Mà trước một đêm, trời lại mưa như trút nước. Tứ Vương phủ bị bao phủ trong mưa phùn, trên bầu trời đen kịt đan xen vài tia chớp, mắt không thể nhìn rõ cảnh quan bên ngoài.
Lăng Tuyết Mạn đứng ở trước cửa sổ, đôi mày thanh tú nhau lại.
Đêm mai có mưa lớn như vậy nữa hay không? Nếu sáng mai còn không ngừng, có phải không thể xuất phủ không? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Khẽ thở dài, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại. Xuân Đường cùng Thu Nguyệt bưng nước ấm tiến vào, tươi cười nói: "Vương phi nô tì hầu hạ ngài rửa mặt đi!"
"Xuân Đường Thu Nguyệt, các ngươi nói ngày mai nếu trời tiếp tục mưa ta có thể trở về Lăng gia không?" Lăng Tuyết Mạn hỏi thăm.
"Vương phi nếu mưa nhỏ hẳn là có thể. Nếu mưa lớn giống hiện tại, chỉ sợ không đi được." Thu Nguyệt cau mày nói.
"Vậy nếu không đi đến lúc nào mới có thể đi?" Lăng Tuyết Mạn lo lắng hỏi. Cuộc sống của nàng mỗi một ngày đều trôi qua trong lo lắng hãi hùng. Hiện tại ác ma ngày càng đến thường xuyên hơn, gần như hai ba ngày sẽ đến một lần. Nàng thật sợ sự việc bị bại lộ, bản thân mình sẽ bị hắn đùa chết!
Cho nên nàng muốn tìm cơ hội bỏ trốn. Nhưng rời đi, nàng lại luyến tiếc Ly Hiên. Nhưng để nàng gánh vác thân phận Vương phi trên danh nghĩa vì Tứ Vương gia thủ tiết, lại bị ép làm nữ nhân của nam nhân khác, khiến nàng mỗi ngày lúc thắp nhang cho Tứ Vương gia, trong lòng đều có bất an cùng áy náy. Thậm chí nàng nhiều lần mơ thấy Tứ Vương gia mặt trắng bệch chất vấn nàng, sợ đến nỗi giữa khuya tỉnh mộng.
"Vương phi ngài như thế nào? Đang suy nghĩ gì?"
Thanh âm thân thiết của Xuân Đường vang lên, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn ngượng ngùng cười cười, che dấu hoảng loạn, nói: "Không có gì."
"Vương phi ngài không vui sao?" Thu Nguyệt hỏi, nghĩ rằng Lăng Tuyết Mạn nhớ nhà, liền an ủi: "Vương phi ngài đừng có gấp. Nếu ngày mai không thể đi Lăng gia, lại chờ mấy tháng nữa sẽ đến tiết nguyên tiêu mừng năm mới. Lúc đó ngài cũng có thể về Lăng gia thăm Lăng đại nhân."
"Phải không? Vậy còn phải đợi thật lâu"
Lăng Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư hòa nhập vào cơn mưa to.
Cùng lúc này, ở trong Thấm Trúc Hiên đặt ở phía tây Tứ Vương phủ, có hai nữ nhân đang mật đàm.
"Muội muội bố trí xong chưa?"
"Tỷ tỷ yên tâm đi! Chỉ cần có bạc là có người to gan lớn mật chịu bán mạng cho chúng ta!"
"Ha ha vậy cũng chỉ cần ả ngày mai đi Lăng gia làm lễ lại mặt đi! Ta cũng không tin ả còn mạng trở về Tứ Vương phủ để đối đầu với chúng ta!"
"Là tiểu Vương gia thích ả. Chờ khi bị ả làm hại mất mạng, nhìn xem nó còn muốn che chở ả không!"
"Ha ha ha"
Mà đêm mưa tối lạnh này, trong kinh thành còn có một đôi con ngươi u ám theo dõi kỹ Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn, vì lễ lại mặt của nàng mà tính toán.
Mà hết thảy, Lăng Tuyết Mạn hồn nhiên đơn thuần không biết, chỉ tự mình giùng giằng giữa mâu thuẫn.
Cuối mùa thu, mưa đêm dần dần nhỏ giọt, phát ra tiếng vang nho nhỏ ở trên song cửa sổ.
Tâm tư Lăng Tuyết Mạn nặng nề, ngủ không được, dựa vào đầu giường chờ dâm tặc đến.
Kỳ thực nàng không thể biết lúc nào hắn sẽ đến. Hắn quả thực là tới vô ảnh đi vô tung, nàng muốn nắm bắt hành tung của hắn, muốn biết hắn làm sao có thể không kinh động thủ vệ mà lẻn vào. Đáng tiếc, mỗi lần chờ nàng mở to mắt thì hắn đều đã đứng ở bên giường hoặc là nằm bên cạnh nàng.
Xuân Đường cùng Thu Nguyệt sớm đã bị Lăng Tuyết Mạn phái đi ra. Nàng sợ bọn họ thấy mà bị nam nhân kia giết người diệt khẩu, cho nên hiện tại nàng chỉ vểnh tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh, thậm chí đang ngồi, một lát sau nhịn không được, chân trần đi xuống giường, nhẹ nhàng đến bên cạnh bình phong thò đầu ra lặng lẽ nhìn cửa sổ.
Gian ngoài không có chút đèn, nhưng bên trong có ánh nến chiếu rọi, cho dù không thể thấy rõ bộ dáng dâm tặc, ít nhất lúc hắn vừa tới nàng cũng có thể thấy đại khái.
Đáng tiếc, Lăng Tuyết Mạn vĩnh viễn không phải là đối thủ của Mạc Kỳ Hàn.
Nàng tập trung hơn nửa ngày, cổ đã mỏi cứng ngắc, vừa xoay cổ thư giãn một chút thì vách tường nhẹ nhàng di động. Một chút ánh sáng chiếu lại, đôi mắt sâu của Mạc Kỳ Hàn phút chốc căng thẳng, môi mỏng cười thâm sâu, một viên ám khí từ trong tay bay về phía bình phong!
Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một cái gì đó bay vèo tới, ngã ngồi xuống đất. Bình phong hơi động một chút, sau đó vẫn đứng như cũ giống như không có chuyện gì, nhưng nến đặt trên bàn đột nhiên tắt!
Thân mình cao lớn đi ra, từ trên cao nhìn xuống Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng giơ lên khinh bỉ trêu tức, "Sao giờ này không ngủ, ngồi trên đất làm gì?"
"Ta… ta… ta đang đợi ngươi…" Lăng Tuyết Mạn lắp bắp trả lời.
Rình coi thất bại, nàng lại một lần nữa cảm giác mình rất ngốc!
Một bàn tay to đưa đến trước mặt, Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, ngước mắt, Mạc Kỳ Hàn thở dài, ôn nhu nói: "Đứng lên, trên đất lạnh."
Đáy mắt Lăng Tuyết Mạn đột nhiên chát chát, mấp máy môi, để tay vào trong bàn tay Mạc Kỳ Hàn, để hắn đỡ nàng đứng lên, lại cùng nhau đi đến giường, ngồi xuống.
Mạc Kỳ Hàn ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Nàng ở đây chờ ta là để nhìn lén ta vào bằng cách nào sao? Đừng phí công sức cho việc này. Ban ngày nàng chỉ cần kiếm gì đó giải trí, thiếu cái gì thì cứ việc sai quản gia đi mua, buổi tối ngoan ngoãn chờ ta là tốt rồi. Ta không biết khi nào thì đến, chính là lúc đến đây, chỉ nghe hơi thở sẽ biết nàng đang ở đâu, là ngủ thật hay là giả bộ ngủ. Đừng phí tâm tư nữa, về sau nàng tự nhiên sẽ biết."
"Vậy ngươi nói cho ta tên của ngươi đi. Chẳng lẽ ngươi hi vọng ta gọi ngươi là dâm tặc mãi sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi thật vô lực.
"Ách, nàng tùy tiện kêu tên gì cũng được, chỉ cần không kêu dâm tặc là tốt rồi." Mạc Kỳ Hàn rút rút môi nói.
"Ta chắc nên gọi ngươi tình nhân đi!" Lăng Tuyết Mạn giận trừng mắt.
Mạc Kỳ Hàn đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khẽ lên: "Ha ha, tốt, tên gọi này so với dâm tặc dễ nghe hơn, ít nhất nói rõ không phải ta bắt buộc nàng, là nàng tự nguyện ở cùng ta."
"A! Không đúng, ta nói sai, không gọi tình nhân, mà gọi phạm nhân!" Lăng Tuyết Mạn kịp phản ứng, vội vươn tay che miệng Mạc Kỳ Hàn, trách móc.
Mạc Kỳ Hàn bật cười, nắm tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên miệng hôn một cái nói: "Nha đầu đừng sửa lại, hãy kêu Tình nhân đi. Ta thích cách gọi này."
"Ngươi thích cái rắm! Ta không thích!" Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt.
"Ha ha, cứ quyết định như vậy. Xuất giá tòng phu, nàng phải nghe lời ta." Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của Lăng Tuyết Mạn.
Nhưng ngay sau đó hắn lại bị người nào đó dùng sức đẩy ra. Lăng Tuyết Mạn thở gấp, gầm nhẹ: "Đây là phòng của Vương gia tướng công ta. Ngươi không chỉ ở nơi này chiếm lấy ta, còn dám nói ta là cái gì xuất giá tòng phu. Ta chính là muốn tòng cũng là phải tòng tướng công, ta tòng ngươi cái rắm! Lại nói Lăng Tuyết Mạn ta không phải là tiểu nữ tử giáo điều ở nơi này. Cái gì tam tòng tứ đức với ta mà nói, không tồn tại!"
Đỉnh đầu bay tới vô số quạ đen, nhuộm đen khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn, ho khan hai tiếng mới nói: "Tuyết Mạn, không phải nàng không muốn thủ tiết cho Tứ Vương gia sao? Không phải nàng mắng hắn là hỗn đản sắp chết còn hại nàng sao? Sao nàng còn sinh ra tình cảm với vong phu?"
"Không cần ngươi lo! Tóm lại nếu hắn không chết, sẽ là một nam nhân thật tuấn mỹ, ít nhất đẹp trai hơn ngươi nhiều!" Lăng Tuyết Mạn cười lạnh.
"Khụ khụ!"
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng. Lâm Mộng Thanh đáng chết! Dịch dung cho người chết lại đẹp trai hơn hắn sao. Lần tới gặp tiểu tử kia, thế nào cũng phải đánh hắn một trận mới được!
Bất quá Mạc Kỳ Hàn lại trừng mắt, "Nàng cũng chưa gặp qua dung mạo của ta, làm sao biết ta không đẹp bằng nam nhân của nàng?"
"Ha ha, đó là trực giác của nữ nhân! Có bản lĩnh ngươi cho ta xem mặt của ngươi coi." Lăng Tuyết Mạn khiêu khích.
"Phải không? Nha đầu, khích tướng đối với ta là vô dụng. Được rồi, xưng hô quyết định như vậy rồi, nàng đừng nghĩ sửa."