Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Loan Loan nhìn bàn tay to của Long tiên sinh, nhìn hắn hơi nghiêng đầu qua, khóe môi không kềm được giơ lên, hốc mắt lại nóng hổi, trái tim nhảy kịch liệt.

Cách đây không lâu, nàng còn ngồi ngay ngốc trong cái sân một mét vuông của viện tử này lo lắng Long tiên sinh không biết có bị Ngao Khâm phát hiện hay không, cảm thấy thấp thỏm không yên sợ Long tiên sinh có khi nào lại đột nhiên biến mất không.

Nhưng mà, ngay lúc này, cái con rồng hư luôn làm nàng lo lắng từ lúc mới chân ướt chân ráo xuyên qua đến giờ liền đáp lại cái nàng mong muốn nhất.

Hắn hình như thực khẩn trương, tầm mắt lập loè, Mục Loan Loan nghe thấy tiếng thở của hắn còn có vẻ hơi nhanh hơn thường ngày một chút.

Hắn lại sợ nàng cự tuyệt sao?

Mục Loan Loan có hơi buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của hắn, "Nguyện ý chứ."

Thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên bên tai, một câu "Nguyện ý chứ" rõ ràng vô cùng.

Bàn tay nắm chặt lại, Long tiên sinh nhịn không được nở nụ cười.

Không giống những nụ cười có lệ cho qua hay cười nhạt như lúc trước.

Là ý cười xông lên từ sâu trong đáy mắt, mặt mày hoàn toàn giãn ra, mang theo vui sướng.

Trên mặt Mục Loan Loan lại phủ thêm một tầng đỏ ửng, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đang có chấm chấm ánh sáng vàng kim như dải ngân hà ngoài vũ trụ, lòng bàn tay nóng lên, nàng thấy hắn cong khóe môi, gò má lộ ra một cái lúng đồng tiền nhợt nhạt.

Lông mi hắn lại run run đến không thể tưởng tượng, Mục Loan Loan hơi mở to đôi mắt hạnh, chớp mắt vài cái, xác nhận nàng thật sự không nhìn lầm.

Ôi bên má trái của Long tiên sinh hình như còn có một cái lúng đồng tiền nho nhỏ hơi nhợt nhạt, nhìn không rõ ràng lắm.

Khi cười lên đã phá huỷ đi bộ mặt than trên khuôn mặt vốn tà mị tuấn dật bá đạo vô cùng, ngược lại còn có vẻ như một con rồng nhãi con thật đáng yêu được cho ăn đường.

Nhưng tươi cười của hắn thật mau chóng biến mất, lại quay về bộ dáng bá tổng quen thuộc như mọi khi.

Chỉ là bàn tay to lại không chịu buông ra, nắm thật chặt.

Hắn tựa hồ như không quá xác định, thanh âm khàn khàn, ánh mắt chờ mong nhìn nàng, "Sẽ rất nguy hiểm."

Mục Loan Loan buồn cười lắc lắc đầu.

Ai biểu nàng đã quá thích cái con rồng này chứ?

Rời khỏi hắn rõ ràng là chuyện nàng không hề muốn làm chút nào. Chỉ cần cùng hắn ở bên nhau, dù ở nơi nào cũng chả quan trọng, thậm chứ cứ ngây nhốc ở cái tiểu viện nhìn có vẻ như an ổn nhưng trên thực tế luôn bị giám thị này, nàng vẫn không sợ hãi.

Lúc trước nàng lo lắng Long tiên sinh tỉnh lại, Ngao Khâm liền sẽ tới tìm bọn họ gây phiền toái, lo lắng sau khu Long tiên sinh tỉnh lại sẽ quay qua đi theo cái cốt truyện điên rồ kia, trúng tiếng sét ái tình thích Bạch Thủy Dao. Nàng biết hiện tại tình tiết đã hoàn toàn khác với nội dung trong sách rồi, nhưng có lẽ nguyên nhân chính là vì nàng thích hắn, nên mới có thể lo được lo mất như vậy.

Mục Loan Loan cười nhìn hắn, nhẹ nhàng, lại kiên định vô cùng nói, "Ta không sợ."

Có hắn làm bạn, chẳng sợ con đường phía trước phủ kín bụi gai, nàng cũng không sợ hãi chút nào.

......

Thời gian đã định sẽ đi ra chợ là buổi sáng ngày hôm sau.

Hôm trước khi đi ra chợ, Mục Loan Loan lại bận rộn túi bụi để thu xếp đồ đạc.

Nàng cần chuẩn bị đủ đan dược cho Vân thẩm và Cửu Khuynh, tuy rằng Long tiên sinh nói nếu nàng muốn, hắn có thể chạy qua đó đưa cũng được, nhưng Mục Loan Loan vẫn không muốn hắn mạo hiểm lớn như vậy.

