"Đi đi đi, ngươi làm như ta vẫn còn bé ý? Ta chẳng qua là nể mặt Tam tẩu, không đành lòng quấy rầy ngươi và tam tẩu khó khăn lắm mới gặp nhau, ngươi đừng không biết tốt xấu, về sau, bắt đầu giờ Thìn mỗi ngày ta tới tìm ngươi, tham thảo học vấn, thế nào?" Tử Hỉ vỗ vai Tử Thọ, hỏi không có ý tốt.
Bắt đầu giờ thìn chính là bảy giờ, cả mùa đông không có chuyện gì, lại ngủ thả phanh, thông thường đều sẽ không dậy sớm như vậy. Tử Tình thì thích ôm giường, Lâm Khang Bình càng thích ôm nàng một chỗ trên giường, hạ nhân trong nhà cũng đều quen, không có việc gì sẽ không tới quấy rầy.
Tử Thọ đẩy tay Tử Hỉ ra, nói: "Tìm chết, ngươi muốn đầu giờ Thìn tới tìm ta, giờ Mão ta sẽ đi tìm ngươi, dù sao ta biết ngươi còn thích ngủ nướng hơn cả ta. Có đi hay không, người ta còn chờ đó?"
"Đi, đi, cái này không phải ngươi nói nhảm sao?" Tử Hỉ mới vừa đi tới cửa, đã quay đầu nói một câu: "Tỷ, giữa trưa ta tới ăn cơm, ta biết, hôm nay có cá lớn tươi ăn."
Tử Thọ cười vỗ xuống lưng hắn, nói: "Vừa mới ai nói không tham ăn, giờ đã lộ chân tướng rồi?"
Tử Tình giữ Dương thị ngồi một hồi, Dương thị nói: "Mấy ngày nay nương bên kia tương đối nhiều việc, đại tẩu nhị tẩu con còn nhỏ, ta còn phải giúp một tay, bình thường lại đến tìm tỷ tỷ nói chuyện, ta thích nhìn mọi người nói giỡn, cảm thấy người một nhà rất thân mật, thật sự cực kỳ thích."
Tử Tình nghe nàng nói như thế, cũng đành thôi.
Tử Phúc về nhà vào ngày hai mươi mốt tháng chạp, Tử Tình thế mới biết, nha môn cổ đại thông thường hai mươi tháng chạp khóa dấu về nhà mừng năm mới, phải qua tiết nguyên tiêu mới mở dấu (cái này ở VN mình là khai dấu đầu xuân), ngày nghỉ này hợp lý hơn kiếp trước của Tử Tình nhiều, vốn là vậy. Qua Tiết nguyên tiêu rồi mới tính hết Tết, bằng không, nơi nào còn tâm tư làm việc?
Ngày nghỉ lần này của Tử Phúc không ngắn, người trong nhà tập hợp toàn bộ rồi, náo nhiệt hơn hẳn mấy năm trước. Cộng thêm đứa nhỏ. Nha hoàn, có hơn hai mươi nhân khẩu. Tiểu hài tử chạy tới chạy lui trong vườn cả ngày, nha hoàn đi theo phía sau, kêu. Cười. Khi Lão gia tử và Điền thị tới. Liền thấy cảnh tượng như vậy, lão gia tử cảm khái không thôi.
Lão gia tử là Tử Phúc đi đón tới, trưng cầu ý kiến của lão gia tử, tết âm lịch năm nay qua bên Tăng Thụy Tường ở. Bởi vì năm trước ở nhà Tăng Thụy Khánh, ý của lão gia tử là thay phiên nhau. Đừng để cho người ngoài bàn tán.
Chẳng qua, Thẩm thị hỏi qua Thạch bà tử rồi, một nhà Tăng Thụy Khánh căn bản là chưa từng tới học đường, cũng căn bản không đến hỏi lão gia tử sắp xếp tết âm lịch như thế nào, trái tim Tăng Thụy Khánh thật đúng là máu lạnh không phải bình thường, một mặt như Điền thị.
Mùng hai Tử Tình về nhà mẹ đẻ, Điền thị đã chuyển về học đường, nghe nói là nhà Xuân Ngọc có người tới, Thẩm thị không ngăn cản, chẳng qua, để lại Thạch bà tử, theo bọn họ tự ép buộc đi.
Năm nay mặc dù nhà Tăng Thụy Tường không mời khách, chẳng qua, mùng năm khi Tử nhi mang theo trượng phu mới cưới của nàng tới chúc tết, Thẩm thị vẫn mời một nhà Thu Ngọc cùng tới, năm nay tuổi mụ của Mộc Mộc cũng chín tuổi rồi, nói chuyện làm việc giỏi giang hơn Tử Toàn nhiều, còn có Uyển Tình, đã bắt đầu học thêu thùa may vá , tiểu cô nương này trưởng thành cũng sắp thành mỹ nhân rồi, nhìn ra được là Thu Ngọc tỉ mỉ bồi dưỡng, một chút việc nhà nông cũng không để đứa nhỏ làm, chỉ học một chút may vá, nghe nói còn để Mộc Mộc dạy biết chữ, xem ra, Thu Ngọc là quyết tâm, tương lai tìm một mối hôn sự tốt cho đứa nhỏ.
Sau khi ăn xong, Tử nhi dẫn theo trượng phu tới học đường thăm lão gia tử bọn họ, Thu Ngọc ở lại, còn sai Mộc Mộc dẫn theo bọn nhỏ đi chơi.
Thẩm thị thấy dáng vẻ Thu Ngọc có chuyện muốn nói, cũng ngồi xuống cùng nàng, Tử Tình dựa vào Thẩm thị, Thu Ngọc cũng gọi Tăng Thụy Tường tới, một lần gọi này, mấy người Tử Phúc cũng đã đi tới.
"Nhị ca, nhị tẩu, Nhị Mao muốn thành hôn, đã định vào mùng tám tháng hai. Đại ca khẳng định là không đi, đại tỷ cầu khẩn ta tới đây truyền đạt, nhị ca có thể tới giữ thể diện hay không, bằng không, đến lúc đó vị trí đầu tịch (đầu bàn) trống không, cũng không dễ nhìn. Đại tỷ không dám tới, cầu ta thay nàng van cầu Nhị ca." Thu Ngọc hỏi.
Thẩm thị nghe xong có một chút tò mò, chuyện này một chút bóng dáng cũng không có, xem tướng đính hôn cũng chưa từng nghe nói, Thạch bà tử ở học đường, biết chuyện này cũng phải nói cho Thẩm thị một tiếng, sao bỗng nhiên đã nói thành thân?
"Tiểu cô, còn có người muốn gả cho Nhị Mao, đầu óc không bị lừa đá chứ?" Tử Tình hỏi thẳng, vốn việc này đã lộ ra kỳ quái, Nhị Mao chân què rồi, không có khả năng lao động, dựa vào ăn trộm sống qua ngày, còn ngồi tù năm năm, khuê nữ trong sạch nào dám gả cho hắn?
"Là quả phụ một hộ trong thôn bọn họ, không nhi tử không nữ nhi, dáng vẻ cũng không tốt, là người sứt môi, năm nay nghe nói cũng hai mươi hai rồi, lần cưới đầu chính là bởi vì dáng vẻ không tốt, gả cho người bị bệnh lao, này không, nam nhân không có, không biết thông đồng với Nhị Mao thế nào, bụng đã có rồi, không thành thân cũng không được, Nhị Mao tìm được nữ oa trong sạch chỗ nào chứ?" Thu Ngọc nói.
"Đại cô ta thật đúng là tốt nhỉ, vừa có con dâu vừa có sẵn tôn tử." Tử Tình cười nói.
"Đúng vậy, đại cô ngươi chính là người trên trời, không sợ mất mặt, còn nói được cái gì, nhi tử không phải lo, đến Nhị Mao cũng có thể cưới được lão bà, chỉ là lo cho Hoa Quế, Hoa Quế năm nay cũng mười tám rồi, đến cái bóng bà mối cũng không thấy. Các ngươi nói xem, trong đầu nàng nghĩ cái gì? Còn làm như đây là chuyện tốt gì? Tứ Mao ra khỏi nhà hai ba năm rồi, cũng không biết giờ sao rồi? Cũng không nghe thấy nàng nhớ mong được mấy lần." Thu Ngọc thở dài.
"Ta sẽ không đi, ngươi nói cho nàng, nàng nếu không nhớ được, ta chỗ này còn có văn khế có dấu tay của nàng, chết cái tâm tư này đi." Tăng Thụy Tường nói.
Thu Ngọc nghe xong cũng không khuyên nữa, vốn việc này nàng cũng không muốn nhận, nhưng Xuân Ngọc khóc nửa ngày với nàng, còn có Điền thị ở một bên khuyên nàng, đều nói giờ chỉ có nàng có thể nói chuyện với Tăng Thụy Tường, nàng vừa mới mở miệng, đã thấy lời Tăng Thụy Tường không có đường sống có thể cứu vãn, nàng cũng không lắm miệng, không thể không nói, hai năm này, Thu Ngọc thay đổi rất nhiều.
Việc này Thu Ngọc nói, Tăng Thụy Tường không đồng ý, mấy người Thẩm thị cũng không để trong lòng. Vẫn nên làm cái gì thì làm cái đó, cũng không còn người tới học đường gặp mấy người lão gia tử.
Đảo mắt nguyên tiêu đã tới, Thẩm thị không biết vì sao, nhắc tới chuyện đi xem hoa đăng năm ấy, Tử Thọ nghe nói Dương thị ở nhà chưa từng được xem hoa đăng, liền muốn dẫn nàng ra ngoài đi dạo, Tử Vũ đã ở nhà chán hai năm, ước gì có thể ra ngoài, xin Thẩm thị hơn nửa ngày, Tử Phúc nghe xong, cũng nghĩ thầm nên dẫn theo Thẩm thị đi dạo bên ngoài.
Hứng thú của Tử Tình cũng không lớn lắm, hơn nữa trong bụng mình lại có một đứa, nhưng Thẩm thị nói, người nhiều, trông nom lẫn nhau một chút, dù sao bụng còn nhỏ, hẳn là không sao đâu. Lâm Khang Bình cũng có ý đền bù cho Tử Tình, ngày thường ít ra khỏi cửa, khó khăn lắm mới có một ngày hội nguyên tiêu, cũng muốn dẫn theo Tử Tình đi dạo, có hắn bên cạnh, cũng có thể che chở cho Tử Tình chu toàn.
Tử Tình không đành lòng trái ý Thẩm thị, liền đồng ý, lần trước Trần thị bởi vì sắp sinh mà không đi được, bây giờ mặc dù đã ra tháng, nhưng đứa nhỏ cũng không thể cả đêm không ăn sữa, Lưu thị cũng là giống vậy, bởi vậy, Trần thị và Lưu thị đều ở lại.
Theo Tử Phúc nói, không bằng đi sớm một chút, vào thành xem sư tử đèn rồng đùa giỡn, bởi vậy trời còn chưa tối, mấy người vừa rẽ đến trước phố Thủy náo nhiệt, liền thấy một tiểu tử đi tới trước mặt, đi về phía Tử Phúc chào hỏi: "Tằng đại nhân xin dừng bước."
Thì ra là công tử Hạ gia, lần này Tử Tình cố ý liếc mắt đánh giá đối phương một cái, một thân trường sam bằng lụa màu xanh ngọc, cùng đai lưng rộng thêu hoa, treo hầu bao cùng ngọc bội, ngũ quan cũng khá, một đôi mắt hoa đào khiến cả khuân mặt rạng rỡ lên không ít, khăn vuông cùng màu, làm cho người ta cảm giác ôn nhuận nhã nhặn.
"Ngươi là công tử nhà Hạ đại nhân?" Tử Phúc hỏi.
"Không dám, đại nhân gọi ta là Hạ Cam Vĩnh là được rồi, gia phụ gia mẫu đang ở trên lầu ở đây, muốn mời một nhà Tằng đại nhân dời bước kết bạn cùng."
Tử Phúc nhìn về phía Tăng Thụy Tường nói: "Không bằng chúng ta đi qua chào hỏi một cái, mọi người xem múa sư tử trên lầu càng rõ ràng an toàn hơn một chút."
Tăng Thụy Tường gật đầu, nói: "Theo ý ngươi." Dù sao đầu năm Hạ gia còn chủ động tới tặng lễ Tết, về tình về lý đều không tránh được.
Tử Phúc dẫn đầu đi trước, Lâm Khang Bình che chở Tử Tình đi cuối cùng, vừa lên thang lầu, hai người Hạ đại nhân đang chờ ngênh đón ở cửa thang lầu.
Hạ thái thái dẫn theo Thẩm thị mấy nữ quyến vào phòng, trong phòng còn có hai nha hoàn đang hầu hạ, Hạ đại nhân dẫn theo mấy người Tử Phúc cần một gian phòng riêng.
"Đang nghĩ tới ngày nào đó tới quý phủ bái phỏng một chút, sợ trong tháng giêng nhà ngươi nhiều khách nhân, không dám tới cửa quấy rầy, vừa khéo hôm nay lại gặp gỡ. Hai nhà ta thật đúng là có duyên." Hạ thái thái nói.
"Hạ thái thái quá khách khí rồi, nhà chúng ta thôn dã, chỉ sợ tiếp đón không chu toàn. Hạ thái thái muốn đến, lúc nào cũng hoan nghênh." Thẩm thị cười trả lời.
"Tốt, này có cái gì mà chu toàn với không chu toàn? Tằng thái thái chắc là ở quen nơi đó, không muốn chuyển ra đi? Bằng không, Tằng đại nhân muốn an cư ở trong thành còn không phải chuyện một câu nói? Hơn nữa, nhà ai không có mấy hộ thân thích ở nông thôn, nhà ai không phải xuất thân nông thôn?"
Lời này của Hạ thái thái nói đến tận đáy lòng Thẩm thị, quan thái thái này nói chuyện đúng là không giống, cho dù chỉ là quan bát phẩm nho nhỏ, người ta nói chuyện cùng người xuất thân nhà nông như Thẩm thị, hầu như không cần tốn đầu óc gì.
"A, mấy tháng không gặp, Tử Vũ cô nương xinh đẹp lên nhiều, thật đúng là cái đại cô nương rồi." Hạ thái thái không đợi Thẩm thị nói chuyện, vội tới thân thiết lôi kéo Tử Vũ thủ khen ngợi.
Lúc này Tử Tình đã xác định, Hạ gia đúng là nhìn trúng Tử Vũ, bằng không, cũng sẽ không thể lặp đi lặp lại nhiều lần muốn đến cửa thăm hỏi như vậy, chẳng qua, xem dáng vẻ vừa rồi của tiểu tử kia, hẳn là cũng là một tú tài rồi, cũng xứng đôi với Tử Vũ, Hạ gia chỉ có một nhi tử, nói vậy trông giữ rất chặt, khẳng định không thể ra riêng sống một mình, chẳng qua, cũng không có những thứ như mâu thuẫn chị em dâu.., quan hệ bà tức (mẹ chồng - nàng dâu) cũng đơn giản một chút.
Tử Tình đang nghĩ tới, Tử Phúc vào tới, nói là muốn dẫn mọi người đi dạo, Hạ thái thái nói: "Vừa vặn, nhi tử ta cũng muốn ngắm hoa đăng, ở cùng hai người già chúng ta cũng không có việc gì, không bằng, để cho hắn đi theo Tằng đại nhân, tốt xấu gì hắn cũng quen thuộc đường một chút, nghe nói mấy vị công tử quý phủ đều là tú tài, vừa khéo để nhi tử ta đi theo học chút tiến bộ, nghe nói công tử nhỏ nhất cùng tuổi với nhi tử ta, đã sớm đọc sách hai năm ở Cò Trắng thư viện, chậc chậc, quý phủ của Tằng đại nhân thật đúng là sinh ra nhân tài."
Tử Phúc nghe xong lời vừa rồi của Hạ thái thái, cũng đành phải đồng ý.