Mục lục
Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Loan Loan gật gật đầu, nhìn sắc mặt Tông thúc lập tức trở nên nghiêm túc cũng có chút thấp thỏm, "Vậy là không có mua được Tấn Giang thảo cùng Ngưng Tuyết Đan sao?"

Tông thúc thở dài, duỗi tay lau mặt, "Đúng vậy."

Mục Loan Loan hơi thất vọng, nhưng cũng còn tốt, "Tông thúc, không có việc gì, chúng ta còn có thể trồng linh thực khác mà."

Thấy phản ứng đầu tiên của cô không phải chất vấn mà là trấn an, biểu tình của Tông thúc nhu hoà đi vài phần, "Thật ra nếu dựa theo giá thị trường hồi trước, cho dù ta có không mua được Tấn Giang thảo, cũng cũng có thể mua được ít hạt giống."

Hắn nhăn mi lại, "Nhưng lần này, trên hội đấu giá hội lại có rất nhiều thị vệ Long tộc thay nhau nâng giá, số linh thạch ta mang theo liền không đủ."

Mục Loan Loan nói, "Thị vệ Long tộc?"

Tông thúc nói, "Là thị vệ của Kim Long tộc và Bạch Long tộc, không chừng trong tộc bọn họ có vị trưởng lão nào cần thì phải."

"Ta cũng không rõ ràng lắm." Tông thúc thở dài một hơi, "Từ khi Ngao Khâm đại nhân tiếp quản lãnh địa tới nay, các loại đồ vật đều càng ngày càng đắt."

Mục Loan Loan giật mình, "Tông thúc, kia...... Hoá ra quân thượng..... là một người rất tốt sao?"

Tông thúc nghe lời cô nói, bật cười, chớp mắt một cái, "Thật ra ta chưa từng gặp hắn, nhưng mà nghe nói quân thượng trước kia là người rất tàn bạo."

"Ta lại biết một chút nha." Vân Nhi im lìm bỗng nói chen vào, lần này làm ngay cả Tông thúc đều hơi kinh ngạc, "Vân Nhi, nàng biết?"

"Ừ." Vân Nhi cười cười, "Ngay từ đầu ta không phải nói bộ lạc sư tộc của chàng là hay quên nhất sao? Cha ta lúc ấy muốn làm một thú nhân tự do tự tại đi khắp bốn phương, mẹ ta cũng theo ông luôn. Ta nhớ rõ lúc ấy chúng ta vừa đến phía Bắc ở lãnh địa của giao nhân(tiên cá), vừa lúc gặp phải nhân ngư kia đang theo đuổi đối tượng phối ngẫu. Chúng ta vốn định xem náo nhiệt, kết quả liền ngẫu nhiên nhìn thấy quân thượng."

"Hắn mang theo không ít người đứng bên cạnh công chúa nhân ngư xinh đẹp......" Vân Nhi nói dừng một chút, giống như đang nhớ lại.

Mục Loan Loan nghe nàng ta nói đến công chúa nhân ngư, trong lòng đột nhiên như là bị thứ gì đâm một chút, hơi hối hận sao mình lại đi hỏi mấy chuyện trước kia của con rồng đào hoa đó chứ.

"Đúng vậy, quân thượng đứng ở bên cạnh công chúa nhân ngư, ngay từ đầu nói chuyện gì đó, sau đó không biết sao lại đột nhiên trực tiếp quăng bay người ta, sau đó liền cùng nhân ngư tộc đánh một trận."

Quăng bay?

Đó chính là công chúa nhân ngư nha, Long tiên sinh như thế nào lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy chứ? Trách không được nhiều năm rồi vẫn còn là lão rồng già độc thân.

Mục Loan Loan không hiểu trong lòng mình là cảm giác gì, bỗng nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi =_=!

Vân Nhi nói mà trong lòng còn chút sợ hãi, "May mà lúc ấy chúng ta cách đó khá xa, phụ mẫu ta phản ứng cũng rất nhanh, bằng không nói không chừng đã không còn ta trên đời rồi."

Tông thúc sờ sờ đầu nàng ta, "Vậy lúc ấy nàng nhất định sợ hãi lắm."

"Cũng không đến nỗi, nhưng quá cũng đúng là bởi vì chuyện này nên chúng ta mới có thể tùy tiện tìm một cái bộ lạc an cư lạc nghiệp." Vân Nhi cong cong đuôi mắt, "Ta mới có thể gặp được chàng."

"Vân Nhi." Đôi tay Tông thúc đáp ở trên vai nàng ta, hai người cho đối phương một cái nhìn thật thâm tình.

Mục Loan Loan bị tắc một miệng cẩu lương: "........."

Cô không có mặt mũi nhắc nhở hai người Tông thúc là mình còn ở nơi này, nhìn bọn họ đã bên nhau nhiều năm như vậy mà tình cảm vẫn là thực tốt, cô cũng cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng một ít.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát mới nhớ tới còn có Mục Loan Loan tồn tại, Tông thúc hơi ngượng ngùng.

"Đừng nói cái này nữa." Tông thúc nhìn cô cười cười, từ trong túi móc ra mấy trang giấy có hơi ố vàng đưa cho cô, "Nè, cầm đi."

"Là phương thuốc chế đan dược?!" Cái này Mục Loan Loan không phải kinh ngạc, mà là chấn kinh luôn rồi.

"Ha ha, ngươi nhìn xem là cái gì trước đã." Tông thúc cười nói.

Mục Loan Loan phiên phiên, " Ngưng Tuyết Đan nhất giai, Hồi Linh Đan nhất giai?"

"Đây là phương thuốc của mấy loại đan dược." Tông thúc sờ sờ cằm, "là chính sự ngày hôm nay ta muốn nói với ngươi."

Tông thúc giương mắt nhìn nhìn Mục Loan Loan, "Nha đầu, tuy rằng ngươi vẫn luôn không lộ diện, cũng không nói với chúng ta thân phận thật sự của ngươi, nhưng chúng ta vẫn tin ngươi không phải là người xấu, hơn nữa thiên phú của ngươi đặc thù, chúng ta cũng nguyện đánh cuộc một phen."

"Lúc trên hội đấu giá ta không mua được đan dược cùng linh thảo, ta liền suy nghĩ, nếu ngươi có thể dưỡng ra linh thực có khả năng giảm bớt nguyền rủa, vậy không chừng ở lĩnh vực luyện đan cũng nhất định có thiên phú?" Tông thúc nói, "Cho nên ta liền đi tìm một bằng hữu, mua một ít đồ vật cơ bản cho người luyện đan từ hắn, và hai cái phương thuốc này."

" Đan đỉnh và hạt giống cơ bản, ta cũng chuẩn bị tốt." Tông thúc nói xong lại lấy ra vài bao hạt giống, còn có một cái đan đỉnh không tính rất lớn, màu xanh lá, vừa nhìn liền biết không rẻ.

Hắn nói đến nước này, nếu Mục Loan Loan còn không biết Tông thúc muốn cho mình học luyện đan thì đầu óc cũng đem vứt đi rồi.

Cô vừa kinh ngạc vừa cảm động, "Tông thúc, mấy cái này ta làm sao dám nhận?"

Thật ra thời gian cô và Tông thúc quen biết cũng không tính là dài, Tông thúc hết đưa linh thổ lại đưa túi Càn Khôn, đối xử với cô vô cùng tốt. Tuy rằng biết bên trong lòng hảo tâm ấy một phần cũng bởi vì thiên phú của cô, nhưng Mục Loan Loan vẫn không thể yên tâm thoải mái liền tiếp nhận được.

Đặc biệt là lúc này, theo như trí nhớ của nguyên thân, Luyện Đan Sư không chỉ là một chức nghiệp cực kỳ có vị trí trong xã hội, ngoài ra còn là một công việc vô cùng tốn tiền. Đó là do đối với những người mới học, số lượng linh thảo cùng linh thạch mà họ phải sử dụng để luyện tập cũng đủ để cho đông đảo gia tộc có tài lực phải chùn bước.

Hơn nữa, trên đại lục này những người có thể luyện đan được tốt phần lớn là người thuộc Hoả linh căn, còn không là những người thuộc Yêu tộc được trời sinh có khả năng khống chế lửa thật tốt, cô chỉ là một tu sĩ hệ Mộc, chỉ có thể đi theo con đường cung cấp nguyên liệu mà thôi!

