Mục lục
Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Tuyết Mạn khẽ nguyền rủa trong lòng, nhưng mà trên mặt vẫn là nụ cười lưu luyến, ngay trước Mạc Kỳ Hàn, từ trong thùng tắm chậm rãi đứng lên, tay trắng mở ra, nũng nịu kêu: "Phu quân, ôm Mạn Mạn lên giường, được không?"

Mạc Kỳ Hàn cảm giác ót đầy máu, thân thể thơm thơm mềm mềm kia sáng loáng ở trước mắt, làm hắn không kìm được cổ họng khô khốc, bụng dưới co chặt, kết hợp với ba ngày ăn chay, hết sức ẩn nhẫn, vậy mà hiện tại… gương mặt tuấn tú khẽ đỏ lên, lý trí còn tồn tại, cho nên Mạc Kỳ Hàn nghiêng mắt, tận lực không nhìn tới cái thân thể mềm mại câu dẫn người kia, sau đó rất nghiêm nghị nói, "Khụ khụ, Mạn Mạn, trẫm mệt mỏi, bên cạnh có khăn, tự lau khô thân thể rồi ngủ đi." Nói xong, liền quay lưng nhắm hai mắt lại.

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhất thời nổi gân đen, vốn là muốn mắng chửi người, mới lại hết sức nhịn xuống, mắng còn không bằng khóc! Vì vậy, thân thể trần truồng đứng ở trong thùng tắm, miệng mím lại, dùng sức nghĩ tới chuyện ủy khuất, trong mắt dần dần trào đầy nước mắt trong suốt, lã chã chực khóc, giọng nói càng thêm nghẹn ngào, "Ba năm! Mới ba năm chàng cũng không yêu ta rồi… Oa oa… Còn nói cái gì cả đời, liền nửa đời cũng không có, chàng lạnh nhạt ta… Hối hận, ta hối hận gả cho chàng!"

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chặt, hồ nghi nghiêng đầu lại, ngẩn ra, "Mạn Mạn, làm sao nàng khóc?" Vừa nói lập tức xuống giường đi tới, đưa tay lau hai mắt rưng rưng của Lăng Tuyết Mạn, dịu dàng nói: "Trẫm không có lạnh nhạt nàng a, trẫm là… là…"

"Là cái gì?" Lăng Tuyết Mạn đẩy tay Mạc Kỳ Hàn, thút thít, bộ dáng ủy khuất kia, vừa thấy đã thương.

"Là… Là trẫm sợ rơi vào trong cạm bẫy của nàng." Mạc Kỳ Hàn đàng hoàng đáp.

"Oa oa… Chàng chính là không yêu ta rồi… Chàng bắt đầu ghét bỏ ta…" Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, khóc càng thêm thương tâm, tay trắng quấn lên gáy Mạc Kỳ Hàn, nằm ở trên bả vai của hắn, thân thể không ngừng run rẩy, hai luồng bồng đảo liền ép xuống ngực Mạc Kỳ Hàn, làm hắn lập tức cảm giác thân thể giống như đốt lửa nóng ran.

"Mạn Mạn…" Mạc Kỳ Hàn rên lên một tiếng, chậm rãi giơ cánh tay lên, ôm cái thân thể trơn mềm kia, giọng nói khàn khàn. Lăng Tuyết Mạn vui mừng trong bụng, tiếng khóc tăng thêm nũng nịu, "Tình nhân, chàng rốt cuộc có yêu ta không?"

"… Yêu, rất yêu." Mạc Kỳ Hàn cũng hít một hơi khí lạnh, rất khó khăn nặn ra mấy chữ.

"Vậy chàng liền chứng minh cho ta xem!" Lăng Tuyết Mạn ỏn ẻm, môi đỏ mọng nhẹ nhàng lướt qua cổ Mạc Kỳ Hàn, hôn lên hầu kết của hắn, thân thể hắn rõ ràng cứng đờ, nàng cười thầm một tiếng, đầu lưỡi khẽ liếm lấy, đánh một vòng tròn, sau đó dời lên trên, nhón chân lên, dán lên môi của hắn, mị nhãn như tơ đầu độc, "Tình nhân, yêu ta…" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

"Mạn Mạn, trẫm… trẫm đương nhiên muốn, nhưng nàng không thể mượn cơ hội đòi đi chơi, được không?" Não Mạc Kỳ Hàn còn một chút thanh tỉnh, nói.

"Tình nhân, yêu ta… ta muốn chàng!" Lăng Tuyết Mạn né tránh vấn đề, đầu lưỡi chui vào trong miệng Mạc Kỳ Hàn, câu dẫn lưỡi của hắn, bụng dưới Mạc Kỳ Hàn càng ngày càng gấp, bàn tay không tự chủ được từ lưng nàng trượt xuống, bóp cái mông nàng, không nhịn được, hơi chút dùng sức, ôm thân thể nàng từ trong nước ra, lấy khăn lung tung lau nước đọng trên người nàng, bước nhanh về phía long sàng. Thân thể hai người lăn xuống, hắn vừa kịch liệt hôn nàng, vừa thật nhanh cởi quần áo của mình… Nụ hôn nóng bỏng một đường xuống phía dưới, từ môi đỏ trượt xuống xương quai xanh của nàng, tới trước ngực, lưu luyến sơ qua, liền hôn qua bụng, chui tới giữa chân của nàng, khẽ liếm lấy chỗ riêng tư của nàng…

"Ừm…" Toàn thân Lăng Tuyết Mạn khẽ run, trong miệng không ức chế được rên rỉ, siết chặt hai vai Mạc Kỳ Hàn, thân thể mềm mại trắng như tuyết ửng đỏ say lòng người, hai gò má càng thêm vừa đỏ vừa nóng, ham muốn khó nhịn bao trùm cả người, theo bản năng ưỡn cong thân thể, muốn nhiều hơn nhiều hơn… Mạc Kỳ Hàn cũng căng thẳng toàn thân, trong mắt thâm thúy giờ phút này ý loạn tình mê, đầu nâng lên, đặt lên thân Lăng Tuyết Mạn, eo mới chịu trầm xuống, lại bị Lăng Tuyết Mạn tỉnh táo đưa tay ngăn cản, "Tình nhân, để cho ta tới lấy lòng chàng, được không?"

"Nàng? Nàng được không?" Mạc Kỳ Hàn cười tà, ánh mắt có chút hoài nghi.

"Ha ha, thử một chút a!" Lăng Tuyết Mạn mị hoặc nháy mắt, đẩy thân thể Mạc Kỳ Hàn ngã xuống, bò dậy, trượt người, hôn lên phía dưới kiên đĩnh của Mạc Kỳ Hàn, miệng nhẹ nhàng mút, thân thể Mạc Kỳ Hàn chấn động, một cỗ khoái cảm cường đại trong nháy mắt lan khắp toàn thân, không khỏi kêu rên ra tiếng, "Mạn Mạn… Ừ… Thật thoải mái…" nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn đắc ý nháy mắt, hoặc hôn hoặc liếm hoặc mút, tay nhỏ bé leo trên thân thể trần truồng trơn bóng của hắn, sờ mó khắp toàn thân của hắn. Mạc Kỳ Hàn bị Lăng Tuyết Mạn luân phiên câu dẫn trêu đùa, dục vọng bành trướng đã đến cực hạn, một loại chưa khoái cảm bao giờ thể nghiệm qua lấp đầy hắn, gương mặt tuấn tú mê loạn, cảm giác muốn nàng cơ hồ xông phá thân thể hắn, giọng nói càng thêm khàn vô cùng, "Mạn Mạn… Trẫm đợi không kịp…"

"Ừ, không vội, tình nhân, chúng ta thương lượng một chút được không?" Lăng Tuyết Mạn tiếp tục mút, dừng một cái ngẩng đầu lên, giọng nói kiều mỵ giống như thôi miên, "Để cho ta đi Giang Nam đi, ta bảo đảm nghe lời Mộng Thanh, được không?"

"Mạn Mạn, đã nói không thể nói chuyện khác… Nàng đừng lấy cái này uy hiếp trẫm!" Mạc Kỳ Hàn cự tuyệt cực kỳ khó khăn, trên trán chảy mồ hôi như đậu, nhịn khổ cực kỳ.

"Tình nhân…" Một tiếng kiều mị, Lăng Tuyết Mạn không nổi giận, nở nụ cười, nụ cười này phong tình vạn chủng, quyến rũ hấp dẫn, bò lên thân thể Mạc Kỳ Hàn, hai luồng mềm mại trước ngực chống đỡ trên ngực hắn, tay lấy lửa nóng phía dưới của hắn đặt ở nơi riêng tư của nàng. Đùa chơi, đẩy qua đẩy lại, chính là không đẩy vào bên trong, lại một lần nữa thương lượng: "Tình nhân, đáp ứng Mạn Mạn một lần được không? Ta sẽ rất nghe lời rất nghe lời, chàng không phải là thích ta nhất sao? Vậy thì ứng ta một lần đi!"

"Mạn Mạn… có thể…" Mạc Kỳ Hàn nói nửa câu đứt quãng, trong mê say, một mạt giảo hoạt thoáng qua, Lăng Tuyết Mạn tuy là đang trêu chọc hắn, cũng là chính mình khó chịu muốn chết, vừa nghe chữ "được", liền kích động cười cong lông mày, lập tức thành toàn cho Mạc Kỳ Hàn, thân thể hai người dán thật chặt lại với nhau, nhẹ nhàng động thân, Mạc Kỳ Hàn không ức chế được thỏa mãn phát ra một tiếng rên rỉ, thân thể ưỡn lên, ngậm vào đỉnh hồng trước ngực nàng, hai tay chống lên thân thể của nàng, hắn mang theo nàng đang sóng triều tình dục thể nghiệm khoái cảm giao hợp… Nhưng, trong chốc lát, người trên người liền mệt mỏi, mềm nhũn nói: "Tình nhân, ta không được…"

"Mạn Mạn, vậy hãy để cho trẫm tới yêu nàng…" Mạc Kỳ Hàn lật người, đem Lăng Tuyết Mạn đặt ở phía dưới, hoặc mau hoặc chậm ra vào thân thể của nàng, lấy kỷ xảo dẫn dắt, Lăng Tuyết Mạn không nhịn được phát ra một tiếng yêu kiều, nắm chặt thân thể kiên cố kia hơn. Hồi lâu, kích tình đè nén được buông thả, một cỗ dòng nước ấm tiến vào thân thể của nàng, hai người ôm nhau thật chặt, chậm rãi mệt mỏi…

Các bạn có thể gợi ý hoặc giới thiệu cho mình một vài công việc làm thêm online được không? Tiếng Anh của mình tạm ổn. Mình đang cần tiền gấp. Rầu cả mấy ngày nay. Giúp em!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK