Sáng sớm hôm sau, Lâm Khang Bình và mấy người Lâm Khang Kiện bọn họ mang Lâm Diệu Tổ đi y quán, Tử Tình ở nhà nói chuyện cùng Dư thị, không đến một hồi, mấy người Lưu thị vài cái tới đây, các nàng cũng là nghe nói Đại gia Đại nương của Lâm Khang Bình đến, liền tới đây chào hỏi một cái.
Dư thị cũng không làm sao dám ngẩng đầu, chẳng qua là bị quần áo và trang sức trên đầu của mọi người lắc cho hoa mắt, lập tức, đối với Tử Tình cũng chứa vài phần kính sợ và cảm kích, bởi vì sự phú quý của người nhà mẹ đẻ Tử Tình là nằm ngoài sức tưởng tượng của Dư thị, khó được là bọn họ cư xử tử tế với thân thích của Lâm Khang Bình.
Bên kia, mấy người Lâm Khang Bình từ y quán đi ra, Lâm Khang Kiện lấy cớ đi lấy thuốc, quay lại tìm đại phu một lần nữa, cẩn thận hỏi bệnh tình của Lâm Diệu Tổ, thế mới biết, Lâm Diệu Tổ đã xem như là bệnh nguy kịch rồi.
Sau khi đi ra, Lâm Khang Kiện hỏi Lâm Khang Bình: "Tam đệ, khó khăn lắm mới đến, Kinh Thành nào có chỗ nào cảnh đẹp chơi vui, dẫn cha đi nhìn xem, có lẽ, cha một khi cao hứng, bệnh còn có thể nhanh tốt lên."
Lâm Khang Bình thấy vẻ mặt của Lâm Khang Kiện, liền biết Lâm Khang Kiện đã biết được tình hình thực tế, suy nghĩ một chút, nói: "Được, không bằng về nhà trước đã, ngày mai dẫn theo Đại nương cùng đi, chúng ta ra ngoài ăn quán."
Lâm Khang Tường nghe xong vui mừng vò đầu bứt tai, cười nói: "Thế tất nhiên là được."
Lâm Diệu Tổ cũng không nói cái khác, hắn chỉ là nhìn Lâm Khang Kiện và Lâm Khang Bình một cái, trong lòng lão đầu vẫn là có một chút trực giác, chỉ là, cũng không nhẫn tâm quét đi hứng của bọn họ, dù sao, đây là một mảnh hiếu tâm của bọn nhỏ.
Ngày hôm sau ra ngoài, bởi vì có Dư thị, Tử Tình cũng phải đi cùng nàng, đi chùa Long Hựu trước, cầu thần bái phật, lại đi quảng trường phồn hoa nhất, sau đó nhìn đại môn Hoàng cung từ xa xa một cái. Cuối cùng, còn đi dạo chợ đêm một vòng, ăn chơi, đều lần lượt thử lần. Mấy người Lâm Khang Kiện thay phiên nhau cõng Lâm Diệu Tổ.
Buổi tối về nhà, Tử Tình mệt gần chết, đang muốn đi nghỉ ngơi. Lâm Diệu Tổ đột nhiên gọi: "Nương Thư Duệ, ngươi cũng tới đây, ta có mấy câu muốn nói với các ngươi."
Tử Tình nghe xong đành phải ngồi xuống, Dư thị cùng huynh đệ Lâm gia cũng đều ngồi xuống, Dư thị còn cười hỏi một câu: "Lão già này, đi dạo một ngày, cũng không ngại mệt. Còn có tinh thần muốn nói chuyện."
Lâm Diệu Tổ nhìn mọi người, nói: "Nhờ phúc của Khang Bình, hôm nay những thứ mới mẻ lão đầu tử ta chưa từng xem chưa từng ăn, cũng đã nếm thử cả rồi, đời này. Cũng đáng."
Lâm Khang Bình nghe xong vội nói: "Đại gia, nên vậy mà."
"Ta biết, ngươi là đứa nhỏ hiếu thuận, Đại gia biết. Ta muốn nói chính là, ngày mai chúng ta hãy về nhà thôi, trong ruộng còn có không ít việc phải làm, ra ngoài cũng ba ngày rồi."
Mấy người Dư thị nghe xong, đều cảm giác có chút đột nhiên, chẳng qua. Đều không có xen mồm, Lâm Diệu Tổ lại nói: "Lão đại, ta hôm nay lại nói cho huynh đệ các ngươi một lần nữa, nhà lão Tam sống tốt, không có quan hệ với các ngươi, mấy người các ngươi hãy cứ trồng trọt. Chăm sóc hoa mầu của mình cho tốt, đừng vọng tưởng ham muốn đồ của người khác, bị phú quý của người khác mê mắt, biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, bất cứ lúc nào, nông dân chúng ta cũng không thể đánh mất bổn phận của mình."
Mấy người Lâm Khang Kiện nghe xong vội nói: "Cha, chúng ta đều biết được, yên tâm đi."
Lâm Diệu Tổ gật gật đầu, lại nói với Tử Tình và Lâm Khang Bình: "Còn có hai người các ngươi, trừ lễ tiết bình thường, về sau, không cần cho mấy người bọn họ tiền bạc, cách ngôn cũng đã có câu, thăng gạo ân đấu gạo thù, các ngươi cũng đã nghe qua rồi chứ? Ta cũng đã gặp không ít huynh đệ tỷ muội vì vậy mà trở mặt. Ta không hy vọng bốn huynh đệ các ngươi, cũng bởi vì tiền bạc, cuối cùng phân tâm. Các huynh đệ ở cùng nhau, là phúc phận mấy đời đã tu luyện được."
Dư thị nói: "Ôi, ngươi lão đầu này, mệt mỏi cả một ngày rồi, cũng không nghỉ ngơi một chút, còn lải nhải những lời đó làm gì? Mấy người bọn họ, muốn làm thế nào, là chuyện của mấy người bọn họ, ngươi tốn những tâm tư này làm gì? Chẳng lẽ trong lòng bọn họ có thể không có tính toán sao?"
"Ngươi biết cái gì? Còn có ngươi, cũng nhớ kỹ, không được tìm Khang Bình đòi tiền. Năm đó nếu không phải là bán Khang Bình, chúng ta có thể có hôm nay sao? Còn có cha của Khang Bình, mười hai tuổi đi làm học đồ, toàn bộ tiền bạc, đều đưa về cho ta, một nhà chúng ta, đều mắc nợ Nhị đệ ta. Vừa nghĩ tới những thứ này, trái tim này của ta, liền như dao khoan. Cuộc sống của mấy huynh đệ bọn họ bây giờ cũng không tệ rồi, có phòng ở có đất đai, con người ấy à, quá tham lam, là không có báo ứng tốt. Các ngươi nhớ kỹ những lời này của ta đi." Lâm Diệu Tổ nói xong, liền phất tay ý bảo mọi người giải tán.
Trở về phòng, Tử Tình nói với Lâm Khang Bình: "Cảm giác Đại gia hình như là đang dặn dò hậu sự. Nghe những lời này trong lòng ta có chút ê ẩm, hắn có phải đã biết cái gì rồi hay không?"
"Cho dù không biết, cũng có thể đoán được, Đại ca ta ấy à, là người thật thà phúc hậu nhất, không phải vạn bất đắc dĩ, là sẽ không muốn ra cửa, càng miễn bàn vui chơi. Lúc này lại muốn dẫn lão đầu du ngoạn, trong lòng lão đầu còn có thể không rõ?"
Tình cảm của Lâm Khang Bình đối với Lâm Diệu Tổ khá phức tạp, Lâm Diệu Tổ bây giờ ngậm miệng không nói tới chuyện ân tình đối với cha con Lâm Khang Bình, chỉ nói ân tình của cha con Lâm Khang Bình đối với bọn họ, như vậy, ngược lại làm cho Lâm Khang Bình rất khó thực sự hận hắn.
Thực ra, Tử Tình cảm thấy Lâm Diệu Tổ vẫn là tương đối hiểu lí lẽ, ít nhất, không hy vọng con cái mình đều thành ký sinh trùng, thành phế vật, con người chính là như vậy, vừa có tham niệm, là trở nên gàn bướng ngay, cuối cùng lại càng không thể vãn hồi, tựa như Xuân Ngọc và Chu thị.
Lâm Diệu Tổ mới vừa đi không đến vài ngày, mấy đứa Thư Duệ bọn họ đều nghỉ phép trở về, chẳng qua là, ba người Tử Lộc bọn họ tháng sau phải về Xương Châu thi Hương, mọi người cũng không tiện làm chậm trễ thời gian của hai người bọn họ, liền không tụ tập nhiều, hơn nữa bụng Tử Vũ cũng lớn, ngày trở dạ là mấy ngày này, cũng không dám để cho nàng tùy ý đi lại.
Ngày hôm đó, Lâm Khang Bình đi thôn trang, Tử Tình đang nói chuyện cùng Tử Vũ và Thẩm thị, đột nhiên, Tiểu Phấn chạy đến, nói người Lâm gia tới đưa tin, Lâm lão đầu sắp không xong rồi, Lâm Hưng đi thôn trang tìm hắn rồi, phỏng chừng bọn họ là từ bên kia đi thẳng qua.
Tử Tình sợ hết hồn, lúc này mới qua mười ngày, hơn nữa, còn có hơn nửa tháng, Thư Hưng cũng sẽ thành thân, mấy ngày này cũng không thể đợi?
Tử Tình nghe xong chạy nhanh về nhà, thay đổi bộ quần áo màu xanh lơ, mang theo mấy đứa Thư Duệ, muốn để cho bọn họ gặp mặt một lần. Yên Nhiên quá nhỏ, lại là nữ hài, Tử Tình liền để nàng lại cho Thẩm thị chiếu cố, hơn nữa có Tiểu Phấn ở đó, hẳn là không có vấn đề quá lớn.
Lúc mấy người Tử Tình bọn họ chạy tới, Lâm Khang Bình đã đứng ở trước kháng, còn có những người chí thân của Lâm gia, Lâm Diệu Tổ đã tiến vào bên bờ hấp hối, trong phòng vây quanh một đống người, tiếng nức nở, tiếng khóc lóc, tiếng sụt sùi đều có, Tử Tình vừa thấy trận thế này, nước mắt cũng lăn xuống.
Lâm Diệu Tổ biết mấy đứa Thư Duệ đến rồi, cũng là cố gượng mở mắt ra, nhìn Thư Duệ một cái, muốn nói cái gì đó, nhưng không nói ra được, Thư Duệ suy nghĩ một chút, tiến lên nói: "Đại tổ gia, ngươi yên tâm, ta nhất định chăm chỉ đọc sách, giành vinh quang cho Lâm gia chúng ta, làm vinh dự cạnh cửa Lâm gia chúng ta."
Lâm Diệu Tổ giật giật mí mắt, tỏ vẻ hắn nghe được, muốn nở ra một nụ cười, nhưng cũng chỉ là giật giật khóe miệng, không đến một hồi, liền nhắm hai mắt lại.
Tiếp theo thu xếp tang sự, trong thôn có người chuyên môn tới đây hỗ trợ, Lâm Khang Bình thay bộ tang phục, chẳng qua cũng không có buộc dây thừng bên hông giống như mấy người Lâm Khang Kiện.
Hồ thị cũng tìm một mảnh vải trắng cho Tử Tình làm bộ tang phục đơn giản giúp Tử Tình, nói: "Ngươi tới chậm, Tam đệ cũng tới hơi chậm, lời nói cuối cùng của lão gia tử, đều là nói cho các ngươi, ngươi xem hắn, vẫn là đợi được Thư Duệ đến mới đi."
Thực ra, bắt đầu từ tối hôm qua, Lâm Diệu Tổ đã ăn không vào rồi, Lâm Khang Kiện liền biết không ổn, mấy huynh đệ trông coi lão đầu một đêm, sáng sớm liền phái người đưa tin cho Lâm Khang Bình.
Trước khi Lâm Khang Bình đến, lão đầu vẫn dặn dò bọn họ suốt, Lâm Khang Bình là cháu, không cần buộc dây thừng để tang, không cần làm gia tế cùng mấy huynh đệ bọn họ, bạc dùng cho tang sự cũng không thể để cho Lâm Khang Bình lấy ra, Lâm Khang Bình chỉ cần lấy ra tiền lễ cúng tế nhà mình.
"Tam đệ muội, ngươi là không biết, mấy ngày nay, cha cứ nhắc tới ngươi và Tam đệ suốt, nói các ngươi phúc hậu, nhớ tình xưa, mấy năm nay không dễ dàng, dặn dò mấy người chúng ta, không được vô cớ vay tiền các ngươi, hỏi các ngươi đòi tiền, không được vô cớ tới cửa quấy rầy, nói hắn nhớ Nhị thúc, nhớ Tổ nương ta, lúc này, cuối cùng có thể an tâm đi tìm bọn họ rồi." Hồ thị vừa nói vừa dùng khăn tay lau nước mắt.
Tử Tình nghe Hồ thị lải nhải nửa ngày, Hồ thị mới vừa đi, Dư thị lại lôi kéo Tử Tình nói, nói cái gì mà người chết như đèn tắt, bảo Tử Tình và Lâm Khang Bình không cần ghi hận nữa, về sau, mọi người qua lại giống như thân thích bình thường.
"Cả đời của lão đầu cũng không dễ dàng, chuyện năm đó bán Khang Bình, vẫn luôn là một cái gai trong lòng hắn, sau khi các ngươi thành thân tới đây, lão đầu mới cao hứng được vài ngày, nhưng là, mấy năm nay ngươi và Khang Bình, lại không có tin tức, cũng không biết các ngươi sống như thế nào, lão đầu suốt ngày nhắc tới những việc này, khó khăn lắm Khang Bình nói là đến Kinh Thành làm việc, đi ngang qua hai lần, mới biết được ngươi có mấy nhi tử, lão đầu muốn gặp mặt một lần, lại không dám nói, sợ các ngươi chạy đi chạy lại, phí bạc, cũng chậm trễ công việc của các ngươi, lần này, nếu không phải là biết mình không xong, muốn nhìn các ngươi một cái, muốn để cho mấy đứa nhỏ nhận tổ quy tông, còn không chịu quấy rầy các ngươi đâu."
Dư thị cũng là vừa khóc vừa nói, Tử Tình chỉ đành phải khuyên nhủ: "Đại nương, ngươi yên tâm, trong lòng chúng ta đã sớm không ghi hận rồi, thật sự, Khang Bình hiểu, chuyện năm đó, các ngươi cũng là vạn bất đắc dĩ."
Dư thị nghe xong lôi kéo tay Tử Tình, gào khóc lên, khiến cho Tử Tình cũng là chua xót không thôi, xem ra, đại đa số người đã làm sai chuyện, trong lòng đều sẽ có gánh nặng hoặc nhiều hoặc ít, mong đợi người khác tha thứ. Thí dụ như Lâm Diệu Tổ, thí dụ như Dư thị, cũng thí dụ như A công của Tử Tình, Tăng lão gia tử.
Tử Tình lúc này nhớ tới Điền thị, không biết trong lòng Điền thị, có thể cũng có gánh nặng như vậy? Mong đợi Tăng Thụy Tường tha thứ không? Sẽ có một ngày như vậy ư?
Bởi vì thời tiết quá nóng, tang sự định vào hai ngày sau, Tử Tình và Lâm Khang Bình thương lượng, mấy đứa Thư Duệ bọn họ vẫn là trẻ con, lại là chất tôn (cháu của anh em ruột), ở lại đây cũng không cần thiết, ầm ĩ, cũng không trông được, không bằng đưa bọn họ về nhà. Lâm Khang Bình nghe xong cũng đồng ý, nói một tiếng cho Dư thị và mấy người Lâm Khang Kiện bọn họ, rồi sai Lâm Hưng đưa bọn họ trở về.
Hai ngày sau, tang sự xong xuôi, Lâm Khang Bình còn chưa thể đi, Lâm trang bên này có chú trọng, làm cháu cũng phải ở đây đến cúng tuần đầu tiên, ngày thứ ba còn phải treo giấy quanh mộ phần, Tử Tình cũng không nghe hiểu lắm.
Chẳng qua, Lâm Khang Bình vẫn bảo Tử Tình đi trước, trong nhà còn có đứa nhỏ, Yên Nhiên cũng đã nhiều ngày không gặp Tử Tình, còn có Tử Vũ, chỉ sợ cũng sinh rồi.
Ngày tháng sáu, tựa như nét mặt trẻ con, lúc Tử Tình bọn họ đi được già nửa đường, đang đi tới, bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, sấm sét vang dội, ngựa bị kinh sợ, Tiểu Mạch là đứa nhỏ không có nhiều kinh nghiệm đánh xe, bỗng chốc hoảng loạn lên, mất khống chế một cái, xe ngựa liền bay vút lên rồi lật ngược lại, Tử Tình và Tiểu Mạch đều từ trên xe ngựa văng xuống, lăn xuống dưới chân núi, hôn mê bất tỉnh.
--- --------