"Tông thúc, mấy thứ này quá quý, ta không thể tiếp nhận được đâu."

Mục Loan Loan cũng hiểu rõ bàn thân mình, lúc trước cô nhờ Tông thúc nhìn xem có thể mua được một chút đan dược hay không là vì Long tiên sinh. Nói cho cùng, gia đình Tông cũng không dư dả gì, cô lại chưa từng có tiếp xúc với công đoạn luyện đan này một lần nào, lỡ như lãng phí rất nhiều nguyên liệu thì đối với Tông thúc cũng là một đả kích.

"Ha ha, ngươi cũng không phải lấy không." Tông thúc cũng dư biết cô sẽ không dễ dàng tiếp nhận như vậy, "Ta đang nói chuyện mua bán với ngươi mà, nha đầu."

Mục Loan Loan ngốc ra.

"Ta cùng Vân Nhi chuẩn bị dọn đến chợ Nhân tộc, ở nơi đó ta cùng bằng hữu hợp tác mở một cửa hàng bán đan dược." Ánh mắt Tông thúc sáng rực lên, "Ta nghĩ, ngươi có thể dưỡng ra linh thực có hiệu quả xua tan một ít nguyền rủa, vậy có khả năng là đan dược ngươi luyện chế ra cũng có cùng hiệu quả, nếu thật sự như vậy thì chúng ta liền phát tài."

Vân Nhi đứng bên cũng gật gật đầu, nàng ta nói chuyện rất chậm, nhưng so với Tông thúc lại có sức thuyết phục hơn nhiều, "Nha đầu, ngươi biết hiện tại đan dược có giả cả như thế nào không?"

" Hồi Linh Đan nhất giai, một lọ mười viên, một khối linh thạch trung phẩm. Ngưng Tuyết Đan luyện chế khó khăn, đều bán theo viên, mỗi viên phải lấy ba khối linh thạch hạ phẩm."

Vân Nhi cười cười, "Hiện tại ra cửa, ai không chuẩn bị chút Hồi Linh Đan chứ?"

"Ta nhớ rõ, ngươi lần trước nói người thân của ngươi còn bệnh." Tông thúc nói, "Kiểu như hắn, nếu chỉ ăn linh quả thôi thì khôi phục sẽ rất chậm."

Hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, Mục Loan Loan thật sự bị bọn họ nói đến tâm động, "Nhưng mà, ta không phải hỏa hệ."

Tông thúc thấy tâm ý cô hơi hơi đổi, trừng mắt lại trừng mắt, "Ai nói với ngươi luyện đan nhất định phải lf hỏa hệ?"

"Luyện đan còn có thể dùng đan hỏa." Tông thúc nói, "Ta chuẩn bị cho ngươi cái đan đỉnh này, tuy rằng phẩm giai không cao, nhưng bên trong có sẵn đan hỏa, dùng nó luyện ra cả trăm viên cũng không có vấn đề gì. Nếu đan hỏa dùng xong rồi thì lấy linh thạch bổ sung là được."

"Đến lúc đó nếu ngươi luyện chế ra được đan dược, ta đặt ở cửa hàng bán, lời chia đôi, quyết định như vậy đi." Tông thúc nói.

Mục Loan Loan thật sự bị thuyết phục, nhưng cũng hơi lo lắng là mình làm không tốt.

Cuối cùng vẫn là Vân Nhi thẩm nhìn ra cô khó xử, nói, "Như vậy đi, nha đầu, ngươi lần này trở về thử xem, nếu thành công, liền giữ lại đan đỉnh và hạt giống, nếu không thành, lần sau gặp mặt trả lại cho chúng ta là được."

Vì thế sau khi ước định gặp lại Tông thúc ở chợ Nhân tộc lần sau xong, Mục Loan Loan đầu óc có hơi choáng váng cầm phương thuốc, hạt giống, linh thạch cùng lò luyện đan đi ra.

Lúc trước khi ra khỏi nhà, cô cũng từng dự đoán là mình có thể không mua được đan dược, nhưng không nghĩ tới Tông thúc vậy mà sẽ kêu mình luyện đan luôn.

Bất quá, Mục Loan Loan nắm nắm mấy đồng tiền trong tay, tâm tình lại tốt nhất từ trước tới giờ ——

Cô cũng lo lắng mình không phải Hoả hệ linh căn, sợ không nắm chắc việc điều khiển ngọn lửa, nhưng cũng không phải ai ai ngay từ đầu đã có thể làm thật tốt. Có lẽ Tông thúc nói rất đúng, cũng không nhất định cô thật sự cái thiên phú này hay không.

Hơn nữa, Tông thúc đã tình nguyện đầu tư, cô cần gì phải không tự tin như thế, thử một lần cũng không chết ai.

Nếu cô thật sự trở thành đại sư luyện đan, dựa theo địa vị của Luyện Đan Sư trên đại lục này, nói không chừng cô còn có thể dùng đan dược mướn người, mang theo Long tiên sinh chạy ra khỏi cái phủ đệ đầy áp lực kia.

Nghĩ vậy, Mục Loan Loan cười một cái, cô đúng là suy nghĩ vớ vẩn, tưởng tượng quá đẹp rồi. Hiện tại bước luyện đan đầu tiên còn chưa biết, lại nói đến chuyện có thể trở thành Luyện Đan Sư!

Cô cũng không đi nghĩ chuyện luyện đan nữa, dựa theo tính toán tối hôm qua tính toán mua chút đồ vật đang thiếu trong nhà.

Khi đi ngang qua một nhà tiệm bán thuốc, Mục Loan Loan đưa mắt thoáng nhìn vào, xong mịt mờ chỉ vào một cái cây có lá nhỏ màu tim tím giống như loại lá mà Manh Manh mổ trên cổ cô xuống lần trước, hỏi lão bản đây là cái gì.

"Cỏ Trí Huyễn, dùng để đi vào giấc mộng." Lão bản tùy ý nói, "Nhị giai một khối linh thạch trung phẩm, tam giai ba khối, muốn mua không?"

Mục Loan Loan làm ra vẻ nhẹ nhàng, đầu ngón tay đều run run, "Ta chỉ thấy nó đẹp nên hỏi thôi."

"Ờ." Lão bản hơi khinh thường, không để ý tới cô.

Mục Loan Loan chật vật từ cửa hàng đi ra ——

Manh Manh mổ ra cỏ Trí Huyễn.

Nói cách khác, giấc mộng lúc trước cô đi vào chính là sự thật.

Bé Long tiên sinh là có thật, bộ dáng của Long tiên sinh trước kia cũng là thật.

Trong lòng nhói lên đau đớn như bị kim đâm, Mục Loan Loan sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục tinh thần lại.

Long tiên sinh, Long tiên sinh.

Cô chỉ muốn lập tức nhanh chóng quay trở về.

Mục Loan Loan bước chân nhanh hơn, đang chuẩn bị đi đến chỗ đã hẹn trước với Hồng Diệp, lại khi đi ngang qua một chỗ tửu lầu mới thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Là Bạch Thủy Dao!

Nàng ta đi theo bên người một nam nhân thân hình cao lớn, ăn mặc toàn là tơ lụa, mắt cười híp lại.

Sao lại thế này, Bạch Thủy Dao không phải đang làm khổ dịch ở lãnh cung bên cạnh cấm địa hay sao?

Mục Loan Loan thầm nghĩ không ổn, vội vàng dừng bước chân đang rời đi lại, đi theo bọn họ vào một tửu lầu sang trọng nhất chợ, mở to mắt nhìn Bạch Thủy Dao cùng nam nhân cao to lực lưỡng kia lên lầu.

"Khách quan, mời vào bên trong." Tiểu nhị của tiệm rất khách khí, Mục Loan Loan xua xua tay, mặt không đổi sắc chọn một chỗ ngồi khá hẻo lánh, kêu một bình nước trà, móc ra hai đồng bạc vẫy vẫy tay về phía tiểu nhị kia.

Tiểu nhị kia cũng rất biết chuyện, nhận đồng bạc xong liền tiến đến bên tai cô, "Khách quan muốn hỏi cái gì?"

"Nữ nhân bên người vị khách quý vừa bước vào là ai vậy?" Mục Loan Loan châm chước lựa chọn từ ngữ.

"A, ngài nói cô nương bên cạnh Ngao Tuyết đại nhân sao?" Đôi mắt của tiểu nhị xoay chuyển, đoán Mục Loan Loan tám phần là tiểu thiếp của Ngao Tuyết đại nhân phong lưu thành tánh kia, rốt cuộc loại chuyện như thế này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, hắn biết rõ mình không thể xía vào, liền hàm hồ nói cho qua chuyện, "Cái này ta cũng không biết."

Chỉ là tiểu nhị không nghĩ tới, Mục Loan Loan muốn hỏi căn bản không phải là Bạch Thủy Dao, cô chỉ muốn biết Bạch Thủy Dao lấy hào quang nữ chủ quang đã câu được nam nhân nào rồi.

Thế mà lại là Ngao Tuyết......

Buổi sáng hôm nay cô mới nghe Hồng Diệp nói cho biết tin tức Ngao Tuyết hóa rồng nuốt sống Phất Liễu, hiện tại lại thêm tin dữ Ngao Tuyết cùng Bạch Thủy Dao đang ở bên nhau.

Mục Loan Loan có chút ngồi không yên, cô cố nén vững vàng nói, "Ờm, Ngao Tuyết đại nhân sao có thể coi trọng cái thứ như vậy chứ, bọn họ thường xuyên tới sao?"

Tròng mắt tiểu nhị xoay chuyển, không nói chuyện.

Mục Loan Loan khó thở, hừ lạnh một tiếng, lại lấy ra hai đồng bạc nữa dùng sức đập lên trên bàn.

"Hôm nay là lần đầu tiên gặp, trước kia chưa hề thấy qua." Tiểu nhị cười hì hì, "Khách quan đừng quá tức giận."

Mục Loan Loan phiền não, xua xua tay bảo tiểu nhị đi xuống, trong lòng hiện lên rất nhiều ý niệm ——

Là ngày hôm nay mới đến đây, nói cách khác, Bạch Thủy Dao chỉ vừa mới leo lên được Ngao Tuyết, có lẽ không thể nhanh như vậy đã tới tìm cô cùng Long tiên sinh phiền toái. Cô lần trước cùng Bạch Thủy Dao xé rách mặt, vốn nghĩ rằng Bạch Thủy Dao bị đưa về lãnh cung toàn là nữ nhân, hẳn không thể nhanh như vậy đã leo được lên một nam nhân khác. Hiện tại xem ra, cô vẫn là quá ngây thơ rồi.

Hào quang nữ chủ sẽ không dễ dàng biến mất như vậy.

Trong lòng Mục Loan Loan rối loạn, dựa theo tính cách có thù tất báo của Bạch Thủy Dao, khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô.

.......

.......

Khi Mục Loan Loan ở trong chợ phát hiện tung tích Bạch Thủy Dao, Long tiên sinh cũng tỉnh.

Hắn vừa mở mắt, nửa ngồi dậy, con chim lông xù liền nhận ra.

Long tiên sinh lạnh mặt, tầm mắt đảo qua thân thể nho nhỏ của Manh Manh, nhíu nhíu mày, ác ý phun ra một trận uy áp, nhìn bộ dáng Manh Manh bị dọa đến run lên bần bật, khóe môi hắn hơi hơi gợi lên.

Phu nhân không ở nhà, hắn có nên đem cái con chim đáng giận này gi ết chết không nhỉ?

Long tiên sinh ác liệt nghĩ, nhưng rốt cuộc cũng không động thủ.

Hôm nay hắn có chuyện khác phải làm ——

Hắn muốn luyện tập đi đường một chút trước khi phu nhân hắn trở về.

Long tiên sinh sửa sửa mái tóc dài cùng tiết y của mình, xốc chăn lên, đuôi rồng hóa thành hai chân.

Đôi chân dài tắp thoạt nhìn cũng không khác gì so với dĩ vãng, chẳng qua đi đường thì có chút không giống nhau.

Long tiên sinh lạnh mặt, thử giật giật đùi phải, thực cứng đờ, như là bị thứ gì trói buộc lại.

