“Khổng Thu, nơi này không chụp ảnh lại được đâu.” Cam Y mếu máo nhắc nhở. Tay Khổng Thu khựng lại một lúc, hơn nửa ngày sau cậu mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Mục Dã vẫn chưa lấy lại tinh thần, đẹp, nơi này đẹp quá, nếu cái được xưng là tiên cảnh chốn nhân gian mà mấy cuốn sổ tay du lịch hay ca tụng mà gặp cảnh này thì chắc sẽ cam bái hạ phong gọi một tiếng “sư phụ” mất.
Tọa lạc giữa rừng rậm chính là một pháo đài cổ kính, xung quanh trồng toàn những kỳ hoa dị thảo chưa từng thấy qua, những đôi tuấn nam mỹ nữ dập dìu bước đi, hồ nước trong mát phát ra ánh sáng lập lòe. Dưới nước có rất nhiều loại cá đủ màu đủ sắc tung tăng bơi lượn, ngay cả không khí ở đây tựa như cũng bị lây nhiễm sự ngọt ngào khó tả. Mục Dã ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, đây là Miêu Linh Tộc sao?
Khổng Thu thành thật hỏi: “Blue à, chúng ta có thể ở lại đây thêm mấy ngày nữa rồi mới về được không anh?” Cậu kỳ thật rất muốn hỏi vì sao tộc nhân của Miêu Linh Tộc lại thích rủ nhau xuống nhân giới dạo chơi chứ? Nhân giới làm sao tuyệt được bằng nơi này được! Thật đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng!
“Hai người không nên để những hình ảnh giả tạo hão huyền này mê hoặc.” Lúc này chỉ còn mỗi mình Cam Y là vẫn còn mải thút thít. Khổng Thu đang muốn hỏi tại sao lại gọi những mỹ cảnh này là hư ảo hão huyền, chợt nghe thấy một thanh âm vô cùng hào hứng: “Tiểu Thu Thu, Tiểu Mục Mục, Tiểu Gia Gia, Tiểu Thác Thác, Tiểu Kha Kha”
“Nữu Nhân!”
“Mẹ!”
“Mọi người đều đã đến đông đủ rồi à, mẹ còn tưởng đến tối nay mấy đứa mới đến chứ.”
Nữu Nhân diện một bộ đầm công chúa, nắm tay chủ nhân của mình, không biết từ nơi nào xông ra, vui vẻ chào hỏi mấy người bọn họ. Vừa nhìn thấy cha mình, biểu tình của Cam Y, Blue và Bố Nhĩ Thác liền thay đổi rõ rệt, Cam Y nhanh chóng lui lại mấy bước, cố tránh người “cha già kính yêu” của mình càng xa càng tốt. Nữu Nhân cười tủm tỉm bước tới, nhìn về phía Bố Nhĩ Thác: “Chuẩn bị đi Đan Á sao? Có muốn đưa Tiểu Mục Mục đi tham quan phòng con một vòng không?”
“Không cần.” Câu trả lời của Bố Nhĩ Thác khiến Mục Dã lắp bắp kinh hãi, bất quá y vẫn bảo trì im lặng, chỉ là tay hơi siết chặt lấy Bố Nhĩ Thác thêm một chút. Nụ cười của Nữu Nhân lúc này pha lẫn chút đau lòng xót xa, rồi mới nói: “Vậy là muốn đi luôn ngay bây giờ sao?”
“Dạ.”
Thời gian ly biệt cuối cùng cũng đã đến, chút kinh hỉ khi nhìn thấy cảnh đẹp mê hồn nơi đây nhanh chóng bị ưu thương khi phải xa lìa nhau bao phủ, Khổng Thu muốn trụ cũng không đủ kiên cường để trụ tiếp nữa, mũi cậu lúc này vô cùng chua xót.
Ba Địch Ma chỉ thản nhiên liếc Bố Nhĩ Thác một cái rồi nhanh tay ôm Nữu Nhân xoay người bước về phía tòa lâu đài cổ kính khổng lồ. Gần như chỉ trong nháy mắt, hai người đã đến trước cửa lâu đài. Sắc mặt Bố Nhĩ Thác càng ngày càng lo lắng, vận dụng năng lực di chuyển trong nháy mắt, hắn cùng Mục Dã đã đến cửa lâu đài. Khổng Thu thật giống như Lưu bà bà bước vào Đại Quan Viên, nếu không phải tình huống không thích hợp, cậu nhất định sẽ hét lên inh ỏi.
Đi vào bên trong pháo đài, Khổng Thu và Mục Dã không khỏi rùng mình mấy cái, lạnh quá đi. Bên trong pháo đài thanh thanh lãnh lãnh, mặc dù có không ít người hầu đón chào chủ nhân của mình, nhưng trên mặt họ cũng đều lạnh như băng, không có chút tươi cười nào hết, nhìn đi nhìn lại, Khổng Thu không khỏi run rẩy cố dán mình vào Blue, hấp thụ ấm áp trên người của anh. Cậu tựa hồ đã hiểu được một chút ý tứ trong những lời mà Cam Y đã nói lúc nãy.
Pháo đài này vô cùng to lớn, nhưng lúc này Khổng Thu không có tâm trạng để thưởng thức những vật trang trí tinh xảo được bày trí vô cùng tao nhã ở nơi này. Không thấy bóng lưng của Ba Địch Ma và Nữu Nhân đâu, Bố Nhĩ Thác cũng không muốn kéo dài thời gian, hắn ôm Mục Dã, chậm rãi bước vào bên trong, xuyên qua một hành lang dài đằng đẵng, Bố Nhĩ Thác dừng lại trước một cánh cửa cao to màu đen. Hắn vừa dừng lại, cửa đã bật mở. Ngay lúc cảnh tượng bên trong hiện ra trước mặt Mục Dã và Khổng Thu, hai người như quên cả hô hấp. Không phải vì khiếp sợ trước cảnh đẹp dị thường không thể nào diễn tả, mà là nỗi sợ hãi thâm căn cố đế khi nhìn thấy một sự vật phi thường đáng sợ.
Bên trong cánh cửa đó, có một thứ cái vòng lốc xoáy như gần trong gang tấc, lại xa tựa trời cao không thể diễn tả nổi, đang không ngừng lưu động biến ảo. Lốc xoáy kia dường như không có biên giới, tựa hồ chỉ lớn bằng một cánh cửa, cũng lại giống như có thể thâu tóm hết toàn bộ tòa thành này, đây nhất định chính là cổng vào Đan Á. Ba Địch Ma ôm Nữu Nhân đứng ngay trước lốc xáy, Nữu Nhân buông tay xuống, khẽ xoay người, trên mặt mang theo nụ cười đau lòng.
“Tiểu Thác Thác, con ôm Tiểu Mục Mục một cái đi.”
Hô hấp của Mục Dã liền đình trệ, y siết chặt tay Bố Nhĩ Thác một cái thật mạnh, rồi mới rút ra. Hầu kết của Bố Nhĩ Thác di động lên xuống, xoay người, cúi đầu nhìn Mục Dã. Mục Dã nâng đầu hắn lên, kiễng chân, hung hăng hôn hắn, nhưng nụ hôn này không hiểu sao lại khiến lòng người chua xót. Bố Nhĩ Thác cũng kịch liệt hôn đáp trả lại. Ba Địch Ma không biết đã xoay người lại từ khi nào, tay ông che kín mắt Nữu Nhân, lạnh lùng nói: “Ta dùng bốn mươi năm để đạt đến “Cung”, đừng khiến ta phải thất vọng.” Ngụ ý, con của ông chỉ có thể nhanh hơn chứ không được phép chậm hơn thời gian mà cha mình đã tiêu tốn.
Thân hình đang ôm hôn Mục Dã của Bố Nhĩ Thác đột nhiên xảy ra biến hóa, quần áo rơi trên mặt đất, một cự thú đen tuyền có thân hình khổng lồ vừa giống sư tử lại hao hao cọp đang dùng hai chân trước đu trên vai Mục Dã, môi dính sát vào môi của y. Mục Dã không lộ ra chút thần sắc sợ hãi hay kinh hoảng nào, y không ngần ngại vòng tay qua cổ cự thú, nụ hôn càng thêm thắm thiết, y cố nén không cho nước mắt đang chạy quanh hai mắt mình rơi xuống.
Không thể không đi, Bố Nhĩ Thác liếm liếm mấy cái nồng thắm lên miệng của Mục Dã, buông y ra, nhưng hai chân trước vẫn gác trên vai y. Mục Dã cố nở nụ cười ôn nhu nhất, sờ sờ gương mặt thú của Bố Nhĩ Thác, khàn khàn nói: “Em chờ anh trở về, không cần quá lo lắng cho em, em sẽ tự chăm sóc thật tốt cho bản thân.”
Thâm tình liếm láp khóe môi Mục Dã, Bố Nhĩ Thác di trán mình vào trán của Mục Dã, nói: “Chờ sau khi anh về, em phải sinh cho anh một đứa con đấy.”
“Được.”
“Anh sẽ không để em phải đợi quá lâu.”
“Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, mặc kệ là bao lâu, em vẫn sẽ chờ anh về.”
Lại một lần nữa không sao khống chế được tâm trạng của mình, hai “người” lại ôm hôn nhau thắm thiết, Bố Nhĩ Thác buông hai chân xuống, còn Mục Dã tự cắn đầu lưỡi thật đau để cố giữ nụ cười trên mặt.
“Cam Y, Khổng Thu, chăm sóc Mục Dã.”
“Đại ca, anh yên tâm đi.”
Hai người kia đã sớm không thể khống chế được nước mắt của mình.
Thoáng nhìn qua Mục Dã một lần cuối cùng, một cái nhìn thật sâu, thật sâu, Bố Nhĩ Thác xoay người chạy về phía tâm của cơn lốc xoáy. Chỉ thấy thân thể hắn nhảy lên một bãi đất cao, thân hình uyển chuyển nhanh nhẹn như bất kỳ động vật thuộc họ Mèo Lớn nào. Một khắc kia, Mục Dã ngỡ như tim mình đã ngừng đập; một khắc kia Khổng Thu đã che miệng mình lại; một khắc kia Cam Y rốt cục không nhịn được nữa mà bật khóc nức nở; “Đại ca! Anh phải trở về nhanh một chút nha!”
“Gào!” Một tiếng gầm chấn động làm thất hồn lạc phách kẻ khác hãy còn đọng lại dù Bố Nhĩ Thác đã nhảy vào trung tâm của lốc xoáy đem thẳm kia. Bố Nhĩ Thác biến mất, không biết đến năm nào tháng nào hắn mới có thể trở về.
Lệ trào ra, như mưa trút xuống, Mục Dã chầm chậm trượt xuống, ngồi bệt trên đất, rốt cục y cũng không cần phải khống chế để mặc bản thân trào ra những giọt nước mắt đau khổ khi biệt ly. Quần áo của Bố Nhĩ Thác nằm chỏng chơ trên đất, trừ bỏ chính mình, hắn không thể mang theo bất cứ thứ gì. Trên quần áo vẫn còn vương mùi hơi thở nồng đậm của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã nhặt từng món lên, gắt gao ôm vào lòng. Khổng Thu ngồi sau lưng Mục Dã, vươn tay ôm chầm lấy y, Mục Dã chôn mình vào ngực Khổng Thu, âm thầm phát tiết ra thống khổ của chính mình. Khổng Thu không ngừng chớp mắt, cậu tự nhắc nhở chính mình lúc này không thể khóc, sau lưng cậu còn có Blue, nước mắt của cậu sẽ ảnh hưởng đến anh.
Ba Địch Ma và Nữu Nhân lại chẳng thấy đâu. Cam Y và Blue ai cũng không quấy rầy hai người đang ôm nhau kia. Thật lâu sau đó, Mục Dã lui khỏi ngực Khổng Thu, hai mắt ướt át, nhưng trên mặt lại không còn chút nước mắt nào. Cam Y và Blue lúc này mới bước lại nâng hai người lên.
“Trọng Ni, chúng ta trở về thôi.”
Không buồn nhắc lại chuyện ở lại đây mấy hôm, Mục Dã và Khổng Thu xoay người nhìn lại lốc xoáy kia một lần sau cuối rồi nhanh chóng đi khỏi căn phòng đã mang lại cho họ thật nhiều tình cảm phức tạp.