"Oa… Oa… tướng công ma quỷ, ngươi nhanh hiện hồn ra cứu lão bà của ngươi… Nếu ngươi trên trời có linh thiêng nhanh hiện ra… oa… oa… Ly Hiên"
Tay chân Lăng Tuyết Mạn đều không thể cử động. Cảm thấy khổ sở, lại nghĩ đến đây là phòng ngủ của Tứ Vương gia liền gào khóc lên, hi vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.
Mà quản gia kia chết ở đâu rồi? Cúc Thủy Viên này không có ai sao? Ai cũng không phát hiện nàng biến mất sao?
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lại co lại. Dám kêu hắn là tướng công ma quỷ? Xem nàng khóc như vậy, hắn thương hại, có chút không đành lòng. Đời này hắn còn chưa bao giờ ép buộc nữ nhân! Nhưng ngộ nhỡ nữ nhân này không an phận mất đi trinh tiết cho một tên khốn nào đó, cho dù là hắn phế đi nàng cũng sẽ bị mất thể diện!
Nghĩ như vậy, giọng nói của Mạc Kỳ Hàn càng lạnh hơn: "Khóc cái gì? Câm miệng! Bây giờ có kêu gào thì ngươi cũng trở thành nữ nhân của ta. Nhận mệnh đi!"
Dứt lời, động tác dị thường thuần thục, cởi bỏ quần áo ngoài của nàng, còn lại lớp lót mỏng manh bên trong. Trong đầu Lăng Tuyết Mạn dại ra, hai tay mới vừa động liền bị đè xuống. Hắn rất không vui nói: "Ngươi muốn ta trói hai tay ngươi trên đầu giường sao?"
"Không, không cần đại hiệp, ngươi chớ vội. Chúng ta trước nói chuyện một chút, coi như làm nóng người, gia tăng tình cảm được không? Ngươi có thể đứng lên một chút không, ngươi đè trên thân ta nặng quá!" Lăng Tuyết Mạn run lên, nói lắp bắp. Hiện tại nàng chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian chờ người đến cứu!
Nóng người? Gia tăng cảm tình? Thông minh như hắn sao lại đoán không ra dụng ý của Lăng Tuyết Mạn. Nhưng mà nàng muốn chơi hắn liền cùng nàng chơi. Dù sao đêm còn dài, đêm thất tịch cũng không thể bỏ uổng! Hắn có nhiều thời gian!
Vì thế hơi nghiêng thân, tà tứ khẽ cười: "Muốn nóng người cũng không phải nói chuyện phiếm là có thể nóng. Có muốn chúng ta vừa làm nóng người vừa nói chuyện phiếm tăng tình cảm hay không?"
"Không cần, chúng ta nói chuyện phiếm là được rồi. À, đại hiệp ngươi tên là gì?"
"Không thể trả lời!"
"Ngươi cao bao nhiêu?"
"Không thể trả lời!"
"Hình dáng như thế nào? Là râu dài ghê tởm hay là đẹp trai?"
"Bản công tử tự thấy tướng mạo không tầm thường, để mắt tới ngươi xem như vinh hạnh của ngươi!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
"Khụ khụ! Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà có mấy miệng ăn? Đất có mấy con trâu? Đón dâu chưa? Sanh con chưa?"
"Không thể trả lời!"
"Đại hiệp nói chuyện phiếm như vậy không tốt lắm. Tốt xấu cũng nên trả lời ta một chút. Nói nhiều lời một chút cũng không mệt chết người!"
"Hôm nay nói với ngươi, bản công tử đã xem như nói nhiều!"
"Cái này mà nói nhiều à?"
"Nha đầu, ngươi hỏi vớ vẩn xong chưa? Ngươi hỏi cả đêm cũng không thoát, trừ khi bản công tử tự nguyện thả ngươi!"
"Đại hiệp đừng nóng vội, tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, tình cảm chúng ta còn chưa phát triển…"
Lăng Tuyết Mạn còn dây dưa, Mạc Kỳ Hàn đã chờ không kịp, trực tiếp cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn, bàn tay to cách cái yếm xoa mềm mại trước ngực nàng, thở dài: "Quả thực không được đầy đủ! Mười sáu tuổi nhưng lại nhỏ như vậy. Ở Lăng gia ăn uống không đầy đủ sao?"
"Ngươi!" Hai gò má Lăng Tuyết Mạn đỏ hồng ngượng ngùng, nếu tay không bị đè, nàng sẽ tát tên nam nhân cặn bã này một cái! "Hạ lưu! Vô sỉ!"
Vì thế hàm răng nghiến vang lên ken két, hai tròng mắt bốc hỏa trừng tên nam nhân mà nàng hoàn toàn thấy không rõ diện mạo, chán nản gầm nhẹ: "Chê ngực nhỏ thì đi tìm ngực to đi. Đừng đụng ta!"
"Ha ha hưởng qua nữ nhân ngực lớn, ngẫu nhiên nếm thử ngươi ngực nhỏ nữ, xem như là bản công tử thay đổi khẩu vị!" Mạc Kỳ Hàn giương khóe môi lên, theo động tác mờ ám của bàn tay, một cỗ hưng phấn nhanh chóng truyền khắp toàn thân!
Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, tức giận muốn ngất đi, muốn chửi ầm lên, trước ngực đột nhiên chợt lạnh, cái yếm bị kéo rơi xuống!
Bởi vì không có ánh trăng, cho dù ánh mắt Mạc Kỳ Hàn có sáng đến cỡ nào cũng không thể thấy rõ thân thể Lăng Tuyết Mạn, chỉ có thể dùng bàn tay to khẽ vuốt thân thể nàng, cảm giác được mỗi một tấc thân thể nàng đều bóng loáng nhẵn nhụi, làm lòng bàn tay cùng ngón tay hắn dần dần trở nên cực nóng, từ lưng của nàng, di động đến bụng, đi lên nữa xoa nắn hai khối phấn hồng nhỏ nhỏ, hau đó lại khều nhẹ, giọng nói khàn khàn: "Nha đầu, ngươi động phòng với ai không phải đều như vậy sao?"
"Ngươi… ngươi… đại hiệp, đại thúc, đại gia, van cầu ngươi. không được, ngươi nếu thấy trong phòng này có gì đáng giá, tùy tiện lấy đi đem bán, lấy bạc đi thanh lâu kỹ viện, muốn bao nhiêu cô nương thì có bấy nhiêu, không được tàn phá một quả phi như ta được không? Đại gia oa… oa… Nếu bị người ta phát hiện, Hoàng Thượng sẽ chém đầu ta oa… oa… Van ngươi…"
Lăng Tuyết Mạn xấu hổ và giận dữ cực kỳ, liên tục cầu khẩn nhưng Mạc Kỳ Hàn không thèm để ý, ngạo nghễ nói: "Sợ chết sao? Chỉ cần ngươi không nói ra, ai dám đến nghiệm thân của ngươi? Huống chi nếu ta không muốn ngươi chết, thiên hạ này không ai dám lấy mạng của ngươi! Hoàng Thượng cũng không thể!"
"Oa… oa… Ngươi là đồ dâm tặc to gan, sắp chết còn ba hoa! Ngươi nếu có năng lực như vậy, sao còn phải đợi lúc nửa đêm đánh lén phụ nữ?" Lăng Tuyết Mạn vừa khóc vừa khinh bỉ nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn đen lại, cảm thấy khó chịu, liền cúi đầu ngậm vào nụ hoa anh đào của nàng khẽ cắn, khẽ liếm, để thiên hạ dưới thân không ngừng run rẩy, trên má nhiễm lên màu hồng mắc cỡ chết người, cà lăm: "Ngươi… ngươi không biết xấu hổ. Đừng hôn nơi đó của ta…"
"A? Không cho hôn nơi này, vậy ngươi nói nên hôn nơi nào?" Khóe môi Mạc Kỳ Hàn gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt là vui đùa lại mang theo nghiêm túc, nói: "Nha đầu đừng coi ta là người xấu. Nếu ta là xấu liền không nhẹ nhàng với ngươi như vậy, cũng sẽ không khiến mình nhịn đến khó chịu!"
Ngụ ý muốn nói, Lăng Tuyết Mạn nên hiểu hắn là nghĩ cho nàng chưa từng trải qua, thân thể sẽ không chịu nổi, mới cùng nàng tiến hành khúc dạo đầu!
Nhưng vừa nghĩ như vậy, tim Lăng Tuyết Mạn đập càng lợi hại. Nàng chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng thân thể của nàng bởi vì hắn mà trở nên nóng rực. Một cỗ cảm giác không thể tả cùng khát vọng tràn đầy, làm cho nàng không chịu được, muốn ngâm ra tiếng. Nhưng nàng gắt gao cắn môi, chỉ nói: "Vì sao ngươi để mắt đến ta? Trong Vương phủ này có nhiều nữ nhân, ngươi không thể tìm người khác sao?"
"Tìm người khác đã không còn kịp rồi. Ta bây giờ là tên đã trên dây, không bắn không được!" Mạc Kỳ Hàn khàn khàn nói nhỏ: "Ta có thể buông tay ngươi, nhưng ngươi không được chạy cũng không được phản kháng, như thế nào?"
"Được." Lăng Tuyết Mạn vui vẻ đáp ứng. Tuy rằng không biết nam nhân thần bí này vì sao đột nhiên phát ra lương thiện, nhưng hai tay đau nhức có thể được phóng thích, tóm lại là tốt. Hơn nữa – không chạy mới là lạ!
Mạc Kỳ Hàn buông Lăng Tuyết Mạn, cũng thẳng người ngồi lên. Lăng Tuyết Mạn nhìn động tác của hắn, khóe mắt giựt giựt. Thì ra hắn là muốn buông lỏng tay cho chính hắn!
Lăng Tuyết Mạn tuy thấy không rõ lắm, nhưng biết hắn đưa lưng về phía nàng, vì thế lặng lẽ dời thân về phía mép giường, lại không một tiếng động trượt xuống giường, xoải chân chân liền hướng bên ngoài chạy đi. Ai ngờ vừa mới chạy đến bình phong, giọng nói tà ác của nam nhân liền chậm rãi thổi đến: "Ngươi nhất định phải chạy trốn sao? Toàn thân chỉ mặc một cái quần lót, chạy đi không biết…"
Mạc Kỳ Hàn cố ý ngừng lại, bản thân hắn đã cởi sạch quần áo nhàn nhã tựa vào đầu giường nhìn Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc đứng ở tại chỗ, càng thêm nghiền ngẫm, nhẹ nói: "Không biết bị người ta thấy được có coi ngươi là dâm phụ sau đó bỏ vào lồng heo hay không?"
"Ngươi! Ngươi hèn hạ vô sỉ hạ lưu dơ bẩn ghê tởm!" Lăng Tuyết Mạn thở gấp, sắc mặt xanh mét.
Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn đen mặt, tay lấy đá đánh lửa ở đầu giường, trong nháy mắt đi tới đốt ngon nến trên bàn trang điểm gần bình phong!
Nến đốt, chiếu rọi thân mình Lăng Tuyết Mạn sáng ngời. Mà Mạc Kỳ Hàn vẫn ở trong bóng đêm làm Lăng Tuyết Mạn thấy không rõ.
Thân thể mềm mại xinh đẹp lung linh, giờ phút này bộ ngực khéo léo bởi vì chủ nhân tâm tình không tốt mà phập phồng cao thấp như hướng nam nhân mời gọi.
Yết hầu của Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, nuốt nước miếng một ngum, ngọn nguồn dưới thân nhanh chóng kiêu ngạo gào thét.
Lăng Tuyết Mạn đột nhiên bị rọi sáng, nhất thời ngẩn ra, nhưng phản ứng kịp, gò má đỏ đến bên tai, hoảng loạn đem hai tay ôm trước ngực, kêu lên "Không được nhìn!", đồng thời tránh vào chỗ tối.
Mà Mạc Kỳ Hàn không chấp nhận cho nàng trốn tránh, không biết lại xảy ra cái gì, chỉ nghe một tiếng gió, nến lại tắt. Cùng lúc đó thân mình to lớn lướt ra, từ phía sau lưng ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, một lần nữa bắt trở về!
Xoay người áp chế, bá đạo hôn lên môi căng đỏ mọng, không cho nàng một cơ hội né tránh. Đôi tay nhỏ bé không cam lòng đánh đấm bả vai hắn, bị hắn bắt lại giữ chặt trên đầu nàng, tay kia thì nhanh nhẹn cởi quần của nàng, khiến cho toàn thân nàng nằm dưới thân thể của hắn.
"Oa… a…"
Lăng Tuyết Mạn liều mạng lắc đầu tránh né những cái hôn của nam nhân cuồng tình trên người. Xấu hổ và giận dữ, nàng cảm giác trong cơ thể mình càng ngày càng nóng, hô hấp dồn dập hết sức, mà thân mình nàng càng vặn vẹo. Cái gì đó để ở giữa hai chân nàng càng ngày càng cứng rắn. Chỗ riêng tư của hai người ma sát kề nhau, kích khởi từng trận sòng tình trong cơ thể. Con ngươi của Mạc Kỳ Hàn mê ly, tiếng nói khàn khàn, môi mỏng trợt đến bên tai Lăng Tuyết Mạn.
Khẽ cắn vành tai, bàn tay to từ trên ngực nàng trợt xuống bụng, lại nhập vào giữa hai chân nàng vỗ về chơi đùa. Thân mình Lăng Tuyết Mạn không ngừng run khẽ, tiếng rên ức chế không nổi yêu kiều thoát ra.
Nàng muốn tiếp tục kháng cự nhưng thân mình mềm yếu như bông vải không có nổi nửa phần khí lực. Gò má ửng hồng, trên trán không ngừng chảy mồ hôi, trong cơ thể nóng bỏng giống như muốn thiêu đốt. Bởi vì ngón tay hắn gây nên một cỗ hư không khó nhịn, thống khổ làm nàng kêu lên: "Ngươi… ngươi… tên dâm tặc dám khi dễ ta!"