Đầu ngón tay hắn nắm thật chặt, lại thử giật giật đùi trái.

Cảm giác truyền tới từ chân trái so với chân phải càng thêm cứng còng nghiêm trọng hơn, như nhắc nhở hắn, hắn là một con rồng tàn phế.

Biểu tình trên mặt không có gì biến hóa, Long tiên sinh không vận dụng linh lực, nỗ lực muốn từ trên giường bước xuống dưới.

Trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, bởi vì nguyền rủa trong cơ thể vẫn còn, nên mỗi động từng chút một đều đau đớn, giống như có người dùng bụi gai trói chặt hai chân hắn.

Long tiên sinh gắt gao mím chặt môi, đôi mắt đen như vực sâu nhìn không ra cảm xúc của hắn, chỉ om lặng thử lại một lần lại một lần, ước chừng qua vài phút hắn mới thích ứng được đau đớn khi hoạt động, chậm rãi đưa chân xuống mặt đất.

Hắn muốn đứng lên, lại lập tức ngã trên mặt đất, mặt đất lạnh như băng giống như đang cười nhạo hắn ——

Ngươi chỉ là một con rồng tàn tật.

Đáng buồn hơn nữa chính là, hắn ngay cả bò dậy cũng làm không được.

Hắn giống như không còn khả năng khống chế cân bằng của thân thể, vô cùng chật vật.

Ánh mắt Long tiên sinh ám ám, điều động linh lực trong cơ thể mới rốt cuộc đứng lên được.

Cảm giác đau đớn không giảm bớt, chỉ là dưới sự trợ giúp của linh lực, hắn giống như khôi phục lại một chút thể diện.

Sống lưng Long tiên sinh ưỡn đến thật thẳng, chậm rãi đi đến bên cạnh ngăn tủ, tầm mắt chạm đến tiết y cùng quần áo phu nhân mua cho hắn, đáy lòng lập tức mềm mại.

Hoá ra, nàng không chỉ mua tiết y cho hắn, còn mua cả quần áo cho hắn.

Màu lam nhạt, rất đẹp.

Long tiên sinh vươn cánh tay dài, cầm lấy quần áo, mặc xong vốn định đóng cửa tủ lại, lại không biết ma xui quỷ khiến gì đụng phải tiết y của nàng.

Lòng bàn tay chạm đến vải dệt mềm mại, mặt anh rồng lập tức nóng lên.

Chờ lúc hắn phục hồi tinh thần lại thì đã cầm quần áo của nàng trong tay.

Quần áo...quần áo của nàng.

Nàng không ở nhà.

Biểu tình Long tiên sinh thật nghiêm túc, nhìn chằm chằm quần áo trong tay, mặt mày đứng đắn giống như đang nghiên cứu tháng này có nên cùng Nhân tộc Tu Chân giới khai chiến hay không.

Trong thị giác của Manh Manh đang run bần bật ——

Nó thấy một con rồng đáng sợ như vậy, đột nhiên như xác chết vùng dậy mà từ trên giường bò lên, còn dùng tầm mắt lạnh nhạt uy hiếp nó, sau đó lại đột nhiên ngã trên mặt đất, lại bò dậy sờ tới sờ lui đồ vật của chủ nhân đáng yêu của nó, quả thực quá xấu rồi.

"Pi pi pi......"

Nhưng là Manh Manh không dám nói, chỉ có thể khẽ kêu mấy tiếng lên án hành vi của Long tiên sinh.

Long tiên sinh thẹn thùng cọ cọ quần áo của phu nhân, sau đó liền vẻ mặt đứng đắn đem quần áo trả về chỗ cũ, khống chế được thân thể hơi cứng đờ đi tới bên cạnh đống linh gà con hai ngày nay thân càng dài, đầu càng lớn, đã bị dọn tới trong viện.

Hắn chỉ đứng trước mặt chúng nó, lẳng lặng nhìn trong chốc lát.

Đau đớn trong cơ thể càng tích càng nhiều, Long tiên sinh đã hơi chịu đựng không nổi, hắn muốn quay trở về giường, lại đột ngột nhận thấy có vài tia thần thức ——

Đó là,

Ba bốn thị vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK