“Mục Dã, có trong đó không?”
“Tôi đây, Trọng Ni, vào đi.”
Vừa nghe được tiếng Mục Dã, Khổng Thu thoáng yên tâm được phần nào, cậu mở cửa bước vào. Bên trong, Mục Dã đang nói chuyện điện thoại, Khổng Thu đóng cửa lại, đem túi đồ để sang một bên, rồi bước đến chỗ ghế sofa, ngồi xuống.
Làm động tác chờ chút với Khổng Thu, Mục Dã vừa lấy một tấm vé trên cửa sổ, tiếp tục nói điện thoại.
“Anh nói với Vũ Mỹ, xế chiều nay tôi sẽ ở văn phòng đợi cậu ta, có mấy chỗ cần phải sửa lại, nhạc dạo, đèn chớp cũng có mấy chỗ cần bổ sung, tôi vẫn chưa thật sự hài lòng lắm.”
“Được. Công ty lần đầu tiên tổ chức show âm nhạc long trọng thế này, mỗi chi tiết đều phải hoàn hảo không tỳ vết. Còn về phần nghệ sĩ thì tôi sẽ liên hệ với giám đốc bộ phận PR.”
“Sáng ngày mai sẽ có cuộc họp.”
Đây là lần đầu tiên Khổng Thu nhìn thấy bộ dáng lúc đang làm việc của Mục Dã, bớt vài phần ôn hòa thường nhật, lại thêm vào mấy phần nghiêm túc. Nhìn nhìn một chút, Khổng Thu khẽ nhíu mày, sắc mặc của Mục Dã không tốt chút nào. Không phải vì buồn bực do không hài lòng trong công việc, mà là khí sắc thể hiện rõ ràng thân thể y không ổn.
Mười phút sau, Mục Dã mới cúp điện thoại, rồi lập tức vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi Trọng Ni, để cậu phải chờ lâu thế này.”
“Anh vẫn luôn khách sáo như vậy.” Nhận lấy tách trà đối phương đưa cho mình, Khổng Thu hỏi: “Tôi thấy sắc mặt anh không được tốt cho lắm, có phải gần đây đã quá lao lực không? Hay là lại không chịu nghỉ ngơi nữa?”
Mục Dã hơi cúi mắt xuống, khi y nhìn lên, trong mắt vẫn ánh lên tia ôn hòa không chút phiền não, nói: “Chuyện công ty muốn hợp tác tổ chức show âm nhạc vô cùng long trọng, cậu đã biết chưa?”
“Lúc nãy thì chưa, nhưng giờ thì rồi.”
Mục Dã lộ ra một tia cười khổ: “Tổng tài đem nhiệm vụ này giao cho tôi.”
Khổng Thu sửng sốt: “Đây là công việc của bộ phận nghệ thuật sao?” Cậu vừa đến công ty không được bao lâu, nên đối với trách nhiệm chi tiết của từng bộ phận vẫn chưa được rõ ràng cho lắm.
Mục Dã thở dài nhìn cậu: “Bộ phận nghệ thuật chỉ có phần nào nhiệm vụ thôi, nhưng ai kêu tôi lại là bạn thân của tổng tài đáng kính làm gì? Anh ấy không an tâm giao việc này cho người khác phụ trách, nên trực tiếp vứt cho tôi.”
Khổng Thu dùng ánh mắt đồng tình nhìn lại y, nói: “Khó khăn sao?”
“Cũng hoàn hảo.” Mục Dã cười cười, một chút cũng không nhìn ra vẻ buồn khổ vừa rồi. “Hồi còn ở Mỹ, tôi cũng từng chịu trách nhiệm tổ chức mấy cái hợp đồng dạng này rồi, chẳng qua là công ty khá xem trọng show ca nhạc lần này, công ty vốn định lợi dụng cơ hội này để khẳng định vị trí cuả mình trong giới giải trí, còn muốn tạo thanh thế cho mấy ngôi sao bên mình, hơn nữa trong show này còn có thể tạo thêm vài mối quan hệ cần thiết, ôi, cho nên thật sự cũng có chút phiền toái. Cậu cũng biết tôi rồi đó, mọi khi chỉ biết lo cho chuyên môn của mình, lần này phải điều động nhân công của tất cả các bộ phận, muốn cùng bọn họ làm việc…” Mục Dã dùng ánh mắt “Cậu cũng biết rồi đó” để nhìn Khổng Thu.
Khổng Thu hiểu được liền gật gật đầu, muốn chỉ huy tất cả các bộ phận cùng nhau làm việc đúng là có chút trở ngại, dù sao cũng chẳng ai cam tâm tình nguyện nghe theo lời chỉ huy của một người không phải cấp trên trực thuộc của mình.
“Trọng Ni.”
“Hả?”
“Qua giúp tôi đi.”
Mục Dã không khách khí, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Khổng Thu sửng sốt một giây, rồi mới cười cười hỏi: “Tôi mà không đáp ứng có phải là hơi quá đáng rồi không?
“Cậu thử nói đi?” Mục Dã nhíu nhíu mi.
“Xem ra không đáp ứng là không được rồi.”
“Ha ha, thời điểm thế này mới biết được ai là bạn bè đáng tin cậy nha.”
“Tối nay anh mời?”
“Không thành vấn đề.”
Hai người bắt tay ăn mừng, coi như thỏa thuận thành công.
Sau mấy phút bàn chính sự xong, Khổng Thu chỉ chỉ vào túi đồ to đùng đặt ở cửa: “Mang về cho anh đó, anh đi Đức mà tay không trở về, không có chút quà cho cấp dưới là không được đâu nha.”
Mục Dã thật tình nói: “Cám ơn cậu. Tối nay muốn ăn gì?”
Khổng Thu suy nghĩ một chút: “Ừm… Blue rất thích ăn thịt bò…”
Mục Dã không chút ngạc nhiên: “Cậu mang Blue theo hả?”
Lúc này người “cười khổ” lại đổi thành Khổng Thu: “Tôi có thể bỏ nhóc hư kia lại một mình sao?”
Mục Dã lắc đầu thở dài: “Cậu sắp chiều nó đến hư rồi.”
“Ha ha…” Nụ cười của Khổng Thu mang lại cho Mục Dã cảm giác ngọt ngào không rõ nguyên nhân.
“Vậy quyết định tối nay đi ăn thịt bò nhé.” Mục Dã hoàn toàn buông tha ý định khuyên nhủ Khổng Thu, đành nhận mệnh nói: “Vẫn quy tắc cũ? Tan ca mình ngồi xe cuả tôi chứ?”
“Cứ vậy đi.”
“Ok, tan ca chờ ở cửa sau nhé.”
“Hảo.” Khổng Thu đứng dậy: “Tôi về phòng đây. Muốn tôi làm việc gì cứ điện thoại nói một tiếng, còn không thì gọi tôi sang đây cũng được.”
“Tôi sẽ không nương tay đâu.”
Mở cửa tiễn Khổng Thu ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, nụ cười trên môi Mục Dã liền biến mất. Xoa xoa mi tâm đang ẩn ẩn đau, Mục Dã ngã gục xuống ghế sofa, mệt chết đi được, tinh thần kiệt quệ, thân thể đau nhức.
Nằm úp sấp được môt lúc, di động chợt reo vang, Mục Dã móc điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, liền trực tiếp ném máy sang một bên, không muốn nghe. Nhưng đối phương cũng rất kiên nhẫn, không để Mục Dã có cơ hội cự tuyệt. Sau khi điện thoại reo suốt năm phút, Mục Dã lúc này mới khó chịu nghe máy.
Âm thanh có thể đem người đông đá của đối phương lập tức truyền đến: “Em đang ở đâu?”
Mục Dã cố nén lửa giận, nói: “Tôi đã nói lúc tôi làm việc không cần anh điện thoại kiểm tra kia mà.”
“Em ở đâu?”
Hít sâu mấy cái, Mục Dã đáp: “Văn phòng.”
“Sau khi tan ca không được đi lung tung, tôi sẽ cho người đến đón em.”
“Đường tiên sinh!”
“Em gọi tôi là gì?”
Hít sâu thêm mấy cái, Mục Dã trầm giọng nói: “Bố Nhĩ Thác Ngã Đặc, tối nay tôi có hẹn rồi, sau khi tan ca tôi sẽ đi dùng cơm với bạn.”
“Ai?’
Mục Dã sắp không khống chế được nộ hỏa của bản thân, tính tình tốt đẹp mà y gìn giữ suốt ba mươi mấy năm nay lại dễ dàng bị đối phương đạp nát.
“Tôi có quyền được dùng cơm với bạn của mình!!!”
“Ai?”
Lặng yên, hoặc có thể nói là một phút để lấy lại bình tĩnh, Mục Dã lên tiếng: “Khổng Thu.”
Người bên kia nhìn đồng hồ một lúc, rồi lạnh lùng nói: “Tám giờ rưỡi sẽ đến nhà hàng đón em, lát nữa đặt chỗ xong tôi sẽ điện thoại lại.”
Mục Dã rốt cuộc đã không còn nhịn nổi nữa: “Tôi đi ăn cơm ở đâu, đến lúc nào không mượn anh quyết định!!!”
“Tít tít tít…”Điện thoại đã cúp.
“Oh shit!!!”
Mục Dã lần đầu tiên tức đến mức phải chửi thề.
Mới vừa điện thoại cho Tiểu Trương bên Đức xong, Khổng Thu liền nhận được điện thoại của Mục Dã.
“Trong Ni, thật xin lỗi, tan ca xong mình đi xe của cậu nhé.”
“Ồ, không thành vấn đề.”
“À… một người bạn của tôi biết tối nay tôi định mời khách, nên đã giúp tôi đặt chỗ rồi. Tôi còn chưa kịp nói là tôi muốn ăn thịt bò thì hắn đã tích cực đề cử nhà hàng của mình, muốn chúng ta ghé qua dùng thử. Tôi không sao từ chối được nên… tôi đáp ứng rồi, Blue chắc sẽ không thất vọng lắm đâu nhỉ?”
“Ha ha, sao tôi không có được một người bạn nhiệt tình như bạn anh vậy chứ. Chỉ cần ăn ngon, Blue sẽ không từ chối đâu. À, đúng rồi, vẫn là anh đãi đấy nhé?”
“Ách, đương nhiên cũng là do tôi trả rồi.”
“Hì hì, chuyện tốt nên làm mà. Thế nhé, tan ca xong anh đợi tôi ngoài cửa.”
“Ok.”
“Meo meo ngao!!”
“Blue, ta lặp lại lần cuối cùng. Ta cùng Mục Dã chỉ là bạn bè bình thường, là bạn thân. Có cần ta phải thề thì mi mới tin không?”
Xoa xoa đầu cuả nhóc hư, Khổng Thu bắt đầu làm việc. Blue bung móng vuốt ra cho hả giận, nếu không phải… thì Thu Thu đã sớm là người của nó rồi!!!! Nhảy lên cửa số, liếc mắt nhìn người đang làm việc một cái, Blue ngồi xuống, thả lỏng toàn thân, nhắm mắt lại.
Len lén liếc nhìn nhóc hư, thấy toàn thân nó thả lỏng, ngồi chồm hỗm trên cửa sổ, Khổng Thu nở một nụ cười chờ đợi. Nhóc hư đang tu luyện sao? Không biết khi nhóc hư biến thành người sẽ có bộ dáng thế nào. Nụ cười dần cứng lại, lực chú ý của Khổng Thu chuyển hết lên người Blue.
Nhóc hư có thể biến thành người sao? Nó thật sự là một con mèo yêu quái sao? Nhóc hư dường như đã kiên quyết rằng nó có thể biến thành người, cái này…. cậu có thể chờ được cái ngày đó sao? Tâm lại nhói đau, Khổng Thu lắc đầu thật nhanh, không, nhất định cậu sẽ đợi được đến ngày đó. Chỉ là… không biết đến lúc đó, nhóc hư có chán ghét mình hay không thôi. Nhóc hư sẽ làm thế nào nhỉ?
Hào quang phát ra từ trên người Blue, một màu hoàng kim mê người. Tim cậu đập nhanh như trống trận, vội cầm lấy máy ảnh, nhanh chóng chụp mấy pose. Trên cửa sổ, con mèo nào đó đã hoàn toàn “bế quan tu luyện”, chỉ ngồi chồm hỗm, không nhúc nhích, không hề biết là hiện tại, có một người đang say mê chụp hình nó.