“Chào buổi sáng, Bố Nhĩ.”
Khép tờ báo đang đọc lại, Bố Nhĩ Thác cầm điện thoại, phân phó quản gia mang bữa sáng lên phòng.
“Bố Nhĩ, sáng nay em muốn ăn ở phòng ăn.”
“Đem đến phòng ăn đi.”
Cúp điện thoại, Bố Nhĩ Thác xuống giường, ôm Mục Dã vào nhà tắm, cùng nhau đánh răng rửa mặt.
Lau khô bọt kem đánh răng trên khóe miệng, Mục Dã ngắm nhìn thân ảnh cao lớn trong gương của nam nhân bên cạnh. Nam nhân đã rửa mặt xong, sắc diện vẫn lạnh lùng như được khắc ra từ băng hàn ngàn năm, đôi nhãn đồng màu lam khiến người khác không sao can đảm đối diện. Nhìn đến khi ngẩn người, Bố Nhĩ Thác mới vươn tay ôm mục Dã vào lòng: “Suy nghĩ gì đó?”
“Chuyện có em bé.” Mục Dã trả lời vô cùng tự nhiên.
Đem người chuyển đến trước mặt mình, Bố Nhĩ Thác cũng không hỏi từ đâu Mục Dã biết được chuyện này, chỉ lạnh như băng hỏi: “Em không muốn?”
“Không phải.” Hai tay khoác lên vai của Bố Nhĩ, Mục Dã cười cười hỏi: “Anh sẽ cho em một đứa con sao? Ừm, em thừa nhận là tối qua khi biết được chuyện này em đã vô cùng kinh hãi, vì vấn đề này chưa bao giờ nằm trong phạm vi lo lắng của em, bất quá hiện tại… tuy là vẫn chưa sẵn sàng, nhưng chỉ cần anh muốn, em sẽ không cự tuyệt.”
Câu trả lời của Mục Dã hiển nhiên đã khiến nam nhân vui lòng, có điều, trên mặt hắn không thể hiện ra mà thôi. Bất quá câu tiếp theo của nam nhân lại khiến Mục Dã kinh hãi.
“Chúng ta sẽ không có con.”
“Tại sao?”
Mục Dã xác định bản thân thật sự không vui.
“Anh không thích em bé, ồn ào.” Câu này nghe quen quen à nha.
“….”
Mục Dã không biết là nụ cười trên mặt mình đã tắt lịm từ khi nào, mi tâm cũng nhíu chặt lại, Bố Nhĩ Thác lại tiếp thêm một câu không có chút độ ấm nào: “Nếu em muốn thì anh sẽ cho em, nhưng không phải bây giờ.” Những lời này cũng rất quen luôn.
Độ cong trên khóe môi đã thay đổi, thanh âm của Mục Dã ẩn niềm sung sướng pha lẫn dịu dàng: “Phải đợi sau khi em hoàn toàn hồi phục mới được, có đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cám ơn anh, Bố Nhĩ Thác.”
“Không cho phép nói hai chữ “cảm ơn” với anh.”
Ngẩng đầu, kiễng mũi chân chủ động hôn lên môi của đối phương, Mục Dã và người nào đó giống nhau, muốn hay không là một chuyện, còn có cho hay không lại là chuyện khác.
Đã lâu thật lâu không cùng Mục Dã thân thiết qua, nên hô hấp của Bố Nhĩ Thác lúc này chợt thay đổi. Hai tay đặt trên nút áo của Mục Dã, trong nháy mắt hơi dụng sức, tựa như đôi tay này muốn xé toang áo ngủ của Mục Dã ra, đem y áp đảo lên bồn rửa mặt. Đối với một vị chủ nhân, hầu như không cách nào khắc chế được dục vọng đối với người hầu của mình, nhất là khi dục vọng đó là do chính người hầu chủ động khơi gợi lên, nhưng Bố Nhĩ Thác đành cường ngạnh ghìm xuống. Hắn lui mạnh mấy bước về phía sau, thanh âm đầy áp lực nói: “Không nên khiêu khích anh!”
“Em đã khỏe nhiều lắm rồi.” Nâng mặt của Bố Nhĩ Thác lên, thấy hai thái dương của hắn đã nổi đầy gân xanh, Mục Dã không đành lòng nói, trong lòng cảm thấy bản thân được người này chăm sóc đúng là hạnh phúc không gì sánh bằng.
“Thân thể em vẫn cần một thời gian dài để điều dưỡng.” Kéo tay của Mục Dã xuống, Bố Nhĩ Thác dẫn y đi ra ngoài. Hàm dưới của hắn nghiến chặt, tiếp tục đấu tranh với dục vọng của chính mình.
Nhìn tấm lưng căng cứng của Bố Nhĩ Thác, khóe miệng của Mục Dã khẽ cong lên, cúi đầu kêu: “Chủ nhân.”
Chân mới đi được một nửa, Bố Nhĩ Thác bỗng xoay người lại, “hung quang” trong mắt hiện rõ vẻ không nhịn được, đồng thời bản thân cũng nuốt mấy ngụm nước miếng.
Hô hấp đã mang theo vài phần “hung tàn”, thanh âm ồm ồm của Bố Nhĩ Thác lại vang lên: “Đừng khiêu khích anh!”
Áp chế kinh hãi, Mục Dã không sợ chết tiến lên hai bước, ôm lấy Bố Nhĩ Thác, ngẩng đầu gọi khẽ: “Chủ nhân.”
Gân xanh trên mu bàn tay Bố Nhĩ Thác cũng nổi hết cả lên. Giây tiếp theo, Mục Dã thấy cảnh vật trước mắt mình đột nhiên xoay chuyển, y bị người nào đó ôm ngang người, rồi giây tiếp theo toàn thân đã bị ném lên trên giường.
Cam Y đói khát khó nhịn cùng với Khổng Thu mang theo vẻ mặt buồn ngủ ngồi trong phòng ăn chờ hai vị chủ nhân quá bộ xuống dùng cơm. Quản gia nhà này chỉ quan tâm đến dạ dày của chủ nhân, còn khách nhân có no đói ra sao cũng mặc kệ.
Ngay lúc Cam y sắp gục lên người Khổng Thu – lúc này đã ngất ngưởng ghé vào bàn gà gật, quản gia cuối cùng cũng cho người hầu bưng bữa sáng vô cùng phong phú lên.
“Chủ nhân không xuống nhà dùng cơm.”
Ngắn gọn một câu, đặt đồ ăn lên bàn, nhóm người hầu cũng lập tức lui xuống. Thì ra là hai “chủ tớ” đó không xuống ăn sáng. Khổng Thu cầm lấy một miếng bánh mì, trét mứt trái cây lên, hai mắt chỉ mở đươc một nửa, trệu trạo nhai.
Cam Y thì vô cùng ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, anh không dám một mình đối mặt với đại ca, cho nên mới…. thật xin lỗi, Khổng Thu, sớm vậy mà đã lôi em dậy.”
Lắc đầu, thanh âm có chút anh ách, Khổng Thu ngái ngủ đáp: “Tối hôm qua em nằm mộng suốt cả một đêm, trong mơ có một đống mèo con, báo con, rồi cả hổ con nữa….”
Cam Y múc cho Khổng Thu một chén canh trứng, rồi lại gắp thêm hai gắp sủi cảo thủy tinh, trấn an nói: “Hôm qua đúng là đã hù em một trận rồi.”
Uống một hớp nước trái cây, xoa xoa thái dương để giúp bản thân thanh tỉnh lại một chút, Khổng Thu thắc mắc hỏi: “Cam Y, em nhớ rõ ràng lần đầu tiên anh biến hình vẫn là một con mèo, tại sao hôm qua, sau khi biến thân lại là….” Ách một con báo vằn đen, ách, không biết là hổ? Hay là báo nữa?
Cam Y lập tức cực kỳ ủy khuất nhìn cậu: “Nếu ngay lúc đó anh biến thành bộ dạng thật trước mặt em, em có sợ không?”
“Chắc chắn sợ chết khiếp luôn.” Khổng Thu đáp lại tỉnh bơ.
“Cho nên người ta mới…”
“Nếu nói vậy thì con báo đó mới là nguyên bản của anh sau khi biến thân sao? Không phải chỉ là một bé mèo con à?” Hai mắt Khổng Thu sáng rực, ánh mắt cậu lúc này làm cho Cam Y cảm thấy khẩn trương, khẽ lui về phía sau, bất an gật gật dầu.
“Vậy kích cỡ hình thú của mấy anh sau khi biến thân có liên quan đến năng lực, đúng không?”
Cam Y lại gật gật đầu.
“Nói cách khác Blue bây giờ chỉ có thể biến lớn được như hôm qua thôi hả?”
Cam Y sợ hãi lùi lùi về thêm mấy cái ghế nữa, càng lúc càng cách xa Khổng Thu, không hiểu sao anh càng lúc càng cảm thấy bất an, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Biến thân hôm qua đã là cực đại của Đề Cổ hiện tại rồi, nhưng trong quá trình tu luyện, duy trì hình thể mèo con thì năng lực sẽ thăng tiến nhanh hơn, cho nên nếu Blue biến hình thì tốt nhất vẫn nên dùng bộ dáng mèo con. Bất quá sau khi năng lực đạt đến giai đoạn “Cấn” thì hình thú không sao biến nhỏ lại như khi mới sinh được, giống như đại ca và phụ thân vậy, hai người đó sẽ không tùy tiện biến thân, nếu ở trong tộc thì không thành vấn đề, nhưng ở nhân giới thì chỉ trong trường hợp vạn bất đắc dĩ.”
“Thật hay quá đi!”
Nhanh chóng đứng bật dậy, dưới cái nhìn chăm chú đầy khó hiểu của Cam Y, Khổng Thu vội vội vàng vàng chạy đi đâu mất tiêu. Gắp một miếng sủi cảo thủy tinh cho vào miệng, Cam Y lẩm bẩm một mình: “Bộ xảy ra chuyện gì sao ta?”
Ước chừng hai phút sau, Khổng Thu chạy trở lại, trên tay còn mang theo máy ảnh, thèm nhỏ dãi trừng trừng nhìn Cam Y: “Cam Y, anh biến thân cho em chụp ảnh được không?”
Miếng sủi cảo trong miệng Cam Y lập tức nghẹn lại ngay cổ, đỏ mặt cố sức vừa nuốt trôi miếng sủi cảo, vừa lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không được, Đề Cổ mà biết nhất định sẽ nổi điên.”
“Anh ấy không biết được đâu, đang bận tu luyện mất tiêu rồi.”
Gắp hai miếng sủi cảo nhét vội vào miệng, Khổng Thu túm cổ Cam Y kéo ra ngoài: “Năn nỉ, năn nỉ mà, Cam Y sau khi biến thân siêu cấp đẹp luôn đó, yên tâm, em sẽ không cho người khác xem đâu, chỉ cất làm của riêng thôi.”
“Khổng Thu, không được, không được, Để Cổ nhất định sẽ nổi đóa lên cho coi, cậu ấy mà giận thì sẽ không thèm để ý đến anh đó, Khổng Thu à…”
“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu, có em ở đây, anh cứ yên tâm 120% đi.”
Cam Y có thể dễ dàng giãy ra khỏi tay Khổng Thu, nhưng vẫn đành cam chịu để cậu vừa lôi vừa kéo vào phòng, bên trong thi thoảng lại vang lên tiếng tru vô cùng thảm thiết, người nào không biết còn tưởng Khổng Thu đang làm cái gì, cái gì gì đó nữa.