"Hắn nói, nếu các chủ tử có hỏi, chỉ nói là cố nhân của hai vị."
Tử Tình nhìn nhìn Lâm Khang Bình, hai người đồng thời đều đoán được là Văn Tam, kể từ khi từ biệt ở kinh thành, đến bảy năm không gặp rồi. Tử Tình hình như nghe Tử Phúc nói qua, Văn Tam ở tại kinh thành, làm thứ cát sĩ ba năm, sau này đến đâu rồi, Tử Tình cũng không hỏi thăm qua. Chẳng qua, bằng thực lực của Văn gia, khẳng định không kém rồi.
Tử Tình vào nhà thay đổi một thân quần áo vịn Tiểu Lục đứng ở phòng khách, Lâm Khang Bình đặc biệt đến cửa Viên đón người.
Khi Văn Tam tiến vào nhìn chăm chú thoáng qua Tử Tình, Tử Tình cúi đầu thấy mình mặc một bộ quần áo bầu rộng thùng thình màu xanh nhạt, cũng không có chỗ không ổn, bèn cười hỏi: "Xem ra bộ dáng của ta làm ngươi sợ rồi, ta là nhìn ở trên mặt cố nhân, mới miễn cưỡng đi ra ngoài gặp, ngươi nếu như vậy mà nói, ta bị tổn thương lòng tự tôn rồi, ta trở về phòng đây, để Khang Bình chiêu đãi ngươi đi."
"Không không, trước khi đến đây ta một mực suy nghĩ, bảy năm trôi qua, ngươi nói ta nếu thấy một nông phụ vẻ mặt tang thương, ta hẳn là hối hận đến một chuyến. Không nghĩ tới ông trời hậu đãi ngươi như thế, dung nhan của ngươi cùng bảy năm trước cũng không khác biệt nhiều, cùng trong trí nhớ của ta giống nhau, không, phải nói là vẫn còn hơn năm đó, ta cũng không biết nên hình dung giờ phút này ta kinh hỉ như thế nào." Văn Tam nói.
"Văn Tam, người làm quan quả nhiên không giống trước, nói cũng học nói cong nói queo. Ta đã là mẫu thân của gần bốn đứa nhỏ rồi, làm sao có thể không già? Nhưng là ngươi, phong thái hiên ngang, cùng thiếu niên ngây ngô năm đó cách biệt một trời, mấy năm nay trôi qua thế nào? Có mấy đứa nhỏ rồi? Nhiều năm như vậy vẫn chưa từng quay lại An Châu sao? Lần này trở về có thể ở bao lâu? Là việc công hay là việc riêng?" Tử Tình cười hỏi liên tiếp mấy vấn đề. Văn Tam đẩy hai tiểu hài tử qua, nói: "Đứa lớn này là nhi tử của ta, Văn Hưng Vực. Năm nay bảy tuổi, đứa bé hơn là đứa nhỏ của một bằng hữu của ta, gọi là Tiểu Dực (chúc mừng bạn nhỏ phúc hắc nhất truyện đã xuất hiện, cáp cáp), năm nay năm tuổi. Trong nhà còn có một nhi tử và nữ nhi không mang đến, ta không có nhiều đứa nhỏ như các ngươi, lần này trở về là theo cùng người khác làm việc công. Định ở nhà ngươi ở vài ngày, không thành vấn đề chứ."
"Tất nhiên không thành vấn đề, ngươi cũng là khách ít đến. Đến đây đi, tiểu bằng hữu." Tử Tình xoay người cho hai đứa nhỏ một cái ôm ấp, nói: "Hoan nghênh các ngươi đến làm khách. Một lát nữa để ca ca đệ đệ chơi cùng các ngươi."
Hai tiểu hài tử mới lạ nhìn Tử Tình ôm ấp bọn họ, ánh mắt sáng lấp lánh.
Lâm Khang Bình đỡ Tử Tình ngồi xuống, lúc này. Tiểu Bạch bưng lên kem tươi dưa hấu, Tử Tình phân phó nói: "Đi tìm bọn Thư Duệ đến, nói trong nhà có tiểu khách nhân đến."
Tử Tình thấy Văn Tam mang đến người có bốn tùy tùng, suy nghĩ một chút nói với Tiểu Lục: "Ngươi và Tiểu Phấn đi thu dọn Trúc Uyển, cẩn thận một chút. Làm sạch sẽ một chút."
Tiểu Lục quỳ gối đáp, tự đi tìm Tiểu Phấn.
"Rốt cuộc không giống với lúc trước." Văn Tam thở dài, về phần cái gì không giống với lúc trước, hắn không nói, Tử Tình cũng không tiện hỏi tiếp, hẳn là cảm thán Tử Tình làm mẫu thân vài năm không giống với thiếu nữ đậu khấu trong trí nhớ của Văn Tam thôi.
"Nếm thử kem tươi ta làm đi." Tử Tình thay đổi đề tài.
Văn Tam và tiểu hài tử hắn dẫn tới nhìn thấy kem tươi đều rất ngoài ý muốn, tiểu hài tử ăn thật vui vẻ. Văn Tam nói: "Không nghĩ tới ở địa phương nông thôn này của ngươi còn có thể ăn đồ ăn lạnh, rất thoải mái. Ta thấy vườn này của ngươi thật đúng là không tệ, có ăn có chơi. Cuộc sống gia đình của thổ tài chủ thật không tệ, ngay cả ta cũng có vài phần hâm mộ rồi. Nói trước rồi, buổi tối làm chút đồ ăn ngon, ta cũng gần bảy năm chưa ăn được tay nghề của ngươi rồi."
"Ta chỉ sợ sau khi ngươi ăn còn muốn móc bạc mua thực đơn. Muốn ăn cái gì, bắt trong hồ nước đi, lươn, cá, tôm, ba ba, cá chạch,.. xem bản lĩnh của ngươi." Tử Tình cười nói.
"Này, ta là khách, tốt xấu gì cũng có thể xem như khách quý, ngươi không chào đón ta thì chớ, bảo ta đi làm mấy việc nặng đó? Thì ra kinh hỉ khi vừa mới gặp là giả vờ? Chờ ta bắt cá, ngày tháng năm nào mới có thể ăn cơm đây?" Văn Tam kêu gào, lúc này Văn Tam giống như lại về tới độ tuổi thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê kia, luôn ở trước mặt Tử Tình không bày ra nổi vẻ ta đây.
Tử Tình nghe xong cười cười, bỏ lại một câu "Ngươi không thể tự mình nghĩ ra cách sao, chút bản lĩnh ấy còn không có, gọi gì là Văn Tam thiếu gia?"
Lúc này, Thư Duệ dẫn theo Thư Ngạn và Thư Ngọc đi ra, Tử Tình giới thiệu cho bọn họ, để Thư Duệ mang theo bọn nhỏ đi vào phòng hoạt động chơi.
"Ta đi trông chừng bọn nhỏ, để Khang Bình ôn chuyện cùng ngươi trước." Tử Tình nói với Văn Tam. Vốn, bản thân là một nữ nhân phụng bồi có vài phần không ổn, Tử Tình cũng chỉ vì nghĩ rằng đối phương là bằng hữu cũ bao nhiêu năm chưa gặp, hơn nữa, năm đó Văn Tam coi như là có ân cứu mạng. Chuyện này, Tử Tình rời đi, không biết Lâm Khang Bình có thể hỏi ra chút gì hay không?
Trong phòng hoạt động có chiếc bàn thấp trên đó có cờ vây, cờ vua, cờ nhảy, hoa dung đạo (*), dây nhảy, bao cát.., lúc Tử Tình đi vào, mấy đứa nhỏ đang chơi cầu trượt cùng giường bật bật, ai cũng không đi sờ quân cờ này.
Tử Tình thấy bọn nhỏ đều là mồ hôi, bèn vỗ vỗ tay, hô: "Bọn nhỏ đều tới đây đi, ngày đại nhiệt, cứ chơi cái kia, cẩn thận bị cảm nắng, nghỉ một lát, ta dạy cho các ngươi chơi cờ nhé."
Tử Tình dạy đứa nhỏ lớn hơn chơi cờ nhảy trước, chơi cùng bọn họ một ván, dặn dò Thư Duệ dẫn theo bọn họ chơi, rồi đến phòng bếp dặn dò món ăn tiệc tối.
Canh là canh cá chạch chân giò hun khói bí đao, mùa hè này trừ nóng là nhất. Đồ ăn là lươn sợi xào ớt, lươn rồng cuộn, cá quế hấp, đầu cá ớt băm, tôm nấu nước muối, tôm rán tê cay, lạp xưởng Tử Tình làm, rau cỏ vừa hái trong ruộng...
Từ sau khi làm mẫu thân, Tử Tình thường xuyên xuống bếp nấu cơm cho bọn nhỏ, cho nên bữa cơm này mấy món ăn cũng là Tử Tình tự tay làm. Văn Tam quả nhiên nhìn trúng ba món ăn lươn rồng cuộn, đầu cá ớt băm cùng tôm rán tê cay, còn có lạp xưởng.
"Tiệm cơm của ta đang phát sầu đưa ra món ăn mới gì đó, làm sao ta lại quên mất ngươi chứ? Nói thật, mua mấy thực đơn kia của ngươi, tuyệt đối không lỗ, mấy món ăn kia, rất là náo nhiệt một hồi, còn có bánh ngọt kia của ngươi, đã được sư phụ cải tiến, vài năm nay ta đã mở vài tiệm chi nhánh rồi, vốn một ngàn lượng bạc cho ngươi đã sớm kiếm về rồi. Lần này ngươi cũng ra giá đi, ta nhất định có thể mở rộng mấy món ăn này, còn có lạp xưởng này, ăn lên ngon hơn thịt khô một chút, thích hợp nhắm rượu, cũng không cay, người kinh thành cũng dễ chấp nhận một chút."
"Ngươi nếu thấy tốt, mùa đông này ta làm một ít bán cho ngươi. Ta cũng không biết có thành công hay không, lần này làm ít, trong nhà cũng chỉ còn có một ít, lúc đi ngươi mang cho mình ăn đi."
Tử Tình nói. Tử Tình bồi khách nhân ngồi một lát, rồi rời tiệc, theo bọn nhỏ đi một chút ở trong sân, mấy đứa nhỏ chơi bắt cá chép, ai cũng không bắt được, lúc này mệt mỏi, ngồi ở trên xích đu, để nha hoàn đẩy. Tử Tình cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, dặn dò vài câu rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi Lâm Khang Bình trở về phòng thì Tử Tình đã ngủ rồi, Lâm Khang Bình ngắm khuân mặt ngủ say của Tử Tình, nghĩ tới cuộc nói chuyện vừa rồi cùng Văn Tam.
"Vì sao? Ta biết đại ca lên chức cùng ngươi có chút liên quan, vì sao ngươi làm như vậy?" Lâm Khang Bình hỏi.
"Không vì sao cả, ngươi không cần nói cho nàng. Thực ra, Tăng Tử Phúc cũng coi như dựa vào năng lực của mình làm chút chuyện thực sự, ta chẳng qua là thuận tay đẩy một cái, không có hết sức để ý, ngươi không cần để ở trong lòng. Lần này, hắn lại có một cơ hội tốt, nghe nói, hắn nghiên cứu ra máy tuốt hạt ngũ cốc gì đó?" Văn Tam nói.
Thực ra, Văn Tam có chút nghi ngờ việc này có liên quan đến Tử Tình, bởi vì hắn biết, Tử Tình không ít lần làm ra mấy thứ này, hồi nhỏ, hắn cũng là từng lĩnh giáo qua trí tuệ của Tử Tình, phỉ thúy, mạt chược, xe đẩy cho trẻ nhỏ, loại nào không phải là Tử Tình làm ra? Về phần Tăng Tử Phúc, Văn Tam thừa nhận hắn đọc sách có vài phần ngộ tính, làm người cũng có chút khéo đưa đẩy, làm việc tương đối kiên định, coi như là người không tệ, về phần khác, Văn Tam thật là có chút không tin tưởng lắm.
"Là đại ca nghĩ ra được, ta cũng là mới biết được." Lâm Khang Bình trả lời.
Văn Tam nghe xong quan sát Lâm Khang Bình, hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Giờ ta trở về là muốn báo danh trước mặt Thánh thượng, đây chính là công lao cực kỳ to lớn, thánh thượng bởi vì Tăng Tử Hỉ đã phá lệ khai ân rồi, lần này, Tăng Tử Phúc cũng coi như tăng thể diện cho Hoàng thượng rồi, những đại thần đó cũng không nói được cái gì. Cờ tốt, cờ tốt, thật là một bước cờ tốt."
Cái này, nói thật ra, Tử Tình thật đúng là chó ngáp phải ruồi, chỉ do trùng hợp. Lâm Khang Bình cũng biết Tử Tình không phải cố ý, vội nói: "Cái này, hẳn là trùng hợp đi, đại ca cũng là suy nghĩ rất nhiều năm rồi."
Văn Tam nghe xong chỉ cười không nói.
"Vậy lần ở kinh thành đó? Có thể nói với ta là ai không?" Lâm Khang Bình đột nhiên hỏi, việc này, đè nén ở trong lòng ở Lâm Khang Bình đã nhiều năm, khó khăn lắm mới gặp Văn Tam, Lâm Khang Bình biết là không nên, nhưng vẫn hỏi ra miệng.
"Không thể, ngươi tuyệt đối không thể trêu vào. Yên tâm, nhiều năm trôi qua như vậy, hẳn là cũng quên rồi. Ta lần này đến nhà ngươi, có nguyên nhân bất đắc dĩ, ngươi không cần hỏi, cũng đừng nói ra bên ngoài." Văn Tam dặn dò.
Lâm Khang Bình trằm mặc, Văn Tam suy nghĩ một chút, nói thêm: "Ngươi yên tâm, ta cũng không có tâm tư khác. Nhiều năm như vậy ta cố ý không trở về quê, sợ hai bên gặp mặt không biết nói cái gì cho phải. Hôm nay thấy nàng, biết nàng sống tốt, một nửa là vui mừng, một nửa là tiếc nuối, vui mừng là nàng không có chịu khổ, ngươi quả nhiên chăm sóc nàng tốt lắm, tiếc nuối là cuối cùng ta cũng không có cơ hội, lỡ mất chính là lỡ mất. Ta không thể không thừa nhận nàng là có đại trí tuệ , lựa chọn ngươi, một đời một thế một đôi người, cuộc sống trôi qua mãn nguyện như thế. Tiền tài có thể thông qua nỗ lực của mình kiếm lấy, mà gả lầm trượng phu rồi, còn lại là thống khổ cả đời. Ta hi vọng thai này nhà ngươi là một nữ nhi, nữ nhi giống như nàng, ta nói trước rồi đấy, cho ta làm con dâu, không nhìn thấy nàng, thường xuyên nhìn nữ nhi của nàng cũng tốt."
Tử Tình khi trở mình thì thức giấc, thấy Lâm Khang Bình đang si ngốc nhìn nàng, Tử Tình nâng tay sờ sờ mặt hắn, "Tại sao không tắm rửa lên giường ngủ?"
"Ta nghĩ tới ngươi, muốn ngắm ngươi kỹ một chút, ta cảm thấy cưới ngươi chỉ là chuyện ngày hôm qua, nháy mắt một cái, sao đã trôi qua bảy năm rồi? Tình nhi, ở chung một chỗ cùng ta, ngươi hạnh phúc không?"
"Ừm, ta nghĩ lại một chút, không phải hạnh phúc, là cực kỳ cực kỳ hạnh phúc, ta rất may mắn gả cho ngươi, thật sự, ta biết trên đời này không có người có thể đối xử với ta tốt như ngươi." Tử Tình biết khúc mắc của hắn, lúc này thấy Văn Tam đến, khẳng định có chút xúc động, bèn nhìn thẳng vào mắt hắn nghiêm túc nói.
Lâm Khang Bình nghe vậy ôm lấy Tử Tình, Tử Tình bỗng nhiên cảm giác được một cơn đau bụng sinh rất nhỏ, biết ngày sinh ngày sinh dự tính của mình là mấy ngày gần đây, không dám lơ là, vội báo cho Lâm Khang Bình biết. *)
Hoa dung đạo: Là trò chơi dân gian trí tuệ của người Hán cổ, lấy sự biến hoá đa dạng của nó, trăm lần chơi không chán có đặc điểm cùng Rubic (Hungary), cờ kim cương độc lập (Pháp) được chuyên gia trí lực nước ngoài gọi là "Ba trò chơi trí lực đáng kinh ngạc của thế giới" . Nó cùng trò chơi xếp hình, Cửu liên hoàn...các món đồ chơi ích trí của Hán tộc còn có đại danh từ gọi là "nan đề của Trung Quốc". Theo chú thích trong 《 Tư Trì thông giám 》"Từ đó đạo cũng đến Hoa Dung đạo". Hoa dung đạo vốn là tên một chỗ của Trung Quốc cổ đại, tương truyền năm đó Tào Tháo từng thua chạy đến đây. Bởi vì ngay lúc đó Hoa Dung đạo là một mảnh ao đầm, cho nên đại quân Tào Tháo phải cắt cỏ lấp, không ít binh lính thảm hại hơn bị chôn sống, thảm thiết vô cùng.
Thông qua di chuyển các quân cờ, trợ giúp Tào Tháo từ vị trí mới bắt đầu di chuyển đến vị trí trên cùng phía dưới ở giữa bàn cờ, ra khỏi lối ra chạy trốn. Không cho phép vượt qua quân cờ, còn phải nghĩ cách dùng số nước ít nhất di chuyển Tào Tháo đến lối ra. Tào Tháo chạy ra Hoa Dung đạo chướng ngại lớn nhất là Quan Vũ, Quan Vũ đứng một mình ở Hoa Dung đạo, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể - khai thông. Quan Vũ cùng Tào Tháo đương nhiên là mấu chốt để giải trò chơi này. Bốn quân binh của Lưu Bị là linh hoạt nhất, cũng dễ dàng đối phó nhất, làm sao phát huy tác dụng của bọn họ cũng phải suy nghĩ chu toàn đầy đủ."Hoa Dung đạo" có một bàn cờ gồm hai mươi ô vuông nhỏ, là Hoa Dung đạo tiêu biểu. (Nguồn Baidu)