Đồ đạc trong viện cũng không nhiều lắm, vật còn sống ngoại trừ nàng cùng Long tiên sinh, cũng chỉ có ba con linh gà con ở trong phòng bếp.

Đối này ba con gà con này, tình cảm của nàng cũng có chút phức tạp, hơn nữa Manh Manh cũng thực thích chúng nó, nếu bảo là đem ăn luôn thì thật lòng cũng không nỡ. Loay hoay lúng túng một hồi, khi nàng đang không biết phải làm sao, Long tiên sinh, anh rồng đã mạnh dạn hơn trước rất nhiều, trực tiếp nói, "Vậy nuôi thôi."

Long tiên sinh bị ánh mắt nàng nhìn đến hơi xấu hổ, "Trong túi không gian có thể nuôi một ít sinh vật còn sống mà."

Mục Loan Loan nhìn cái vòng trên tay, "Chúng ta cũng có thể sinh hoạt ở bên trong sao?"

Long tiên sinh lắc lắc đầu, "Chỉ có một ít sinh vật phẩm giai không cao mới được."

Mục Loan Loan hơi thất vọng, nàng còn tưởng rằng cái túi không gian này sẽ giống như không gian tuỳ thân mà nàng xem trong tiểu thuyết chứ.

Long tiên sinh mím môi, à cái loại cung điện phi hành có năng lực phòng ngự cực cao, còn có thể sống luôn trong đó, trước đây hắn cũng có nha.

Vì thế Mục Loan Loan vừa mới quay đầu, liền thấy anh rồng đáng thương đang rơi vào vòng tự trách bản thân.

Nàng nhìn Long tiên sinh nang trái tim pha lê yếu ớt, dứt khoát duỗi tay ra cầm tay hắn, châm chước, ấp ủ một lúc lâu, mới rốt cuộc kêu ra cái xưng hô mà nàng vẫn luôn muốn kêu hắn, "Phu, phu quân."

"Vầy đã tốt lắm rồi."

Mục Loan Loan lấy hết can đảm nói xong, cuối cùng cũng đã nói ra được điều khảm trong đáy lòng, nàng thẹn thùng một lát mới chú ý tới từ lúc nàng kêu xong hai tiếng "Phu quân", anh rồng trước mặt giống như bị ngắt cầu dao điện rồi.

Nàng vốn định ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong nháy mắt lại bị hắn ấn vào trong lồ ng ngực.

Mặt chôn vào ngực hắn, Mục Loan Loan cũng không dám động đậy, "Long, Long tiên sinh, thương thế của chàng......"

"Không sao." Mỗ long gắt gao ôm eo nàng, hình như là muốn đem bảo vật trân quý nhất thế giới ban cho hắn giấu đi vĩnh vĩnh viễn viễn.

Mục Loan Loan bị hắn xiết có hơi khó chịu, chỉ cảm thấy này trên người anh rồng này sao lại cứng bang bang như thế chứ.

Nhưng nàng lại không kháng cự loại cái ôm này, nàng buông tay Long tiên sinh ra, vòng tay ôm được eo hắn, "Có đau không?"

Long tiên sinh trong nháy mắt cứng đờ.

Mềm mại, lại giống như ôm chặt toàn bộ thế giới của hắn.

Sắc mặt toàn một màu đỏ ửng, mỗ long có hơi mất mặt, nỉ non cất giọng, "Không đau."

Mục Loan Loan vừa nghe đến thanh âm này liền đoán được bộ dáng hắn hiện tại, trong lòng ngọt ngào lại bất đắc dĩ, chỉ an tâm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chờ hắn khi nào hắn buông ra mới thôi.

.......

Sáng sớm ngày hôm sau, Long tiên sinh một tay bắt lấy con chim béo đang vạn phần không tình nguyện, nhét nó vào túi không gian.

Mục Loan Loan nhìn con chim gần đây bị rụng lông nghiêm trọng đang giãy giụa trong tay Long tiên sinh, để lại đầy lông đen đen trên tay hắn, có chút không xác định hỏi, "Bạch Phượng cũng có thể ở trong không gian sao?"

Long tiên sinh gật gật đầu, tỏ vẻ có thể.

Manh Manh hiện tại vẫn là con chim non, ở trong đó trong chốc lát cũng không sao cả.

Mục Loan Loan đeo sọt lên gọn gàng, hơi do dự đưa mắt nhìn anh rồng cao lớn, khí thế bức người đứng bên cạnh nàng, "Long tiên sinh, chàng......"

"Ta rất lợi hại nha."

Long tiên sinh hơi thẹn thùng gãi gãi gò má, hình như có chút ngượng ngùng vì hành động tự thổi phồng bản thân của mình, "Bọn họ không nhìn thấy ta đâu."

