Ta thế nào là không có, thế nào là sẽ không được đâu!")

Mục Loan Loan đem nước đổ đi, thu dọn lại phòng một chút rồi kiểm kê những gì hôm nay ra cửa mua được, xoa xoa cái cổ nhức mỏi, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng chờ đến khi nàng bò lên giường chuẩn bị ngủ thì mới phát hiện ra một vấn đề.

Chăn nệm dính bẩn của Long tiên sinh, nàng chỉ vừa mới giặt, hiện tại vẫn chưa kịp khô.

Bây giờ bọn họ chỉ còn có một giường, một chăn, một nệm.

Chẳng lẽ nàng phải ngủ chung chăn với Long tiên sinh sao?

Mục Loan Loan thẫn người ra, nàng nhìn một nửa thân trên trần trụi của Long tiên sinh ở trong chăn hỉ đỏ thẫm, đột nhiên cảm thấy khó thở. Trước khi xuyên qua nàng vẫn là một tiểu cô nương ngây thơ, giờ có thêm một hư long là phu quân, lúc trước dù ngủ chung một giường với hắn nhưng một giường hai chăn, còn hiện tại chẳng lẽ hai người phải ngủ chung một chăn sao?

Hơn nữa, Long tiên sinh cũng là một con rồng "ngây thơ vô tội!" Tuy hiện tại hắn đang hôn mê, nhưng không thể thay đổi được sự thật hắn là một con rồng khác phái, mặc dù hiện tại hắn cũng chẳng thể làm gì.

Mục Loan Loan cảm thấy đau đầu, nàng nhìn ngoài trời tối đen như mực, cảm thấy hối hận tại sao hôm nay ra ngoài không tính toán trước để mua thêm chăn nệm.

Sắc trời đã không còn sớm, hiện tại lại đang cuối thu, dù ở trong phòng nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Mục Loan Loan đứng ở trên sàn nhà, thở dài một hơi rồi đi tới tủ quần áo, tìm kiếm một hồi, thật không may là nàng chẳng tìm được bộ quần áo nào đủ dày.

Tầm mắt chuyển tới băng ghế cùng cái bàn mà lúc trước chưa giặt chăn nệm, nàng còn ngủ ở trên đấy, khóe mắt Mục Loan Loan giật giật, chẳng lẽ nàng phải nằm trên đó ngủ mà không có chăn nệm? Thế này thì cũng quá thảm rồi.

...

Thời điểm Mục Loan Loan rối rắm không biết có nên ngủ chung chăn với Long tiên sinh hay không, thì ở chợ của Tinh Linh tộc, tại cửa hàng mà hồi sáng Mục Loan Loan đến chọn mua hạt giống.

Thú nhân Sư tộc (sư tử) Tông thúc, đóng cửa thật cẩn thận rồi xoay người đi vào trong nhà.

Ở nơi này, tu sĩ từ cấp ba trở lên có thể thuê cửa tiệm dài hạn, cũng có tư cách ở lại cửa hàng trong chợ sau 6 giờ chiều sau khi chợ tan. Nhưng những người như Lam Nhi, Phong cùng những tộc nhân Tinh Linh tộc khác không có tu vi, thì chẳng có tư cách gì để tiếp tục ở lại chợ Tinh Linh tộc.

Vén rèm che trong phòng lên, Tông thúc bước vào.

Đúng như suy đoán lúc đó của Mục Loan Loan, sau tấm rèm có một cái giường nhỏ. Lúc này, một nữ nhân có tướng mạo thanh tú đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường. Khuôn mặt nàng sạch sẽ, cũng không giống người của tộc thú nhân, trên mặt lộ rõ tia mệt mỏi, thoạt nhìn cũng đã có tuổi.

"Khụ...." Nữ nhân khẽ ho một tiếng, Tông thúc lập tức trở nên căng thẳng. Một người đàn ông to lớn, cơ bắp rắn chắc, lúc này lại luống cuống bên mép giường, thật cẩn thận đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng.

"Lỗi ca." Nữ nhân với gương mặt tái nhợt tươi cười với ông: "Huynh đã xong công việc chưa?"

Nàng cố gắng bày ra bộ dạng vui vẻ một chút, nhưng đôi mắt mệt mỏi không chịu được.

Tông thúc không nhịn được, nắm lấy tay nàng: "Vân Nhi, ta bế nàng đi ngủ."

"Vâng." Nữ nhân tên Vân Nhi ngoan ngoan ghé vào trong lòng ngực hắn, hai người đi ra khỏi gian phòng nhỏ, mở cửa phía sau, đi vào sân.

"Lỗi ca, Lam Nhi có trả được tiền thuế không?". Vân Nhi hỏi: "Buổi chiều ta hơi mệt mỏi nên ngủ quên mất."

"Ha ha." Tông thúc ôm thân thể càng lúc càng nhẹ đi của người mình yêu, trong lòng chua xót, nhưng bên ngoài lại cười hào sảng, "Tiểu nha đầu tới hôm nay, ta nghĩ rằng nàng là một kẻ lừa đảo, kết quả vậy mà lại là một người tốt."

"Tiền thuế nhà của bọn Lam Nhi không cần lo lắng, nha đầu kia lén đặt vào mũ choàng của Lam Nhi một khối linh thạch cấp thấp, nha đầu kia cũng không sợ một tiểu cô nương như Lam Nhi sẽ đánh mất linh thạch. Biểu hiện của ta lúc đó có hơi không ngờ."

"Vậy là tốt rồi..." Vân Nhi giống như dùng hết toàn bộ sức lực để nói.

"Đúng vậy, đúng vậy" Tông thúc ôm chặt cánh tay nàng: "Nàng đừng lo lắng cho bọn họ, sẽ không có việc gì đâu. Tiểu tử Phong cũng khôn khéo, sau khi phát hiện ra còn đến chỗ ta, đem linh thạch đổi thành đồng bạc cùng tiền xu, nói là không thể để cho mấy Tinh Linh kia phát hiện ra linh thạch của bọn họ, buồn cười chết ta, ha ha ha."

Tông thúc tuy cười, nhưng thú văn trên trán càng lúc càng đỏ, ông lải nhải nói thật nhiều, thật nhiều, mãi cho đến khi người trong ngực đã ngủ mới chậm rãi ngừng lại.

Ông nhẹ nhàng đặt người lên giường, nhìn gương mặt tái nhợt của Vân Nhi, trong lòng đau xót.

Bọn họ biết nhau từ nhỏ, Vân Nhi đã từng là chiến sĩ có sức mạnh lớn bậc nhất trong một bộ tộc của tộc thú nhân, nhưng vì muốn sinh con cho hắn, nên đã hủy đi sức mạnh của mình, thế nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn không có con.

Thực sự ông cũng cảm thấy không sao cả, tuy không có hài tử, nhưng bọn họ còn có nhau, thế là đủ rồi, nhưng Vân Nhi lại vô cùng muốn có con, kết quả bị một tên Vu tộc lừa gạt, uống một phương thuốc bị ngầm nguyền rủa, nên đã bị hút hết sức mạnh, chỉ còn lại thân thể suy yếu, hiện tại thậm chí còn không thể biến thành hình thú, chỉ có thể dựa vào linh dược để duy trì sự sống.

Nhưng cho dù hắn có tốn bao nhiêu công sức, thời gian nàng tỉnh lại càng ngày càng ngắn.

"Vân Nhi." Tông Lỗi nhẹ nhàng gọi nàng, chậm rãi bình tĩnh lại tâm tình.

_____________o0o___________​

Cập nhật ngày 26/1/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: hồng trà hoa quế

Beta: Kimnana

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK