"Ta sẽ không để ngươi mang thai." Mạc Kỳ Hàn tự tin cười, tiện đà còn có tâm tình rảnh rỗi chế nhạo: "Nha đầu ngươi bây giờ mới nhớ việc này không phải đã muộn sao? Nếu không phải bản công tử thủ đoạn đủ cao minh, hai lần trước ngươi đã mang thai!"
"Ngươi, ngươi dâm tặc đáng chết! Cũng tại ngươi hại ta. Nếu ta có thai là phải vụng trộm xoá sạch. Cũng đúng là ông trời không để cho dâm tặc ngươi làm nhiều việc ác mà còn có con!"
Lăng Tuyết Mạn cắn răng nghiến lợi nói xong, nghĩ đến mình bị cắn nát môi, lòng trả thù dâng lên, thình lình phủ trên môi Mạc Kỳ Hàn, sau đó sẽ thừa dịp hắn mê mang là lúc mạnh mẽ cắn không chịu buông.! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Con ngươi Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, khuôn mặt tuấn tú biến thành màu đen. Nhưng hắn thông minh không có kéo ra Lăng Tuyết Mạn mà lặng lẽ duỗi ngón tay về phía nách Lăng Tuyết Mạn nhẹ gãi một cái. Lăng Tuyết Mạn sợ ngứa, nới lỏng miệng kêu lên: "Không muốn, không muốn!"
"Còn dám cắn ta sao?" Mạc Kỳ Hàn trợn mắt nói.
"Không dám không dám." Lăng Tuyết Mạn sợ hãi liếm môi nhưng không cam lòng nói lầm bầm: "Dựa vào cái gì chỉ cho ngươi cắn ta mà không cho ta cắn lại?"
"Ta có nói không cho ngươi cắn lại sao? Ngươi nuốt giận không trôi, cắn cánh tay ta đi. Ngươi cắn nát môi của ta, bảo ta ngày mai làm sao đối mặt thủ hạ? Mặt ta để chổ nào?" Mạc Kỳ Hàn bực mình môi đau nói tiếp: "Nha đầu chết tiệt thật đúng là cắn nát môi ta!"
"Hả? Thủ hạ? Ngươi còn có thủ hạ? Ngươi là ăn cướp hả?" Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, tiện đà đáp trả: "Vậy ngươi nói mặt ta để ở đâu? Ta ngủ một giấc, môi rách, sáng mai nha hoàn hỏi ta nói như thế nào? Chẳng lẽ là Chu công nửa đêm đến đùa giỡn ta sao?"
Mạc Kỳ Hàn trợn trừng mắt, "Bản công tử có thủ hạ nhưng không phải là ăn cướp. Sáng mai nha hoàn hỏi ngươi nói gặp ác mộng sợ hãi tự mình cắn nát."
"Lý do này thật gượng ép!" Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt.
"Ha ha, hữu dụng là được. Ngươi nói tùy tiện một câu sẽ không có người hỏi tiếp." Mạc Kỳ Hàn nảy lên ý cười nhè nhẹ, tà khí dán lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, nhẹ thở "Nha đầu yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi mang thai. Rất phiền toái, bởi vì bây giờ còn không phải lúc. Chờ thời cơ đến, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi cũng phải sinh con nối dòng cho ta! Con của chúng ta sẽ là long phượng giữa biển người!"
"Ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta là Tứ Vương phi, ta làm sao có thể sinh con cho ngươi? Ta thấy ngươi là điên thật rồi! Hơn nữa là điên hoàn toàn!"Lăng Tuyết Mạn trừng mắt Mạc Kỳ Hàn, quay mặt bắt đầu nhắc nhở bản thân mình nên vì tương lai tính toán một chút. Tiếp tục như vậy nữa nàng sẽ bị người điên này đùa chết!
Mạc Kỳ Hàn cười cười, cũng không tranh cãi mà chỉ nói: "Nha đầu, chúng ta lãng phí thời gian quá nhiều rồi."
"Ngươi… ngươi lại muốn…" Lăng Tuyết Mạn bảo vệ ngực, mặt đỏ lên.
"Đó là đương nhiên!" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, bàn tay to bắt đầu thuần thục cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn. Miệng hắn không nói ra lời, là nha đầu đáng chết làm hại hắn nhịn dục vọng đã lâu. Đêm đó thật vất vả có nàng, kết quả chân nàng lại bị thương, làm hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Tối nay hắn tuyệt không thể lại bạc đãi mình!
Hưởng qua dáng người ngực nhỏ của Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn bi ai phát hiện hắn đối với hai trắc phi xinh đẹp động lòng người kia không dậy nổi hưng phấn!
Thế cho nên vừa đến đêm, trong đầu hắn suy nghĩ toàn là Lăng Tuyết Mạn. Muốn con người nàng, muốn thân thể của nàng, nghĩ đến nàng rõ ràng sợ hãi lại khiêu khích hắn, luốn cố giả bộ trấn định, hắn liền mỉm cười, tâm tình thoải mái.
Nhưng mà không bao lâu trên trán Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen! "Nha đầu ngươi mặc hai cái yếm?"
"Ha ha!" Lăng Tuyết Mạn cười đắc ý, "Bổn tiểu thư đây dùng nó để phòng dâm tặc!"
"Là – sao?" Mạc Kỳ Hàn kéo dài giọng, khinh thường nói: "Bản công tử nếu nữ nhân cũng bắt không được, còn dám nói cái khác sao?"
Nói xong, hai cái yếm liền bay ra ngoài. Nhưng nhìn đến Lăng Tuyết Mạn còn mặc một bộ quần áo kỳ quái dưới cái yếm, Mạc Kỳ Hàn trợn tròn mắt, "Ngươi… ngươi… đây là cái gì?"
"Ha ha ha! Đụng không được đi? Đây là ta nghiên cứu một ngày mới làm được!" Lăng Tuyết Mạn càng thêm đắc ý. Nàng cũng không tin hắn có thể mở!
"A? Không tệ, nha đầu biết phòng thân. Về sau lúc ta không ở bên cạnh, ngươi cứ mặc như vậy, miễn cho bị nam nhân khác khi dễ!" Mạc Kỳ Hàn gật đầu khen, nhưng lại mang theo một chút sầu lo, "Nha đầu, ta có thể sờ không tới ngực của ngươi, nhưng nơi quan trọng là ở dưới đi?"
Nói xong bàn tay to lôi lôi lột lột, tiếp theo cười lên: "Ha ha, cũng mặc hai cái? Hữu dụng sao?" Lại xé hai cái quần ném xuống mặt đất. Lúc này thật sự nhíu mày! "Ngươi gọi cái này là quần áo gì? Sao trên dưới lại dính liền như thế này?"
"Ngươi không phải nói vô dụng sao? Hì hì, cái này gọi là đồ liền, ngươi muốn cởi bỏ, sợ là đến hừng đông cũng không xong! Ha ha."
"Cao hứng như vậy sao?" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.
"Đương nhiên, nhìn đến bộ dáng dâm tặc cam chịu, ai không cao hứng?" Lăng Tuyết Mạn đong đưa đầu, tâm tình thoải mái cực kỳ.
Nhưng Mạc Kỳ Hàn lại bật cười, ngồi dậy bắt đầu cởi quần áo của mình. Lăng Tuyết Mạn hồ nghi nói: "Ngươi làm gì?"
"Đương nhiên là muốn cùng ngươi hoan ái!" Mạc Kỳ Hàn nhoẻn miệng cười.
"Ngươi… ngươi không phải cởi quần áo của ta không được sao?" Lăng Tuyết Mạn cà lăm, đột nhiên có loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên Mạc Kỳ Hàn đem quần áo bản thân mình tụt xuống, sau đó bàn tay to nhẹ nhàng từ trên bộ ngực nàng trượt xuống bụng, khóe miệng hiện ý cười, "Nha đầu, ai nói nhất định phải cởi bỏ quần áo mới có thể ăn được?"
"Không cởi thì ngươi có thể làm thế nào?" Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc.
"Ha ha!"
Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, lần thứ hai mơn trớn Lăng Tuyết Mạn. Khi lòng bàn tay ngưng tụ nội lực đi qua, vải dệt trên thân nàng toàn bộ rách ra rơi xuống.
Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn hóa đá, giật mình nhìn thân thể lõa lồ ra ngoài, môi ngọ nguậy, nghi ngờ nói "Đây là có chuyện gì? Quần áo của ta làm sao rách rồi?"
"Quần áo đương nhiên sẽ không tự rách, là ta dùng nội lực phá rách." Mạc Kỳ Hàn nhướng mày nhìn thân thể trơn bóng mềm mại, con ngươi dần dần trở nên đục ngầu, xoay người một cái áp chế nàng xuống, cười cười: "Nha đầu Tuyết Mạn, tin bản lĩnh của ta chưa? Ngươi dùng chiêu này đối phó với nam nhân biết võ công là vô dụng."
"Ách? Ngươi nói cái gì? Không đúng, ngươi làm gì? Trứng thối, không cho chạm vào ta. Không được… a… a…"
Tất cả lời nói đều bị môi mỏng bá đạo chặn mất. Chăn gấm phủ trên người, trong màn trướng ấm áp, hai cỗ thân mình cực nóng dây dưa cùng một chỗ. Nam nhân thở gấp, nữ nhân yêu kiều, giường đầy ý xuân.
Lăng Tuyết Mạn cũng không biết hạ nhân ở Cúc Thủy Viên từ khi nàng vào ở đến nay liền bị quản gia an bài ra ở ngoài viện, chỉ chừa Xuân Đường Thu Nguyệt. Lại chỉ cần Mạc Kỳ Hàn đến, Cúc Thủy Viên nhìn như bình tĩnh này lập tức có vô số hắc y ám vệ, không ai có thể đến gần Cúc Thủy Viên nửa bước!