Mục Loan Loan: "......"

Thôi cũng được đi.

Nàng đi phía tới trước vài bước, thấy Hồng Diệp đang chờ ở phía trước.

Mục Loan Loan vẫn hơi có chút khẩn trương, nàng thấy Hồng Diệp quay lại nhìn nàng, "Phu nhân, hôm nay vẫn đi chợ Người Lùn sao?"

Mục Loan Loan gật gật đầu, ngồi trên xe bò, thấy Long tiên sinh cũng mặt mũi lạnh lùng giơ chân dài ngồi lên.

Cái xe bò này vốn dĩ hoàn toàn chứa đủ nàng và cái sọt, tự nhiên lại thêm một con rồng thân hình cao lớn, lập tức có vẻ chen chúc rất nhiều.

Hai người thành thật dựa vào nhau, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm giác được thân nhiệt trên cơ thể nhau.

Hoà hợp ấm áp, ái muội chọc người.

Mục Loan Loan hơi xấu hổ xoay tầm mắt đi chỗ khác, nghĩ thầm cái con rồng này cũng quá xấu rồi, cố ý ngồi ép vào nàng chứ gì.

Long tiên sinh cũng cứng đờ, gò má ửng đỏ ——

Hắn vừa rồi không phải cố ý, hắn chỉ là, muốn khống chế Hồng Diệp một chút.

Tạo ảo giác cho nàng ta, xong thuận tiện làm một ít thủ thuật che mắt, kéo dài thời gian không bị phát hiện.

Còn nếu nói, hắn muốn lợi dụng để kiếm thêm cơ hội tiếp xúc thân mật một chút với phu nhân, hắn mới không có nghĩ như vậy nha.

Xe bò chạy tốc độ trước sau như một, nhưng Mục Loan Loan lại cảm thấy chậm hơn so với bình thường quá nhiều.

Nàng nhìn Hồng Diệp đang ngồi ở phía trước xe bò, chỉ cảm thấy xe bò ngày thường đi cũng bị lắc lư, nhưng hôm nay lại phá lệ lắc dữ dội hơn thì phải.

Có lẽ bởi vì hắn đang ở bên cạnh, lay động dù rất nhỏ đều cũng làm hai người càng gần nhau hơn.

Xe bò vượt qua kết giới, đi ngang qua một đoạn đường cong cong vòng vèo rất khó đi giống như thường lệ.

Mục Loan Loan trước đây đều đưa tay nắm lấy xe bò, không để ý hình tượng chút nào.

Lúc này, Mục Loan Loan hơi ngượng ngùng đưa tay nắm lấy cạnh xe bò, xe bò đong đưa, cảm giác có một bàn tay to đáp trên vai nàng, giữ vững thân thể của nàng.

Gò má có hơi đỏ, gió lại lớn một chút, thổi mái tóc dài của nàng bay bay, Mục Loan Loan nhìn thoáng qua Long tiên sinh ngồi bên cạnh, trong lòng lại có thêm chờ mong đối với cuộc sống sinh hoạt về sau.

Có hắn bên cạnh, những chuyện lúc những cần làm cũng phải làm một mình đều trở nên không quá buồn tẻ và nhạt nhẽo.

Lỗ tai nàng hơi ửng hồng, đôi mắt hẹp dài của Long tiên sinh mị mị, tay phải đánh ra một luồng sáng trong suốt, hình thành một bức màn ánh sáng bao phủ lấy hai người, ngăn cách với gió lạnh bên ngoài, chỉ còn lại không khí dần dần lên men ở phía trong.

Lúc hắn không ở bên cạnh, nàng bị gió lạnh thổi điêu đứng hồi lâu, cũng từng bị dầm hết mấy trận mưa ướt nhẹp.

Hiện giờ hắn đã tỉnh, không bao giờ để nàng phải chịu khổ nữa.

Nhưng mà.

Long tiên sinh hơi hơi nhíu lại mi, hắn muốn bản thân mau chóng, thật mau chóng khôi phục lại mới được.

Lúc trước khi thủ lĩnh liên minh các sinh mệnh đặc thù trừ nguyền rủa giúp hắn một phen, còn mang cho hắn một cái tin không thể gọi là tốt ——

Ngao Khâm đã có được một đoạn sừng của hắn.

Chỉ cần hắn ta thoả thuận xong với Vu tộc, bọn họ liền rất khả năng gặp nguy hiểm, thế nào cũng bị bao vây tiễu trừ.

Đoạn sừng ẩn ẩn làm đau, trong lồ ng ngực Long tiên sinh ngực giống như đang có gió bão, đáy mắt lại ẩn sâu sát ý không cạn.

Chỉ cần nửa tháng, hắn có thể nắm chắc chín phần khả năng đột phá khảo nghiệm của cấm địa.

