Sau hôn lễ của Văn Sâm và Fiona, Sina sẽ trở về sống cùng với Cam Y, cho nên chuyến đi tới Paris lần này Khổng Thu đã mang cả bé Sina theo. Mà Sina đã đi đương nhiên Simba sẽ cùng đi nữa. Chính vì vậy, nhóc thứ hai của Khổng Thu phải giao lại cho một trưởng lão trong tộc trông hộ, cả Forio, bé thứ nhất của Mục Dã nữa. Tiện nói luôn, Diego và Simba cũng đã bắt đầu tu luyện cùng các vị trưởng lão.
Cũng thật may mắn khi không mang theo bọn nhỏ trong chuyến đi lần này, Khổng Thu, Mục Dã và Cam Y hiện tại không có lấy một nửa cơ hội để chiếu cố bọn nhỏ. Sau khi tắm rửa xong, Simba và Sina được nhóm người hầu đưa tới phòng ngủ dành cho trẻ em. Thấy Sina có vẻ mệt mỏi, Simba liền biến thành hình người ôm bé Sina vào lòng. Hai đứa nhỏ ôm nhau thật chặt, rất nhanh đã tiến vào giấc ngủ sâu, một chút cũng không bất mãn hay thương tâm vì bị papa “bỏ rơi”. Riêng đối với Simba mà nói, bé chỉ ước gì không ai đến phá đám thời gian bé ở bên Sina của mình là được.
Cam Y thực vô tội nha, lúc đó anh cũng chỉ làm hết chức trách của một vị huynh trưởng, trừng phạt kẻ có dã tâm với người nhà của anh, hơn nữa, tại thời điểm đó, thân phận của Y Đông vẫn còn là con nuôi của anh mà. Vậy mà hiện giờ, Y Đông lại lấy việc anh nhìn nam nhân khác trần như nhộng, lại còn sử dụng SM làm nguyên nhân để trừng phạt anh, Cam Y thực sự có chút oan uổng nha. Nhưng trong Miêu Linh Tộc, phàm những người có năng lực ở bậc cao, dục vọng cũng như bình dấm chua với người hầu của họ không thể so sánh với người bình thường được, quả thực có thể lấy bốn chữ ‘không nói đạo lý’ để hình dung. Bản thân Y Đông cũng biết cậu dùng nguyên nhân này trừng phạt Cam Y quả thực không phải lý, nhưng cậu lại không thể nào khống chế được bản thân.
Cam Y cũng rõ, lý trí của Y Đông bây giờ không còn giống lý trí của con người năm xưa nữa. Anh đã phải dùng chính thân thể mình cùng một loạt lời nói ám muội để giải thích, trấn tĩnh lửa giận trong lòng Y Đông lại. Cũng may Y Đông là chủ nhân của Cam Y, cậu sẽ không vì lửa giận trong người mà làm thương tổn Cam Y. Khi Cam Y bị Y Đông trừng phạt đến nỗi không còn sức lực để cử động một ngón tay, cậu rốt cuộc cũng hết giận. Nếu nói Y Đông sinh khí vì Cam Y giấu cậu chuyện kia, không bằng nói rằng cậu tự trách bản thân thì đúng hơn. Cậu tự trách vì cái thời điểm kia, cậu mới chỉ là một đứa nhỏ nhân loại, năng lực gì cũng đều không có, việc giáo huấn tên kia lẽ ra phải để cậu ra mặt mới đúng.
Ngậm lấy đôi môi đã sớm sưng đỏ không thể chịu đựng nổi của Cam Y, Y Đông không ngừng vuốt ve thân thể chật kín hôn ngân do cậu để lại. Lúc này, Y Đông đã phải dùng năng lực của mình để bảo trì hình người cho Cam Y, cậu im lặng ngắm nhìn từng tấc da trên người anh, nơi nào cũng được cậu lưu lại ấn ký của riêng mình. Phía sau lưng Y Đông có rất nhiều vết trảo đến ghê người, thậm chí vài vết trảo vẫn còn rướm máu, điều này có thể làm người ta hình dung ra cuộc hoan ái mới rồi có bao nhiêu kịch liệt. Y Đông có thể tự làm cho những vết trảo kia biến mất, đau đớn sau lưng đối với cậu mà nói không đáng vào đâu, nhưng đây là dấu vết hoan ái của Cam Y để lại trên người cậu, cho nên cậu muốn lưu lại.
“Tiểu Đông…” Giọng nói của Cam Y lạc hẳn đi.
Y Đông hiểu ý cầm lấy ly nước bên cạnh uy cho Cam Y, sau đó lại hôn lấy anh. Cậu rất để ý, để ý một đêm kia Cam Y đã lưu lại dấu tích trên người nam nhân khác, thậm chí còn đối với tên nam nhân kia làm chuyện như vậy. Cậu rất để ý đó nha. Cậu thừa nhận cậu rất ích kỷ, trước kia cậu sẽ không để ý, nhưng bây giờ lại khác.
Lửa giận trong lòng ngúm tắt dần dần, Y Đông ôm Cam Y xuống giường đi về phía phòng tắm. Cẩn thận đặt Cam Y bên trong bồn tắm lớn, Y Đông quay lại thay đổi chăn ga dính đầy bạch dịch bằng một bộ mới. Sau khi thu dọn hoàn hảo, cậu trở lại phòng tắm, thì thấy Cam Y đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ. Y Đông bước vào, ôm Cam Y vào trong ngực, cẩn thận mát xa phần eo cùng phía bên trong đùi của anh. Bộ dáng anh tuấn cũng như tính cách của người giờ đây đang nằm trong lòng cậu so với cái người đã nhặt cậu về năm xưa một chút cũng không thay đôi. Điểm thay đổi duy nhất chính là người này giờ đây đã hoàn toàn ỷ lại vào cậu, đây cũng chính là điểm khiến cậu cảm thấy rất vừa lòng.
Kí ức từ ngày cậu được Cam Y nhặt về đột nhiên hiện ra, những gì trước thời điểm đó cậu đã sớm quên đi toàn bộ, cứ như ý nghĩa cậu phải sống sót là từ khi gặp được Cam Y. Sau đó, tâm tình cậu đã xảy ra biến hóa lớn, cậu muốn vĩnh viễn ở bên cạnh Cam Y, mặc dù phải dùng biện pháp gì đi chăng nữa, kể cả cậu sẽ có thể hóa thành một cơn gió tan biến trong không trung. Cuộc thí luyện giống như phải tự sống lại từ trong địa ngục, đem thân thể của mình thiêu hủy toàn bộ, rồi dùng ý chí, nghị lực của bản thân tái tạo lại một cơ thể mới, cơ thể đó biến thành bộ dạng gì cậu cũng không thể biết trước được. Có thể sinh mệnh nhân loại ngắn ngủi của cậu còn chưa bước tới cửa thí luyện đã bị thiêu rụi hoàn toàn, cũng có thể cậu sẽ bị biến thành một con quái vật gớm ghiếc bị hàng ngàn hàng vạn ngọn lửa cào xé.
Quá trình thử luyện không thể đơn giản dùng hai từ đau đớn mà hình dung được, cả người đau đớn đến độ một đá cũng không chịu nổi, cậu phải dùng sức mạnh ý chí của cậu đánh bại địch nhân – đó chính là bản thân cậu. Chỉ có người kiến trì đến cuối cùng mới có thể đi ra khỏi nơi đó, mới có thể sống lại, mới có thể đạt được điều cậu chân chính muốn có. Mà điều duy nhất cậu muốn có chính là Cam Y, Gia Gia của cậu.
“Gia Gia”, cái tên này đã không biết bao nhiêu lần cậu gọi thầm trong lòng. Nhưng lúc xưa, cậu chỉ có thể giữ thân phận là đứa con của Cam Y, chỉ có thể vô lực nhìn Cam Y bận rộn lo toan cho cuộc sống của cậu, ngay đến cả việc nuôi được Cam Y, cậu cũng không có đủ năng lực. Nhất định cậu phải được ở bên cạnh Cam Y, cậu đã biết ở Miêu Linh Tộc, quan hệ giữa chủ nhân và người hầu có mối liên hệ mật thiết đến nhường nào, cậu tự nhủ trong lòng nhất định sẽ trở thành chủ nhân của Cam Y, bởi vì cậu có dục vọng với anh. Dục vọng này cường liệt đến mức làm cho cậu gần như không thể khống chế được mà muốn bức áp xé rách áo ngủ của anh, cứ như vậy nhảy thẳng vào cơ thể anh mà cường bạo, chiếm trọn lấy anh.
Bất quá, mỗi lần dục vọng chiếm hữu gần đạt đến cực điểm, cậu đều phải nhẫn xuống. Không được, còn chưa đến lúc đó. Nếu như có thể, cậu muốn dùng đến thân phận chủ nhân chân chính mà có được Cam Y, cậu phải làm cho Cam Y toàn tâm toàn ý bên cạnh cậu, không có lo toan hay thương cảm ngăn trở. Gia Gia của cậu rất thiện lương, nhưng cũng rất yếu ớt. Nếu cậu chết trước Gia Gia, Gia Gia của cậu nhất định sẽ rất đau lòng. Cậu không muốn, cậu không muốn Gia Gia của cậu vì cậu mà rơi nước mắt. Nếu thực sự phải chia cách, cậu nguyện dùng khoảng thời gian phân biệt ngắn ngủi để đánh đổi lấy thời gian được ở bên nhau lâu hơn.
Cậu nhất định sẽ thành công. Trước khi bước vào bóng đen địa đạo nơi thử luyện, cậu đã nói với chính mình như vậy; hay khi ngọn lửa màu đen gặm nhấm cơ thể cậu, cậu vẫn tự nhủ trong lòng như thế; ngay cả đến khi cơ thể cậu hòa tan trong bóng tối vô tận, cậu vẫn giữ nguyên ý niệm đó; thậm chí khi cậu bị thiêu rụi chỉ còn sót lại một vài ý thức mỏng manh, cậu vẫn không ngừng nói với mình điều đó. Cậu nhất định sẽ thành công, nhất định sẽ làm cho Gia Gia của cậu chấp nhận cậu —— Ngày nào đó trở về, con sẽ mở rộng hai tay với papa mà nói: Gia Gia, con đã trở về. —— Cậu rất muốn biết phản ứng của Gia Gia sẽ ra sao. Là đẩy cậu ra hay kích động nhào vào lòng cậu.
Cậu yêu Gia Gia, nhưng cậu không biết Gia Gia có yêu cậu hay không, có yêu cậu như một người hầu đối với chủ nhân hay không. Trước khi đi, cậu không hỏi vì cậu muốn lưu lại cho mình một động lực. Thời gian ở nơi thử luyện dường như kéo dài đến vô tận, cả người cậu hết lần này đến lần khác như chìm vào biển lửa, rồi lại dùng ý chí cùng nghị lực tái sinh lại cơ thể mình. Thiêu rụi, tái tạo, thiêu rụi, rồi lại tái tạo… cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, bao nhiêu lần cậu cũng không thể nhớ nổi nữa. Duy chỉ có một điều mà cậu thủy chung không thể quên được, đó là cậu phải sống sót, phải sống để rời khỏi nơi đây, phải sống để gặp lại Gia Gia của cậu, nói cho Gia Gia biết cậu đã trở lại, dùng thân phận chủ nhân mà trở lại.
Gào thét chính là phương thức để cậu quên đi đau đớn thể xác, mùi da thịt bị cháy cũng sớm trở nên dày đặc trong không khí. Trong lòng cậu không ngừng gọi tên Gia Gia, cậu muốn nhìn thấy nụ cười của Gia Gia, cậu nhớ cảm giác cùng độ ấm khi Gia Gia hạnh phúc ôm cậu vào lòng mà ngủ say, thời gian mau mau trôi đi. Một mùa đông kia, đó là thứ mà cậu không bao giờ có thể quên được, vòng tay ấm áp cùng nước mắt của Gia Gia. Trong ngọn lửa màu đen lại một lần nữa hiện lên thân ảnh một người, cậu lại gào lên “Gia Gia, chờ ta, chờ ta trở lại.”