Mục lục
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

\- Tất nhiên là nhớ. Nhưng... không phải cô nói chỗ đó hơi có vấn đề sao?

Diệp Tiểu Mạn có chút nghi ngờ.

\- Nơi ấy thì quả thật hơi có vấn đề, tôi không đưa bọn chúng tới đó là vì sợ chúng sẽ bị nhiễm một số tư tưởng độc hại. Nhưng hôm nay, tôi đã tìm được một nơi khác. Chỗ này tốt hơn chỗ kia, hơn nữa cũng không có thứ gì đầu độc bọn chúng.

Kiều An An nhẹ nhàng nói:

\- Tiểu Mạn, nơi đó rất bí ẩn, tôi cũng không giải thích được gì nhiều, cho nên tôi không thể nói rõ được. Nhưng bốn đứa bọn chúng rất thích nơi đó, hiện giờ tôi muốn hỏi ý kiến của cô một chút.

\- An An, cô thật sự cho rằng nơi đó là thích hợp nhất với chúng?

Diệp Tiểu Mạn hỏi.

\- Dĩ nhiên. Trên thực tế, tôi cảm thấy nơi đó mới là thích hợp nhất với chúng.

Kiều An An khẳng định gật đầu.

\- Vậy thì được, cô đã cảm thấy tốt, tôi tất nhiên sẽ tin tưởng cô. Mặc dù chúng ta cũng chưa quen biết bao lâu, nhưng tôi biết, cô thực lòng thích bọn chúng, sẽ không hại bọn chúng đâu.

Diệp Tiểu Mạn nhìn Kiều An An, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kỳ dị. Dường như thoáng cái, nàng đã nhẹ nhõm rất nhiều. Trầm mặc một hồi, nàng mới lảm nhảm như nói mê:

\- Rốt cuộc tôi cũng có thể yên tâm.

\- Tôi cũng có thể yên tâm.

Kiều An An nhẹ nhàng nói:

\- Nếu tôi có về tỉnh thành thì cũng không cần lo lắng cho chúng nữa.

Diệp Tiểu Mạn hơi ngẩn ra, đột nhiên căng thẳng:

\- An An, cô phải về tỉnh thành?

Kiều An An chậm rãi gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất lực:

\- Có một số việc, tôi không thể thay đổi được. Tôi không muốn trở về, nhưng cuối cùng vẫn phải về.

Diệp Tiểu Mạn còn muốn nói gì, cửa phòng quản lý lại đột nhiên mở ra, Đường Kim đi tới.

\- Thất tiên nữ, chúng ta đi thôi.

Đường Kim đóng cửa lại, cười rạng rỡ với Kiều An An.

Mà hắn vừa mở miệng, Kiều An An và Diệp Tiểu Mạn mới nhận ra, tiếng kêu thảm thiết bên trong đã ngừng lại. Nhất thời, hai nàng đều có vẻ bận tâm, quản lý kia không bị đánh chết chứ?

\- Đường Kim, người bên trong ra sao rồi?

Kiều An An không nhịn được hỏi.

\- Không biết, hình như điên rồi.

Đường Kim nghiêm trang nói.

\- Điên rồi?

Kiều An An ngẩn ngơ.

\- Đúng vậy a, chẳng qua tôi chỉ muốn hàn huyên với hắn một chút, giáo dục hắn một chút. Nào biết vừa đi vào đã phát hiện hắn bị điên, không ngừng tự đập đầu vào tường, đập vào bàn rồi lại lăn lộn xuống đất. Vốn tôi định đánh cho hắn một trận, nhưng nhìn hắn bị điên rồi nên thôi.

Đường Kim nói đến đây lại cảm khái:

\- Aiz... tôi đúng là một người thiện lương a!

Kiều An An và Diệp Tiểu Mạn lại hai mặt nhìn nhau, nhất thời đều thấy dở khóc dở cười.

Qua thật lâu, Kiều An An mới bất đắc dĩ nói:

\- Đường Kim, chúng ta đưa tiểu Mạn lên núi trước đã.

Đường Kim và Kiều An An đi cùng Diệp Tiểu Mạn về phòng trọ, thu thập vài thứ rồi cùng lên biệt thự trên núi.

Đứng trước cửa biệt thự, nhìn bốn đứa con gái chạy tới bên mình, Diệp Tiểu Mạn bất chợt lệ rơi đầy mặt.

Gần như cùng một lúc, trong một ngôi biệt thự ở Ninh Sơn lại có người cười to.

\- Ha ha ha ha... Dương Minh Hào à Dương Minh Hào. Có trò vui để xem rồi...

Người đang cười to không phải ai khác, chính là Dương Minh Kiệt.