Chỉ cần cho hắn nửa tháng nữa thôi.

Thời điểm hai người đi xuyên qua kết giới của Long phủ, thì trong lãnh địa của yêu tộc:

Ngao Khâm đang cùng Thái tử Vu tộc đàm phán.

"Vu Nghiêu, ngươi không cảm thấy điều kiện ngươi đưa ra quá mức hà khắc sao?" Ngao Khâm nhìn người được đề cử làm thủ lĩnh Vu tộc người đầy hoa văn vu thuật ở trước mặt, trên khuôn mặt hắn vảy như ẩn như hiện, "Chỉ là một đoạn sừng."

Vu Nghiêu âm trầm cười hai tiếng, con huyết rối(*) đứng phía sau huyết cũng phát ra tiếng cười chói tau theo, hắn nhìn chằm chằm mặt Ngao Khâm, "Hì hì hì, ngươi đưa ra những điều kiện đó, có lẽ có thể làm Yêu tộc sắp xuống dốc kia động tâm, nhưng Vu tộc chúng ta thì không thiếu mấy cái bảo vật đó của ngươi."

(*) huyết rối: sinh vật bị bùa máu luyện thành con rối.

Tròng mắt Vu Nghiêu như muốn xông ra, vừa trắng dã lại vừa to kinh người, "Như thế nào, sau khi lấy được một đoạn sừng trong tay Yêu tộc, ngươi đã gấp không chờ nổi rồi à?"

Sắc mặt Ngao Khâm vô cùng khó coi, cười lạnh một tiếng, "Ta không biết đám Yêu tộc và Vu tộc các ngươi từ khi nào thì có quan hệ tốt đến như vầy."

"Ngay cả tin tức ta vừa có được một cái sừng của con rồng phế vật kia vậy mà cũng biết rồi."

Ngao Khâm nhìn hắn, linh lực quanh thân vận chuyển, ngăn cản vu độc khi có khi không lởn vởn trong không khí.

"Uy uy uy, cái con rồng nhà ngươi thật là không thú vị." Vu Nghiêu nói xong, bên người đột ngột xuất hiện một luồng sương mù màu xanh, dung nhập vào thân thể hắn.

Trong nháy mắt tiếp theo, da hắn phồng lên, toàn thân toát ra huyết cổ, máu thịt chợt toét ra, nhưng ngay sau đó lại chậm rãi khôi phục, Ngao Khâm nhìn thấy mà ghê tởm một trận.

"A, nghe được một cái thú vị tin tức khác nha." Vu Nghiêu híp híp mắt, "Các ngươi nói xem, tên quân thượng phế vật không thể động đậy, tùy ý cho người xâu xé của các ngươi hình như đã khôi phục rất nhiều thì phải?"

Đồng tử Ngao Khâm đồng, phản bác theo bản năng, "Không có khả năng."

Mấy ngày hôm nay không phải là không đi xem chừng tên quân thượng tạp chủng kia.

Mỗi lần hắn đứng trước dân đều thấy tên kia nằm liệt giường, so với trước đây cũng không tốt hơn được bao nhiêu, nhưng cái đứa công cụ mà lúc trước hắn vì mặt mũi quăng vào đây tính ra cũng còn chút lương tâm, vẫn chiếu cố tên rồng tàn tật phế vật kia. Tuy nói vậy nhưng nhiều nhất cũng chỉ rửa ráy cho tên đó, đút ăn một chút đồ ăn, với thương thế của tên đó lại không thể trợ giúp bất cứ cái gì..

Trong khoảng thời gian này hắn lo bận bịu với việc thu phục thế lực thủ hạ, còn chưa kể phải dành thời gian đi đàm phán với hai tộc Yêu, Vu về cái sừng của tên quân thượng phế vật đáng ghét kia, chỉ nhưng hắn cũng dùng thần thức đích thân tới xem nhiều thứ, nhìn thấy bọn họ đều trải qua mỗi ngày thê thảm, bọn thủ hạ tử phái đi giám thị cũng báo cáo lại như vậy.

Mà cái hồn đèn trong cấm địa cũng không có biểu hiện gì lạ.

"Ta còn tưởng rằng ngươi dù sao cũng đỡ ngu ngốc hơn tên quân thượng phế vật không biết lượng sức, một mình đấu bảy kia một chút." Vu Nghiêu dùng ánh mắt kinh ngạc cùng cảm thán nhìn hắn, sắc mặt Ngao Khâm tức khắc vặn vẹo.

Hắn phảng phất như nhìn thấy tầm mắt đạm mạc cao ngạo của tên rồng kia ——

Hắn ta làm sao có thể khôi phục?

Sao lại có thể khôi phục?

Chỉ mới không đến hai tháng, không đến hai tháng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK