Lạc Bắc thị chính là thủ phủ tỉnh Thiên Nguyên, mặc dù tỉnh Thiên Nguyên ngay cảnh tỉnh Thiên Nam, nhưng Lạc Bắc thị và Minh Hồ thị lại cách xa nhau chừng 500 km.
Lạc Bắc Lạc gia cũng được coi là gia tộc có lai lịch, mặc dù trong các thế gia thì không được tính là hiển hách nhưng ở Lại Bắc thị đều biết không thể đắc tội Lạc gia bởi vì đây là một thế gia bối cảnh trong quân đội rất thâm hậu.
Lạc gia thế hệ này có đôi huynh muội tương đối bất phàm, Lạc Phong Vũ gia nhập tổ chức đặc công Tiềm Long thần bí, còn Lạc Phi Phi đã là thiếu tá bộ đội đặc chủng.
Bất quá, người tính không bằng trời tính, Lạc Phong Vũ đột nhiên ngộ hại, làm cho cả Lạc gia đều đau đớn, người Lạc Bắc thị tuy rằng cũng đi viếng nhưng biết bao người âm thầm vui sướng, Lạc Phong Vũ chết rồi thì Lạc gia sẽ chầm chậm suy bại, ai bảo Lạc gia nhân khẩu ít chứ?
Hôm nay chính là ngày Lạc Phong Vũ chính thức hạ huyệt, nghĩa trang ngoại thành Lạc Bắc thị, một mỹ nữ mặc quân trang vóc dáng nóng bỏng dị thường đang đứng trước một ngôi mộ mới tinh, chính là Lạc Phi Phi.
Khẽ vuốt bia mộ, Lạc Phi Phi mắt đã sưng đỏ, từ nhỏ đến lớn tình cảm hai người luôn tốt, nhưng giờ đây ca ca luôn bảo hộ nàng đã ra đi mãi mãi.
\- Phi Phi, bớt đau buồn đi.
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Nghe thấy giọng nói này Lạc Phi Phi bỗng nhiên xoay người, ánh mắt xinh đẹp bắn ra hàn quang tức giận dị thường, thân thể run rẩy
\- Khương Vân Hi, cô rốt cuộc đã tới!
Lạc Phi Phi nghiến răng nghiến lợi:
\- Tôi đã chờ cô nhiều ngày!
Lễ tang Lạc Phong Vũ đã kết thúc một giờ trước, những người khác đều đã rời đi, Lạc Phi Phi vẫn một mình ở lại cũng bởi vì chờ Khương Vân Hi!
Khương Vân Hi kỳ thật cũng không phải loại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo bình thường, dáng người cũng không phải xuất sắc nhưng chuyện tình cảm rất khó nói, một nữ nhân như vậy lại khiến Lạc Phong Vũ yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng chết trong tay nữ nhân này thật.
Điều này làm cho Lạc Phi Phi cảm thấy rất không đáng, ca ca lại chết vì một nữ nhân như vậy thật là vô giá trị, điều này lại càng khiến nàng thêm phẫn nộ, nữ nhân như Khương Vân Hi ca ca đã thích nàng, không tiếp nhận còn không tính lại còn muốn hại chết hắn là vì sao?
\- Phi Phi, Phong Vũ chết đi, tôi cũng rất khó chịu, tôi biết lúc trước cô bất mãn vì chuyện chia tay với Phong Vũ nhưng tôi hi vọng cô đừng quá thành kiến với tôi...
Tựa hồ là cảm giác được địch ý của Lạc Phi Phi, Khương Vân Hi cố gắng giải thích một chút.
\- Khương Vân Hi, đừng đóng kịch nữa!
Lạc Phi Phi lạnh lùng cắt đứt lời Khương Vân Hi:
\- Tôi hỏi cô, vì sao hạ độc giết anh tôi?
Khương Vân Hi sắc mặt khẽ thay đổi, nàng miễn cưỡng cười:
\- Phi Phi, có phải cô hiểu lầm gì tôi không? Phong Vũ là chết dưới tay Đường Kim, việc này ai mà không biết?
\- Khương Vân Hi, không cần tiếp tục che dấu, cô nữ giả nam trang, đừng tưởng không ai có thể nhận ra, cô tưởng cô tính giá họa cho Đường Kim không ai biết sao?
Lạc Phi Phi hừ lạnh một tiếng.
\- Ta vốn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đang yên đang lành anh tôi lại chạy tới Ninh Sơn, dù gì cũng không có nhiệm vụ nào cả, giờ tôi mới rõ là đến đó để gặp cô.
\- Phi Phi, vốn tôi muốn đến tế bái Phong Vũ, cô đã không muốn tôi tới, vậy thì tôi đi thôi.
Khương Vân Hi trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói xong xoay người muốn rời đi.
\- Đứng lại!
Lạc Phi Phi giận quát một tiếng, một khẩu súng lục nhắm ngay gáy Khương Vân Hi.
Khương Vân Hi xoay người, nhìn họng súng đen ngòm kia không những không kinh hoảng mà còn rất bình tĩnh cười:
\- Phi Phi, cô muốn giết tôi?
\- Khương Vân Hi, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu được sao cô phải giết anh trai tôi? Tôi biết đây không phải là nhiệm vụ của Tiềm Long, cũng không phải tư thù chứ? Cho dù cô không thích hắn nhưng sao phải giết hắn?
Lạc Phi Phi mắt tràn đầy phẫn hận, nắm chặt cò súng, tùy thời có thể bóp cò.
\- Phi Phi, nếu như cô giết tôi cô sẽ không có cách nào giải thích với Tiềm Long.
Khương Vân Hi vẫn không trả lời Lạc Phi Phi:
\- Cô muốn đẩy Lạc gia vào tuyệt lộ?
\- Khương Vân Hi, đây là ân oán cá nhân giữa cô và tôi, cô đừng lấy Tiềm Long ra dọa tôi!
Lạc Phi Phi lạnh lùng nói:
\- Tôi đếm đến ba, nếu cô còn không nói nguyên nhân, tôi cam đoan trên đầu cô sẽ nhiều thêm một cái lỗ. Một!
\- Phi Phi, cô cần gì phải như vậy khờ dại chứ? Tôi là người của Tiềm Long người, cô giết tôi chính là đối địch với Tiềm Long, làm gì tồn tại ân oán cá nhân chứ?
Khương Vân Hi lắc đầu.
\- Cô cũng không cần đếm đến ba, giả sử tôi nói nguyên nhân cho cô, chẳng lẽ cô sẽ không giết tôi sao?
\- Nói như vậy, cô thừa nhận đã giết anh tôi?
Lạc Phi Phi cắn răng nghiến lợi hỏi.
\- Tôi thừa nhận hay không có quan trọng không?
Khương Vân Hi nhẹ nhàng cười.
\- Dù sao cô cũng đã nhận định là tôi giết Phong Vũ mà.
\- Khương Vân Hi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi không dám giết cô?
Lạc Phi Phi đột nhiên tỉnh táo lại, Khương Vân Hi trấn định ngoài dự đoán khiến nàng thấy có chút bất an
\- Đương nhiên cô dám.
Khương Vân Hi thản nhiên nói:
\- Bất quá, sao cô không quay lại nhìn hướng 3h, cách đây 100m xem?
Lạc Phi Phi vừa chuyển tầm mắt, nhất thời sắc mặt biến hóa, bởi vì nàng nhìn thấy một cái họng súng ngắm đang nhắm phía nàng.
\- Cô quả nhiên là có tật giật mình, đã sớm chuẩn bị.
Lạc Phi Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Vân Hi, nếu như lúc trước nàng còn một phần vạn tâm lí may mắn không phải Khương Vân Hi độc chết anh trai nàng nhưng hiện tại nàng đã là trăm phần trăm xác định, hung thủ chính là Khương Vân Hi.
\- Bây giờ thu hồi súng, lập tức rời đi, tôi có thể coi như chưa phát sinh điều gì.
Khương Vân Hi lạnh giọng nói.
\- Khương Vân Hi, tôi tin rằng khi súng ngắm bắn trúng tôi tôi cũng có thể bắn chết cô.
Lạc Phi Phi lạnh lùng nói.
\- Thế thì đã sao? Cô hy vọng cha mẹ cô vừa mất con trai lại mất thêm con gái sao?
Khương Vân Hi thần sắc hờ hững.
\- Cô thật là người con gái hiếu thuận a!
Lạc Phi Phi sắc mặt khẽ đổi, Khương Vân Hi nói những lời này đã đụng trúng chỗ mẫn cảm nhất của nàng, nếu nàng xảy ra chuyện cha mẹ nhất định sẽ không chịu nổi.
\- Khương Vân Hi, một ngày nào đó tôi sẽ giết cô!
Lạc Phi Phi cắn răng căm hận nói, nhưng vẫn có chút bất đắc dĩ đút súng trở lại bên hông.
Khương Vân Hi lộ ra nụ cười quỷ dị, Lạc Phi Phi thấy không ổn, nhưng tất cả đã muộn.
Ầm!
Tiếng súng vang lên.