Hôm nay là trung thu. Cái ngày lễ đoàn viên thế này nhưng hắn lại không thể nào về nhà, chỉ có thể đợi ở Ninh Sơn. Vốn tâm tình của hắn hơi uất ức, tâm tình của Trần Huy bên cạnh cũng không tốt là bao. Nhưng mấy phút trước, bọn họ nhận được một tấm hình. Sau khi nhìn thấy, bọn họ đều sửng sốt một hồi, dường như khó mà tin được. Nhưng đến khi thực sự xác định, bọn họ không nhịn được mà cười phá lên.

Tấm hình này thật ra thì cũng bình thường, chỉ có một nam một nữ. Hai người này dù ngồi cùng nhau, nhưng nhìn qua cũng chẳng thân mật lắm. Nhưng tấm ảnh nhìn rất bình thường này lại vì thân phận không bình thường của hai người trong ảnh mà trở nên không bình thường.

Đơn giản là vì, nam nữ trong ảnh là Đường Kim và Kiều An An.

\- Anh em tốt, Đường Kim đúng là anh em tốt. Ha ha ha ha...

Dương Minh Kiệt cười đến rơi nước mắt:

\- Trần Huy, đi, mở một chai rượu đỏ tốt nhất. Phải ăn mừng, tuyệt đối phải ăn mừng!

\- Quả thật phải ăn mừng.

Trần Huy cũng rất hưng phấn:

\- Chuyện này thật trùng hợp, Đường Kim lại quen Kiều An An. Với cá tính của tên kia, cái sừng của Dương Minh Hào tám phần là bị cắm.

\- Không phải tám phần, mà là mười phần!

Dương Minh Kiệt ho khan mãnh liệt vài cái, rốt cuộc cũng nén được tiếng cười. Nhưng sự sung sướng trên mặt hắn vẫn còn rất đậm:

\- Chúng ta phải khiến nó thành mười phần, không có điều kiện thì chúng ta sáng tạo điều kiện, phải khiến nó thành mười phần!

Trần Huy nhất thời nghe ra ý của Dương Minh Kiệt:

\- Minh Kiệt, anh nói là, chúng ta phải âm thầm giúp Đường Kim một chút?

\- Dĩ nhiên, chúng ta phải bơm xăng một chút. Đúng rồi, cậu lập tức an bài mấy người coi chừng Kiều An An. Một khi phát hiện người của Kiều gia hay Dương Minh Hào tiếp xúc với cô ấy, lập tức nói cho tôi biết. Nếu chúng ta nhận được tin tức này, vậy chắc chắn bọn họ cũng sẽ nhận được tin tức. Bọn họ hẳn sẽ nghĩ cách lôi Kiều An An về tỉnh thành. Chúng ta không thể để cho họ được như ý. Nếu bọn họ muốn mạnh mẽ lôi Kiều An An đi, cậu lập tức báo cho Đường Kim!

Dương Minh Kiệt lập tức an bài:

\- Dương Minh Hào à Dương Minh Hào, cái sừng to thế này, mày mang chắc rồi!

\- Được rồi, tôi lập tức phân phó bọn họ trông chừng.

Trần Huy đáp một tiếng, bắt đầu gọi điện an bài.

\- Ha ha ha...

Dương Minh Kiệt lại không nhịn được cười phá lên. Tin tức kia thật sự làm hắn quá hưng phấn.

\----

Năm giờ chiều.

Trong biệt thự trên núi, náo nhiệt mấy giờ rồi cũng phải an tĩnh lại. Bốn tiểu nha đầu đã sớm coi đây là địa bàn của mình, mà rốt cuộc Diệp Tiểu Mạn cũng tiếp nhận sự thực đây là nhà mới của nàng. Cuối cùng nàng cũng biết, con gái của mình nhận được một cha nuôi rất lợi hại. Mặc dù cha nuôi này mới mười sáu tuổi, mặc dù nơi đây làm cho nàng có cảm giác ở trong mộng. Nhưng bây giờ, nàng đã xác định được, tất cả đều không phải mộng. Cuộc sống của nàng và các con gái, từ hôm nay sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao vẫn đợi trong phòng ngủ thuộc về các nàng. Mặc dù Ninh Tâm Tĩnh đảm bảo mỗi người nơi đây đều tin được, nhưng vì lý do an toàn, Tần Khinh Vũ cảm thấy ít ra ngoài vẫn tốt hơn.

Đường Kim cũng tương đối yên tâm. Một mặt vì thực lực Ninh Tâm Tĩnh không tệ, mặt khác, còn có Hoa Hoa bảo vệ bên người Tần Khinh Vũ nữa.

\- Rốt cuộc cũng có thể sống thoải mái vài ngày.

Đường Kim lẩm bẩm. Hôm nay còn chưa hết ngày, nắm chặt cơ hội cua một bé mới là vương đạo a.

Đang suy nghĩ, hắn thấy Kiều An An đi ra từ bên trong. Hắn vội vàng nghênh đón:

\- Thất tiên nữ, có muốn dùng một bữa tối dưới ánh nến với Đổng Vĩnh không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK