Là một thú nhân Thiềm Thừ (con cóc) nhị giai.
"Đúng vậy," một thị vệ khác cũng lộ nụ cười, "Ha hả, ngươi xem hiện tại, làm gì còn giống như tẩm cung của quân thượng chớ! Sách, cỏ dại còn mọc um tùm nè, phỏng chừng tháng này cũng chưa có ai quét tước nha."
Làn da hắn ta hơi ẩm ướt, ẩn ẩn có thể thấy mấy vân đen trên da, là một thú nhân cá trắm nhị giai.
"Bớt nói lời vô nghĩa, nhanh chóng làm chính sự đi." Một thị vệ khác ước chừng là thủ lĩnh trong ba người, hai tròng mắt hẹp, là thú nhân Xà tộc, biểu cảm của hắn ta nghiêm túc lại âm lãnh, "Ta nghe nói cái giường ngọc ấm đó giá trị liên thành, hôm nay thật vất vả nghe được Ngao Khâm đại nhân đang dễ chịu trong người, thị vệ Long tộc cũng không cần canh gác, toàn bộ long phủ cũng chưa có ai đi tuần tra, hơn nữa lại là ngày phu nhân xung hỉ kia ra cửa, trong điện này cũng chỉ có con rồng tàn phế kia, không cần mất nhiều sức."
"Còn có sừng của con rồng tán phế đó nữa." Đi ở cuối cùng là một thú nhân nhất cao lớn, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong mấy người này, thực lực sắp đến tứ giai, lá gan cũng lớn nhất, "Tuy rằng nghe nói đã gãy rồi, nhưng độ cứng rắn hẳn là vẫn là không tồi, nếu đào ra hết cũng có thể bán được mấy đồng tiền."
"Hắc hắc, đại ca nói rất đúng." Thú nhân thiềm thừ phì một ngụm, hưng phấn chà xát tay, "Lão tử đây lăn lộn ở cái long phủ này nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn chỉ là một thị vệ tầng dưới chót, làm xong vụ này ta sẽ bỏ trốn, ai mà thèm ở chỗ này bán mạng."
Thú nhân cá trắm cỏ cũng hung hăng mắng một tiếng, "Mẹ nó, lẹ lên, lão tử lừa cái thằng Đầu Đầu lòng tham không đáy kia đi uống rượu cũng xài hết mấy đồng vàng của ta rồi đấy."
Thanh âm bọn họ không lớn, nhưng lại không thể trốn được thần thức của Long tiên sinh ——
Bốn tên, không khó giải quyết.
Hắn hơi hơi híp híp mắt, lúc trước khi hắn trọng thương, tất cả những đồ vậy trong tẩm cung phần lớn đều bị dọn đi rồi, chỉ còn lại có mỗi cái giường ngọc ấm này của hắn thôi.
Một là bởi vì bọn nha hoàn, hạ nhân không biết nhìn hàng, còn có một số thì chỉ sợ là ghét bỏ máu đen của hắn dính trên giường.
Hiện tại, phu nhân thật vất vả mới dọn dẹp sân cùng phòng thật sạch sẽ, mấy tên thị vệ này không biết từ chỗ nào biết được tin tức, ngay cả đào sừng của hắn cũng dám nghĩ tới, tất nhiên là không tha cho cái giường cưới của phu thê hắn rồi.
A.
Nếu là hơn một tháng trước, chỉ sợ hắn cũng không hề sức phản kháng, nhưng hiện tại.....
Long tiên sinh thong thả ung dung cầm cái lồ ng sắt nhốt đám linh gà con lên, đi trở về phòng, cầm lấy ba khối linh thạch trung phẩm mà Mục Loan Loan giữ lại trong nhà ——
Có người tới cửa đưa linh thạch, còn không tốt sao?
Hắn vốn định chờ mấy tên kia tới cửa rồi thu thập bọn họ, lại đột ngột nghe thấy tên thú nhân cá trắm đang vội vàng đến trước cửa viện nói:
"Đại ca, chúng ta đợi chút xem có thể mai phục ở trong viện, chờ phu nhân kia trở về......."
Thú nhân thiềm thừ cùng hắn ta trao đổi ánh mắt "ta hiểu được", cười ti bỉ, "Dù sao cũng phải đi rồi, không bằng chơi cái cho sướng, lúc trước khi đại hôn của quân thượng, ta từ xa xa có từng thấy phu nhân kia."
"Tuy rằng không có tuyệt thế như cô nương bên cạnh nàng ta, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có, dù gì cũng là Nhân tộc, làn da mịn màng như vậy, không biết làm lên là......."
Hai chữ "cảm giác" còn chưa văng ra khỏi miệng, thú nhân thiềm thừ bỗng nhiên dừng lại, hai mắt trừng đến tròn xoe, sắc mặt đỏ lên, giống như đang nhận áp lực cực lớn nào đó, hắn trừng mắt nhìn thân thể của mình từng chút từng chút một bị làn sương đen đột ngột xuất hiện cắn nuốt, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào.
"Ai!"
Hai thị vệ Xà tộc tức khắc căng thẳng lên, còn chưa kịp bày ra tư thế phòng ngự, liền nhìn thị vệ cá trắm đứng một bên không kịp tránh né nhanh chóng bị sương đen bao phủ, hóa thành hư vô.
Cửa viện chậm rãi bị mở ra, hoa văn đỏ đen trên mặt Long tiên sinh cực kỳ dữ tợn, một ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt phượng.
"Đáng chết."
Thanh âm lạnh nhạt phẫn nộ vang lên.
Hai tên thị vệ Xà tộc chỉ kịp nghe được một câu cuối cùng trong cuộc đời bọn họ, liền bị toàn bộ sương đen đầy trời bao bọc lấy, gian nan chống cự, cuối cùng cũng chỉ kêu thảm thiết một tiếng, hóa thành hư vô.
Màn sương đen dần dần tiêu tán, ngõ nhỏ trước sân đã khôi phục yên tĩnh, trên mặt đất sạch sẽ có mấy cái túi Càn Khôn rơi rụng, còn mấy thị vệ mới vừa rồi thì giống như bị bốc hơi khỏi thế giới, thậm chí cả tro tàn cũng không lưu lại chút gì.
Hoa văn nguyền rủa trên mặt Long tiên sinh bắt đầu cử động, như máu tươi chảy xuôi, sử dụng năng lực bị phản phệ làm kinh mạch hắn bị đánh gãy, khóe môi tràn ra máu tươi.
Ba khối linh thạch trung phẩm trong tay vỡ thành bột phấn nhưng ánh sáng vàng choé trong đáy mắt Long tiên sinh cũng không biến mất, hắn vừa phẫn nộ lại nghĩ mà sợ.
Nếu, nếu không phải thiên phú của phu nhân đặc thù, trong khoảng thời gian này dưỡng hắn không tồi, nói không chừng, nói không chừng......
Bọn chúng cư nhiên dám nghĩ đến xuống tay với nàng, bọn chúng thật sự có lá gan đó!!!
Long tiên sinh thống khổ đến cả người phát run, tay đang vịn cổng viện cùng dùng sức, đốt ngón tay trắng bệch.
Thậm chí khuôn mặt vốn dĩ tà dị của hắn cũng thêm phần hung tợn làm người sợ hãi.
Manh Manh cảm nhận được hơi thở không tốt, từ trong phòng nhảy nhót ra vốn định hỗ trợ cũng sợ hãi, nó run rẩy thân thể nhỏ bé đứng xa xa nhìn Long tiên sinh đang vịn vào cửa viện, cũng không dám vỗ cánh bừa bãi.
Một lát sau, Long tiên sinh mới hơi dễ chịu một ít, hắn chậm rãi đứng thẳng, đi lên phía trước nhặt chiến lợi phẩm lên.
Bốn cái túi Càn Khôn, ba cái hạ phẩm, một cái trung phẩm.
Long tiên sinh cầm ba cái túi Càn Khôn hạ phẩm, bàn tay hóa thành long trảo, vốn định trực tiếp bóp nát, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh bộ dáng Mục Loan Loan trước mặt hắn vất vả tích cóp linh thạch.
Ba cái túi Càn Khôn này tuy rằng không đáng giá, nhưng hắn hiện tại cũng không còn là quân thượng trước kia.
Bàn tay Long tiên sinh chậm rãi khôi phục thành hình dáng bàn tay người, hắn giơ tay lau đi vết máu bên khoé môi, mở một cái túi càn khôn trong số đó ra, trực tiếp hấp thu hết toàn bộ mấy chục khối linh thạch hạ phẩm trong đó.
Một lát sau, sắc mặt của hắn mới đẹp hơn một chút.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Long tiên sinh đóng cửa sân lại, cũng đem linh gà con từ trong phòng đem ra, lại đem Manh Manh thô bạo nhốt vào trong phòng, lúc này mới có tâm tư mở ra ba cái túi Càn Khôn khác.
Mấy tên thị vệ này quả thật nghèo, toàn bộ linh thạch tính ra cũng được có khoảng hơn hai trăm khối, trong đó có hơn ba mươi khối linh thạch trung phẩm, toàn bộ hắn đều hấp thu hết, chỉ còn lại hơn một trăm khối hạ phẩm.
Đan dược cũng chỉ mấy viên Hồi Linh Đan nhất giai bình thường, nhưng mấy đồ vật thượng vàng hạ cám khác nhưng thì lại có không ít.
Giàu nhất chính là tên đầu lĩnh thị vệ Xà tộc kia, chỉ mỗi cái túi Càn Khôn trung phẩm đã trị giá hai ba mươi khối linh thạch trung phẩm rồi, bên trong còn có Hồi Linh Đan tam giai cùng một ít đồ vật khác, phi kiếm nhị giai cũng có hai thanh.
Mấy cái này cho phu nhân dùng cũng thật thích hợp.
Nghĩ đến Mục Loan Loan đang đi ra ngoài, ánh mắt của Long tiên sinh lập tức mềm mại lại, hắn mở cái túi Càn Khôn cuối cùng ra, thần thức đảo qua một cái, mắt sáng rực lên ——
Vậy mà có bảo bối nha.
Long tiên sinh hơi cong cong khóe môi, cảm thấy lệ khí trước ngực cũng tiêu tán một ít.
Một cái vòng tay thanh ngọc dùng để bảo mệnh.
Thanh ngọc dùng để điêu khắc không phải quá tốt, nhưng bên trong lại có khắc trận pháp tinh diệu, có thể chống cự một kích toàn lực của cường giả tứ giai.
Nhớ tới trước đây, hắn cũng là một con rồng giàu có, mấy bảo bối cấp bậc như cái vòng tay thanh ngọc này hắn đều khinh thường không thèm mang lên người. Nhưng hiện tại, lại là bảo bối duy nhất hắn có thể có được.
Hắn rốt cuộc cũng có cái gì đó có thể đưa cho nàng.
Nàng gả cho hắn lâu như vậy, vẫn luôn chịu khổ, trang sức hay đồ trang trí gì cũng không có, mỗi ngày chỉ mặc áo vải thô, thật tiết kiệm.
Long tiên sinh đem vòng tay thanh ngọc ra, đem ba cái túi Càn Khôn phẩm giai thấp nhét vào cái túi trung phẩm kia, bóp vỡ linh thạch ——
Trong tẩm cung của hắn, trước kia khi hắn nhàm chán có tùy tiện khắc trận pháp lên, không tính là hoàn chỉnh, nhưng không có ai biết. Sau khi khởi động cũng không phải có hiệu quả phòng ngự gì ghê gớm, nhưng lại có thể che giấu hành động thật sự của hắn.
Chỉ cần Ngao Khâm không phải đích thân đi tới nơi này, dùng thần thức dò xét chỉ có thể thấy bộ dáng hắn chật vật nằm ở trên giường.
Long tiên sinh hơi rũ đầu, bao nhiêu linh thạch cũng đủ cho hắn khởi động trận pháp, dư lại một ít cũng có thể đủ cho hắn liên kết mảnh vỡ thứ năm của Nguyên Hạch vỡ vụn.
Đến lúc đó, hắn hẳn có thể khôi phục năm phần thực lực.
"Manh Manh, lại đây." Long tiên sinh nhìn con chim nhỏ lông xù đang trốn ở góc phòng run bần bật.
"Pi......" Manh Manh không dám nói lời nào.
Long tiên sinh nhướng mày, Manh Manh vẫn không dám động.
"A." Long tiên sinh duỗi tay chọc chọc cái khăn quàng cổ nhỏ của nó, nhéo nhéo cái cánh nhỏ, sau khi đơn giản dò xét một chút liền lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Quả nhiên không phải là sơn tước bình thường."
"Nhưng thật ra lại không thể trực tiếp khai linh trí cho ngươi được nha." Hắn nhẹ nhàng nói, đem túi Càn Khôn bảo vật buộc trên cổ nó.
"Khiến cho nàng....."
"nghĩ là ngươi làm đi."
Tình cảnh hiện tại của hắn rất nguy hiểm, cho dù hắn có thể đem tất cả mảnh nhỏ Nguyên Hạch đều liên kết được hết đi chăng nữa, cũng không nhất định có thể đánh thắng đám người Long tộc đông đảo ủng hộ Ngao Khâm.
Huống chi, hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Hơn một tháng thời gian có lẽ không đủ cho Ngao Khâm cùng Yêu tộc đạt thành hiệp nghị, nhưng ba tháng, nửa năm, hắn ta không có khả năng sẽ nhẫn nhịn lâu như vậy.
Hắn thực sự hối hận lúc trước mình dễ tin người, hiện tại mới có thể liên lụy nàng cũng nguy hiểm theo.
Chỉ có, chỉ có là...
Chờ hắn liên kết miếng Nguyên Hạch thứ năm xong, nhanh chân đi vào nơi thí luyện trước Ngao Khâm, có lẽ có thể đột phá, thắng được một đường sinh cơ.
Long tiên sinh chịu đựng đau đớn của nguyền rủa trong cơ thể, mặt ngoài bình tĩnh đi vào thiên điện, bắt đầu khởi động trận pháp.
Trước khi liên kết miếng Nguyên Hạch thứ năm, hắn còn muốn an an tĩnh tĩnh làm "rồng thực vật" mấy ngày trong miệng phu nhân hắn.
Không tỉnh lại, không nói lời nào, làm bộ như không thể tự mình sinh hoạt, hưởng thụ cảm giác được chăm sóc mà hơn một trăm năm qua chưa từng có.
Long tiên sinh hơi muốn cười, nhưng khóe môi cũng mãi không thể cong lên được, ngược lại còn xệ xuống phía dưới, rớt thành độ cung cứng đờ.
Hắn có thể cảm giác được, thật ra Mục Loan Loan đối hắn cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý. Nhưng bởi vì như vậy, hắn càng thêm không thể trở thành "Long tiên sinh" hoàn mỹ trong lòng nàng.
Mặc dù khi trước hắn cũng từng làm tất cả vì không muốn nàng ghét bỏ chính mình, thậm chí tàn nhẫn muốn đem nàng cột vào bên cạnh mình, nhưng Long tiên sinh biết, hắn sẽ không nhẫn tâm.
Sau khi khôi phục được năm phần thực lực, trước khi đi đến nơi thí luyện, hắn cần phải " tỉnh lại ".
Hắn phải đối với nàng thật tàn nhẫn, làm nàng bỏ đi, làm nàng hận mình, làm nàng cảm thấy chính mình là đồ quái vật tự cao ngạo tự đại lại đáng giận, đem toàn bộ bóng dáng của hắn trong lòng nàng xoá đi.
Sau đó, đem nàng ném tới một nơi không có Long tộc để nàng tự sinh tự diệt.
Hắn sẽ đi trước đến mấy chỗ đó, đem máy bảo bối mình trước kia giấu đi đều cho nàng, để nàng có thể sống thật thoải mái.
Nếu hắn thất bại, đã chết, nàng cũng sẽ không thương tâm. Có Manh Manh cùng đống đồ vật hắn lưu lại, nàng cũng sẽ có chỗ dựa vào.
Nếu hắn thành công, ngay cả khi nàng không muốn, hắn cũng sẽ không bỏ qua nàng, hắn sẽ đem nàng trói lại, làm nàng sinh cho mình một trăm trứng rồng.
Trận pháp dần dần thành hình, khuôn mặt Long tiên sinh dữ tợn lại đáng sợ, dưới ánh sáng mỏng manh lại giống ác quỷ đang r3n rỉ khóc lóc.